ZingTruyen.Info

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Ngoại Truyện 3

Kroocie

Từ lúc ngã vào cái giếng như không đáy ấy, Trịnh Nghiên cứ nghĩ mình đã chết thật rồi. Khi Trịnh Nghiên mở mắt, cảnh vật thật sự mơ hồ, Trịnh Nghiên đảo mắt một hồi thì nội tâm thật sự kinh ngạc.

Jeongyeon phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện.

*Cách*

Tiếng mở cửa làm Trịnh Nghiên hơi kinh ngạc, là Lâm Nhã Nghiên, còn sống sao?

_" Ah~ Trịnh Nghiên cậu tỉnh rồi"- Nhã Nghiên đi tới đặt bát cháo trên bàn.

_" Nhã Nghiên... Tại sao chúng ta lại ở đây? "- Jeongyeon vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cái gì mà xô qua xô lại rồi rớt xuống giếng, tỉnh lại thì mình đang ở bệnh viện.

_" Thì chúng ta đã rớt dưới giếng, hên là lúc đó có người phát hiện ra chúng ta nên họ đã cứu chúng ta rồi đưa vào bệnh viện"- Nhã Nghiên kể xong thở dài. Rồi nói tiếp:_" Trịnh Nghiên, cậu có biết mình đã hôn mê bao lâu chưa?".

_" Bao lâu? ".

_" 1 Tuần ".

What the F***. Hôn mê lâu như vậy rồi sau, Trịnh Nghiên trố mắt kinh ngạc. Xem như cái mạng nhỏ này vẫn còn giữ được. Nhã Nghiên thấy Trịnh Nghiên đang suy nghĩ gì đó liền lung lay tay của Trịnh Nghiên.

_" Trịnh Nghiên! ".

_" Sao?? "- Trịnh Nghiên cũng bình thường trở lại.

_" Đang suy nghĩ gì đấy?".

Trịnh Nghiên bừng tỉnh lại:
_" Không có gì đâu "- Rồi Trịnh Nghiên mới chợt nhớ rằng:
_" Quên mất! Còn Sa Hạ đang ở đâu? ".

_" Bình tĩnh, Sa Hạ đã tỉnh trước cậu mấy ngày rồi. Do Sa Hạ còn yếu nên nghỉ ngơi rồi "- Nhã Nghiên nói xong Trịnh Nghiên cũng an tâm.

_" Trịnh Nghiên, bây giờ ăn cháo đi ".

_" Nhã Nghiên, chúng ta xuất viện được không "- Trịnh Nghiên bỏ qua tai lời Nhã Nghiên nói.

_" Không được! Cậu còn chưa khỏe mà đã đòi xuất viện rồi! ".

_" Ở đây thật sự còn chán hơn trong phủ nữa đấy! "

Trịnh Nghiên dùng đủ mọi cách để lung lay ý chí của Nhã Nghiên, Nhã Nghiên bị tên Trịnh Nghiên nhõng nhẽo, làm phiền các thứ. Nên cô gật đầu đồng ý.

_" Tớ đồng ý! Nhưng cậu phải ăn hết bát cháo này phải nằm xuống nghỉ ngơi thêm tí nữa thì tớ sẽ cho cậu xuất viện "- Trịnh Nghiên vui vẻ gật đầu yêu cầu của Nhã Nghiên. Thế rồi Trịnh Nghiên cũng tự mình ráng ăn hết bát cháo mặc dù đầu lưỡi bây giờ chẳng còn mùi vị gì hết. Ăn xong Trịnh Nghiên cảm thấy cơn buồn ngủ ùa đến, mi mắt bắt đầu cụp xuống. Nhã Nghiên lấy chăn đắp lên người Trịnh Nghiên rồi từ từ bước ra khỏi phòng bệnh.

Nhã Nghiên rất may mắn là cô bị rơi xuống giếng mà vẫn còn sống xót, khi cô tỉnh lại thì cũng bất ngờ như Trịnh Nghiên vậy và được các bác sĩ, y tá kể lại sự việc nên cô cũng dần hiểu.

------------------------------
Bây giờ đã trời cũng sắp tối rồi. Trịnh Nghiên lờ mờ thức dậy, cảm thấy toàn thân hơi đau nhức. Thấy có một bóng người mập mờ hiện lên đang nhìn mình.

_" Nhã Nghiên sao? ".

_" Tớ đây! Tỉnh rồi sao? Cảm thấy chỗ nào không khẻo không?".

_" Không sao! Bây giờ xuất viện được không? "- Trịnh Nghiên cũng không còn sức than vãn bệnh tình nên nói xạo Nhã Nghiên là mình không có sao.

_" Thủ tục xuất viện đã xong rồi! Bây giờ thì mau thay đồ rồi về".

Nhắc tới bộ đồ thì mới nhớ từ lúc ngã dưới giếng thì toàn thân và bộ đồ ướt mèm. Chuyển vào bệnh viện thì chắc nhiều người nhìn cũng phải ngạc nhiên! À chắc họ đang đóng phim! Mà đoàn phim nào nhỉ?.

Sau khi thay đồ, Trịnh Nghiên mặc lên một cái áo hoodie, rồi bước ra cửa cùng Nhã Nghiên. Cảm thấy thật thoải mái khi được đi khỏi chỗ ngột ngạt của bệnh viện.

_" Nhã Nghiên, phòng của Sa Hạ ở đâu? ".

_" Là phòng số 203! Cách phòng cậu chỉ 2 phòng thôi".

_" Ừm "- Trong lòng Trịnh Nghiên rất lo lắng cho Sa Hạ.

Nói xong cùng Nhã Nghiên đi đến phòng. Đứng trước căn phòng thì cảm thấy hơi run run. Bước vào gặp Sa Hạ đang nằm, đôi mắt hướng đến cửa sổ ngắm trên bầu trời đang dần dần tối.

_" Sa Hạ!! "- Đi đến bên giường của Sa Hạ. Sa Hạ quay đầu thấy Trịnh Nghiên đang lại chỗ mình thì ôm chầm lấy Trịnh Nghiên thặt chặt. Cơ thể Sa Hạ bây giờ rất sợ hãi, run bần bật, mồ hôi trên chán cũng nhiều. Trịnh Nghiên cố trấn an Sa Hạ lại, nàng từ từ cũng bình tĩnh được.

_" Sạ Hạ, nào ngoan đừng sợ, có ta ở đây rồi! ".

_" Trịnh Nghiên, đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây! Mau nói cho ta biết "- Sa Hạ hơi hốt hoảng, hỏi dồn dập.

_" Đừng kích động! Về nhà ta sẽ giải thích sao! Mau thay đồ----"

Ách...nàng đâu phải người của hiện đại, bây giờ ở đâu còn không biết sao mà biết thay đồ. Trịnh Nghiên suy nghĩ một hồi cảm thấy cánh tay bị lung lay.

_" Trịnh Nghiên, sao ngươi không nói gì".

_" Sa Hạ, không còn thời gian đâu mau lại đây ta thay đồ cho nàng"- Nhắc đến chữ 'thay đồ' Sa Hạ bỗng chốc đỏ mặt lên. Đưa tay lên nhéo tai Trịnh Nghiên.

_" Ah "- Trịnh Nghiên xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình. _" Sa Hạ, dù gì chúng ta đã là phu thê với nhau thì nàng đỏ mặt làm gì?".

_" Phu thê thì sao? Trịnh Nghiên, ngươi là đồ 'Sắc Lang' "-Sa Hạ chẳng thèm quan tâm Trịnh Nghiên.

_" Thôi ta không cãi với nàng nữa! Mà nàng thay được không? Quần áo ở đây không giống chỗ nàng đâu đấy"- Trịnh Nghiên bĩu môi.

_" Ta...ta là công chúa, chuyện nhỏ nhặt như thế đương nhiên ta sẽ làm được "- Sa Hạ lắp bắp.

_" Rồi rồi mau lại chỗ kia thay đi nhé! "- Trịnh Nghiên đưa ngón tay trỏ chỉ vào chỗ phòng có tấm rèm kia. Sa Hạ bước vào phòng rồi thay đồ.

Trịnh Nghiên nãy giờ đợi thật sự rất lâu muốn giận, chẳng phải là chuyện nhỏ nhặt nà nàng nói sao, nói có thể thay được mà nãy giờ Trịnh Nghiên đợi gần 15p. Bỗng tấm rèm được hé ra lộ khuôn mặt cầu cứu đáng thương của công chúa Sa Hạ.

_" Trịnh Nghiên, giúp ta "- Quả thật không sai mà! Trịnh Nghiên biết chắc Sa Hạ sẽ không thay được vậy mà cứ cứng đầu kiên quyết không để Trịnh Nghiên ta giúp.

Trịnh Nghiên bước vào nhìn Sa Hạ, tay kia che lấy ngực, còn tay kia thì che lấy 'phần dưới'. Cơ thể không một mảnh che thân, đường cong thật quyến rũ a, thân hình trắng nõn thật sự Trịnh Nghiên trong lòng nghĩ muốn 'ăn' nàng ngay bây giờ. Nghĩ lại và Say No No No, đây là bệnh viện nên Trịnh Nghiên nhịn vậy.

Sau khi thay xong, trông Sa Hạ thật sự rất đẹp a, Nhã Nghiên thật biết chọn đồ. Trịnh Nghiên dắt Sa Hạ đón Taxi về.

_" Đây là cái gì? Ta thật sự chưa thấy bao giờ? "- Sa Hạ chỉ vào chiếc xe, cảm thấy có hơi sợ.

_" Đây là phương tiện giúp chúng ta đi lại! Mau lên xe đi"- Trịnh Nghiên dìu Sa Hạ lên.

_" Đưa cháu đến đường XYY "- Trịnh Nghiên nói với bác tài. Một người đàn ông lớn tuổi, giọng trầm bảo " Ừm ".

Sau khi đến trước nhà của ông nội thật sự Trịnh Nghiên không khỏi xúc động muốn khóc a. Được gặp lại ông nội yêu quý của mình.

_" Bác đợi cháu một chút! Cháu sẽ đem tiền ra"- Bác tài mỉm cười rồi gật đầu đợi.

Trịnh Nghiên bấm chuông, 1 2 3 lần bấm chuông vẫn không ai bước ra, lẩm bẩm một hồi thì nhìn thấy cánh cửa chưa khóa! Ehh, Mà khoan ông nội đâu có già đến nổi bất cẩn như thế, gấp đến nỗi ông quên khóa cửa luôn sao? Bây giờ không có tâm trạng để than vãn, bước vào nhà Trịnh Nghiên vào phòng của ông rồi đi vào chỗ cất tiền bí mật của ông lấy tiền trả cho bác tài. Trịnh Nghiên này thật to gan mà.

Dẫn Sa Hạ vào, nàng trố mắt nhìn xung quanh căn nhà, bất ngờ này đến bất ngờ khác cho nàng cũng phải nàng mới đến đây đương nhiên cũng phải ngạc nhiên rồi. Trịnh Nghiên dìu Sa Hạ đến Sofa ngồi, thấy Sa Hạ tay cứ sờ sờ mặt trên của sofa.

_" Trịnh Nghiên, cái này thật êm".

_" Cái đó gọi là Sofa đó! Ngồi thật sự rất êm~! À mà nàng đã đói chưa? "- bỗng tiếng 'ọt ọt' phát ra từ bụng Sa Hạ, nàng đỏ mặt ta thấy bộ dạng nàng bây giờ thật đáng yêu a~.

Bây giờ bên ngoài rất lạnh, trời cũng tối Trịnh Nghiên lấy áo khoác trên phòng mình khoác lên cho Sa Hạ. Lấy tiền từ chỗ bí mật của ông rồi dẫn Sa Hạ đi đến quán ăn Twice Food. Đi trên đường giải thích thật nhiều cho Sa Hạ, nàng thật sự thông minh hiểu nhanh hơn Trịnh Nghiên ta tưởng đó a.

Bước vào quán ăn Twice Food, ngồi vào bàn gọi những món ăn ngon mà Sa Hạ chưa từng ăn qua ở đất nước này.

_" Trịnh Nghiên, món này thật sự rất ngon! Ta chưa từng thấy qua? Đây thật sự là tương lại mà ngươi nói sao?".

_" Đương nhiên rồi! Còn nhiều thứ thú vị hơn nữa đó, từ từ ta sẽ dẫn nàng đến sau bây giờ thì ăn đi kẻo nguội hết đó"- Trịnh Nghiên vui vẻ nhìn nàng ăn với bộ dạng háu ăn của nàng.

Ăn xong Trịnh Nghiên dẫn Sa Hạ về nhà, sẵn tiện đi vào shopping mua cho Sa Hạ quần áo, vân vân và mây mây..

Trịnh Nghiên về đến nhà thấy có bóng dáng của một người đàn ông vội vui mừng.

_" Ông nội "- Trịnh Nghiên mừng quá chạy lại ôm ông của mình, để Sa Hạ ở đó ngơ ngác nhìn.

_" Là....là Trịnh Nghiên sao?"- Ông cũng bất ngờ lớn. Rồi nói tiếp:_" Mấy tháng nay con đã đi đâu vậy? Làm ông lo muốn chết....Còn cô gái kia là ai? "- Ông chỉ tay vào Sa Hạ.

_" Chuyện kể ra dài dòng lắm, ông mau ngồi xuống để cháu kể cho ông nghe"- Nói rồi dìu ông ngồi xuống, Trịnh Nghiên nắm tay Sa Hạ lại gần ngồi đối diện với ông nội. Trịnh Nghiên kể lại sự tình từ đầu đến đuôi không thiếu một chữ nào. Nghe Trịnh Nghiên kể như vậy ông nội gật đầu xem như đã hiểu được mọi chuyện.

_" Ta hiểu rồi! Tạm thời cô gái này sẽ ở lại nhà ta một thời gian"- Nghe ông nội nói vậy Trịnh Nghiên vui mừng không thôi. Còn nắm chặt tay Sa Hạ.

_" Xin phép ông nội, tụi con lên phòng trước a"- Ông nội gật đầu, Trịnh Nghiên dẫn Sa Hạ lên phòng.

_" Sa Hạ, bây giờ nàng tạm ở đây một thời gian ta sẽ tìm cách đưa nàng về nhà"- Sa Hạ nghe Trịnh Nghiên nói vậy trong lòng lại nghĩ nếu nàng về nhà thì chẳng phải sẽ rời xa Trịnh Nghiên sao? Nàng lắc đầu nhìn Trịnh Nghiên.

_" Ta sẽ không về đó đâu! Ta sẽ ở lại đây với ngươi"- Trịnh Nghiên hơi bất ngờ trước câu nói của Sa Hạ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vốn dĩ Sa Hạ muốn có cuộc sống như người dân bình thường nàng không muốn sống cuộc sống bị gò bó ấy.

_" Ừm! Cũng khuya rồi! Mau ngủ thôi"- Trịnh Nghiên cùng Sa Hạ nằm trên một chiếc giường. Trịnh Nghiên ôm Sa Hạ vào lòng, cả hai cùng hưởng thụ hơi ấm của nhau rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info