ZingTruyen.Com

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 35

Kroocie

  “…” 

  Tôi thật muốn hô lên một lời cảm thán, nhưng cổ họng đã tắc nghẹn hoàn toàn. Vốn dĩ nàng đã phát hiện ra tôi là nữ tử - kể từ rất lâu rồi! 

  Thật không biết vì lý do gì ngày đầu tiên khi tôi xuyên không, Chí Hiệu đại nương lại bảo mạch đập tôi rối loạn. Không biết do y thuật của đại nương quá ‘thâm thúy’ hay là vì tôi vừa rơi xuống từ một khoảng thời không hư vô, nên cơ thể mới chưa thực sự thích nghi mới gây ra hiện tượng mạch đập không ổn định nữa. 

  Thực tế đúng là khác xa với phim ảnh. Gái giả trai trên phim muôn đời chả bao giờ bại lộ, còn tôi chưa lâm trận đã bị đối phương vạch trần, hoàn toàn thất bại thảm hại. 

  _“ Vậy nên ta không bao giờ muốn cùng ngươi nói đạo lý.”- Hạ Nhi chẳng có chút kinh ngạc hay giận dữ, nàng thong thả bước dưới ánh trăng, “Khuya rồi, nghỉ thôi Trịnh Nghiên.” 

  Thậm chí, đầu óc ít nếp nhăn của tôi vẫn chưa thích nghi được kiểu thực tế thế này. Cho đến khi bóng của nàng đã gần như thấp thoáng qua những hàng cây, tôi mới vội vàng lao xuống sân, giơ tay rống lên:_“ Quận chúa, xin dừng bước.” 

  Tiếng gọi của tôi thậm chí cao vút lên mấy quãng, Sa Hạ  không tránh khỏi giật mình. Nàng nhíu mày nhìn bộ dáng thở hồng hộc của tôi mà trách móc:_“ Ngươi còn chuyện gì nữa?” 

  Quần áo tôi xộc xệch, lôi thôi lếch thếch vô cùng thảm hại, nhưng tôi vẫn cởi tấm áo choàng, khoác trở lại lên người nàng. Yên lặng một hồi, tôi mới dám lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo không gợn sóng kia mà thổn thức:_“ Quận chúa, ngươi vì sao vẫn khăng khăng đòi lấy ta? Dù sao ta…” 

  Ta cũng chỉ là một nữ tử, một thứ dân không hề xứng với tình cảm của nàng. 

  Trái ngược lại với suy nghĩ của tôi, Sa Hạ lại thản nhiên đáp:_“ Ý ta đã quyết, ngươi đừng hòng ngăn cản.” 

“…” 

  Cứ cho là Sa Hạ được tiếp thu một nền giáo dục hẵng còn lạc hậu và vô cùng hà khắc với loại tình cảm đồng tính luyến ai đi, nhưng có vẻ tinh thần giác ngộ cách mạng của nàng là vô cùng cao, có thể thậm chí là hơn ông nội tôi vài đẳng cấp. Thời kỳ này, thậm chí phụ nữ còn chưa được coi trọng, vậy sao nàng có thể tiếp nhận tình cảm của một nữ tử chứ? 

  _“ Trịnh Nghiên, là vì ta yêu ngươi.” 

  Nàng hình như đã đi guốc trong bụng tôi. 

  Giọng nói của Sa Hạ thoảng nhẹ bên tai, tim tôi lại lần nữa đánh trật vài nhịp. Hạ Nhi của tôi vẫn thế, vẫn vô cùng ương bướng, nhưng lại thực đáng yêu và yếu đuối trước tôi. 

  _“ Tứ hôn của Hoàng thúc ban, dám kháng chỉ, chém!”- Nàng quay lưng đi, giọng nói vẫn vô cùng thản nhiên nhưng đã đem theo ý cười, _“ Hoặc ta sẽ thay Hoàng thúc dán lệnh truy nã ngươi khắp thành.” 

  Nàng cũng thực biết cách đàn áp tôi, dám đẩy một người đang từ trên mây xuống mặt đất không thương không tiếc, thật nhẫn tâm a~~~ 

  _“ Quận chúa, ngươi rõ ràng biết thân phận của ta…”- Là nàng muốn tôi chủ động nói ra, là nàng tôn trọng quyết định của tôi mà không hề đứng ra vạch trần. Tôi thực muốn ôm người con gái trước mặt vào lòng mình mà ve vuốt, cưng chiều, không cho phép nàng rời xa tôi. 

  _“ Ngươi còn gọi ta là quận chúa, ta cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem.” 

“…” 

  _“ Còn ngẩn người?” 

  _“… Hạ Nhi, ta xin lỗi a!” 

  Nàng không đáp lời tôi, mà ánh mắt dời xuống phía dưới. Bỗng dưng cảm thấy không khí nóng lên kỳ lạ. 

  _“ Ta vốn nghĩ ngươi là do bó ngực.”- Ánh mắt nàng vẫn không chuyển rời, thong thả lên tiếng, _“Hóa ra ngươi vốn phẳng thực.” 

Chắc chắn không phải do tôi khiến nàng biến thái a ~~~ 

  Tôi chưa bao giờ nói lại nàng, vốn dĩ không thể phản kháng được. Nàng mỉm cười, thong thả bước đi. Nhìn theo dáng người mảnh mai nhưng vô cùng quật cường, trái tim tôi mềm nhũn, nụ cười bất giác vương trên khóe môi. 

  _“ Hạ Nhi, cảm ơn em!” 

  Tôi bước về phòng, lặng lẽ ngồi xuống bàn, thong thả rót cho mình một chén nước nguội, đưa lên môi nhấp. Tốt, có cảm giác, nước vừa trôi xuống cổ, giờ đã vào thẳng dạ dày. 

  Hoàn toàn không phải mơ! 

  Tôi đứng bật dậy, nhảy một bước lên trên giường, thiếu điều cụng luôn vào tường nhà. Nàng dù sớm biết tôi là nữ nhi, nhưng vẫn đem lòng yêu thương tôi. Đây là sự thật hay sao, hay do tôi ảo tưởng mà ra? 

  Ảo tưởng thì mùi hương đặc trưng của nàng vẫn còn vấn vít bên người tôi là thế nào đây? Chẳng nhẽ khứu giác tôi cũng theo não bộ mà gây nên sự hoang tưởng này? 

  Không đúng, nàng cũng yêu tôi. Nàng đã đặt tay lên… ngực tôi cơ mà! Tôi thiếu điều muốn lột luôn áo ra để kiểm tra xem nàng có để lại dấu vết trên ngực mình hay không nữa. 

  Sau một hồi lăn lộn trên giường, cuối cùng tôi cũng ôm mộng đẹp mà tiến vào giấc ngủ. 

  Đó là đêm đầu tiên sau khi bị xuyên không, tôi ngủ mà không phải bó ngực! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com