ZingTruyen.Com

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 48

Kroocie

  Có lẽ không ít người đã nghĩ vậy. 

  Tôi đi ngang qua hành lang trên mặt ao. Trời đông tĩnh lặng như mặt nước đen ngòm, phản chiếu nửa vầng trăng chẳng rõ nét. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi mặc kệ chẳng để ý. 

  _“ Trịnh Nghiên, ngươi giận ta?”- Lê Châu Hiền rõ ràng vẫn chậm rãi bước sau lưng tôi, nhưng nàng ta không có ý đi cùng. 

  Tôi dừng chân, thở dài một tiếng, cũng chẳng đáp lời nữa. 

  Chắc lúc chập tối đã có cơn mưa, hành lang trơn trượt những vệt nước dài. Tôi nhìn xuống vũng nước dưới chân, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn lồng, gương mặt tôi phản chiếu hình ảnh chẳng khác nào một nam nhân. 

  Tôi vốn dĩ là nữ tử, có phải chính vì bộ dáng này mới khiến tôi thêm nhiều rắc rối vậy không? 

  Còn đang bận lòng với những suy nghĩ vẩn vơ, bên tai đã vang lên tiếng hô nho nhỏ:_“ Á!!!” 

  Dù chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy cái bóng áo đỏ bỗng dưng ngã nhào về phía trước, tôi giật mình kinh hãi, vội vàng đưa tay giữ lấy Lê Châu Hiền. 

  Tay tôi kéo tà áo bên vai nàng ta, sau đó vừa vặn ngã vào lòng tôi. Thật may mà tôi đã được tôi luyện phản ứng qua từng ngày sống bên cạnh ông nội, thế nên mới tóm được Lê Châu Hiền. 

  Nàng ta ở trong lòng tôi ngước mắt, nhoẻn miệng cười:_“ Nhanh thật.” 

  _“ Nhanh cái khỉ, công chúa, ngươi làm trò gì đấy?” 

  _“ Do hành lang lát gạch đá, đã thế còn trơn trượt. Bước chân ngươi lại nhanh, ta muốn theo kịp thì chịu ngã.” 

  “…” 

  Đây là thứ lý thuyết có một – không – hai, lần đầu tôi nghe đấy! 

  Tôi toan buông nàng ta ra, thì lại phát hiện có điểm không đúng… 

  Vai áo Lê Châu Hiền gần như bị tôi kéo trễ hẳn xuống, lồ lộ xiêm y mỏng manh bên trong. Xương quai xanh cùng nước da trắng dưới ánh đèn lồng lại càng thêm hồng hào, mê hoặc. 

  Đuôi mắt tôi giần giật, toan buông nàng ta ra ngay lập tức thì đằng sau đã như có một trận gió lạnh quét tới, giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên:_“ Trịnh Nghiên!?” 

  Tôi cứng đờ người, vân đen cơ hồ phủ kín mặt. Mà lúc này Lê Châu Hiền cũng buông tôi ra, thẹn thùng chỉnh lại tà áo rồi mỉm cười:_“ Hạ tỷ, tỷ đã về?” 

  Hôm nay là ngày gì vậy ông trời? ----- Tôi quay ngoắt lại, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đầy u ám của Sa Hạ, cuống quýt nói: _“ Công chúa vừa trượt ngã, ta kịp thời đỡ được.” 

  Sa Hạ chẳng thèm để ý tôi, nàng hướng Lê Châu Hiền mà cười: _“Thất lễ rồi, để muội muội cười chê.” 

  Vì sao tôi càng lúc càng cảm thấy không ổn vậy?! 

  _“ Tỷ tỷ đừng khách sáo.”- Lê Châu Hiền yêu kiều nâng vạt áo, bước đến bên Sa Hạ. _“ Quận mã gia chu đáo như vậy, Hạ tỷ thực có phúc.”- Nói rồi nàng ta hơi nghiêng người nhìn tôi rồi hành lễ:_“ Cũng không còn sớm, ta phải hồi cung. Hạ tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc quận mã. Cáo từ.” 

  _“ Không tiễn!”- Tôi bực mình quay mặt đi. 

  Nàng ta tỏ ra chẳng chấp nhặt thái độ của tôi, lại hành lễ lần nữa với Sa Hạ rồi rời đi. Không gian yên lặng chỉ còn lại mình hai người chúng tôi. 

  Tôi bối rối nhìn Sa Hạ, tiến gần lại bên nàng:_“ Hạ Nhi, ban nãy, ta không cố ý…” 

  Đưa tay định chạm vào những hạt nước mưa còn vương trên tóc nàng, nhưng nàng đã lạnh lùng gạt đi:_“ Đừng chạm vào ta.”

  Tôi ngẩn người nhìn nét giận dữ trên gương mặt nghiêng nghiêng lãnh đạm, bỗng dưng khí lực như bị hút sạch. Nàng quay lưng bước đi, mặc kệ tôi vẫn đứng ngẩn người trên hành lang lạnh lẽo. 

  Những lúc như thế này, người mặt dày sẽ lên ngôi! 

  Tôi thở dài, cởi phăng tấm áo đang khoác trên người, vung tay một cái ném thẳng xuống ao. Nghe động, Sa Hạ giật mình, nàng kinh ngạc nhìn bộ y phục xanh lục đang lững lờ trôi trên mặt nước. Tuy không lên tiếng, nhưng tôi biết Sa Hạ trong lòng đã vô cùng chấn động. Nàng bình tĩnh nhìn tôi, nhưng trong đáy mắt đã dâng lên đầy xót xa. 

  _“ Ngươi làm cái gì vậy?”- Nàng liếc nhìn bờ vai run run của tôi, sau đó cố gắng bình tĩnh hỏi. 

  Tôi lạnh muốn run lên như cầy sấy, bèn vừa khịt mũi, vừa xoa xoa bả vai:_“ Ta sai rồi, thực xin lỗi.” 

  Thoáng vài giây, nàng cứng đờ người, sau đó thở dài tiến về phía tôi:_“ Ngươi có ngốc hay không? Sao tự dưng lại đem áo của mình vứt xuống hồ?”- Nói rồi, nàng đưa tay xoa nhẹ lên vai tôi, _“Ngươi lạnh buốt rồi đây này.” 

  Trái tim Hạ Nhi của tôi luôn yếu mềm như vậy mà, bỗng dưng tôi thấy mình thật sở khanh. Tôi nắm lấy tay nàng, nàng giận dỗi muốn rút lại, nhưng tôi càng cố chấp hơn. Cuối cùng nàng cũng để yên, cho tôi ôm lấy nàng vào trong lòng. 

  _“ Cái áo đó đã đụng vào nữ nhân khác rồi, ta đem vứt đi để ngươi không phải lo lắng.”- Khóe môi tôi bất giác cong lên, _“Trong lòng ta chỉ có mỗi ngươi thôi.” 

  Sa Hạ trong lòng tôi thở dài, sau đó nàng nhéo vào eo tôi:_“ Ngươi đó, nếu sau này vô ý chạm phải ai, ngươi cũng vứt áo đi như vậy sao?” 

  _“ Đúng rồi, Hak Nhi, là do vô ý!” 

  Hai chữ ‘vô ý’ tôi cố gắng nhấn mạnh khiến Sa Hạ bật cười khanh khách. Nàng chun mũi, giọng nàng nũng nịu:_“ Ta chỉ là vừa rồi thấy cảnh tượng đó, trong lòng không vui.” 

  Tôi mỉm cười. Hạ Nhi của tôi lại ghen rồi a~ 

  _“ Hạ Nhi, những lúc ngươi thế này thật đáng yêu.”- Tôi cúi xuống hôn lên trán nàng, _“Làm ta lại không kiềm được mà nghĩ tới giấc mơ lúc trưa nay.” 

  Sa Hạ đầy tò mò, nàng nhíu mày hỏi:_“ Giấc mơ? Ngươi mơ cái gì vậy?” 

  Nàng dò hỏi lại khiến tôi đỏ mặt. Đường cong mơ hồ nhưng đầy hoàn hảo, gò má e ấp hồng hào… Những hình ảnh xấu hổ ấy lại lần nữa tràn ngập tâm trí tôi. 

  _“ Trịnh Nghiên, ngươi lại ngẩn người rồi.” 

  _“ A, ta chưa có ăn cơm!” 

  _“ Vì sao ngươi lại đỏ mặt? Mau nói cho ta biết rốt cục ngươi đang nghĩ gì?” 

  _“ Hạ Nhi, ta còn đau lắm, ta phải nghỉ ngơi thôi.” 

  _“ Du Trịnh Nghiên! ” 

  Dưới hàng đèn lồng lấp lánh cùng những ngọn gió đông lạnh buốt da, chúng tôi hai người vẫn sóng bước bên nhau, mười ngón tay đan lại thật chặt. 

  Chỉ cần nàng vẫn ở đây, mọi chuyện sau này tôi đều không thấy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com