ZingTruyen.Info

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 43

Kroocie

  Lão chi phủ già nhăn nhó nhìn tôi, bối rối thưa:_“ Quận mã gia, việc này vẫn nên trên công đường…” 

  Tôi nhàn nhã đứng chắp tay sau lưng nhìn một lượt những vật chứng liên quan trong vụ án được bày trên khay gỗ, cùng nô bộc, tỳ nữ trong gia thất, gương mặt ai cũng đượm vẻ lo âu. Đương nhiên người nhà họ Du tôi cũng có mặt đầy đủ, dõi mắt về phía sương phòng của gia đình tam thiếu gia đã khuất, bối rối không biết tôi đang định diễn vở kịch gì. 

  _“ Ta thân không phải người danh gia vọng tộc, không câu nệ tiểu tiết đâu.”- Tôi phất phất tay, lại chép miệng, _“ Truyền Hạ Sương, đem ghế nhường nàng ngồi.” 

  Phụ nữ mang thai cứ bị giày vò chốn lao ngục không tốt, thật không tốt a~ 

  _“ Trịnh Nghiên, ngươi phát hiện ra nàng mang thai khi nào?” -Sa Hạ đứng bên, khẽ thì thầm vào tai tôi, _“ Sao ta nhận không ra?” 

  _“ Vì nàng ấy mới có hỷ chưa được vài tuần lễ, bình thường sao mà nhận ra? Ta phát giác cũng là lúc chuẩn mạch cho nàng lần truy hỏi lấy lời khai, khi đó nàng ta cũng không hay biết mình đã mang giọt máu của Du tam gia.” 

  Viên chi phủ bất đắc dĩ sai nha dịch làm theo lời của tôi. Hạ Sương sắc mặt xanh xao yếu gầy nhìn tôi nơm nớp lo âu, nhưng được cái gật đầu của tôi, nàng mới nghiêng mình cảm tạ rồi từ từ ngồi xuống. 

  Tôi hắng giọng, sau đó lên tiếng: _“Các vị, hôm nay ta sẽ đưa vụ án của Du Huấn, tam thiếu gia cùng nương tử Hạ Sương ra ánh sáng. Có điều đây không phải công đường, thế nên mọi người có thể tùy hứng theo dõi và đưa ra kết luận của riêng bản thân, nhưng là sau khi ta cho mọi người xem điều này.” 

  Gật đầu với Từ Vệ và Tử Du, hai người họ hiểu ý, bước lên phía trước. 

  _“ Như các vị đã thấy, Từ huynh đệ có vóc dáng không khác gì tam thiếu gia là bao.”- Tôi kéo sự chú ý của đám đông về phía hai người họ, _“ Tử Du cô nương cũng vậy, còn có phần khỏe mạnh hơn tam tiểu thư. Bây giờ không để mọi người tò mò nữa, hai người họ sẽ cùng ta làm vài cuộc thử nghiệm. Từ đây, mọi người sẽ nhận ra có điểm bất thường.” 

  Cuộc thử nghiệm đầu tiên nhanh chóng diễn ra. 

  Đầu tiên, nếu xét từ góc độ hung thủ là Hạ Sương, thì sau khi giết chồng mình, nàng ta sẽ treo cổ chồng trên thanh xà ngang bắc trên trần nhà. 

  Tử Du y như lời tôi mà làm, trong khi đó Từ Vệ diễn vai của Du Huấn, chỉ cần bất động cơ thể. Quá trình kéo Từ Vệ từ trên giường xuống dưới đất đã vô cùng khó khăn, sau đó Tử Du chạy đi lấy đoạn thừng, lại tốn thêm một khoảng thời gian không ít để chòng dây vào cơ thể người đàn ông to cao. 

  Lần này thử nghiệm, tôi đã đoán trước được kết quả, nhưng vẫn muốn để mọi người cùng thấy rõ và tự phân tích. Thế nên đợi Tử Du buộc thừng vào hai tay Từ Vệ và vắt dây qua thanh đòn gỗ hình chữ nhật trên trần, cả người nàng đã ướt đẫm mồ hôi. 

  _“ Mọi người hãy chú ý nhé.”- Tôi mỉm cười, thong thả xem màn kịch vui. 

  Trời không nắng nóng, thậm chí còn mát mẻ vô cùng, nhưng người nào người nấy cũng vã mồ hồi, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Tử Du. 

  Tử Du gồng mình, ra sức kéo Từ Vệ. Nhưng không ---- căn bản là chỉ nhích được một chút chứ không thể lên cao đến tận trần nhà được. Nàng đổi tư thế kéo hết lần này đến lần khác, mồ hôi nhễ nhại mà Từ Vệ vẫn chỉ nằm yên trên mặt đất mà thôi. 

  Cuối cùng, thử nghiệm thất bại! 

  Người nào người nấy há hốc mồm, sau đó quay sang nhìn Hạ Sương. Một vài người reo lên: _“Đúng thật, sao có thể là tam tiểu thư cứ, nàng ấy không thể nào kéo được tam thiếu gia lên.”

  _“ Phải, đúng thật.” 

  _“ Nam tử cường tráng như vậy, sao có thể kéo nổi lên xà ngang…” 

  Tôi lặng lẽ nhìn Du Tiếu Hoa, ông cũng đang đầy bất ngờ, lại có một chút niềm vui dâng trong ánh mắt. Con dâu không phải hung thủ, đương nhiên vui rồi. Nhưng là người nào? 

  _“ Mọi người hẵng khoan đã.” -Tôi phất ống tay áo, lần nữa thong thả nói, _“ Hiện trường vụ án có một chiếc ghế đổ nghiêng trên mặt đất, ngay dưới chân thi thể. Bây giờ hãy cùng ta xem tiếp màn thử nghiệm lần hai.” 

  Lại gật đầu với Từ Vệ, lần nay tôi đã dặn trước với đầu gỗ rồi, thế nên vừa thấy chỉ thị của tôi, liền đứng lên chiếc ghế gỗ tại hiện trường, sau đó nắm hờ dây thừng trên cổ. 

  Vài giây sau chiếc ghế đã bị Từ Vệ đạp đổ, trong tư thế của một người treo cổ. 

  Hạ Sương thấy vậy liền bật khóc nức nở, nàng nghẹn ngào:_“Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ phu quân…” 

  _“ Khoan hẵng kết luận vội.”- Tôi chặn vội lời của nàng ta, sau đó tìm đại trong đám đông đang đứng xem náo nhiệt, một người vóc dáng cũng gần giống với Du Huấn, hô lên:_“ Vị huynh đài kia, tiến lên đây một chút, phải phải, chính ngươi.” 

  Sau đó, người này cũng giống Từ Vệ, cùng thử tự treo mình lên xà ngà. Cứ năm người được tôi gọi lên thử nghiệm như vậy, đã có tới bốn người đạp chiếc ghế gỗ ngã ngửa. 

  Du Tiếu Hoa bàng hoàng, bờ vai ông khẽ run lên. Các thiếu gia còn lại trong nhà mặt mày tái nhợt, ráng đứng vững để đỡ tấm thân già của cha mình. 

  _“ Mọi người cũng đã thấy rõ ràng rồi. Hung thủ thực tế không phải là Hạ Sương cô nương, mà chính là tam thiếu gia, Du Huấn.”-Trong bầu không khí trầm lặng, một vài tiếng nức nở khẽ cất lên khiến lòng tôi cũng như phủ một nỗi bi ai nặng nề. Tôi thở dài nói tiếp, _“ Nếu như Hạ Sương cô nương ra tay giết người, thì chắc chắn phải có thêm sự trợ giúp. Nhưng nay đã qua chứng cứ thu thập tại hiện trường vụ án, cùng lời khai của nghi can, kết quả nghiệm thi và những gì các vị đã trông thấy vừa rồi, ta nghĩ mọi người cũng đã hiểu. Du Huấn thiếu gia đã tự quyên sinh, băng cách tự cắt vào cổ, đâm vào ngực rồi sau đấy mới nảy ra hành vi treo cổ.” 

  Tôi ngừng lại, quay người kéo Sa Hạ rời đi. Chính là tôi không muốn thấy cái cảnh bi thương này nữa, cũng như chẳng muốn nói nốt mấy lời còn lại. 

  Hai chúng tôi sóng bước bên nhau, mỗi người đều rơi vào khoảng trầm mặc riêng. Rốt cuộc, tôi vẫn là người lên tiếng, nặng nề phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh:_“ Hạ Nhi, cái tên Du Huấn đó đã muốn giết vợ mình, may sao mới chỉ rạch một đường nhẹ Hạ Sương đã ngất đi. Vậy nên hắn ta mới tưởng nàng ấy đã chết mà tự vẫn theo. Rốt cuộc người tính vẫn không bằng trời tính, trong người Hạ Sương đã mang giọt máu của hắn rồi.” 

  Sa Hạ dừng bước, nàng nhẹ nhàng gạt những sợi tóc mai đang lòa xòa trước mặt tôi. Nàng nói:_“ Sóng gió rồi cũng qua đi, ngươi đừng buồn nữa. Ngươi không vui thì lòng ta cũng chẳng nhẹ nhõm gì. Ngươi thực giống như trái tim của ta vậy.” 

  Từng đàn chim sải cánh trên nền trời rộng, mùi hương của đất nồng nồng quyện với hương mạ non nhà ai vừa cấy, thoảng qua cánh mũi như ôm trọn vẹn vào lòng đất trời. Tôi nhìn gương mặt dịu dàng của Sa Hạ, trong lòng xốn xang cùng bao cảm xúc ngổn ngang khó nói. 

  Như một mảnh ghép để hoàn thiện trái tim tôi, nàng nhỏ nhẹ hỏi:_“ Trịnh Nghiên, còn có điều muốn nói với ta sao?” 

  Phải, nàng đã đi guốc trong bụng tôi rồi. 

  Tôi siết nhẹ bàn tay Sa Hạ, khóe miệng cố kéo lên một nụ cười buồn rượi:_“ Hạ Nhi, ta không phải nam nhân. Sau này, ta không thể cho nàng một đứa con…” 

  Niềm hạnh phúc của một thê tử, chẳng phải là được ẵm con mình trên tay, à ơi câu hát ru và chờ ngày nó lớn gọi một tiếng ‘Mẹ’ hay sao? 

  Điều này, nếu nàng gả cho tôi, thì tôi không thể làm nổi cho nàng. 

  Trái với sự bất lực của tôi, Sa Hạ mỉm cười, nàng tiến sát lại gần tôi hơn, ngước ánh mắt trong veo lên nhìn tôi mà đáp:_“ Chắc điều đó thực sự sẽ khiến ta cảm thấy mất mát…” 

  Tôi thở dài gật đầu. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã lại bị nàng chặn lại:_“ Nhưng nếu thiếu ngươi, cuộc đời sau này ta mới là đau khổ!” 

  Dưới ánh nắng nhàn nhạt ngày thu, nụ cười của Sa Hạ càng thêm rạng rỡ. Nàng như vậy lại càng khiến tôi thêm si mê, kìm không nổi lại ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc mượt mà cùng mùi thơm ngọt ngào quen thuộc vấn vít bên cánh mũi. 

  Khi bóng chiều tà dần buông xuống, tôi như sực nhớ ra một chuyện ông nội từng nói, liền trầm tư nói với Sa Hạ:_“ Nội ta từng nói, vụ án này khép lại là do một vị thần thám phá giải. Không lẽ nào, người đó lại là ta?” 

  Sao có thể nhỉ? Tôi chỉ là con bé phá bĩnh lịch sử thôi cơ mà? 

  Sa Hạ chăm chú nhìn tôi, sau đó lại thong thả tiến về phía trước: _“Án này không tính, vì ngươi biết trước kết quả rồi.” 

  _“ Ây nga, nhưng ta vẫn phải phá án mà, nội chỉ cho ta biết hung thủ thôi a~~” 

  _“ Trịnh Nghiên thật giỏi ba hoa.” 

“…” 

  Được, tôi chưa từng bật lại được nàng. Đúng hơn là, nàng khiến cho tôi cảm thấy, nàng nói điều gì cũng đúng hết. 

  _“ Dù ngươi có được người ta ca tụng đến đây, có tài trí thế nào, ngươi vẫn chỉ là của riêng ta!”- Sa Hạ chẳng thèm đợi tôi, nàng bước thật nhanh trên con phố trong trấn nhỏ. 

  Tôi nhìn theo dáng lưng mảnh khảnh phía trước, lòng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào. 

  Phải, cả đời này, kiếp này, vĩnh viễn Du Trịnh Nghiên tôi chỉ là của mình em, Sa Hạ. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info