ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Phiên Ngoại 16

TieuVy_Vy

31/01/2022
Não tự nhảy số: từ 8h30 đến 11h30 là 1 tiếng 30 phút :)))
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 16

Môi mỏng nhạt màu đã ở trước mắt, Nhiếp Chính Vương vốn chỉ định trêu đùa tên hoàng đế này, muốn nhìn thấy thần sắc ngạc nhiên kinh giận của đế vương trẻ tuổi này một lần. Nào biết đâu rằng bản thân lại xuất thần trước, cuối cùng hắn yên lặng nhìn trong chốc lát, nhắm mắt lại thử tiến lên.

Hắn vẫn còn nhớ rõ biểu tình khi một bản thân khác hôn đôi môi, đến tột cùng là món ăn trân quý mỹ vị như thế nào lại có thể khiến cho hắn thích như thế?

Là ngọt, hay là thơm? Môi lưỡi triền miên, chẳng lẽ không chê dơ sao?

Nhưng hắn còn chưa chạm vào môi, cả người đã bị ném lên mặt đất. Trên dưới toàn thân bắt đầu cảm thấy đau đớn, hơi thở của Nhiếp Chính Vương nóng bỏng, mùi máu tươi từ yết hầu vọt tới trên miệng, "Chó bên người ngày thật đúng là tên sau còn trung thành hơn tên trước."

Thị vệ trưởng cảnh giác nhìn hắn, kiếm đã ra khỏi vỏ chắn ở trước người.

Nhiếp Chính Vương ho khan vài tiếng, máu tươi từ trong miệng tràn ra, hắn lau khóe miệng, lại cảm thấy buồn cười cất lời, "Đã lâu rồi ta chưa từng bị thương qua."

Nhất cử nhất động của hắn đều làm cho Cố Nguyên Bạch cảm thấy quen thuộc khó có thể nói rõ, kết hợp lời hắn nói lúc trước, Cố Nguyên Bạch đã có một suy nghĩ hoang đường. Y cho trưởng thị vệ lui ra, tự mình đứng dậy đi đến bên người Tiết nhị, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Muốn xuyên qua túi da này nhìn thấy rõ linh hồn bên trong.

"Đi ra ngoài." Thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch ra lệnh.

Cung hầu trong phòng nghe lệnh đi ra ngoài, thậm chí còn tri kỷ đóng cửa lại. Cố Nguyên Bạch vén y phục lên, khom người bóp chặt cổ Tiết nhị, "Vừa rồi người đang làm cái gì, muốn hôn trẫm?"

Nhiếp Chính Vương thành thật nói: "Vốn dĩ ta đã nghĩ như vậy."

Cố Nguyên Bạch cười lạnh một tiếng, dưới tay dùng sức: "Ngươi là cái thá gì."

"Thứ ngủ với ngươi," Nhiếp Chính Vương đè thấp giọng nói, "Mỹ nhân cương liệt đủ thú vị, đặc sắc."

Mắt Cố Nguyên Bạch lạnh lẽo nhìn hắn, trên cổ Tiết nhị đã bị bóp chặt thành một vệt đỏ. Nhiếp Chính Vương hít thở không thông, lại nói tiếp: "Nhưng hiện tại không muốn."

Bàn tay trên cổ dừng lại.

Nhiếp Chính Vương cười lớn, mặc dù vẻ ngoài bình thường, hiện tại cũng lộ ra vài phần tà khí, "Thật ra cũng không phải là không muốn, mà là túi da này không xứng chạm vào ngươi."

Hắn cố sức giơ tay phủ lên bàn tay đặt trên cổ, cảm xúc ôn thuận, ngược lại thân thể y còn yếu nhược hơn người đang chảy máu là hắn.

Thân thể ngàn vàng, cần phải hết lòng nuôi dưỡng.

Suy nghĩ của Nhiếp Chính Vương bay đi trong một cái chớp mắt, cuối cùng hắn cũng tìm được thứ bản thân tốt hơn một chút so với Tiết Viễn ở thế giới này. Ít nhất hắn trên vạn người, nắm trong tay vạn dặm giang sơn, vô số trân bảo, nếu nói ai có thể là người sở hữu vật tốt trong thiên hạ thì tất nhiên chỉ có hắn.

Nếu như nuôi dưỡng người trước mắt, cũng sợ là chỉ có người quyền thế ngập trời như hắn mới có biện pháp.

Tâm tình Nhiếp Chính Vương chợt có chút sung sướng, Cố Nguyên Bạch lại đột nhiên hỏi: "Nếu nói đến vẻ ngoài, túi da của Tử Hộ chẳng phải là đứng đầu sao?"

Không nhịn được, vẫn đâm một câu.

Người này nói bản thân là Tiết Viễn, tuy rằng có chút ly kỳ, nhưng theo bản năng Cố Nguyên Bạch lại nghĩ tới Nhiếp Chính Vương Tiết Viễn trong nguyên tác.

Cố Nguyên Bạch có được Tiết Cửu Dao, có được hiện tại cùng với tương lai của Tiết Cửu Dao, nhưng đôi khi cũng sẽ để ý đến chuyện nếu như y chưa từng tồn tại, Tiết Viễn sẽ ở bên Chử Vệ.

Tưởng tượng đến chuyện này liền cảm thấy đặc biệt không thoải mái, nhưng chuyện này cũng không có cách nào nói ra, bởi vì căn bản chưa từng xảy ra.

Mày Nhiếp Chính Vương nhăn lại, chẳng lẽ hoàng đế này chiếm "Hắn" sủng ái lại còn suy nghĩ đến Chử Tử Hộ?

Tâm tình vốn dĩ cảm thấy sung sướng làm trầm xuống, "Chử Tử Hộ?"

"Thánh Thượng, ngài còn trẻ," Nhiếp Chính Vương ôn tồn nói, giống như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, "Ánh mắt không khỏi bị vẻ ngoài mê hoặc, có lẽ ngài cảm thấy túi da của Chử Tử Hộ xứng với ngài, nhưng theo thần thấy, hắn lại không thể so với Tiết Cửu Dao cao lớn uy mãnh."

Nói còn thở dài một hơi, "Dù sao thì cũng không cần nhớ đến gương mặt như khối băng kia."

Một bên hạ thấp dung nhan Chử Vệ, một bên âm thầm khen chính mình.

Trong lòng Nhiếp Chính Vương không khỏi oán trách một bản thân khác.

Tại sao đến một nam nhân cũng không khống chế được, còn để y có tâm tình suy nghĩ đến nam nhân khác?

Không nghe lời thì tự mình làm y phải nghe lời, trói chặt chân bó chặt tay, đạo lý đơn giản như vậy còn không hiểu sao?

Cố Nguyên Bạch ngẩn ra, ngay sau đó cổ quái đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Lời này của ngươi là có ý gì."

Nhiếp Chính Vương từ từ nói: "Thiên hạ này trừ bỏ Tiết Cửu Dao, dường dưng cũng không có ai có thể xứng đôi với người."

Cố Nguyên Bạch nghe hiểu, thần sắc y phức tạp liếc mắt nhìn Tiết nhị một cái, gọi người ở bên ngoài cửa tiến vào.

Ánh mắt của Nhiếp Chính Vương đuổi theo y, muốn tìm được một điểm ở trên người y có thể làm cho một bản thân khác yêu. Nhìn tới nhìn lui, thân thể có chút ốm yếu, dung nhan quá thịnh, hai hàng lông mày thật ra rất đẹp, màu môi hơi nhạt.

Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều vô số kể, Nhiếp Chính Vương cũng đã gặp qua vô số người, bộ dạng của hoàng đế ở trong mắt hắn cho dù nhìn như thế nào cũng không khỏi có chút nhạt nhẽo.

Cố Nguyên Bạch nhận thấy được ánh mắt hắn, nghiêng đầu, hai mắt nhìn lại.

Hai mắt đen trắng dường như làm cho nhan sắc thêm rực rỡ, mắt đen môi nhạt đột nhiên đập vào mắt, rực rỡ lan dưới đáy mắt, chỉ còn lại mình hắn sống sờ sờ.

Sau một lúc lâu, Thánh Thượng đã đi ra ngoài, Nhiếp Chính Vương lại sững sờ tại chỗ, cúi đầu ngây ngốc nhìn về phía lồng ngực bản thân.

*

Cố Nguyên Bạch đứng ở hành lang một lúc lâu, xuất thần một hồi, tiếng bước chân từ nơi xa đạp nước mà đến, y ngẩng đầu lên liền thấy Tiết Viễn đang dẫn người bước nhanh như bay, trong tay người phía sau trừ bỏ đồ che mưa còn có thức ăn.

"Sao lại đứng ở chỗ này?" Tiết Viễn bước đi trên hành lang, vạt áo phía dưới đã bị nước mưa làm ướt, "Thật dính người, vừa đi một lát liền nhớ ta?"

Mắt Cố Nguyên Bạch trợn trắng nhìn hắn, Tiết Viễn cười hai tiếng, dỗ dành, "Hiện tại cả người ta đều là khí lạnh, không thể tới gần ngươi thêm nữa. Mưa này có vẻ muốn ngừng cũng phải vào đêm, hiện giờ cũng là lúc cơm trưa, ngươi làm ấm người dùng bữa trước, ta đi thay y phục."

Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, "Không vội nhất thời, chờ ngươi đổi y phục xong thì cùng nhau."

Tiết Viễn đè khóe miệng xuống, giả vờ trấn định khụ một tiếng, "Cũng được."

Hắn vội vàng trở về phòng đổi y phục, trở về nắm tay Cố Nguyên Bạch cùng dùng bữa. Tiết nhị chậm rãi bò lên xe lăn, chuyển bánh xe lăn ra cửa phòng, lẳng lặng nhìn bọn họ dần dần đi xa.

Chờ đến khi thân ảnh hai người phía trước không thấy nữa, hắn mới nhích người, chầm chậm đi theo.

Tiết Viễn thừa dịp đút cơm trộm chiếm tiện nghi của Thánh Thượng, vừa mới hôn một cái liền thấy được ở ngoài cửa là Tiết nhị bất động như núi nhìn bọn họ.

Tiết Viễn cùng Tiết nhị nhìn nhau một hồi, Tiết nhị nho nhã cười cười, nói chuyện lại thô tục không chịu được, "Hôn có thoải mái không?"

Tiết Viễn không tức giận ngay lập tức, mà là quay đầu cười cười với Cố Nguyên Bạch, sát khí quay cuồng dưới đáy lòng ẩn giấu đến kín mít, "Thánh Thượng, ngài dùng thiện trước, thần đi nói vài câu với đệ đệ thần."

Cố Nguyên Bạch vỗ nhẹ tay hắn, "Đi đi."

Tiết Viễn đứng dậy, cười đẩy xe lăn Tiết nhị rời đi. Một khắc sau, hắn lại thay một bộ phục hơi ẩm dày đặc đuổi đến đây, mùi máu tươi trên người được tẩy rửa sạch sẽ, không để cho Cố Nguyên Bạch nhìn ra có chút không đúng nào.

Trong lòng Cố Nguyên Bạch biết rõ nhưng cũng giả vờ không hiểu, y bình tĩnh ăn cơm, "Cửu Dao, qua một thời gian nữa ngươi có muốn đi bái tế Uyển thái phi cùng ta không?"

Tiết Viễn trịnh trọng: "Được."

*

Nhiếp Chính Vương từ bên trong đau nhức tỉnh táo lại theo bản năng bắt đầu ho khan, nhưng vừa ho được hai tiếng liền cảm thấy không đúng.

Đám tôi tớ bên ngoài đang đợi lệnh, thật cẩn thận: "Đại nhân, có cần chúng tiểu nhân đi vào hầu hạ không ạ?"

Cột trong phòng chạm trổ, huân hương hợp lòng người. Nhiếp Chính Vương xoay người xuống giường, trần ngực nửa cường tráng, hai chân nguyên vẹn có lực.

Là một giấc mộng?

Nhiếp Chính Vương đứng tại chỗ một lúc lâu, đuốc trước mắt đong đưa tạo nên một chiếc bóng trên mặt tường.

Khi Chử Vệ được mời đến Tiết phủ, liền nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đang một mình ở dưới ánh trăng, trên bàn góc bàn đã đầy bình rượu rỗng hỗn độn. Sắc mặt Chử Vệ không đổi, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng tự rót cho chính mình một ly rượu.

Hắn cùng Nhiếp Chính Vương rầu rĩ uống vài ly, Nhiếp Chính Vương đột nhiên nói: "Chử Tử Hộ, tiên đế qua đời sớm, ta chỉ nhớ rõ y tên là Cố Liễm."

Chử Vệ nhàn nhạt mà ứng, "Đúng là thúc phụ của đương kim Thánh Thượng."

Tay cầm ly rượu uống của Nhiếp Chính Vương dừng lại, thật lâu sau mới nâng chén uống một hơi cạn sạch, "Ngươi có biết, nếu như y không chết, thiên hạ đã là một dáng vẻ khác, mà ta lại là một dáng vẻ khác?"

Thiên hạ thái bình kia chưa từng bị tra tấn. Mệnh quan triều đình sống kiên định, không có bộ dạng nơm nớp lo sợ như là thuộc hạ hắn.

Chử Vệ khó được cười, "Đại nhân còn chưa bước ra từ trong mộng?"

Rượu uống cạn, không hiểu sao có chút phiền muộn, Nhiếp Chính Vương vuốt ve ly rượu một lúc lâu, mới nói: "Có lẽ vậy."

Cũng may chỉ là giấc mộng, bên trong mộng đẹp kia chỉ ngắn ngủn mấy ngày, không đến mức làm hắn sa vào trong đó.

Nhiếp Chính Vương đứng lên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong lòng thản nhiên dâng lên hứng thú, cao giọng nói: "Trăng rằm sáng tỏ, sông lớn xa xôi."

Đọc xong hai câu này, hắn lại đột nhiên nghẹn lại, bật cười lắc đầu, xách bầu rượu liền rời đi.

Trăng rằm sáng tỏ, sông lớn xa xôi, nếu như hắn thật sự tâm duyệt một người, nhất định phải thích người đó nhiều như vậy.

_________________________________________

Dự định kết thúc NT trước mấy ngày mà tự dưng tết là trở tay không kịp٩(◕‿◕。)۶. Nhưng dù sao thì cũng đã hoàn thành 180c (164c chính văn + 16c ngoại truyện) trước khi bước qua năm mới rồi.

Nhân đây chúc mọi người có một năm mới vui vẻ mạnh khỏe, là một thành viên Đoàn Thanh Niên Việt Nam luôn suy nghĩ tích cực, đóng góp cho đất nước ヽ(*・ω・)ノ

Mừng tình yêu tôi được 7 tuổi (từ năm 15t đến năm 22t)!

CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!! ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info