ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Phiên Ngoại 3

TieuVy_Vy

15/01/2022

Cuối tuần vui vẻ!!! Toi đi kiếm người yêu đây :))))

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 3

Bùn đất tối màu tung lên rơi xuống đất, một lần cào xuống, đào ra từng thứ tròn tròn màu vàng dính bùn.

Đôi mắt Cố Nguyên Bạch chậm rãi trợn to, không dám tin tưởng nhìn những củ khoai tây kia.

Tiết Viễn bên cạnh kinh ngạc cảm thán nói cùng y: "Thánh Thượng, tuy rằng khoai tây không thể trồng sống, nhưng những củ khoai lang này thoạt nhìn lại rất không tồi."

Cố Nguyên Bạch: "...... Ờm."

Mầm khoai tây cùng khoai lang mọc ra đất cũng không giống nhau, Cố Nguyên Bạch đã từng thấy hai loại này. Nhưng y đã ở Đại Hằng suốt mười bốn năm, hiện đại ký ức thật sự quá mức xa xôi, xa đến y đã không phân biệt rõ mầm khoai tây cùng khoai lang có gì khác biệt.

Rõ ràng y nhớ hạt giống gieo trồng bên phía nam chính là khoai tây, bên phía bắc là khoai lang, vì sao hiện tại lại không giống nhau? Hay là nói này hai loại hạt giống này bị y trộn lẫn với nhau?

Hoặc là nông hộ trộn lẫn?

Cố Nguyên Bạch đi đến ruộng bắp, từng hạt bắp no đủ được bao bọc bởi lá xanh, tỏa ra mùi hương thanh mát ngon miệng. Bắp vẫn đúng, trong lòng Cố Nguyên Bạch có vài phần an ủi. Chỉ xấu hổ là bốn tháng này y vẫn luôn cho rằng hạt giống khoai tây đã chết, người bên cạnh liền cho là như vậy giống y. Trước đó vài ngày Cố Nguyên Bạch cũng đã suy tư làm cách nào để nhanh chóng mở rộng phương pháp gieo trồng khoai lang cùng bắp khắp cả nước, thậm chí nghĩ kỹ đến ăn khoai lang nướng, khoai lang khô, bánh khoai lang, gạo nếp trái cây cùng bánh chiên...... Y còn muốn cho người dùng khoai lang làm thành bột khoai lang, kết quả trồng ra không phải khoai lang, là khoai tây y đã sớm từ bỏ hy vọng.

Sản lượng khoai lang tốt hơn một ít so với khoai tây, nhưng nói đến thứ có thể làm được nhiều loại mỹ thực đa dạng, vẫn là khoai tây nhiều hơn.

Nhưng Cố Nguyên Bạch hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần, đột nhiên không kịp phòng ngừa chỉ có thể phát ngốc nhìn khoai tây đầy đất.

Tiết Viễn còn đang nói không ngừng, "Thánh Thượng mau nhìn, những củ khoai lang này đúng là củ sau lớn hơn củ trước."

"......" Cố Nguyên Bạch ngốc trong chốc lát, nhẹ giọng nói, "Đúng vậy."

Nông hộ chưa từng thấy khoai tây cùng khoai lang qua, vì để ngừa mấy thứ thu hoạch được có bộ dạng không giống trong tương lai, cũng vì bảo mật, Cố Nguyên Bạch không miêu tả hình dáng của mấy thứ này khi thu hoạch với bọn họ, cũng không nói cho bọn họ những thứ này là cái gì.

Phỏng chừng hiện tại trừ bỏ Cố Nguyên Bạch, mọi người đều cho rằng mấy củ khoai tây này chính là khoai lang.

Đôi mắt Xu Mật Sử đứng ở phía sau không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm mặt đất, lời nói ra cũng không hề liền mạch, "Thánh Thượng, chỉ mới đào một miếng đất trồng khoai lang lên thì sản lượng ước chừng cũng phải đến hai ba thạch ...... Vậy nếu như, nếu như trồng hết một mẫu đất đều hạt giống có sản lượng như vậy, chẳng phải là một mẫu sẽ có thể đạt được mấy chục thạch?"

Người chung quanh hít hà một hơi.

Tiếng ồn ào dâng lên, một vài đại thần đi theo Cố Nguyên Bạch đến nhìn mấy thứ canh tác mới này tụm lại tốp năm tốp ba bắt đầu đàm luận, đôi mắt nhìn chằm chằm khoai tây không rời, trong miệng một người lại một người đều nói đến "Khoai lang", "Cũng không biết khoai lang này ăn vào sẽ như thế nào, có dễ chắc bụng hay không", "Bên ngoài một tầng bùn, sau khi rửa sạch thì ăn sống như trái cây?"

Cố Nguyên Bạch xoa giữa mày, phân phó người đi nhặt lên mấy chục củ khoai tây, bắt đầu cười lớn hỏi đại thần phía sau, "Chư vị ái khanh muốn biết được thứ này...... Khoai lang này ăn như thế nào?"

Nhóm thần tử cung kính hành lễ, không nén được tò mò, "Thánh Thượng, thần thất lễ."

"Điền Phúc Sinh, phái người đưa khoai lang đến Ngự Thiện Phòng," Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi, ôn hòa nói, "Nói người Ngự Thiện Phòng chú ý một chút, nhớ lấy, nếu trên khoai lang đã mọc mầm màu xanh thì nhất định phải bỏ đi nơi đó, không thể ăn vào bụng. Cần phải gọt vỏ khoai lang đi, vật ấy có thể dùng để nấu thức ăn, hầm canh, cũng có thể làm bánh thay cho lúa mì. Trẫm nói vài phương pháp với ngươi, ngươi nói Ngự Thiện Phòng dựa theo lời này mà làm......"

Chờ sau khi y nói xong, trong lòng phiền muộn, tên gọi của khoai tây cứ mơ màng hồ đồ như vậy mà không có, từ đây về sau, khoai tây sợi chua cay cũng phải biến thành khoai lang sợi chua cay.

Điền Phúc Sinh ghi nhớ từng câu từng chữ không dám quên, "Tiểu nhân đi chuẩn bị liền."

Tiết Viễn cũng nghe rất nghiêm túc, "Thánh Thượng, khoai lang ăn ngon không?"

Cố Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn hắn, khẳng định gật đầu, "Hương vị ngon mười phần mười, bất kể làm thức ăn chay hay thúc ăn mặn đều là món ngon có thể đặt lên bàn ăn." Y nghĩ nghĩ, da mặt dày dặn bình tĩnh nói: "Không thua gì khoai tây."

"Vậy là thần có phúc hưởng," Tiết Viễn cười, "Thiên hạ bá tánh cũng có phúc hưởng."

Từng củ khoai tây đầy trên mặt đất cực dễ làm người dâng lên vui sướng khi được mùa. Cố Nguyên Bạch mang theo mọi người rời khỏi mảnh đất trồng khoai tây, đi vào ruộng bắp phía trước.

Bắp đã được bẻ xuống đặt trên mặt đất, chồng chất thành từng đống cao, Cố Nguyên Bạch duỗi tay cầm một trái từ phía trên, tự mình lột đi lớp vỏ bên ngoài, hạt bắp ánh vàng rực rỡ lộ ra trước mặt mọi người, mọi người liền ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn loại quả đẹp đẽ giống như được làm từ ngọc thạch.

"Thứ này trẫm gọi là bắp," động tác Cố Nguyên Bạch mềm nhẹ lột xuống phần râu bắp phía trên quả bắp, hạt ngô non màu vàng hơi trắng phía trên đầu quả bắp lộ ra càng thêm rõ ràng, "Thứ này mềm mại thơm ngọt, bất luận là nướng, chiên, luộc, hấp đều ngon, gạo có thể làm thức ăn, ngô cũng có thể thay thế gạo, tác dụng vô cùng nhiều. Người tới, lấy một vài quả đi nói Ngự Thiện Phòng hấp lên, cũng để cho chư vị ái khanh gia nếm thử một lần."

Các vị thần tử tạ ơn, Cố Nguyên Bạch cười cười, "So với hương vị của hai thứ này, điều làm trẫm chú ý hơn đó là sản lượng của chúng nó được bao nhiêu. Hạt giống từ dị quốc này quá ít, trồng xuống cũng không đến một mẫu đất, nhưng chư vị ái khanh cũng đã tận mắt thấy được, mặc dù không đủ một trăm hạt giống nhưng thứ trồng ra được nhất định là không ít."

Mọi người quay đầu liền thấy hai bên trái phải là một gò cao chia ra bắp cùng "Khoai lang".

Nếu như trong một mẫu đất đều trồng được số lương này, vậy đúng là còn nhiều hơn sản lượng lúa gạo trồng được! Cho dù hương vị của "Khoai lang" cùng bắp không ngon, nhưng chỉ cần ăn không chết người, như vậy chính là thứ tốt, chỉ là không biết cảm giác chắc bụng như thế nào, liệu khi trồng lên có phiền toái không.

Trong lòng nhóm thần tử thầm nghĩ rất nhiều, nhưng vui sướng hưng phấn vẫn lớn hơn lo lắng. Sau khi được Thánh Thượng cho phép, bọn họ thật cẩn thận đi chạm vào bắp cùng "Khoai lang", thần thái kia, dường như là đối với tôn tử mới sinh ra của nhà mình, dù yêu thích nhưng lại sợ không cẩn thận một cái liền lỡ tay làm hỏng.

Sau một lúc lâu, Điền Phúc Sinh chạy tới xin Thánh Thượng truyền thiện, Cố Nguyên Bạch hỏi vài câu, phát hiện bắp đã hấp xong, đơn giản trực tiếp cho người mang lên bắp đã hấp xong trước.

Sau khi hạt bắp ngậm nước càng thêm no đủ xinh đẹp, hơi nóng tỏa ra quanh quẩn xung quanh. Bắp hấp lên càng thêm thơm ngọt hơn khi nấu, đặt một trái ở trước mặt, mùi hương thơm ngọt liền bay vào chóp mũi, Cố Nguyên Bạch ngửi mùi hương vừa xa lạ lại quen thuộc này, giữa mày không khỏi giãn ra.

Chờ khi Thánh Thượng động miệng, những người khác mới nếm thử hương vị của bắp. Hương vị ngọt thanh vừa vào miệng liền không khỏi giật mình mở to hai mắt nhìn.

Hàm răng đâm thủng hạt bắp, nước trong hạt ngọt mà không gắt, hương vị khi ăn vào đúng thật là rất ngon. Sản lượng thu hoạch nhiều như thế hương vị cũng ngon như vậy, đây thật đúng là ngoài dự kiến.

Trong lòng mọi người không nhịn được, càng thêm chờ mong hương vị của "Khoai lang".

Chờ sau khi đồ ăn được mang lên, bọn họ nếm thử một miếng, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Trong đó vài đại thần đã già nua, răng không tốt nên không thể ăn được bắp, Cố Nguyên Bạch đặc biệt phân phó, cho người hầm khoai tây thật mềm để những lão thần này có thể dùng được, nước canh được nấu cùng khoai tây càng thêm nhiều hương vị hơn so với hầm thịt ăn đơn thuần.

Ăn bữa cơm trưa này khách và chủ đều vui vẻ đến cùng, chờ khi thần tử xin rời đi, còn có lão thần tới trộm thỉnh cầu cùng Thánh Thượng, cầu hỏi Thánh Thượng có thể chia cho bọn hắn một ít "Khoai lang" không.

Cố Nguyên Bạch cười lắc đầu, "Những thứ này đều phải giữ lại cho sang năm, đợi đến sang năm là các ngươi có thể ăn được hai thứ này."

Sau ngày này, trọng thần trong triều liền nhớ kỹ hai cái tên bắp cùng khoai lang. Hai loại hạt giống còn chưa công bố, đã được người khác loáng thoáng biết được, đều ngầm chờ mong mùa xuân sang năm, kiên nhẫn chờ triều đình gieo mầm.

Đông lạnh qua đi, ngày xuân thong thả đến.

Vào giữa tháng hai năm này, hạt giống "Khoai lang" cùng hạt giống bắp được triều đình vận chuyển đến các nơi bằng hai con đường trên cạn và đường thủy, số lượng hạt giống năm nay không nhiều lắm, quan phủ các nơi đều cắn chặt răng hy vọng có thể nhận được một ít hạt giống. Tấu chương từ các nơi đưa đến kinh thành tám phần đều khóc lóc kể lể, nhưng không đủ cũng không có biện pháp, tổng sản lượng cũng chỉ có nhiều như vậy.

Tháng chín cùng năm, sản lượng "Khoai lang" cùng bắp đạt tới trình độ làm người Đại Hằng khiếp sợ.

Càng ngày càng nhiều người coi thứ này là đồ ăn thần tiên ban cho Thánh Thượng, chỉ vì Thánh Thượng yêu nước thương dân, cần cù và thật thà nhân hậu, thống trị Đại Hằng đến điều điều có lý.

Trường sinh bài dựng thẳng bên trong miếu thờ bá tánh đặt chân đến. Khi dâng hương thành tâm thành ý, chỉ muốn cho Thánh Thượng sống lâu trăm tuổi.

Bá tánh có thể ăn no càng ngày càng nhiều, trong lòng các bá tánh cảm khái vạn ngàn, muốn cảm ơn Thánh Thượng đã làm cho bọn họ ăn no bụng, nhưng cái gì bọn họ cũng không hiểu, chỉ có thể đi cầu Phật Tổ thần tiên, muốn thân thể Thánh Thượng an khang, chỉ cần Thánh Thượng sống lâu, thịnh thế cũng sẽ lâu dài.

Ngày Tết Thượng Nguyên, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn khiêm tốn xuất cung.

Bóng người lắc lư, hai người bọn họ đi ở trong đó. Thời gian dường như không lưu lại dấu vết ở trên mặt Cố Nguyên Bạch, thời điểm Tiết Viễn nhìn y, thần sắc ngẫu nhiên cũng sẽ hiện lên vài phần phức tạp.

Cố Nguyên Bạch nhấc mi hoặc là mỉm cười, vẫn cứ như là lóe lên ánh sáng nhỏ vụn. Hoa đăng so ra cũng kém nửa phần, cỏ cây cam chịu làm nền.

Y càng thêm tễ nguyệt thanh phong, nhưng Tiết Viễn lớn hơn y hai tuổi cũng đã bắt đầu nhận thức được thời gian tàn khốc.

"Sao lại nhìn ta như vậy?" Cố Nguyên Bạch mỉm cười ngẩng đầu nhìn hắn, chế nhạo nói, "Đồ ngốc."

Tiết Viễn không khỏi nâng tay lên vuốt sợi tóc dài bên thái dương y, sợi tóc như tơ lụa từ trong tay lướt qua, giữa mày Tiết Viễn lập loè, thật lâu sau mới nói: "Ta từng lưu lại một thứ ở trên địa bàn Nhật Liên Na tại Bắc Cương."

Cố Nguyên Bạch tò mò, "Cái gì?"

Tiết Viễn lắc đầu, dắt lấy tay y, "Chờ ngày ấy ngươi phát hiện thì sẽ biết được."

Cố Nguyên Bạch mỉm cười, chậm rãi đi lại dưới ánh đèn cùng hắn.

Tiết Viễn một thân huyền bào, làm khí thế chìm xuống năm gần đây của hắn càng thêm bức người. Khi hắn ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch, tâm tình giống như là một đại lão gia đang ở cạnh bên bảo bối của bản thân mà mỗi người đều mơ ước đến.

Cố Nguyên Bạch tưởng tượng, nụ cười không khỏi càng thêm sâu, y nghiêng đầu nhìn Tiết Viễn. Không thể nghi ngờ là thế giới này chiếu cố Tiết Viễn, mặc dù giữa mày hắn đã có nếp nhăn thật sâu do nhíu chặt mày đã lâu, nhưng hắn vẫn cứ tuấn lãng, đĩnh bạt. Thời gian mang đến cho hắn không chỉ là tuổi tác mà đến cả phong thái cũng trở nên lắng đọng lại.

Trà đặc tỏa ra hương thơm, bảo kiếm bỏ đi vỏ kiếm phát ra ánh sáng. Bản chất dài lâu càng tăng lên tư vị, đã không cần những thứ vô dụng khác làm cho lá xanh càng thêm xanh.

Cố Nguyên Bạch nhìn sắc trời, tính toán canh giờ.

Chờ khi hai người bọn họ đi đến trên cầu, khắp nơi trong kinh thành bỗng nhiên có mấy trăm ngọn đèn Khổng Minh bay lên. Những ánh đèn đó vàng ấm như sao rời, chỉ trong thoáng chốc đã thành một dải ngân hà.

Dưới cầu vang lên tiếng hoan hô vui mừng cùng tán thưởng, người người đều ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh thắp sáng bầu trời đêm, đầy sao điểm xuyến, trong những năm nhân sinh, một màn này từ đôi mắt ánh vào đáy lòng, thắp sáng lên từng đoạn ký ức trong đầu.

Tiết Viễn cũng đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh, Cố Nguyên Bạch chợt khụ một tiếng. Tiết Viễn cúi đầu, ngay lập tức sốt ruột nhìn về phía y.

Nụ cười trên khóe môi Cố Nguyên Bạch mang theo từng đợt từng đợt vui mừng nhè nhẹ, sau khi phát hiện tầm mắt hắn mới mỉm cười quay đầu lại nói: "Đêm nay là đêm nào? Gặp được chàng rể tốt ước ao bao ngày." (*)

Tiết Viễn dừng lại, trong mắt chỉ có y.

Cố Nguyên Bạch giơ tay, ôn nhu chỉ chỉ giữa mày hắn, "Lạnh lùng gió bấc lột da, Bời bời mưa tuyết, tuyết sa đầy trời! Ai ơi, ai có yêu ai, Dắt nhau ta kiếm một nơi đi cùng." (**)

Gió bắc tới lạnh, mưa tuyết rơi lớn. Nhận được tình ý ngươi đặt ở trên người ta nhiều như vậy, ta nguyện nắm tay đi cùng ngươi.

Cố Nguyên Bạch biết được Tiết Viễn đã chờ những lời này thật lâu.

Mà bọn họ cũng đã ở bên nhau mười lăm năm.

Thời gian chậm rãi, nhưng chợt quay đầu nhìn lại, lại đột nhiên phát giác, nhanh đến nỗi thời gian mười lăm năm quá khứ kia, hồi ức vui sướng cùng nhau đã chiếm hầu hết.

Nếu không phải qua từng năm tiếp từng năm Tiết Viễn lại càng yêu y nồng đậm, lấy tính tình đa nghi của Cố Nguyên Bạch mà nói, y sẽ không tin tưởng thì ra trên đời thật sự sẽ có tình yêu nồng nhiệt lại thuần túy như vậy, có kiên trì mấy năm như một ngày như vậy.

Y cười thúc giục, "Nói chuyện đi."

Tiết Viễn có chút cứng đờ, chân tay đã qua hồi lâu chưa từng từng luống cuống lại buông xuống trên người hắn một lần nữa, hắn há miệng, đầu lưỡi lại bắt đầu thắt lại.

Hai mắt Thánh Thượng còn sáng hơn cả đèn Khổng Minh ở sau lưng.

Tiết Viễn gian nan loát thẳng đầu lưỡi, lắp bắp nói: "Ta vẫn luôn nắm tay ngươi."

Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn tay hai người, Tiết Viễn theo bản năng nắm chặt, Cố Nguyên Bạch cười, "Vậy thì nắm cho chặt."

[(*) Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân (今夕何夕,见此良): là câu thơ được trích trong "Thi Kinh – Đường Phong – Trù Mâu":

Nguyên văn: 今夕何夕,见此良。

Dịch thơ: Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân.

Dịch nghĩa: Đêm nay là cái đêm nào? Gặp chàng rể tốt ước ao bao ngày.

(**) Được trích từ bài thơ Gió Bắc, tập thơ Kinh Thi của nhà nho Khổng Tử.

Nguyên văn: 北风其凉

雨雪其雱

惠而好我

携手同行

Dịch nghĩa: Lạnh lùng gió bấc lột da,

Bời bời mưa tuyết, tuyết sa đầy trời!

Ai ơi, ai có yêu ai,

Dắt nhau ta kiếm một nơi đi cùng. - Nguồn: http://phapmontinhdo.vn/]

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info