ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Phiên Ngoại 8

TieuVy_Vy

22/01/2022

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 8

Hai người đã ở cổ đại hơn vài chục năm mân mê điện thoại năm sáu phút mới thành công thêm WeChat nhau.

Cố Nguyên Bạch đưa Tiết Viễn lên xe taxi, xe vừa chuyển động, thần sắc bình tĩnh trên mặt Tiết Viễn ngay lập tức vỡ thành mảnh nhỏ, lực đạo hắn nắm chặt di động giống như đang nắm chặt bảo vật gì đó, khóe miệng cong lên cười có vài phần cứng đờ, trong lòng tràn ngập cảm giác vui sướng cùng chua xót khi mất mà tìm lại.

Vui mừng không có nguyên nhân, cảm thấy thỏa mãn.

Hắn mới lạ mà tìm được số WeChat vừa mới thêm vào, nghĩ nghĩ, dựa theo cách trong trí nhớ, nghiêm túc gửi một tin nhắn đi.

—— Chào anh.

Di động Cố Nguyên Bạch vang lên một tiếng, sau khi mở ra: "......"

—— còn việc gì chưa nói à?

Tiết Viễn cau mày, không biết nên trả lời như thế nào. Tài xế lái xe từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hắn một cái, vui tươi hớn hở nói: "Nhóc con, trả lời tin nhắn bạn gái à?"

"Không phải là bạn gái." Tiết Viễn nhấp thẳng môi, mặt không gợn sóng mà nhét điện thoại di động lại vào túi quần.

Trong lòng không ngừng nghĩ: Cố Nguyên Bạch Cố Nguyên Bạch Cố Nguyên Bạch.

Nhớ lại ký ức ngày ngày đêm đêm ở bên nhau người trong lòng trước kia.

Tiểu hoàng đế đang chờ hắn, không nhìn thấy hắn trên con đường Hoàng Tuyền sẽ rất khó chịu.

Vừa nghĩ như vậy, lại trầm mặc cong lưng.

Thống khổ cùng cảm giác phản bội Thánh Thượng, để y một mình lẻ loi đối mặt với tử vong.

Cố Nguyên Bạch kiên nhẫn đợi tin nhắn trong chốc lát, kết quả ân nhân cứu mạng đối diện lại như là hoàn toàn quên mất chuyện này. Y đen mặt nhét điện thoại di động vào trong túi, đi được vài bước lại lấy ra, cầm lòng không đậu mở ra Wechat của ân nhân cứu mạng ra, trộm vào xem trang cá nhân của người đó.

Trang cá nhân của đối phương rất sạch sẽ, chỉ có một tin đăng cách đây ba ngày trước, bức hình là ưu đãi của một cửa hàng mì sợi, có dòng miêu tả: Chia sẻ bài viết sẽ được hưởng ưu đãi giảm giá 10%, còn được tặng thêm một ly Coca, giới hạn thời gian không giới hạn số lượng, cơ hội chỉ có một lần!

...... Đúng là rất nghèo.

Tiết Viễn rất nghèo đã về tới phòng cho thuê, dùng một cánh tay không bị thương đun nước nóng lau mặt.

Phòng cho thuê nhỏ hẹp ẩm ướt, chỉ để đủ một chiếc giường một cái bàn một cái ghế, phích nước nóng cùng chén đũa đặt ở bên cạnh bàn, một thùng mì ăn liền đã ăn được một nửa.

Tuy rằng ký túc xá trong trường học tiện nghi nhưng lại không tiện đi làm, Tiết Viễn cũng không thích ở chung một chỗ với người khác.

Mùi mì gói tỏa nông khắp căn phòng, Tiết Viễn ăn mì xong, lấy mấy tờ tiền nhăn dúm trong túi ra.

Hắn không quen dùng di động chuyển khoản, cũng không cảm thấy những thứ đó là tiền. Tiền giấy vò ở trong túi quần một ngày, trừ bỏ mấy tờ màu hồng, còn lại đều là mấy tờ đủ màu.

Tiết Viễn quý trọng dùng một tay vuốt thẳng tiền giấy đặt vào hộp sắt, chờ hộp sắt này đầy liền đủ tiền để hắn đi tìm Cố Nguyên Bạch.

Sau khi cất hết tiền trên bàn chỉ còn lại một tấm danh thiếp, Tiết Viễn nhìn tấm danh thiếp này thật lâu, ý chí cùng suy nghĩ lôi qua kéo lại, trong mùi bò kho trong không khí quanh quẩn nơi chóp mũi, ngửi lâu liền cảm thấy có chút dầu mỡ.

Liên hệ.

Không liên hệ.

Chưa chờ Tiết Viễn rối rắm xong, hắn đột nhiên nhớ tới người ta đã từng nói là y có bạn trai rồi.

Dáng người bạn trai y còn rất đẹp.

Góc bàn phát ra một tiếng vang kẽo kẹt cũ xưa, lúc này Tiết Viễn mới phát hiện sắc mặt bản thân lại xanh mét mà nắm chặt cái bàn xả giận.

Hắn muốn ngăn chặn cảm xúc không thể hiểu được này, nhưng lại không khống chế được mà nôn nóng đứng dậy đi tới đi lui, cuối cùng vuốt ve tấm danh thiếp, cắn chặt hàm răng nhìn xuống.

Đến tột cùng là thần thánh phương nào có thể làm hắn khó xử như thế, Tiết Viễn vừa thấy y liền giống như không còn là Tiết Viễn, như là thú bị vây nhốt không thể cởi bỏ dây thừng.

Lúc này mới chỉ thấy nhìn thấy được một mặt của tấm danh thiếp.

Trên nền trắng của danh thiếp là dòng chữ đen rõ ràng, phía trên số điện thoại liên hệ còn viết to ba chữ rồng bay phượng múa: Cố Nguyên Bạch.

*

Trường học của Cố Nguyên Bạch ở trung tâm thành phố, chờ khi xe y dừng ngay cổng trường, bạn cùng phòng sớm đã trở về ký túc xá.

Ký túc xá đóng cửa vào 12 giờ đêm, hiện tại là 11 giờ 30, Cố Nguyên Bạch còn có lòng nhàn rỗi chạy chậm hai vòng ở sân thể dục, sau đó mới thản nhiên đi đến phía ký túc xá.

Di động rung lên, Cố Nguyên Bạch nheo mắt, nháy mắt nhớ tới người ân nhân cứu mạng chủ động chào hỏi trước rồi lại chủ động không để ý. Y mở ra nhìn xuống, quả nhiên.

Đối phương mơ màng hồ đồ gửi đến một câu hỏi.

—— anh biết tôi là ai không?

Câu hỏi này vô cùng hề hước, Cố Nguyên Bạch nghĩ thầm, ai mẹ nó biết cậu là ai?

Như là một tên ngốc đang lôi kéo vậy, trong chốc lát lại nóng trong chốc lát lại lạnh, làm lòng người nghẹn một bụng khí.

Cố Nguyên Bạch rất có hàm dưỡng gửi một cái icon mỉm cười, lại kèm thêm một câu "Cậu là ai?".

Tiết Viễn nhìn icon mặt mỉm cười màu vàng nhỏ do y gửi qua, trong mắt bắt đầu trừng lớn. Y đang muốn cười với hắn sao? Hắn cũng muốn nhìn thấy y cười.

Lại nghĩ tới chuyện y đã có bạn trai.

Y có bạn trai......

Sắc mặt Tiết Viễn trầm xuống.

Cố Nguyên Bạch, người này cũng tên là Cố Nguyên Bạch. Trực giác nói cho Tiết Viễn biết người này chính là tiểu hoàng đế của hắn, nhưng tiểu hoàng đế của hắn thoạt nhìn lại như là không nhớ rõ dáng vẻ của hắn, thậm chí y cũng đã có bạn trai, bạn trai còn không phải hắn.

Người này là tiểu hoàng đế chuyển thế?

Cảm giác y cho Tiết Viễn, động tác xoa giữa mày cũng cùng giống người hắn yêu như đúc. Mặc kệ y biến thành bộ dáng gì, trái tim Tiết Viễn cũng sẽ vì y mà một lần nữa đập nhanh.

Chỉ có linh hồn này mới có thể làm Tiết Viễn yêu thêm lần nữa. Tiết Viễn có thể sống bao nhiêu đời thì phải cùng Cố Nguyên Bạch ở bên nhau bấy nhiêu đời. Mặc dù Cố Nguyên Bạch đã quen bạn trai, đã không nhớ rõ tình ý cùng hắn ở đời trước, hắn cũng muốn làm Cố Nguyên Bạch nhớ tới hắn, yêu hắn thêm một lần nữa.

Theo đuổi y, cướp y lại từ trong tay bạn trai y.

—— tôi tên Tiết Viễn.

Màn hình sáng lên, Cố Nguyên Bạch cúi đầu tùy ý nhìn thoáng qua, lại đột nhiên cứng đờ tại chỗ.

Tiết Viễn đợi thật lâu cũng không chờ được tin nhắn lại, hắn thất vọng thở dài, quả nhiên vừa chuyển thế liền không nhớ rõ hắn. Hắn vực dậy tinh thần, "Gõ nhầm, phải là Hoắc Viễn."

Thân thể này tên là Hoắc Viễn.

Cảm giác hoang đường cùng mừng như điên trong lòng Cố Nguyên Bạch bị một chậu nước lạnh dập tắt, y rủ mắt xuống, khó chịu đến không muốn trả lời lại.

—— Ờ.

Hôm nay y rất kỳ quái, gặp được cái tên gia hỏa Hoắc Viễn này hai lần, mỗi lần thấy hắn đều sẽ nhớ tới Tiết Viễn. Khi đối diện với hắn sẽ dâng lên một loại cảm giác xúc động, nhưng Cố Nguyên Bạch còn chưa kịp cảm nhận được đây là xúc động gì thì đã bị thái độ chợt nóng chợt lạnh của người này làm đông thành khối băng, y vừa mới nhìn thấy hai chữ "Tiết Viễn", cơ hồ theo bản năng liền cho rằng hắn là Tiết Cửu Dao của y.

Nhưng Tiết Cửu Dao của y sao có thể chợt nóng chợt lạnh với y?

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch phức tạp mà xoa giữa mày, lấy lại tinh thần liền thấy đã sắp đến 12 giờ.

Y cất bước liền chạy về ký túc xá, di động không ngừng vang lên vài tiếng "ting ting ting ting", một hơi chạy đến chỗ ký túc xá còn dư lại hai phút.

Mồ hôi chảy xuống theo thái dương, lúc Cố Nguyên Bạch bò lên lầu mới có thời gian đọc tin nhắn.

——thứ bảy này có một bộ phim chiếu rạp mới, anh có muốn đi xem không?

—— tôi mời anh.

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, sau khi chạy xong tim đập thình thịch nhảy, cơ hồ có ảo giác bởi vì hai tin nhắn này mà tim đập gia tốc.

Lại thân thiện lại rồi.

Có rảnh, trả lời như vậy có hơi trực tiếp, xóa đi.

Không rảnh? Nhưng Cố Nguyên Bạch muốn thử tiếp cận hắn, xem thử xúc động dâng lên dưới đáy lòng rốt cuộc là gì.

Sâu trong nội tâm y kỳ thật có một ý nghĩ mơ hồ, nhưng ý nghĩ này quá mức với xa vời, như là bọt biển dễ vỡ, Cố Nguyên Bạch không dám nghĩ tiếp.

Khung chat xóa xóa gõ gõ vài lần, cuối cùng Cố Nguyên Bạch đi tra Baidu một chút, người khác mời mình đi xem phim thì nên trả lời như thế nào?

Y chọn một câu trả lời bên trong đống kết qua tra được rồi gửi tin nhắn lại.

—— coi phim chiếu rạp gì ?

Tiết Viễn bị hỏi đến nghẹn họng, hắn gian nan tìm thấy được lịch chiếu phim vào ngày thứ bảy, chọn tới chọn lui vẫn không biết chọn cái nào, đơn giản đi hỏi một nhân viên tạp vụ làm công.

"Thứ bảy dẫn người ta đi xem bộ phim chiếu rạp nào thì phù hợp?" Đối phương ngốc luôn, "Dẫn ai đi vậy, bạn bè, người nhà hay là vợ?"

Tiết Viễn hàm hồ nói: "Vợ."

Vợ đã chuyển thế.

Đối phương vui vẻ, "Hoắc Viễn anh cũng thật trâu bò, lúc này chỉ mới qua mấy ngày mà anh đã kiếm được vợ rồi, xuống tay nhanh đấy."

Tiết Viễn khiêm tốn nói: "Còn chưa theo đuổi được."

"Chuyện sớm muộn thôi," đối phương hứng thú nói chuyện quá độ, thao thao bất tuyệt, "Là vợ à, không phải dễ theo đuổi như vậy đâu. Đàn ông chúng ta nhất định phải làm người đàn ông tốt thương vợ, tôi nói với anh nha......"

Tiết Viễn cúp điện thoại, dùng giọng nói gửi tin cho Cố Nguyên Bạch: "Anh chọn đi, muốn xem phim gì thì tôi đi xem cùng anh."

Bạn cùng phòng với Cố Nguyên Bạch đã có người ngủ, y nằm trên giường lật người, muốn chuyển câu nói này thành chữ, nhưng internet quá chậm, vẫn luôn quay vòng, Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ bò xuống giường lại làm Tiểu Tứ hoảng hồn tỉnh giấc.

Tiểu Tứ mơ mơ màng màng: "Anh Bạch?"

Anh Bạch lãnh khốc vô tình nói: "Lấy tai nghe ra đây cho tao mượn dùng."

Sau khi lấy được tai nghe, Cố Nguyên Bạch nằm trên giường rốt cuộc cũng nghe được những lời này. Tiếng nói trong tai nghe bật nhỏ, như là đang tán tỉnh. Cố Nguyên Bạch kéo chăn lên, thong thả ung dung nhỏ giọng nói: "Tôi không đi xem phim với người không thân."

Hai lỗ tai Tiết Viễn đều đã tê rần, đây là ám chỉ sao?

Hắn nhanh chóng gửi lại một tin nhắn.

—— như thế nào mới tính là thân?

—— dù sao hiện tại cũng không tính là thân với cậu.

Tim Tiết Viễn càng đập nhanh, hắn cảm giác Cố Nguyên Bạch đang đùa giỡn hắn.

Hắn đánh bạo nói nhắn một câu có chút vượt tuyến, bởi vì quá muốn vợ rồi.

—— nên nhìn không nên nhìn đều đã nhìn, như thế mà còn không gọi là thân?

Trong ổ chăn có chút bí thở, mặt Cố Nguyên Bạch nóng đến đỏ bừng liền xốc lên chăn, lựa chọn dùng tay gõ chữ.

— cậu mặc quần lót, không nên nhìn cũng không nhìn thấy được.

Đừng nói chuyện lung tung được không?

Tiết Viễn nuốt nước miếng, nhanh chóng quyết định.

—— chờ, tôi cởi quần chụp một tấm cho anh xem.

"...... Cái đệt!" Cố Nguyên Bạch lập tức ném điện thoại đi.

Giây lát sau lại nhào qua, thừa dịp trước khi Tiết Viễn chưa gửi tin nhắn đến mà luống cuống tay chân kéo hắn vào danh sách đen.

Ánh sáng mờ chiếu lên mặt, lửa đốt một mảng.

Người trẻ tuổi ở hiện đại đều chơi lớn vậy sao?

Ai muốn nhìn hắn......?

Giống như Tiết Viễn, tên này càng không biết xấu hổ hơn tên kia.

Hiện tại hắn nói không có quan hệ Tiết Viễn Cố Nguyên Bạch cũng không tin.

Chưa qua hết một phút liền có một số điện thoại lạ gọi đến, Cố Nguyên Bạch tắt luôn. Giây tiếp theo, đối phương kiên trì bám riết không tha.

Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua khắp nơi, bạn cùng phòng nên ngủ cũng đã ngủ, y nhấn vào phím nghe máy, tiếng nói chuyện cũng thành khí, giả vờ không kiên nhẫn, "Sao vậy?"

"Tôi gửi tin nhắn qua không thành công," Tiếng nói chuyện của Tiết Viễn vững vàng, "Sao anh lại cho tôi vào danh sách đen, không muốn xem hình?"

Cố Nguyên Bạch bất lực: "Ai muốn xem hình của cậu, em trai à, cậu đây là đang gửi nội dung khiêu dâm."

"Sao tiếng của anh lại nhỏ như vậy," Tiết Viễn cũng theo bản năng mà đè thấp giọng nói, "Khiêu dâm? Tôi gửi cho anh thì không tính, tôi với anh cùng gửi cho nhau mới tính."

"...... Tôi muốn ngủ," Cố Nguyên Bạch hàm súc biểu đạt việc nói chuyện phiếm nên kết thúc, "Còn nữa, không muốn bị tôi kéo vào danh sách đen thì cũng đừng mẹ nó gửi tin nhắn bậy bạ, ông đây không muốn bẩn mắt."

Một câu ông đây này, trong mắt Tiết Viễn xuất thần, lẩm bẩm trong lòng, Nguyên Bạch.

Là Nguyên Bạch của hắn.

Thanh âm nhu tình như nước: "Được, không gửi."

Buồn cười hai tiếng, "Chờ anh muốn nhìn thì gửi. Sao rồi, thứ bảy này muốn đi coi bộ phim chiếu rạp nào?"

Tri kỷ giới thiệu thứ bảy sẽ chiếu bộ phim nào, Cố Nguyên Bạch ở trong thanh âm hắn tìm về lại cơn buồn ngủ mà vài ngày trước làm như thế nào cũng không ngủ được, mí mắt y dần dần nặng, thậm chí còn chưa nghe xong câu nói, di động đã rơi xuống bên cạnh vành tai, hô hấp kéo dài.

Là an tâm cùng ỷ lại mà bản thân cũng chưa từng chú ý tới.

Tiết Viễn nghe được tiếng thở, hắn chậm rãi ngừng lời nói, an tĩnh nghe hô hấp nhẹ nhàng của Cố Nguyên Bạch. Không biết nghe được bao lâu, hắn đột nhiên cầm lấy gối đầu chật vật lau khóe mắt.

Thật tốt quá.

Hắn tìm được hy vọng sống sót rồi.

_________________________________________

Chào!! Đọc đến đây thì mọi người đã nghĩ tới kịch bản hai người nghi ngờ nhưng không dám nhận nhau, ngược tâm đến cuối PN chưa :))))

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info