ZingTruyen.Info

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 39

Kroocie

  Màn đêm buông xuống, vân đen phủ kín che khuất ánh trăng mờ.

  Tôi đứng ngoài sân, đưa mắt nhìn vào trong căn phòng tối đen như mực mà không khỏi cảm thấy một trận gai ốc nổi đầy mình. Gió đêm thu thổi hiu hiu, ánh đèn dầu lập lòe hắt cái bóng mông lung của tôi xuống mặt đất. Những vết máu khô đã chuyển sang màu đen sẫm, đem theo cái mùi tanh tưởi hòa vào bóng đêm dày đặc. 

  Bất quá, đối với người đang giữ chặt cánh tay mình mà run lên bần bật bên cạnh, tôi vẫn phải gằn giọng:_“ Từ Vệ, huynh thế nào mà lại sợ ma?” 

  Dù cao to, khỏe mạnh thân trai tráng lực lưỡng, gặp giặc không ngại rút gươm xông lên quên mình, nhưng tên đầu gỗ này khổ nỗi lại mắc chứng sợ bóng tối chết tiệt kia. Chắc cũng thành ám ảnh cưỡng chế rồi cũng nên.

  _“ Quận mã gia, ngài không thấy có gì đó trong căn phòng kia à?” -Từ Vệ đứng bên tôi như cái cột đình sừng sững, nhưng căn bản cái giọng nói yếu ớt run lẩy bẩy kia đã bán đứng anh ta rồi, _“ Ta cảm thấy hình như còn người khác… Quận mã gia, hay chúng ta trước cứ trở lại khách sảnh thì hơn…” 

  Tôi cầm đèn dầu, giơ cao lên trước mặt Từ Vệ, rít qua kẽ răng: _“ Huynh tưởng ta muốn tới lắm đó? Giờ tam tiểu thư nhà người ta đã bị quan phủ bắt đi rồi, ta không xem lại nơi này thì sao tìm được manh mối?” 

  Bị biểu cảm trên gương mặt tôi dọa cho thất kinh, Từ Vệ thiếu điều muốn rú lên kinh hãi. Nhưng tiếng hét kia chắc đã bị nghẹn lại nơi yết hầu, vì vậy chỉ dám rón ra rón rén bước theo sau tôi, ánh mắt không ngừng đảo quanh đề phòng bóng tối, như thể chỉ cần sơ xuất nho nhỏ cũng sẽ có một thứ tà mị ghê hồn lao ra hù cho anh ta phát khiếp. 

  Tôi nhìn những vũng máu lộn xộn tại hiện trường, thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của lũ nha dịch quan phủ trong trấn. Thật may tôi đã sớm là một trong những người đầu tiên bước chân vào căn phòng này, thế nên đến hiện tại tôi vẫn có thể mường tượng ra thảm cảnh trước mặt. 

  Sợi dây đung đưa cùng cỗ thi thể lạnh ngắt trên trần nhà của Du Huấn, những vệt máu dài kéo dài khắp căn phòng, từ trong ra đến ngoài sân nơi Hạ Sương ( Sương nhi) kêu cứu rồi gục ngã. 

  Tôi giơ cao chiếc đèn dầu trước mặt, thở dài một tiếng. Phải chi ông nội tôi kể rõ tình tiết vụ án, có phải bây giờ tôi đỡ nhọc công? 

  Trên giường gối đều có vết máu, liệu có phải trước khi tử vong, Du Huấn đã phát sinh quan hệ với Hạ Sương nhưng không được cô nàng chấp thuận hay không. Nếu đúng thì quả nhiên là Hạ Sương có khả năng ra tay sát hại phu quân của mình rất cao – như quan phủ kết luận, đồng thời sau khi đem Du Huấn treo lên trần nhà làm như một vụ thắt cổ thì đã tự rạch dao vào cổ mình tạo hiện trường giả. 

  Vấn đề nằm ở chỗ, nếu có ý định giết người, vì cớ gì Hạ Sương không tránh mặt đi, lại còn tự đả thương mình? Nếu muốn nói là tự vẫn cũng chẳng phải, có người nào tự vẫn lại hô hoán giúp đỡ hay không? 

  Hạ Sương luôn miệng nói mình oan, điểm này đã mở ra hàng loạt những nghi vấn khác nữa. Nhưng người ở cạnh nạn nhân thời điểm án mạng xảy ra cũng chỉ có cô ta mà thôi, nên quan phủ không thể không bắt giữ. 

  Dù thế nào vẫn phải thẩm vấn được Hạ Sương, nếu không tôi cũng chỉ là nghe được kết quả từ miệng bậc nhất cao thủ chém gió, việc kết luận luôn là không có khả năng. 

  _“ Á!!!” ------- Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng dưng tiếng hét vang lên như sấm rền cơ hồ như đục thủng cả màng nhĩ. Từ Vệ ở cạnh tôi run lên như cầy sấy, gương mặt tái mét như xác sống, tay khua loạn về một góc phòng tối om:_“ Quận… Thiếu gia, có ma~” 

  Tôi trợn trừng mắt, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại. Đúng là không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. 

  Lại hướng đèn dầu về phía góc tối, tôi âm thầm bỏ qua kẻ lại run lẩy bẩy bên cạnh mình, thở dài một tiếng:_“ Du lão gia, ông không nên cứ ở đây mãi như vậy.” 

  Trong đêm tối tĩnh lặng vẫn nghe được tiếng thở đứt quãng vang lên nhè nhẹ. Nếu tính là mũi tôi thính như chó, thì tai tên Từ Vệ này cũng vượt hơn tôi một cấp bậc. Đúng là chưa cần nhìn vẫn phát hiện ra trong bóng tối có người, căn bản đã đạt đến trình độ level master. 

  Nghe tôi nói vậy, Từ Vệ khẽ thở phào, một thân phi tới bóng tối kia mà hô lên:_“ Vị lão gia này xin hãy bớt đau buồn, trước vẫn phải giữ sức khỏe, án của tam thiếu gia đã có quận mã… ý lộn, Du thiếu nhà ta lo.” 

  Tôi nhẫn a~ nhặn lại cái cảm giác muốn đánh tới cho tên đầu gỗ này một quyền. 

  Một mảng yên lặng bao phủ, tôi đá đá vào chân Từ Vệ ý bảo hắn cứ ra ngoài trước đợi. Nhưng nếu cái đầu heo kia mà có thêm một tí nếp nhăn thì đã không còn là Từ Vệ nữa, hắn khó hiểu hỏi tôi: _“ Thiếu gia sao vậy? Tối quá không thấy gì hay sao mà đá lộn vào chân ta thế?” 

  Giờ tôi đã hiểu vì sao tên đầu gỗ này lại được Vương gia coi trọng như thế. Nói một cách khả quan thì hắn quá thật thà, còn nếu tiêu cực một chút thì phải gọi là cực kỳ ngu! 

  _“ Vị huynh đài này xin hãy lui ra một chút, ta có chuyện cần nói với công tử nhà ngươi.”- Trong góc tối vang lên một giọng trầm đục và hơi khàn khàn của nam nhân. 

  Tuy đã có vẻ bình tĩnh nhiều nhưng tôi vẫn nghe ra nỗi đau thương day dứt trong trái tim của người làm cha. Tôi gật đầu ra hiệu cho Từ Vệ lui ra ngoài, đợi hắn khuất bóng cùng cây đèn dầu, cả căn phòng lại lần nữa ngập chìm trong bóng tối. Ánh trắng hắt qua song cửa sổ nhàn nhạt rọi xuống mặt nền những dấu máu đã khô đen. 

  _“ Du lão gia có gì cần dặn dò xin cứ tự nhiên.”- Ngước nhìn ánh trăng nhàn nhạt bị che khuất bởi nhiều vân đen, lòng tôi cũng vô cùng bứt rứt khó tả. 

  Du Tiếu Hoa chậm rãi bước ra từ bóng tối căn phòng, tiến lại đứng bên cạnh tôi. Tuy cũng chẳng còn trẻ trung gì nhưng sống lưng thẳng tăm tắp cùng khí chất oai phong lẫm liệt vốn có, lão gia nhân này lại đem cho tôi cái cảm giác như lần nữa được đứng bên ông nội của mình. 

  _“ Ta luôn có cảm giác, một ngày nào đó ta sẽ gặp ngươi.”- Du Tiếu Hoa chậm rãi quay sang nhìn tôi, _“ Hóa ra lại gặp thật.” 

  Cái Gì?! Ông có phải tiên tri đâu ---- Nghe ông lão nói mà tôi bất giác cũng toát mồ hôi sống lưng. 

  _“ Rốt cuộc ngươi là người ở đâu? Vì sao ta luôn có cảm giác thân thuộc như gia đình vậy? Đây là lần đầu ta mời một người lạ về gia.” 

  Nói thừa, tôi còn cháu họ Du đấy! Nhìn thế nào cũng ra mà không thấy quen mới kỳ cục. 

  _“ Thực chẳng dám giấu, ta họ Du, tên Trịnh Nghiên.”- Bên ngoài nhàn nhã đáp nhưng trong đầu tôi đã lại lên dây cót chuẩn bị sẵn sàng chém gió thần chưởng, _“ Ta không biết phụ thân phụ mẫu là ai, chỉ biết là người ta nhặt được rồi được người này người khác cưu mang, sống vất vưởng như vậy cũng mười chín, hai mươi năm rồi. Trước khi mẹ bỏ rơi ta, chỉ để lại cái tên thôi. Giờ cũng chẳng trẻ dại nữa, ta cũng nên thử một lần tìm lại tổ tiên, nguồn cội.” 

  Tôi vừa nhận ra một chân lý: Sống lâu với đệ nhất cao thủ chém gió, tôi cũng sắp học theo tính tốt của nội rồi. 

  Du Tiếu Hóa kinh ngạc, ông vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm, đôi mắt nheo lại như muốn chứng thực những lời tôi nói. Nhưng mà tôi vốn quen với loại ánh mắt này rồi, nên cơ bản vẫn ung dung nhàn nhã ngẩng mặt nhìn trăng đêm, chỉ có lòng bàn tay chắp sau lưng đã nhớp nháp mồ hôi theo phản xạ vô điều kiện. 

  _“ Thực ra ta cũng chỉ là suy đoán, thà rằng cứ nhận nhầm còn hơn là bỏ sót để rồi hối hận cả một đời.”- Tôi thấy ông lão lặng yên, liền chuyển sang trò mèo vờn chuột, coi như mình cũng không dám chắc. Đây gọi là chiêu thức đánh vào tâm lý khiến đối phương gục ngã dần dần, không gục ngay tức khắc nhưng cực kỳ thâm thúy. 

  Ai nga, sinh ra ở thời hiện đại thực tốt. Bộ môn tâm lý học đúng là giúp ích không ít cho giới trẻ. 

  Đúng như tôi dự đoán, Du Tiếu Hoa gật gù:_“ Mười mấy hai mươi năm trở lại đây chưa có con dâu nào của Du gia đem ruồng rẫy con ruột của mình. Nhưng vốn dĩ ta cũng không hiểu sao lại cảm thấy ngươi rất thân thuộc.” 

  Tôi kéo kéo khóe miệng, định đáp lời nhưng lại thấy Du Tiếu Hoa lên tiếng:_“ Mười mấy năm sống cực như vậy, cũng là lý do ngươi phẫn nam trang phỏng?” 

  What the @#$$%% !!!!! ------- Tôi trố mắt nhìn Du Tiếu Hoa, cảm thấy cơn sốc đang cuộc trào từ dạ dày đến lồng ngực, từ ngực lên tận óc. 

  Người cổ đại mấy người, sao nhìn cái đã đoán ra được thân phận ta vậy a~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info