ZingTruyen.Com

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 21

Kroocie

Sa Hạ hình như nghe được lời tôi, nàng nhíu mày cấu cho tôi một cái đau điếng. Sau đó hờn dỗi buông tay tôi ra, lại dịu giọng nói với Bạch Dự Khiên:_" Lão trước về phủ tướng quân cùng ta. Hiện giờ phụ vương cùng biểu ca còn có việc gấp không lại nhà được, chắc vài hôm nữa mới về. Lão cứ ở tạm vài hôm, Du công tử sẽ cố gắng giải quyết."

Hả?! Tôi á?! Chẳng phải tốt nhất cứ nên viết thư mời idol cổ đại là Danh Tỉnh Nam về xử lý hay sao?! Tôi thì có cái tài cán gì vậy?

Nghĩ tới đây, tôi liền sảng giọng hỏi:_" Ta vốn không có tài cán gì, sao lão không trực tiếp tìm tướng quân Lê Cát Lợi hoặc idol... ý ta là đại nhân Danh Tỉnh Nam? Tìm ta có phải không khả quan phỏng?"

Cả hai người kia cũng bởi chất giọng sang sảng truyền thống nhà họ Du làm cho giật mình. Bạch Dự Khiên nhìn tôi đầy kính nể:_" Lần này lão vào kinh, cũng định tham kiến Tướng quân một lần. Nhưng bất quá lại không dễ dàng, lại được người ta mách, ở phủ vương gia còn có Du Trịnh Nghiên công tử, là người đã cùng Tỉnh Nam đại nhân giải án oan ở trấn Thanh Tri. Nay gặp người thật quả là vô cùng kính nể."

Ách, mới nghe qua lời kể mà cũng nhận ra tôi thì quả là siêu nhân.

_" Chẳng hay vì sao lão nhân gia nhận ra Trịnh Nghiên nhà ta vậy?"- Giọng nói của Sa Hạ bình thản, nhưng cái cụm từ 'Trịnh Nghiên nhà ta' nàng lại nhấn mạnh đến nỗi làm tôi không khỏi lạnh sống lưng.

_" A, việc này..."- Bạch Dự Khiên rút ra một cuộn giấy mỏng, trải gọn gàng lên mặt đất, _" Có rất nhiều cô nương đã trộm vẽ hình của ngài."

Tôi còn chưa kịp khen ngợi người ta vẽ siêu thật, giống tới mức cái nốt ruồi ở tai tôi cũng không bỏ qua, thì không khí xung quanh dường như hạ nhiệt đến rùng mình. Tôi quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của Sa Hạ, lắp ba lắp bắp:_" Ta thực không biết gì cả!"

Lời này có được xem là lời thanh minh ngu ngốc nhất trên thế giới không?

Nàng không thèm nhìn tới ta nữa, ngồi xuống cạnh ông lão, nhẹ cầm lấy bức họa. Nàng mỉm cười:_" Cùng ta về phủ, ta sẽ cho người sắp xếp nơi nghỉ cho lão."

Bạch Dự Khiên bèn cảm động, lần nữa dập đầu hành lễ:_" Cảm tạ lòng nhân từ của quận chúa, của Du công tử."

_" Ta có một điều kiện nho nhỏ."- Nàng vội ngắt lời khiến ông lão kinh ngạc, nhưng ngay lập tức gật đầu nhận lời. Nàng nói tiếp:_" Ta muốn giữ lại bức họa này."

A, có phải tôi lại đắc tội với nàng hay không? Thực muốn xé phắt cái bức họa kia đi mà.

Đương nhiên ông lão không hề từ chối mà còn vui vẻ đưa cho nàng thêm vài bức họa khác. Hành động này dường như càng đẩy tôi rơi vào hố sâu, vào vực thẳm vậy.

Không hiểu vì sao, trong lòng cứ nơm nớm sờ sợ.

Kể từ lúc về phủ, mặc tôi bắt chuyện như thế nào, làm bánh trà xanh cho nàng ra sao, nàng cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi. Thần kinh cứ căng lên như dây đàn mãi cho tới lúc sẩm tối, khi gia nô đã thắp đèn lồng, Sa Hạ mới ghé sát người tôi, thờ ơ buông một câu:_" Trịnh Nghiên cũng được hâm mộ quá đi."- Sau đó liền giận dỗi bỏ đi, báo hại tôi cứ đứng đơ ra như trời trồng.

Như thế đúng là bức chết tôi mà! Tôi có liên quan gì đâu cơ chứ?

Mãi tới tận khuya, sau mấy canh giờ nịnh nọt, Sa Hạ mới tạm thời cho qua. Trước khi đi nghỉ, nàng còn cười với tôi nữa nhé:_" Ngươi mà giấu ta tranh của nữ nhân khác, ta đem tranh ngươi dán làm lệnh truy nã ngoài cổng thành."- Nói xong còn không quên chúc tôi mộng đẹp.

Thật muốn nói với nàng, năng khiếu vẽ vời của tôi luôn đứng cuối cùng trên bảng danh sách lớp. Nên dù có muốn vẽ, cũng chẳng thể vẽ nổi một con gà huống gì bảo tôi vẽ nữ nhân.

Mà nếu cho tôi cái năng khiếu hội họa, thì tôi nguyện cả đời này, chỉ vẽ một mình Sa Hạ thôi.

Vẽ nàng trong cả trái tim này.

Giọng nói của Tử Du vang lên bên tai, gọi hồn tôi trở lại với thể xác. Tôi buông chén trà cầm trên tay đã nguội tanh nguội ngắt, thở dài nhìn Tử Du. _" Ngươi nói xem, vụ án này nên bắt đầu từ đâu?"

_" Nô tỳ không dám nói năng bừa bãi."- Tử Du cụp mắt, lại rót vào trà vào chén cho tôi, _" Nghe nói ngày mai người sẽ khởi hành tới thôn Miên?"

Tôi gật đầu, lại nhấp một ngụm trà. Hương hoa nhài thơm mát xộc vào cánh mũi khiến cho cơ thể nhẹ nhõm hẳn đi, tôi chép miệng:_" Cũng chỉ cách vài dặm, ta ngồi ngựa mang theo lệnh bài của Tỉnh Danh đại nhân là được."

_"..."- Tử Du im lặng, chần chừ không lên tiếng.

_" Nếu ngươi định nói là..."- Tôi gạt phăng giọt mồ hôi đang theo thái dương trườn xuống má, rống lên, _" Nói là quận chúa nhất định muốn theo ta thì chuyện này là không thể. Dứt khoát không được!"

Đi lần này còn phải khám nghiệm tử thi, điều tra hiện trường xem còn vật chứng gì xót lại không, hơn nữa trên hết phải vào đại lao thẩm vấn Bạch Dư Kha, thêm nữa còn phải lấy lời khai của tên Cát Đại Tự... Nhiều việc muốn lòi cả mắt, cũng chưa biết có thời gian nghỉ ngơi hay không nữa, sao tôi dám để nàng đi cùng?

Tử Du cúi đầu, không dám nhìn tôi, giọng nàng ta nhỏ như muỗi vo ve:_" Cái này, chắc là Du công tử phải tự mình nói với quận chúa."

Gió mát từ ao sen phả vào mặt, tôi hùng hồn đập bàn mà đứng phắt dậy:_" Được! Ta đi..."- Rồi vừa xoay người hướng đến phòng quận chúa, tôi lại lập tức quay trở lại trường kỷ thong thả ngồi xuống,_" Thôi ta nghĩ lại rồi. Hẵng cứ từ từ."

Gương mặt Tử Du méo mó không thôi, tôi ngại ngùng gãi đầu, búi tóc cũng vì thế mà bung ra vài sợi rủ xuống cạnh má. _"Ngươi theo quận chúa nhiều năm vậy rồi, hay nói giúp ta vài câu đi. Đợt này đi không có Tỉnh Nam đại nhân, ta không yên tâm mang nàng theo cùng."

Chỉ thấy Tử Du ngước lên nhìn tôi, vừa định mở miệng đáp thì ngay lập tức tròn xoe mắt mà bối rối cúi người sâu hơn.

Sống lưng tôi lành lạnh.

_" Có phải sau lưng ta..."- Tôi còn chưa thong thả hỏi hết câu, Tử Du đã vội vàng gật đầu lia lịa.

Tôi đặt ấm trà đang cầm trên tay xuống, hiền hòa chỉnh trang lại y phục. Sau đó lấy hết sức bình sinh mà mỉm cười quay người lại hành lễ:_" Thỉnh an quận chúa!"

Sa Hạ trừng mắt nhìn tôi, sau đó cho Tử Du lui xuống. Khi bóng của cô hầu nữ vừa khuất, nàng đã lập tức nhéo vào eo tôi đau điếng:_" Ngươi còn muốn bày đặt phép tắc sao? Hửm?"

Giả dụ tôi ví Sa Hạ như là bà chằng hay bà la sát gì đó, liệu có ổn hay không?

Đau ứa cả nước mắt, tôi khẽ rên rỉ:_" Hạ Nhi, tha mạng a ~~"

_" Ngươi nói là ngươi ở bên ta sẽ không rời nửa bước kia mà?"-Lực ở tay nàng nhéo lên cái tai tôi như muốn rách làm đôi, nàng lại thản nhiên đến nổi da gà, _" Trịnh Nghiên đồng ý mai để ta cùng đi với ngươi phải không?"

Vì sao nữ nhân các người không hiền lành được một chút như ta chứ?

_" Được, ta đồng ý với ngươi." -Tôi rống lên thảm thiết, giữ lấy bàn tay nàng theo bản năng, _"Mai ta cùng ngươi khởi hành."

Lúc này cái tai đáng thương của tôi mới được giải thoát, tôi vội vàng đưa tay lên sờ sờ, chắn chắn nó vẫn còn ở đó mới yên tâm quay sang Sa Hạ, nhìn nàng thật khổ sở.

_" Trịnh Nghiên thật biết làm ta mất hứng."- Nàng giận dỗi quay lưng đi.

Nhìn dáng người mảnh mai tựa đóa sen trong nước, lòng tôi có chút bâng khuâng, chưa đánh đã chịu thỏa hiệp:_" Ngươi cùng đi với ta, nhưng nhất nhất phải theo ta, đừng tự ý được không?"

Sa Hạ đứng mái hiên, mi mắt khẽ cụp xuống, gương mặt nghiêng nghiêng diễm mỹ tuyệt tục vừa ôn uyển nhu thuận lại mang theo nét kiên cường, bất khuất vốn có của con nhà tướng. Khóe môi tựa như cong lên như nguyệt sáng dìu dịu giữa buổi ban trưa, lấn át cả mặt trời như thiêu như đốt, nàng nhẹ giọng đáp:_" Ta thuận theo ý của Trịnh Nghiên ."

Nghe thật giống một hiền thê nương tử.

Tôi có chút ngẩn ngơ, vô thức đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc nàng.

Sa Hạ không giật mình, nàng đưa mắt nhìn tôi. Mâu hàm thu thủy, mi tự tân nguyệt không khỏi khiến cho trái tim tôi nhẹ run lên. Bàn tay đặt nhẹ trên mái tóc nàng cũng tự giác trượt xuống trán, xuống sống mũi cao cao, xuống đôi môi căng mọng như cánh đào...

Gò má Sa Hạ thoáng ửng đỏ, nàng tiến đến sát bên cạnh tôi, hơi thở nhẹ phả vào cổ khiến tôi lại càng thêm ngơ ngẩn. Nàng khẽ gọi tên tôi:_" Trịnh Nghiên..."

_" Ân?"

_" Cả đời này, ngươi đi đâu, ta cũng theo ngươi. Ta không quản thân phận của ngươi, ta chỉ cần ngươi sẽ mãi bên ta, như lúc này."

Bây giờ nếu tôi nói với em, tôi là con gái, em có chấp nhận được tôi hay không Sa Hạ?

_" Ta..."- Tôi ấp úng, đau lòng nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, _" Hạ Nhi, ta..."

_" Hửm?"- Đôi mắt trong veo cứ như vậy nhìn thấu tim gan tôi.

_" Ta..."

Ấp ủng nửa ngày không thốt được nên lời, tôi hình như vẫn chưa sẵn sàng để nói với Sa Hạ biết, sự thật tôi cũng giống nàng - là một nữ tử.

_" Du công tử, bên ngoài có người muốn cầu kiến."- Giọng nói có phần gấp gáp của Tử Du vang lên, _" Là quan phủ của thôn Miên."

Gì?! Người của thôn Miên thì liên can gì đến tôi? Hay là vì vụ án nhà họ Bạch đây? Sao họ biết Bạch Dự Khiên đã thỉnh trợ sự giúp đỡ từ phủ Tướng quân nhỉ ?

_" Được, ta tới ngay."- Tôi phủi nhẹ vạt áo trắng, sau đó nhìn Hạ Nhi, _" Ngươi cùng ra với ta chứ?"

Sa Hạ gật đầu, cùng tôi bước tới khách sảnh. Vừa tới nơi đã thấy một vị quan viên già ngồi trên ghế đợi, xung quanh còn một vài nha dịch đi theo cũng đang khép nép đứng sau. Thấy tôi cùng quận chúa bước ra, vị quan già vội vã đứng lên hành lễ:_" Hạ quan tham kiến quận chúa, tham kiến Du đại nhân."

Oh My God, tôi trở thành Du đại nhân từ lúc nào vậy? Nghe sao ngàng hàng với idol Danh Tỉnh Nam quá a. Thế là tôi phất ống tay, giọng sang sảng:_" Không cần đa lễ, các vị mau đứng dậy."

A khoan đã, cái này cũng nên là Sa Hạ nói mới phải, dù sao tôi cũng đâu phải chủ nhà. Thế là tôi ngại ngùng đưa mắt nhìn nàng. Chỉ thấy khóe miệng nàng vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt chiếu tới tôi hoàn hảo toàn là ý cười. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: _" Hôm nay các vị vất vả đường xa, ta không đón tiếp chu đáo được, thật thất lễ."

Rồi nàng hướng tay mời viên quan ngồi xuống, thong thả gật đầu ra hiệu Tử Du rót trà, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ quan sát tôi.

Sao mà tôi thấy thật giống như phu thê vậy?

Nghĩ vậy thật đi quá xa rồi, tôi liền hắng giọng, đem mình trở lại với hiện thực. Nhìn vị quan viên già kia dáng người thẳng tắp, sống mũi cao cùng đôi mắt vẫn sáng ngời, khí chất đúng như một quan dân chuẩn mực. Thế nên tôi cũng nhẹ giọng hơn:_" Ngài hôm nay đích thân tìm tới ta là có việc gì gấp gáp?"

_" Chẳng dám giấu gì ngài. Ta là Phí Minh Chính, chi phủ thôn Miên. Mấy hôm trước thôn Miên có xảy ra một vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng, lại mới chỉ bắt được một tên hung thủ."- Nói đến đây Minh Chính ôm quyền hướng tôi và Sa Hạ, _" Tên hung thủ còn lại, nghe phong thanh đã lọt vào phủ Tướng quân Lê Cát Lợi. Tội quan thật đáng chết!"

Tôi có chút sửng sốt. Ông ta nói vậy há chẳng phải gán luôn mác giết người cho cả hai cha con họ Bạch?

Chưa kịp phản ứng, bên cạnh tôi Sa Hạ đã lạnh giọng lên tiếng: _" To gan! Ý của ngươi là chúng ta che giấu một phạm nhân? Đường đường là một quan huyện, sao ngươi dám nói nhăng nói cuội trong phủ Tướng quân? Há chẳng phải nói Tướng quân cũng chỉ là một kẻ tòng phạm?"

Khí chất lạnh như băng tuyết, giọng nói đầy phẫn nộ tuyệt tình, Hạ Nhi trước mặt tôi bây giờ hoàn toàn khác Hạ Nhi vừa mới vài chục phút trước nguyện theo tôi cả đời. Bỗng dưng trong lòng có chút ngơ ngẩn nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com