ZingTruyen.Info

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 33

Kroocie

  Tôi ngẩn ngơ ngẩng cổ nhìn bầu trời, cảm thấy vân đen bao phủ tù mù không thể nhìn rõ nổi một vài chấm sao nhỏ nhoi. Từng cơn gió khẽ lay cành cây, làm cho vài chiếc lá khô rơi rụng xuống xào xạo trước cửa phòng. Ngọn đèn dầu bên cạnh tôi khẽ dao động, hắt cái bóng uể oải của tôi xuống mặt đất. 

Một, hai, ba… Bao nhiêu chiếc lá đã rơi xuống rồi? Quét cái sân đầy lá rụng chắc cực lắm. Chà, mai lại là một ngày bận rộn đây.

Thở dài, tôi gác cằm lên đầu gối. Cơn gió nhẹ khẽ lùa tóc mai, cọ vào sống mũi tôi ngứa ngáy. Tôi cào cào mái tóc, thầm tính toán xem có nên cạo trọc đầu hay không. 

Chẳng biết đã nửa đêm canh mấy rồi, bên cạnh cái bóng của tôi từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người mảnh khảnh khác – lung lay, mờ ảo và hư vô. Tôi thở dài, chẳng buồn nhúc nhích, vờ như mình không biết có người đang đứng đằng sau. 

Lá gan tôi tuy to, da mặt dày cũng chẳng kém bê tông làm nhà, nhưng đối với người đang lặng lẽ chiếu mục quang lên tấm lưng mình, vốn cái nghĩa khí hào sảng của nhà họ Du trong tôi đã vơi đi quá nửa, giờ thì xẹp lép như trái bóng xì hơi. 

Sương xuống rồi, cứ đứng như vậy rất dễ cảm lạnh. Trái tim tôi mềm nhũn, cuối cùng chịu thỏa hiệp, thở dài lên tiếng:_“ Hạ Nhi, khuya rồi, ngươi nên về phòng nghỉ đi.” 

  Sa Hạ không lên tiếng, bướng bỉnh ngồi xuống bậc thềm bên cạnh tôi. Ánh đèn dầu lập lòe hắt lên gương mặt thanh tú, tấm áo choàng trắng mỏng manh nàng khoác hờ hững bên ngoài như càng thêm câu hồn đoạt phách. 

  _“ Ta cùng ngồi với ngươi.”- Nàng không nhìn đến tôi, chỉ thơ thẩn hướng ánh mắt lên vầng trăng treo trên đầu. 

  Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này chỉ là một ngọn đèn dầu, vậy mà tôi lại cảm thấy nó quá xa vời, mông lung hư ảo, muộn chạm mà không thể chạm, muốn nắm mà tay chẳng với tới. Tôi siết nhẹ lòng bàn tay, mơ hồ thấy mạch máu mình dần lạnh buốt. 

  _“ Ngươi có phải đang nghĩ ta là do Chiêm sai đến làm nội gián? Hay ngươi nghĩ việc được Hoàng thượng ban hôn ta đã sớm được nghe từ Tỉnh Nam đại nhân?”- Tôi gục mặt xuống gối, cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại, _“Ta học qua lịch sử, nên ta mới biết trận chiến của nhà Lê với Chiêm. Ta vì yêu thích ngươi, nên ta mới nhớ được thời điểm ngươi sẽ được ban hôn. Nhưng ta thực không biết, cũng chẳng thể nào ngờ, Hoàng thượng lại gả ngươi cho ta…” 

  Tôi đã phá hỏng lịch sử rồi! Xuyên không và thế chỗ cho quận mã gia?! Cái này nếu ghi vào lịch sử nước nhà, mấy ai mà tin nổi đây? 

  Ngộ nhỡ, một vài ngày nữa, quận mã gia thật sự xuất hiện thì sao? Lúc đó mối lương duyên của Sa Hạ và người đó sẽ như thế nào đây? ---- Tôi thực không muốn nghĩ đến nữa. 

  Càng nghĩ, trái tim lại càng thắt lại. Rõ ràng, tôi chỉ là một người thế chỗ tạm thời. 

  Bỗng dưng bên vai nằng nặng, một cỗ hương thơm cùng ấm áp sáp lại ngay gần bên tôi. Hơi thở nàng phả nhè nhẹ vào gáy, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng bên tai tôi:_“ Trịnh Nghiên, ân… thật khó thể tin. Vậy ở nơi đó, thế kỷ mà ngươi nói mình đang ở là thế nào?” 

  Tôi kinh ngạc, lập tức ngóc cổ dậy. Sa Hạ đang tựa cằm vào vai tôi, cây đèn dầu từ lúc nào đã chuyển xuống bậc thềm dưới chân. Đôi mắt nàng trong veo nhìn tôi chăm chú, trong đêm tối như làn nước hồ tịch mịch nhưng sâu thẳm. 

  Nàng tin tôi sao? 

  Mi tâm tôi khẽ nhíu, khóe môi kéo lên một đường, nhưng lại lập tức lắp bắp:_“ Ngươi… thật sự chịu nghe ta sao?” 

  Sa Hạ gật đầu, nghiêm túc nói: _“Ta không nghi ngờ ngươi, chưa bao giờ cả. Nhưng đối với việc này, ta thực cần thời gian để chấp nhận.”- Hàng mi nàng nhẹ cụp xuống như che đậy nỗi băn khoăn vừa dâng tràn trong ánh mắt, _“ Trịnh Nghiên, ta không biết nữa.” 

  _“ Ta vốn chẳng cần ai cả, chỉ cần ngươi tin ta mà thôi.”- Tôi cười khổ, bàn tay vô thức nhẹ vuốt lên mái tóc dài đen mượt của nàng, _“ Ngươi có phải rất muốn hỏi ta về chuyện sau này sẽ xảy ra? Hạ Nhi, ta không biết. Lịch sử ta chỉ biết đại khái mà thôi, ta vốn không giỏi bộ môn này. Trong sử sách, cũng không viết cuộc đời quận chúa Sa Hạ mai này ra sao, chỉ nói sau khi cha ngươi cùng anh trai dẹp phản loạn, ngươi cùng phu quân lui về ở ẩn, sống cuộc sống bình phàm.” 

  Ánh trăng khẽ lùa qua cành cây, rọi xuống khoảng sân trước mặt chúng tôi như một tấm vải đen có điểm xuyên những bông hoa mai nhỏ li ti. Gương mặt nàng đầy những ngạc nhiên cùng bối rối. 

  _“ Có thể hiện giờ ngươi không thể tin nổi, nhưng nếu ngươi có thể cùng ta chờ đợi, chắc chắn những chuyện này sẽ xảy ra, chứng thực cho lời ta nói.” 

  Cả hai chúng tôi cùng lặng yên không lên tiếng, mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Đến lúc mái tóc đã ướt đẫm sương đêm, Sa Hạ bỗng nhiên lên tiếng:_“ Ngươi nói gì ta cũng sẽ tin, chỉ cần đừng giấu ta điều gì, được không?” 

  Bàn tay tôi đặt trên mái tóc nàng cứng đờ, đôi mắt dường như mờ hẳn đi. Cho đến khi nàng ngước nhìn, tôi một chút phản ứng lại cũng không có. 

  _“ Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?” 

  Trong đêm khuya tĩnh mịch, giọng nói của nàng như thổi vào trái tim tôi ngọn lửa, thiêu rụi những rào cản còn sót lại trong tâm trí. Tôi nhìn nàng, không giấu nổi cái giọng nghèn nghẹn không đáng của của con cháu họ Du:“ Hạ Nhi, thứ lỗi cho ta…” 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info