ZingTruyen.Info

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

19/01/2022

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 6

"Sao anh Bạch vẫn còn ngủ vậy."

"Hình như là không thoải mái, tao xin nghỉ phép cho anh ấy rồi, chúng ta đi trước đi."

Tiếng đóng cửa vang lên, phòng ốc nhỏ hẹp lại lâm vào trong tối tăm.

Cố Nguyên Bạch trong ổ chăn mở mắt ra, vô thần nhìn trần nhà.

Cảm giác chậm rãi tử vong ở trong ngực Tiết Viễn còn tồn lưu ở trong lòng, nước mắt nóng ấm của Tiết Viễn rơi xuống trên mặt, tiếng nghẹn ngào ở bên tai. Cố Nguyên Bạch dùng tia ý thức cuối cùng liếc nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền tỉnh lại trong ký túc xá.

Không phải trở về thời khắc rơi xuống từ tầng mây mà là vào lúc trẻ tuổi, trở về đại học.

Những chuyện đã từng trải qua cứ như là đều trở thành một giấc mộng.

Ký túc xá lại vang lên tiếng mở cửa, bạn cùng phòng đi đến nói chuyện mang theo âm điệu Bắc Kinh, "Hôm nay em không có tiết học, nếu như anh thấy khó chịu thì em đưa anh đến bệnh viện."

Cố Nguyên Bạch vươn một bàn tay từ dưới giường đệm ra, "Cho điếu thuốc."

Mười phút sau, ban công ký túc xá.

Cố Nguyên Bạch tựa lên vách tường, mặt gục xuống, mang theo vẻ lưu manh lại trầm mặc mà hút thuốc.

Bạn cùng phòng tên Tiểu Tứ nhìn chằm chằm y trong chốc lát, buồn bực: "Làm sao vậy?"

Cố Nguyên Bạch không nói chuyện.

Tiểu Tứ nhìn y một vòng từ trên xuống dưới, "Không phải chứ anh Bạch, hút thuốc cũng có thể đẹp trai như vậy à?"

"Chờ tí, em cầm di động chụp cho anh một tấm, giữ nguyên tư thế này đừng thay đổi." Tiếng bước chân đi xa.

Tay cầm điếu thuốc của Cố Nguyên Bạch có chút run rẩy rất nhỏ, y hút sâu một hơi, cảm nhận được khói thuốc tiến vào phổi vô cũng rõ ràng, trên cánh tay còn có mấy vết xanh tím do bị y nhéo ra, hết thảy đều chứng minh giờ phút là chân thật.

Chẳng lẽ trước kia đều là một giấc mộng sao? Tốt nghiệp, sau này, nhảy dù cùng Đại Hằng đều con mẹ nó là mộng?

Không có khả năng.

Tay Cố Nguyên Bạch càng run, Tiểu Tứ từ trong phòng chạy ra ngày từ ánh mắt đầu tiên đã bị bàn tay run rẩy của y dọa tới sợ, hoảng hoảng loạn loạn dập tắt điếu thuốc vẫn còn đang rơi tàn thuốc trong tay y, kéo lấy y chạy xuống cầu thang, "Đi nhanh, đến bệnh viện!"

Cố Nguyên Bạch bị cậu ta lôi xuống thang lầu, tường trắng cùng hàng hiên lướt qua trong mắt. Việc đầu tiên làm Cố Nguyên Bạch khi trở về đó là lên mạng tra thử《 Quyền Thần 》 cùng nguyên tác 《 lòng bàn tay ngọc của Nhiếp Chính Vương》, nhưng con mẹ nó quyển sách này cùng bộ phim cải biên trên web drama này căn bản là không tồn tại.

Cái gì cũng không có, nếu không có quyển sách này, vậy có phải là không có Đại Hằng, không có Cố Liễm, không có Tiết Viễn hay không?

Cố Nguyên Bạch không dám đi xác minh.

Nếu những chuyện xảy ra trước đó là sự thật, theo lý thuyết người sống lâu cả đời trở về còn phát hiện bản thân trở lại lúc tuổi trẻ hẳn là một chuyện vui mừng, nhưng Cố Nguyên Bạch lại không muốn loại chuyện vui mừng này, không chỉ không muốn, thậm chí y còn đang sợ hãi.

Sợ hãi đến mùa hè nắng gắn mà môi cùng đang run rẩy, tái nhợt không có màu máu, bạn cùng phòng đã bị y dọa sợ tới mức ra đường đón xe.

Y đã chết nhưng lại không chết, vậy Tiết Viễn phải làm sao bây giờ?

Tiết Viễn chết theo y, một mình hắn ở dưới hoàng tuyền lại không tìm thấy y thì phải làm sao bây giờ?

Đầu Cố Nguyên Bạch phát trướng, chỉ có mùi thuốc lá mới có thể giúp y bảo trì một phần tỉnh táo. Y lấy đi điếu thuốc từ trong tay bạn cùng phòng, đẩy bác sĩ trước mặt ra, đi đến khu hút thuốc ngồi xổm xuống.

Tiểu Tứ chạy ra theo sát y, "Cái đệt anh Bạch à, anh có thể nghe bác sĩ nói một xíu hay không?"

"Nghe cái gì?" Cố Nguyên Bạch xả môi, "Ngoài lấy máu chụp phim còn có thể làm gì? Tinh thần tao có vấn đề, bình tĩnh một lát là được."

Tiểu Tứ nghĩ nghĩ, cũng ngồi xổm bên cạnh theo, "Bỏ đi. Nhưng anh nói cho em nghe một chút đi, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?"

Hai ngón tay Cố Nguyên Bạch kẹp điếu thuốc, cúi đầu nhìn mình tay.

Thon dài, khớp xương hiện lên, làn da sáng, nhìn có sức lực mười phần, cũng trẻ tuổi mười phần.

Đây không phải một đôi tay của người già, cũng không phải bàn tay trắng nõn mà mảnh dài của tiểu hoàng đế.

"Tao thất tình." Cuối cùng y siết chặt tay, nghiêng đầu nói một câu như vậy với Tiểu Tứ.

*

Cố Nguyên Bạch suy sút nhốt chính mình ở khách sạn ba ngày, rốt cuộc vẫn bị bạn cùng phòng đào ra.

Y không có gì tinh thần, nhìn có chút lười biếng. Lão Chu đập một cái lên lưng y, không lưu tình chút nào cười nhạo: "Cố Nguyên Bạch à Cố Nguyên Bạch, mày mẹ nó còn có một ngày bị thất tình?"

"Thất tình thì thất tình thôi, sao mày có mang vẻ phế phế như vậy hả? Nhìn mày còn nghiêm trọng hơn nhiều so với thất tình đấy," một bạn cùng phòng khác sờ sờ cằm, suy đoán, "Mày bị từ chối? Bị đá? Điều kiện đối phương phải ưu tú như nào mới đá mày vậy."

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng quăng một ánh mắt qua đi, cả người lão Chu cùng bạn cùng phòng không biết vì sao run lên, theo bản năng đứng thẳng: "Tao sai rồi!"

Bọn họ mất mặt trong lòng, như này cũng quá hèn rồi.

Cố Nguyên Bạch thu hồi ánh mắt, nghiêm túc làm một cái đại soái ca tản ra hơi thở lưu manh. Mấy người bạn cùng phòng liếc nhau, tận lực kể mấy chuyện thú vị trong trường học, đột nhiên nói: "Hai ngày trước có một bạn học hệ thể dục cách vách té xỉu, sau khi tỉnh lại thì không biết xảy ra chuyện gì, nháo nhào nói muốn thôi học."

Vài người không có hứng thú, "Thôi học chưa?"

"Không nghỉ được," bạn cùng phòng nói, "Nhưng đầu óc hắn giống như có chút vấn đề, trường học chuẩn bị cho hắn tạm nghỉ học đến hai tháng."

Cố Nguyên Bạch không dâng lên chút hứng thú nào: "Đi chỗ nào?"

Tiểu Tứ cười ha ha: "Câu lạc bộ thực chiến CS."

*

Cố Nguyên Bạch một thân đồng phục ngụy trang, quần nhét ở bên trong ủng Martin. Y mang theo một khẩu súng từ trong làn mưa bom bão đạn đi ra, tóc đen bị mồ hôi tẩm ướt, mặt mày sắc bén lây dính gió lửa, toàn thân sạch sẽ, không có một chỗ có vết đạn.

"Kinh đấy (*)," câu lạc bộ nhân viên công tác cười đưa nước cùng khăn lông cho y, "Chiến tích trâu bò, muốn đi tắm rửa một lần trước rồi nghỉ ngơi không?"

[(*) Nguyên văn "6" 六 /liù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".]

Cố Nguyên Bạch cúi đầu cởi bao tay màu đen ra, đường cong cằm đẹp đẽ lưu loát, mặt mày bên trong bóng râm, giọng điệu nói chuyện cũng không có bởi vì chiến tích đẹp mà mang theo vẻ sung sướng, "Cho điếu thuốc trước."

Căn cứ thực chiến CS ở vùng ngoại ô, khắp nơi đều là cây, vừa nhìn qua dường như đều lầ ẩn bên trong rừng núi. Thời điểm Cố Nguyên Bạch chơi, cảm xúc trong đầu đều đi theo, đem tất cả không cam lòng cùng thống khổ tràn ngập theo màu sơn bắn ra ngoài, cứ như vậy mà toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.

Khí nóng phiêu tán, y rút một điếu thuốc ra từ hộp thuốc, nhìn ngó khắp nơi, nhân viên công tác chủ động dẫn y đến nơi có thể hút thuốc.

Trước kia Cố Nguyên Bạch cũng đã từng tới câu lạc bộ này, nhưng sau khi ở Đại Hằng mấy chục năm, ký ức thật nhỏ này đã sớm quên mất, thậm chí đến mặt bạn cùng phòng ở trong mắt y cũng thấy rất xa lạ.

Nghĩ vậy, mặt mày y đè nén, không tiếng động đặt điếu thuốc vào trong miệng.

Bên cạnh khu hút thuốc chính là khu vực làm việc của nhân viên, Cố Nguyên Bạch lạnh mặt hút hết nửa điếu thuốc, khi ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, thấy được một người đang khom lưng thả bao cát ở kia khu vực.

Người này nhìn qua rất trẻ, cơ bắp lại rất mạnh mẽ có lực. Trên người hắn ăn mặc áo màu trắng không tay, áo không tay đã bị mồ hôi trên người hắn cùng công việc tạo thành vết dơ, nhưng ngược lại không hề lôi thôi mà còn mang theo mười phần đàn ông, lúc đứng đối diện cũng có thể bị hormone tỏa ra làm người đỏ mắt.

Cố Nguyên Bạch dập điếu thuốc, thu hồi đôi mắt. Nhân viên công tác ở một bên nhìn thoáng qua theo, cười tủm tỉm nói: "Đây là nhân viên thời vụ mới tuyển của câu lạc bộ chúng tôi, là học sinh đại học bản địa. Tuổi không lớn như khí thế lại rất dọa người, ngày hôm qua lúc vừa tới làm chúng tôi còn tưởng rằng đến gây sự, bảo an cũng phải đi ra. Nhưng phải nói đúng là anh bạn nhỏ này thật sự có khả năng, chỉ qua chốc lát mà hắn đã có thể khiêng được mấy chục bao cát."

Cố Nguyên Bạch tùy ý lên tiếng, tay đút ở trong túi nhìn cảnh sắc bên ngoài, thầm nghĩ nếu như Tiết Viễn ở đây, Tiết Viễn cũng sẽ lợi hại như vậy.

Nghĩ đến như vậy, thống khổ vừa mới phát tiết xong ại dâng lên. Y khó nén bực bội mà xoa giữa mày, xoay người đi nhanh đến hướng phòng nghỉ, ủng Martin cứng rắn trên mặt đất vang dội mười phần.

Vị khách này nhìn không dễ trêu chọc, khí thế vô cùng dọa người. Nhân viên công tác nói hai câu với y thôi mà giọng nói cũng đã có chút phát run, lúc này không dám theo sau, rảnh đến không có việc gì lại đi đến chỗ phía trước, nói chuyện cùng người đang dọn dẹp bao cát ở bên trong: "Anh đẹp trai, anh cũng quá liều mạng rồi, người khác ba ngày mới có thể làm xong mà đến anh thì hôm nay đã làm xong rồi, anh rất thiếu tiền sao?"

Người làm công thời vụ có một gương mặt vô cùng đẹp trai, thậm chí nhìn vào còn có chút động lòng, một khuôn mặt như vậy xứng như vậy một dáng người hoàn mỹ, nhân viên công tác không ngừng tấm tắc trong lòng, nếu như chỉ thiếu tiền thì không đơn giản sao? Cởi áo đứng đầu đường ngoắc, một giây liền có phú bà tới cửa.

"Thiếu tiền," người làm công thời vụ uống mấy ngụm nước, mồ hôi từ giữa cổ rắn chắc chảy xuống, ánh mắt hắn thâm thúy, giống như xuyên qua vách tường thấy được phương xa, "Tôi muốn đến một nơi rất xa."

Phải dùng tiền mua đồ dùng, mua vé máy bay.

Hắn muốn đi đào lăng mộ đời trước của Cố Nguyên Bạch.

Đi tìm người hắn yêu.

*

Các bạn cùng phòng tận tâm tận lực dắt Cố Nguyên Bạch đi hết một ngày, nhưng người thất tình thật là đáng sợ, chỉ một giây vừa lộ ra chút tươi cười, giây tiếp theo là có thể trầm mặt xuống, các bạn cùng phòng hoàn toàn từ bỏ, buổi tối mang theo Cố Nguyên Bạch đi vào quán bar liền đè y ngồi xuống hàng ghế ở quầy bar, "Anh Bạch, chỉ còn một hạng mục cuối cùng, say rượu giải sầu, anh cứ tận sức uống, cứ việc uống, bọn em đi chơi, nếu như trở về mà anh không uống say chúng em liền chuốc say anh."

Cố Nguyên Bạch dẫm lên bàn đạp ghế, sống lưng hơi cong, ánh đèn đủ màu chiếu lên gương mặt y, y tùy ý gật đầu, "Đi đi."

Bạn cùng phòng dặn dò hai ba câu mới đi, khi sắp đi vào sân nhảy lại quay đầu nhìn lại, không khỏi cảm thán: "Sao anh Bạch lại càng ngày càng có hương vị vậy."

Lão Chu nghe vậy cũng quay đầu theo, "Hương vị dọa người sao? Hiện tại tao vừa nhìn thấy y mặt lạnh liền thấy sợ, thất tình có thể có uy lực lớn như vậy à?"

Tiểu Tứ chắp tay sau lưng lắc đầu, thâm trầm nói: "Trí giả không vào bể tình, yêu đương ảnh hưởng tới tốc độ rút súng của anh Bạch, không đáng không đáng."

Các bạn cùng phòng liếc mắt nhìn thoáng qua, cùng nhau ùa vào sân nhảy.

Chỗ quầy bar, Cố Nguyên Bạch gọi mấy bình rượu, có một ngụm không một ngụm mà uống.

Y cũng không nghiện thuốc lá cũng không nghiện rượu, những thứ có thể gây tê mỏi thần kinh như vậy Cố Nguyên Bạch chưa từng mê luyến, nhưng mấy ngày nay phiền muộn, phức tạp, hình như cũng chỉ có biện pháp này mới có thể làm trong lòng thoải mái một chút.

Một lát sau, bartender đưa đến một ly rượu, nở một nụ cười ra hiệu phía bên trái, "Tiên sinh, ly này của vị kia......"

"Không uống," Cố Nguyên Bạch nghiêng dựa vào quầy bar, gõ gõ cái bàn, ngữ khí mang theo vài phần mệnh lệnh, "Trả về."

Bartender theo bản năng khẩn trương: "Vâng!"

Khi vừa bưng ly rượu lên thái dương đã đổ mồ hôi lạnh, vì sao vừa nhìn thấy vị khách này liền có loại xúc động muốn quỳ xuống dập đầu?

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng ngồi, nhìn xa hoa truỵ lạc trước mắt. Phương thức giải trí ở hiện đại dù cổ đại làm cách nào so ra cũng kém, nhưng hiện tại y lại cảm thấy cô độc, cảm thấy tịch mịch.

Linh hồn trống rỗng, vạn vật không tương quan.

Y không nhịn được lại cúi đầu lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc ra, điếu thuốc ở giữa hai ngón tay thon dài, Cố Nguyên Bạch hoảng hốt vài phần, hít một hơi thật sâu, ngậm điếu thuốc vào trong miệng, không tính đốt lên.

Hôm nay đã đủ nhiều, suy nghĩ bảo trọng thân thể khỏe mạnh này đã thâm nhập vào linh hồn Cố Nguyên Bạch.

Bên trái có người tới gần, tiếng cười rất dễ nghe, "Anh đẹp trai, anh không thích uống rượu tặng cho anh sao?"

Cố Nguyên Bạch nghiến hàm răng, tàn thuốc rơi xuống liền theo lực đạo kiêu ngạo bay tới người bước đến, không kiên nhẫn nói: "Cút đi."

Người tới ý cười xấu hổ chớp mắt một cái, "Đừng như vậy, tán gẫu một chút thôi......"

Phía sau quầy bar đột nhiên vang lên tiếng ly rượu bị ném vỡ.

Cố Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy hình ảnh một ống quần màu đen. Y híp híp mắt, lấy điếu thuốc từ trong miệng ra.

Quần áo bảo an ở quán bar là màu đen, trường hợp giống như vậy, bảo an đều yêu cầu diện mạo đoan chính thân cao 1 mét 8. Vừa mới liếc mắt một cái, Cố Nguyên Bạch không thấy rõ bảo an làm vỡ ly rượu này trông như thế nào, nhưng chân khá dài, hẳn là rất cao.

Bộ dạng lãnh đạm của y rốt cuộc cũng làm người đến gần thối lui, Cố Nguyên Bạch cúi đầu uống một ngụm rượu, nghe tiếng răn dạy ở chỗ ngoặt cách đó không xa.

Bartender có chút tức muốn hộc máu: "Anh mới đến kiêm chức hai ngày, đã làm rớt hỏng năm ly rượu rồi. Đại ca, anh còn muốn tiền lương không?"

Một người khác không nói lời nào.

Ngữ khí Bartender đột nhiên liền có chút khiếp đảm, lại cố gắng gồng lên khí thế: "...... Thôi, tiền ly rượu tôi sẽ nói ông chủ trừ từ tiền lương của anh, nếu bây giờ anh không có việc gì thì đi nhanh đi."

Một lát sau, bartender cùng bảo an bước ra từ chỗ ngoặt. Cố Nguyên Bạch tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bảo an này cao hơn một chút so với trong tưởng tượng của y, cũng càng đẹp trai hơn một ít. Góc cạnh rõ ràng, mặc đồng phục bảo an lại như là mặc một bộ tây trang sang trong quý giá, thân hình cao lớn, khiến cho quần áo căng phồng, là diện mạo kèm theo nét mặt phong nguyệt có thể khiến cho nam nữ đều thích.

Có chút quen mắt.

Là nhân viên thời vụ ở câu lạc bộ thực chiến CS lúc sáng.

_________________________________________

Nếu Anh Viễn ra đường đứng, toi sẽ là phú bà đầu tiên tấp xe vào :))))

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info