ZingTruyen.Info

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 19

Kroocie

Tự dưng tôi thấy nhớ cái máy lạnh nhà tôi quá. Hè nào tôi cũng quấn một lớp chăn trong phòng lạnh mười chín, hai mươi độ, nằm ườn đó mà xem phim hoặc đọc truyện cả ngày đến mức bố mẹ còn chán chả buồn nói nữa. Chỉ khi nào ông nội bắt sang dọn thư phòng của nội, tôi mới càu nhàu rồi gượng ép bản thân dấn thân vào nồi dầu sôi sùng sục hơn bốn mươi độ ngoài phố.

Aish, được cái thời cổ đại không khí trong lành chẳng ô nhiễm, khí hậu chưa nóng đến mức thiêu chết con người ta. Chỉ hiềm nỗi không có đồ điện tử, thế nên tôi toàn phải dùng cả tảng nước đá thật to, quạt vù vù mới có thể xua bớt được phần nào cái nóng.

Từ sớm tinh mơ, tôi đã ra chợ mua đến vài quả dưa hấu to, tự mình mang ngâm dưới nước giếng cho mát. Đợi đến khi Sa Hạ thức giấc, tôi bèn bổ dưa, xắt từng miếng nhỏ mát lạnh mang tới cho nàng.

Ngang qua ao sen đã nở hồng rực cả mặt nước, tôi lại không kiềm được mà nhoài người định ngắt một bông tặng Sa Hạ. Nhưng còn chưa vươn được cánh tay ra, bên tai đã vẳng lại giọng nói hốt hoảng:_" Du công tử, ngài định làm gì vậy?"

Tôi giật mình nhìn nữ nhân trước mặt, hóa ra là hầu gái A Mẫn trong phủ. Tưởng rằng quy định trong phủ không được ngắt sen, tôi gãi đầu cười hì hì:_" Ta định ngắt một đài hoa tặng quận chúa, nhưng hình như không được..."

_" Ngài đang nói gì vậy?"- A Mẫn lo lắng nhìn tôi, hai tay bấu chặt tỏ vẻ bất an, _" Công tử cần gì cứ bảo chúng nô tỳ, ngài làm vậy thực nguy hiểm."

Gì?! Cái ao này so với tôi cũng không quá sâu đi.

Nghĩ vậy, tôi bật cười:_" Không cần bận tâm, chuyện cỏn con này ta tự mình làm được. Ta là nam nhân, há nào lại để cho phụ nữ thay mình làm việc chứ?"

Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt A Mẫn. Cô nàng có vẻ không tin được với thân phận quản gia của tôi hiện tại, lại còn là người hầu thân cận của quận chúa, tôi lại có thể nói ra những lời như vậy. Thế nên gương mặt A Mẫn bỗng chốc ửng hồng nhẹ, cúi đầu không nhìn tôi nữa.

_" Ngài mang tới cho quận chúa sao?"- Bây giờ chắc cô nàng mới để ý đến đĩa dưa trên tay tôi, bèn vội nói, _" Ngài để nô tỳ mang giúp."- Nói rồi định đưa tay bưng chiếc đĩa.

Tôi vội xua tay:_" Cô nương xin đừng đa lễ."- Không biết từ lúc nào trống ngực mình đã nện rộn ràng khi nghĩ đến Sa Hạ, tôi đỏ mặt lúng túng đáp, _" Vẫn nên là để ta mang cho quận chúa."

Có lẽ hiểu ý tứ của tôi, A Mẫn mỉm cười, cúi người hành lễ: _"Vậy nô tỳ xin phép đi trước, công tử hẵng thong thả."

A Mẫn chắc cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, tính ra tôi cũng được xem như là ca ca đi. Cô nàng từ nhỏ đã vì gia cảnh khốn khó mà bị bán vào Vương phủ làm kẻ ăn người ở thấm thoắt cũng hơn chục năm nay. Lớn lên thiếu thốn tình thương như vậy nhưng vẫn hiểu đạo hiểu lễ đối với người trên, tôi cũng có chút khâm phục cùng thông cảm sâu sắc.

_" A Mẫn cô nương."- Tôi vội lớn giọng gọi, _" Cảm phiền chuẩn bị cho ta một ít lá trà được không?"

A Mẫn quay lại, khó hiểu mà nhìn tôi:_" Ta sẽ châm trà bưng lên cho công tử, ngài không cần phải vào bếp làm những công việc như vậy."

_" Đương nhiên ta không muốn uống trà rồi."- Tôi bật cười, rồi ghé sát tai A Mẫn thì thầm, _" Cái này... ta muốn làm bánh vị trà xanh a."

Sa Hạ thích uống trà, chắc nàng cũng sẽ ưa mấy đồ ngọt có vị trà đi.

Lòng tôi hí hửng không thôi, vừa ngẩng mặt định thả hồn vào mây gió, lại chợt phát hiện ra ánh mắt A Mẫn có điểm kỳ lạ nhìn mình, cùng với gò má hơi ửng đỏ nhàn nhạt, cô nàng lại vội vàng cúi thấp người hành lễ. _"Vậy nô tỳ sẽ đi chuẩn bị trước." Nói xong liền rời đi luôn.

A, cái này tôi cũng quên mất đi. Mình đang cải trang nam tử, hành động vừa rồi đối với chị em phụ nữ hẳn cũng không thấy quen. Chắc từ lần sau cần phải để ý hơn đến cử chỉ của bản thân thôi.

Lắc đầu một cái, tôi thở dài mà cười khổ. Tôi thế nào trông cũng không quá giống nam nhân, vì sao nữ tử thấy tôi là cứ đỏ mặt đỏ mũi vậy?

_" Trịnh Nghiên cũng thật rảnh rỗi đi."- Một giọng nói trong trẻo vang lên phía trước, _" Ngươi như thế mà lúc nào cũng khiến nữ nhân rung động."

Nghe thế nào cũng sặc mùi binh đao?!

Tôi ngẩng đầu nhìn Sa Hạ, nở nụ cười hết sức nịnh nọt: _" Hạ Nhi, ta đang định đem dưa hấu qua cho ngươi."

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục trắng thuần khiết. Chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh xinh đẹp lấp ló sau lớp áo khoác mỏng bên ngoài. Không hề lộ liễu, cũng chẳng có chút diêm dúa... nhưng tôi vẫn thấy trống ngực mình dội lên rộn ràng.

Sa Hạ nhìn đĩa dưa hấu trên tay tôi, không hiểu vì lý do gì mà nàng giận dỗi quay ngoắt người đi. Tử Du cũng vì hành động của quận chúa mà bối rối đứng nhìn tôi.

Cũng khá quen với tính nàng, tôi vội vàng đưa đĩa dưa cho Tử Du, gật đầu ý bảo không sao. Cô nàng nhanh nhẹn cầm lấy rồi lui ra thật xa.

Chỉ còn lại tôi và Hạ Nhi trên hành lang lát đá xanh cùng dây leo rủ xuống mái đầu. Tôi nhẹ tiến đến bên nàng, giống như lần gặp lại trước kia, khẽ gạt một chiếc lá vương trên tóc nàng. Sa Hạ nhìn tôi kinh ngạc xong lại cụp mi không nói gì. Nàng vốn chỉ đứng đến cổ tôi, cho nên khi nhìn xuống gương mặt ửng đỏ của nàng, bỗng nhiên tôi lại nhớ lại lần đó.

Cái lần tôi trộm hôn lên trán nàng...

Nghĩ vậy, tôi không tránh được xấu hổ, nhưng khóe miệng đã cong lên một nụ cười ngốc nghếch. Tôi thì thầm vào tai nàng:_" Ta đối với nữ nhân, không muốn có cảm xúc đâu..."

Nàng sửng sốt nhìn tôi, sau đó đôi mắt đã tràn đầy bi thương: _"Trịnh Nghiên, ngươi như vậy sao ta... Ngươi thực không thích nữ tử sao? Ngươi thấy chuyện yêu thương một nữ tử kỳ cục đến vậy sao?"

Mấy câu hỏi này cũng có chút kỳ lạ đi? Tôi khẽ nhíu mày, tỏ ý không hiểu nàng đang nói về vấn đề gì?

Nàng nói thế với một nam nhân, chẳng lẽ nào nàng nghĩ tôi là... kiểu thái giám?

_" Nghĩ tầm bậy!"- Tôi vội vung tay, giọng sang sảng, _" Ta với nữ nhân khác không có thứ tình cảm quá phận. Nhưng ta đâu có nói là ta đối với ngươi..."

Đâu phải đối với em không có tình cảm?

Nói hăng quá, giờ hóa tắc nghẹn lại mấy chữ đằng sau trong cổ họng. Nuốt không nuốt xuống được, nói cũng chẳng thể nói, tôi cứ như cây bị sét đánh, đứng như trời trồng cùng bản mặt phủ đầy vân đen.

_" Trịnh Nghiên đối với ta sao cơ?"- Sa Hạ chăm chú nhìn tôi, đôi mắt mở to khẽ chớp chớp vài cái như mèo con. Hơi thở của nàng lại phả lên cổ tôi:_" Sao lại không nói nữa vậy?"

Cơn gió nhẹ khẽ lay động những sợi dây leo, phảng phất trong gió mùi thơm là lạ, cùng những cánh lá khẽ nhẹ đáp xuống tóc, xuống vai, xuống áo chúng tôi. Tôi ngơ ra nhìn nàng, một lời cũng chẳng thể thốt lên.

Tôi như vậy, nếu nói ra có tính đó là tỏ tình cùng nàng không?

Mãi một lúc sau, não của tôi mới có vẻ lấy lại được chút nếp nhăn, phản ứng chậm chạp một cách khó tả. Khóe miệng tôi rần rật, tôi lắp bắp:_" Cái này... ta... ha ha... Hôm nay trời đẹp thật, ta dẫn ngươi đi dạo nhé!"

Sa Hạ mỉm cười, nàng cũng không vạch trần tôi đã đánh trống lảng, chỉ nhẹ bước theo tôi.

Tử Du cũng theo sau chúng tôi, nhưng cô nàng không đi quá gần, mà giữ một khoảng cách chừng mực nhất định. Tôi thân vẫn là gia nô trong phủ, nghĩ ra ngoài đi ngàng hàng với quận chúa cũng chẳng tiện, thế là định lùi về phía sau một chút. Ai ngờ đã bị Sa Hạ nắm lấy ống tay áo, nàng thản nhiên nói với tôi:_"Nếu ngươi còn làm như vậy, ta cắn lưỡi tự vẫn."

Cái câu này cũng thực là quen.

Thế nên tôi lại bình tĩnh, thong thả bước cạnh nàng giữa những con phố phồn hoa của Kinh thành. Dù cũng đã quen với cuộc sống cổ, nhưng tâm tưởng lại chẳng cổ một chút nào, thế nên có chút khó chịu khi thấy đàn ông con trai mắng nhiếc vợ giữa chợ giữa lối.

Cái này đúng chuẩn tư tưởng trọng nam khinh nữ rồi.

_" Cái kia, sao nam tử hán lại ra tay với vợ mình chứ?"- Tôi khó chịu nhìn cảnh nhốn nháo trước mặt, xong cũng chẳng thể chen vào đám đông mà ngăn cản, _" Ta thấy bực mình quá Hạ Nhi."

Sa Hạ mỉm cười, nàng kéo tôi đi hướng khác. Sang một con phố ít nhộn nhịp hơn phố chính, nàng nhỏ nhẹ lên tiếng:_" Rồi ngươi cũng sẽ quen với cuộc sống trong Kinh thôi. Ở đây, dạng người nào cũng có cả. Dù ta cũng hết sức bất bình, nhưng thân nữ nhi lại chẳng thể ra tay cứu giúp..."

Nói tới đây, giọng nàng đượm buồn. Cơn bực tức trong tôi đã xẹp lép, tôi vội vàng an ủi nàng: _"Hạ Nhi, ngươi là nữ tử tuyệt nhất, can trường nhất mà ta từng gặp. Đừng tự trách mình như vậy."

Ánh nắng khẽ trườn lên lên mái tóc mềm mại của Sa Hạ, hàng mi nàng khẽ chớp chớp, nhìn tôi có phần thích thú:_" Trịnh Nghiên, chắc cũng vậy."

_" Hả?!"

_" Đi, ta hôm nay muốn mua một cây trâm cài tóc."

Vốn hôm nay trời trở gió hay sao mà Sa Hạ lại nói nhiều câu kỳ lạ vậy? Hay còn ẩn ý gì chăng?

Tôi nhìn Sa Hạ, vốn không định hỏi, nhưng miệng lại buột ra: _"Ngươi có phải cực thích ghẹo ta?" ----- Thế mới biết, cái mồm nhanh hơn não, hại bản thân đến khổ sở mới biết đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info