ZingTruyen.Info

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 12

Kroocie

Những tưởng người ngoài cửa đã bỏ cuộc, ấy vậy là sau một hồi yên lặng, người kia lại bắt gõ nhịp nhàng lên vách cửa. Tôi điên cả người, ngồi bật dậy. Mái tóc ngắn rũ rượi, mắt vằn tia đỏ, tôi gằn giọng:_" Ai? "

Khó lắm mới dỗ mình vào giấc ngủ vì đêm qua cứ trằn trọc suy nghĩ về hành động của quận chúa, ấy vậy mà chưa tiến vào mộng được bao lâu thì đã bị kẻ ngoài cửa kia phá đám rồi.

Ngoài cửa bỗng chốc tĩnh lặng đến dị thường, liền sau đó là một giọng nữ tử bình thản vang lên: _" Là ta ."

Như một phản ứng tự nhiên, tôi phi người xuống giường, chỉnh lại quần áo xộc xệch, mất thêm vài giây để búi mái tóc ngắn thành thố sau đầu, sau đó bay như thiêu thân tới cửa. Sao sáng sớm nàng đã tới tìm tôi? Chẳng nhẽ có chuyện không hay?

_" Quận... Hạ... Hạ Nhi."- Tôi vẫn chưa thể quen với cách gọi này cho lắm. _" Tìm ta sớm vậy, chẳng nhẽ có việc gấp?"

Hôm nay nàng vận một bộ y phục màu phấn hồng, tà áo thêu những bông sen e ấp cùng đai lưng lụa buộc thướt tha rủ xuống vạt váy trước. Đôi má nàng ửng hồng cùng đôi mắt đen láy diễm lệ mà thanh tao y như bộ y phục vận trên người nàng.

_" Trịnh Nghiên, ta nghe phụ vương nói rằng sớm ngày mai sẽ để biểu ca cùng các ngươi trở lại trấn Thanh Tri để tiếp nhận vụ án."- Sa Hạ chăm chú nhìn tôi, _"Ta muốn cùng đi với ngươi."

Ách, thiên kim quận chúa lại muốn bày trò gì đây?

_" Cái này, Hạ Nhi... ta... có lẽ không ổn."- Tôi ấp úng, lại đưa tay lên trán gãi gãi, làm tóc mai rủ xuống mặt, _" Ngươi ở lại sẽ tốt hơn. Thân thể ngươi không được khỏe."

Quận chúa quay lưng, như thể chẳng thèm nghe tôi nói. Tôi lo lắng nhìn dáng người mảnh khảnh trước mặt. Dưới tia nắng ban mai, nước da trắng hồng cùng tà áo lụa như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hồn.

Giọng nàng truyền đến, nhẹ tựa tiếng suối chảy qua khe:_" Đến ngươi cũng nói y chang phụ vương. Ngươi không cần ta?"

Hả?! Sao lại có chuyện này nữa?

Tôi cuống cuồng xua tay: _"Không phải, ý ta không phải như thế. Ta là lo lắng cho sức khỏe của ngươi."

Lúc này, nàng mới quay lại nhìn tôi. Gò má ửng hồng, đôi mi dày khẽ cụp xuống, nàng đáp:_" Vậy cho ta theo cùng, để ngươi chăm sóc ta đi."

_" Cái này, không biết ý của Vương gia..."

_" Nếu ngươi không đồng ý thì phụ vương chắc chắn cũng không. Như vậy thì ngươi không thương ta!"

"..."

Cái lý thuyết đó ở đâu ra vậy?

Nhìn đôi mắt trong veo ngập nước đẹp hút hồn của nàng, tôi thở dài. Phận nữ nhi, nhưng tôi vốn luôn luôn bị nàng mê hoặc như thế.

Cả đoàn người ngựa lững thững tiến ra khỏi thành, hướng về trấn Thanh Tri.

Tuy không phải lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng tôi vẫn cho ngựa đi chầm chậm bên cạnh tuấn mã của Danh Tỉnh Nam. Tôi vốn tưởng là chúng tôi sẽ ngồi chung xe, nhưng không ngờ Danh Tỉnh Nam lại dắt đến cho tôi một tuấn mã, hào hứng nói rằng hai người bọn tôi là nam nhi, đi trước dẫn đường cũng như trút bầu tâm sự cùng nhau.

Mặc dù không muốn, nhưng tôi vẫn phải đồng ý.

_" Huynh đệ, nghe nói năm nay ngươi mười chín?"- Hắn vừa thúc ngựa tiến về phía trước, vừa mỉm cười hỏi tôi.

Tôi nắm chặt dây cương, thuận miệng đáp:_" Thưa vâng."

Danh Tỉnh Nam kinh ngạc, nhưng rồi đưa tay vỗ đồm độp lên lưng tôi, khiến lục phủ ngũ tạng tôi xém tí nữa đảo lộn. Hắn nói:_" Ta nhìn ngươi thế nào cũng chỉ giống thiếu niên mười sáu, mười bảy. Ngươi thông minh, lại có đức có tài, vì sao không thử ứng thi?"

_" Dạ bẩm, thảo dân từ nhỏ đã mồ côi. Biết được mặt chữ, hiểu được Tứ thư, Ngũ kinh cũng là do nghe lén được các Nho sĩ mở lớp giảng bài. Nào dám mơ đến việc làm quan?"- Mấy cái này thực ra đều là do ông nội dạy tôi. Dù không thực lòng muốn học, nhưng chữ nghĩa vẫn cứ bay vào đầu lúc nào không hay.

Nghe vậy, hắn không nói gì thêm. Chỉ lặng lặng cùng tôi ngắm trời và mây núi trùng điệp xung quanh.

Một lát sau, Danh Tỉnh Nam trầm mặc lên tiếng:_" Chi bằng ta thưa lại với phụ vương, để người xin thánh Thượng cho ngươi vào học trong Quốc Tử Giám? Ý ngươi ra sao?"

Tôi giật nảy mình, tí nữa thì ngã nhào xuống ngựa. Nè nè, tôi không muốn dây dưa gì đến triều đình, càng không muốn hỏi thăm tới anh Hoàng đâu nha. Tôi chỉ muốn yên ổn giữ cái mạng nhỏ, sau đó tìm cách trở về tương lai mà thôi.

Nghĩ vậy, tôi ôm quyền hướng Danh Tỉnh Nam, trịnh trọng nói: _"Đa tạ ý tốt của Gia. Nhưng Quốc Tử Giám là nơi dành cho những học trò có học lực ưu tú được tuyển chọn trong toàn đất nước. Thảo dân là người học biết nông cạn, e rằng dựa vào quan hệ để được vào đó học, người khác nhìn vào lại không hay. Hơn nữa trước mắt, thảo dân chỉ mong muốn nhanh chóng lấy được công bằng cho Tỉnh Đào muội muội cùng Chí Hiệu đại nương, thật không dám nghĩ xa nhiều."

Danh Tỉnh Nam nhíu mày nhìn tôi, hắn khó hiểu:_" Nếu làm quan, tương lai ngươi sau này sẽ rạng ngời, tiền đồ cũng rộng mở hơn. Ngươi thực không muốn?"

Tôi cười khổ, lắc đầu:_" Ước mong của thần chỉ là có một cái gia (gia đình), sau này mở tiệm buôn bán nhỏ, sống cuộc sống hạnh phúc cùng người mình thương. Nếu được còn có thể giúp đỡ người dân nghèo, có hoàn cảnh côi cút như mình..."

Không hiểu vì sao nghĩ tới hai chữ 'người thương', trong lòng tôi thoáng qua hình ảnh Sa Hạ cùng nụ cười ngọt ngào và câu nói nhẹ tựa suối mơ của nàng.

_" Vậy cho ta theo cùng, để ngươi chăm sóc cho ta đi. "

Lòng tôi bỗng dưng ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên.

Dường như Danh Tỉnh Nam vẫn chăm chú quan sát tôi nãy giờ, hắn bật cười:_" Phải chăng trong lòng ngươi đã có vị cô nương nào?"

Tôi cười toe toét, vô thức trả lời: _" Thực ra Sa Hạ cùng ta..."

Hả?! --- Oắt đờ phắc? Mình đang nói cái gì thế?

Thế là tôi vội vàng xoay người sang nhìn Danh Tỉnh Nam, thấy tia cười ngập tràn trong ánh mắt hắn, tôi lắp bắp giải thích:_" A, cái này. Thảo dân không có ý mạo phạm..."

Nhưng hắn đã vội cắt lời tôi: _" Chẳng hay ngươi cảm thấy Hạ Nhi là người như thế nào?"

Hai chữ Hạ Nhi hắn nhấn mạnh đến mức làm da đầu tôi tê buốt. Tôi biết mình đã hố một phen rồi, càng không hiểu vì sao trái tim mình lại đập thình thịch khi nghĩ đến nàng. Tôi cụp mi, buồn thiu đáp:_" Nàng đâu phải là người có thể hình dung qua vốn từ ngữ của một kẻ nông cạn như thần?"- Nhưng rồi tôi khẽ cười, _"Thế gian này không có một người nào có thể đem ra sánh được với nàng."

Nàng là ai? Là người có thể tin tưởng, đứng nép sau lưng tôi. Là người dám đưa tay ra nắm lấy bàn tay tôi. Là người không bao giờ muốn nói đạo lý nhạt toẹt cùng tôi... Nàng là người đẹp nhất --- sẽ mãi là nhất trong lòng tôi.

_" Trịnh Nghiên, ngươi thích biểu muội, phỏng? ".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info