ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Phiên Ngoại 15

TieuVy_Vy

31/01/2022

Tự dưng tết làm gì để bận bù đầu bù cổ!!!

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 15

Xuân tháng tư, cành lá bạch dương đong đưa theo gió.

Đầu mùa xuân, Tiết lão tướng quân bị nhiễm hàn khí, ốm đau đã được một tháng. Năm này lão tướng quân đã già nua, lại vì Tiết Viễn ở trong triều tỏa sáng rực rỡ, hắn đã có lòng muốn nghỉ ngơi, chuẩn bị rút khỏi triều đình nhường đường cho nhi tử.

Từ đầu tháng tư, Tiết lão tướng quân đã hai lần dâng tấu muốn cáo lão, đều Thánh Thượng bác bỏ. Trước đó không lâu, Tiết lão tướng quân dâng tấu thư cáo lão lần thứ ba, lời văn khẩn thiết tình thâm nghĩa trọng. Thánh Thượng thở dài, tự mình giá lâm Tiết phủ vấn an lão thần bệnh không dậy nổi đã lâu.

Lúc này trong lòng những người chú ý đến việc này đều biết được hẳn là Tiết lão tướng có thể cáo lão thành công.

Thánh Thượng tự mình giá lâm, vinh dự không thể so với bình thường. Sáng sớm, mọi người trong Tiết phủ đã đợi ở trước cửa Tiết phủ.

Thánh Thượng xưa đâu bằng nay, sớm cũng đã không phải đứa bé đáng thương bị quyền thần khống chế năm đó, mà là Định Hải Thần Châm (*) trấn trụ vạn dặm giang sơn. Trong mấy năm nay, trừ bỏ khi thái phó Lý Bảo dâng dấu chấm câu qua đời thì Thánh Thượng đích thân tới, ngoài ra chưa từng có thần tử nào có vinh dự như vậy.

[(*) Định Hải Thần Châm (hay còn gọi là Định Hải Thần Trân Thiết) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.]

Trong Tiết phủ trên từ Tiết lão tướng quân, dưới đến nô bộc quét tước, trong lòng đều vui sướng tự hào.

Ẩn trong đám người, có một bóng dáng ngồi trên xe lăn.

Sắc mặt người này tái nhợt do đã lâu không ra ngoài ánh mặt trời, thân hình gầy yếu không một tia khí khái nam tử. Nhưng giữa hai mắt kia lại thâm trầm, dường như là sâu đến sóng gió bất động.

Nhiếp Chính Vương Tiết Viễn nắm quyền to ngập trời trong tay, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới bản thân lại có một ngày tỉnh lại trong thân thể phế vật Tiết nhị.

Gia phó bên người thấp giọng nói: "Nhị công tử, lúc Thánh Thượng tới, phải khuất thân ngài khom lưng xuống."

Thái độ ngày thường của Tiết nhị công tử đối với Thánh Thượng có thể nói là sợ hãi đến cực điểm, giống như con chuột gặp phải mèo. Hắn từng bị Thánh Thượng dọa hai lần, nhắc đến hai chữ "Thánh Thượng" ở trước mặt hắn liền giống như nói câu "Quậy khóc trong đêm thì sẽ bị Diêm Vương mang đi" để hù dọa trẻ nhỏ.

Nhưng hôm nay Tiết nhị công tử lại không giống bình thưởng, hắn đã không nói câu nào trong suốt ba ngày, hiện tại miệng vừa cất lời, giọng nói khó nghe giống như là vừa bị mất tiếng, "Thánh Thượng giá lâm, chắc hẳn phải hành lễ đón chào."

Hắn lại chậm rãi cười, "Chỉ là hôm nay thân thể không khỏe, xương cốt trên lưng vô cùng đau, sợ là không thể cong eo xuống được."

Người hầu nhìn lên, đúng rồi, từ khi nào Tiết nhị công tử lại thẳng lưng như vậy? Hắn bước nhanh đến trước mặt phu nhân, thấp giọng nói nhị công tử không khoẻ.

Biểu tình vui sướng trên mặt Tiết phu nhân phai nhạt đi chút, nghiêng đầu nhìn lại phía Tiết nhị công tử. Tiết nhị công tử cũng yên lặng nhìn nàng, dường như đã rất lâu rồi chưa thấy nàng.

Trong lòng Tiết phu nhân cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại đột nhiên mềm nhũn, nói với người hầu: "Vậy đỡ nhị công tử đến phía sau đi, thỉnh an Thánh Thượng xong thì đi xuống nghỉ ngơi."

Người hầu đẩy Tiết nhị công tử đến hàng cuối cùng bên trong đám người, vừa mới đứng yên, loan giá Thánh Thượng cũng đã giá lâm ở trước cửa Tiết phủ. Người đằng trước cung kính cong lưng, đặc biệt là nhóm nô bộc, đầu cơ hồ dán sát xuống đất.

Tuy rằng Tiết nhị công tử ngồi trên xe lăn, người lại ở hàng cuối cùng, nhưng ngược lại vào lúc này ánh mắt nhìn thẳng, thấy được vị hoàng đế phía trên loan giá.

Cũng thấy được một bản thân khác.

Tiết Viễn một thân quan bào, hiên ngang xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến phía trước loan giá khom người giơ tay, "Mời Thánh Thượng xuống."

Ngự tiền thị vệ ở chung quanh mặc y phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, cấm quân giáp đen đi theo bên ngoài sườn, hai mắt sáng ngời đề phòng bốn phía.

Ánh mắt Tiết nhị công tử từ trên người một bản thân khác nặng nề nhìn mấy lần, dáng người, bộ dạng đều là bộ dạng của hắn. Nhưng dáng vẻ tận chức tận trách nguyện trung thành đối với hoàng đế thật là làm hắn cảm thấy hoang đường buồn cười.

Hoàng Thượng chưa chết, Lư Phong họa chưa làm quốc gia lâm nguy, loạn hoạn quan chưa gây ra bệnh dịch tả ở triều cương, cái gì cũng không có phát sinh, Tiết Viễn cũng không tạo phản.

Hết thảy ở nơi này làm hắn cảm thấy xa lạ đến cực điểm, hắn khó có thể tưởng tượng được bản thân nơi này sao có thể nguyện trung thành với hoàng đế, trở thành Tiết nhị đã nằm ở trên giường bệnh không thấy mặt trời cũng biết dưới chân hoàng đế có một con chó trung thành và tận tâm?

Loan giá mở ra, y phục màu minh hoàng lướt qua, Thánh Thượng đưa ra tay, được Tiết Viễn cẩn thận đỡ xuống.

Tiết nhị công tử từ trên tay Thánh Thượng nhìn lên trên, nhìn thẳng thánh nhan không chút nào cố kỵ.

Thánh Thượng mặc long bào phức tạp, ngày đầu mùa xuân cũng khoác chiếc áo khoác tối màu, mặt mày y ôn hòa lại giấu giếm sắc bén, khóe môi hơi cong, đúng là một dáng vẻ yêu thương thần tử như con.

Tiết nhị công tử thẳng tắp nhìn, từ đầu ngón tay Thánh Thượng nhìn đến từng sợi tóc trên người Thánh Thượng.

Tuổi trẻ mảnh mai, thủ đoạn khó lường.

Tiết lão tướng quân được đỡ hành lễ: "Thánh Thượng vạn an, để Thánh Thượng giá lâm, thần chết vạn lần cũng đủ."

Cố Nguyên Bạch nâng hắn dậy, cười cười, "Lời này của Tiết khanh không thể nói lại."

Tiết nhị công tử còn đang nhìn Thánh Thượng, nô bộc bên người lại nhỏ giọng đẩy hắn lui ra, "Công tử, chúng ta đi nghỉ ngơi trước."

Đôi mắt Nhiếp Chính Vương trầm xuống, lại im lặng để nô bộc đẩy xe lăn đi.

Ở trong trí nhớ hắn, thân thể hoàng đế yếu nhược, cho tới bây giờ Lư Phong cũng chưa triệu hồi hai cha con Tiết gia từ biên quan về kinh thành. Chân Tiết nhị cũng không đánh gãy, là hắn trực tiếp giơ tay chém xuống muốn mạng của Tiết nhị.

Tất cả ở đời này đều khác lại, đều bắt đầu từ tên hoàng đế vốn nên sớm bệnh chết này.

*

Quả nhiên Tiết lão tướng quân nhắc đến chuyện cáo lão, Cố Nguyên Bạch nhìn hai bên tóc mai hắn đã có sợi bạc, thở dài một hơi, rốt cuộc cũng chuẩn tấu.

Vấn an trung thần xong, Cố Nguyên Bạch liền để mọi người đi theo xa xa ở sau người, cùng Tiết Viễn bước chậm đi trên con đường quanh co trong đình viện.

Nửa đường đi tới chỗ ngoặt, Tiết Viễn đột nhiên khụ một tiếng, nhắc nhở nói: "Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch cong môi, "Còn đang nghĩ rằng ngươi có thể nhẫn nhịn được bao lâu đây, giờ còn chưa tới hai khắc."

Tiết Viễn hơi ủy khuất một chút, "Buổi sáng ngài cũng không phải nói như vậy."

Cố Nguyên Bạch nhịn không được cười vang, kéo hắn đến đứng yên phía sau một tòa núi giả, cho cung nhân ở nơi xa chớ tiến lên liền đẩy Tiết Viễn dựa vào trên núi giả.

Tiết Viễn đứng thẳng tắp, Cố Nguyên Bạch nâng đôi tay vòng lên cổ hắn, chủ động hôn.

Trẻ nhỏ biết khóc có đường ăn, Tiết đại nhân trong tối ngoài sáng muốn làm Cố Nguyên Bạch chủ động, Cố Nguyên Bạch để cho hắn nhìn thử cái gì gọi là uy lực của bạn trai thế kỷ 21.

Hôn cho hắn mềm chân!

Chí hướng này vô cùng cao xa, chỉ là Tiết đại nhân lại không để mềm chân như vậy, Cố Nguyên Bạch dần dần đắm chìm giữa môi lưỡi triền miên. Lúc mà Tiết Viễn nhịn không được siết chặt eo y, Cố Nguyên Bạch chuẩn xác ngăn cản hắn tay.

"Ngươi không thể động," hừ một tiếng cười, "Không phải muốn ta chủ động sao? Bây giờ chỉ có thể ta chạm vào ngươi, ngươi không thể đụng vào ta."

Tiết đại nhân biến sắc, buột miệng thốt ra: "Còn có thể như vậy?"

Cố Nguyên Bạch cười tủm tỉm gật đầu, lại làm bộ muốn cởi y phục của hắn. Tiết Viễn khó có được chút ngượng ngùng xoắn xít, nhìn nhìn bốn phía, "Thánh Thượng, ở đây cũng không tốt lắm......"

Một bên nói, một bên đã nhanh tay cởi đai lưng của bản thân ra.

Thao.

Cố Nguyên Bạch cười ha ha, y buông Tiết Viễn ra, chống trên núi giả cười không dừng lại được, "Tiết Cửu Dao à Tiết Cửu Dao, sao ngươi lại đáng yêu như vậy."

Đai lưng trên người Tiết Viễn cũng đã cởi được một nửa, thấy lại bị chơi, cũng không tức giận, trực tiếp dùng đại lưng trên eo quấn lên eo Cố Nguyên Bạch, kéo y sát vào trong ngực, "Chơi ta rất vui sao? Bạch gia, ta phải khi dễ lại."

Hắn đang muốn tới gần, chân trời lại vang lên một tiếng sấm rền. Cố Nguyên Bạch phụt một tiếng, "Nghe thấy không? Ông trời cũng muốn ngươi đừng nhúc nhích."

Tiết Viễn thở dài, vẫn tiến lên hôn một cái lại buông ra, sửa sang lại y phục của Cố Nguyên Bạch. Hai người cùng quay về, sợ có mưa rơi xuống.

Quả nhiên, một lát sau mưa xuân rơi xuống, Tiết Viễn bế Cố Nguyên Bạch lên chạy tới trong sân gần nhất, "Thánh Thượng chờ ở đây một lát, ta đi dẫn người lấy mấy thứ che mưa tới."

Cố Nguyên Bạch rút khăn tay từ trong lòng ra, cẩn thận lau giọt mưa trên mặt hắn, cười nói: "Đi đi."

Tiết Viễn vội vàng cất bước dẫn người đi, Cố Nguyên Bạch đi đến hành lang nhìn mưa xuân. Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng bánh xe gỗ lăn.

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy Tiết nhị công tử ngồi xe lăn chậm rãi tiến đến.

*

Trên vai Tiết nhị công tử cũng có nước mưa rơi xuống, dường như mới từ trong mưa đến.

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn hắn, môi mỏng vừa mới bị hôn môi trở nên ửng đỏ, như là nụ hoa xanh mát trong mưa xuân, "Viện này nơi ở của Lâm ca nhi à?"

Dư quang Tiết nhị công tử từ trên môi y đảo qua, cúi đầu cười cười: "Đúng vậy, thảo dân thỉnh an Thánh Thượng."

Nhiếp Chính Vương một đường từ ngoài tiến vào, sao khi đến rừng rậm, hắn nhìn thấy bộ dạng hoàng đế thân mật cùng một bản thân khác.

Hắn cực kỳ kinh ngạc, qua mấy giây vẫn không tin người nọ lại là chính mình.

Nhiếp Chính Vương nửa đời không gần sắc đẹp, nhìn thấy nam nhân nữ nhân đều cảm thấy chán ngấy. Nhan sắc Chử Vệ đã rất đẹp, nhưng dù đẹp cũng là nam nhân, Nhiếp Chính Vương cùng Chử Vệ là đồng bọn, không phải đồ chơi phát tiết dục vọng trên giường.

Tiết lão phụ thân ba đời trung lương, không cách nào đồng ý hắn chấp chính, cha mẹ rơi lệ đầy mặt lấy cái chết ép buộc, hắn đành phải lý do chính mình Long Dương chi hảo, là một đôi với Chử Vệ, hoàn toàn không lưu lại đời sau, hiện giờ cầm quyền cũng chỉ là diệt trừ gian thần, ổn định thiên hạ Cố thị.

Sau khi lời đồn đãi như vậy truyền ra, ngược lại làm hắn nắm giữ triều chính càng thêm tiện.

Giống như là sau khi Nhiếp Chính Vương là Long Dương thì sẽ không uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế.

Nhiếp Chính Vương cảm thấy thú vị, nhưng thật ra muốn nhìn bộ dạng những người sau khi biết hắn không phải Long Dương. Nhưng dù như nào hắn cũng sẽ không nghĩ đến "Chính mình" lại thật sự có một ngày trở thành Long Dương.

Lại còn gấp gáp như vậy, hôn môi cũng như là muốn mạng, hắn mê phong nguyệt như vậy ở chỗ nào?

"Ừ," Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt lên tiếng, cho người chuyển ghế tre đến, "Không có việc gì thì trở về phòng đợi đi, thấy ngươi ở trẫm trước mặt cũng không được tự nhiên."

Tiết nhị công tử chuyển xe lăn qua, đột nhiên nói: "Thánh Thượng, trước đó vài ngày thảo dân mua được một quyển sách xem tướng tay từ trong tay một đạo sĩ, nếu như Thánh Thượng không ngại, thảo dân cả gan muốn xem tướng tay cho Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch quay đầu, hơi nheo đôi mắt lại, nhìn kỹ hắn, "Hôm nay ngươi có chút không đúng."

Nhiếp Chính Vương bày ra một nụ cười cổ quái, vươn tay về phía y.

Cánh tay này là cánh tay của Tiết nhị.

Da thịt nhăn nheo, khô vàng không có lực, không có chút cơ bắp mạnh mẽ nào.

Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn tay hắn, Nhiếp Chính Vương mỉm cười nhìn y, kiên trì nâng tay lên, túi da phế nhân này không duy trì được tư thế bất động lâu dài, cánh tay đã mất tự nhiên mà run lên, nhưng trên mặt Tiết nhị lại rất nhẹ nhàng, giống như cánh tay run rẩy cùng co rút không có bất kỳ quan hệ nào với hắn.

"Người tới," hoàng đế cao cao tại thượng xoay đầu qua, không thèm quan tâm, "Đưa Tiết nhị công tử vào phòng nghỉ ngơi đi."

Cung hầu bên cạnh Thánh Thượng tiến lên, cứng rắn muốn dẫn hắn rời đi, Nhiếp Chính Vương thở dài thu hồi tay. Nhưng trong khoảnh khắc cung nhân đẩy xe lăn, Tiết nhị công tử bỗng chốc lại nghiêng người qua bên trái, dưới tiếng kinh hô của cung hầu mà té thật mạnh ở bên chân Cố Nguyên Bạch. Chiếc xe lăn kia bị ngã hỏng bánh xe, mấy chi tiết vụn vặt theo hành lang lăn xuống bên trong nước mưa.

Trong hỗn loạn, Tiết nhị công tử nắm lấy tay Thánh Thượng, vội vàng nhìn thoáng qua tướng lòng bàn tay y.

Rất nhanh, hắn liền bị người nâng dậy đưa đi, đồ vật trên mặt đất nhanh chóng bị rửa sạch sẽ, Cố Nguyên Bạch nâng tay lên, như đang suy tư gì.

Mà Tiết nhị công bị nâng trở về phòng tử bưng kín mặt, dường như cảm thấy bản thân đã bỏ qua một người.

"Nhị công tử," gia phó nói, "Tiểu nhân đi kêu đại phu cho ngài, hôm nay ngài vẫn nên đừng ra ngoài."

Tiết nhị công tử buông tay, mỉm cười nói: "Cút đi."

Rõ ràng là tướng đoản mệnh, vấn đề quả nhiên là xuất hiện trên người hoàng đế.

*

Tiết Viễn đưa Cố Nguyên Bạch về phòng chính mình, Cố Nguyên Bạch trầm tư một đường, "Cửu Dao, đệ đệ ngươi không thích hợp."

Mặt Tiết Viễn trầm xuống, "Hắn mạo phạm ngươi?"

Ngón tay Cố Nguyên Bạch gõ lên đầu gối, "Cũng không phải, thôi, cho người gọi hắn tới đây."

Một lát sau, Tiết nhị công tử dầm mưa đến, nô bộc phía sau hắn che dù giấy, nhưng mưa gió vẫn làm cho y phục trước đầu gối hắn ướt nhẹp, hiện ra vài phần chật vật.

Trên đầu gối hắn còn đặt một bàn cờ bằng bạch ngọc.

Cố Nguyên Bạch cho người mang bàn cờ lên, Tiết Viễn trầm mặt đứng ở bên cạnh Thánh Thượng, ánh mắt không đổi đảo qua người Tiết nhị công tử.

Xác thật không thích hợp, thường thì Tiết nhị bị hắn liếc mắt một cái là có thể đái trong quần, cũng không phải là dáng vẻ thong dong như hiện tại.

Cố Nguyên Bạch cầm quân cờ trắng, Tiết nhị công tử cầm quân cờ đen, hai người không nói lời nào, chờ đã hạ được năm sáu quân cờ, Tiết nhị công tử đột ngột nói: "Rốt cuộc thảo dân đã thấy tướng tay của Thánh Thượng, trong lúc vội vàng khó tránh khỏi nhìn lầm, nếu không thì sao có thể là tướng đoản mệnh?"

Cố Nguyên Bạch đồ sộ bất động, Tiết Viễn lại một chân đã Tiết nhị xuống mặt đất, trên mặt lại ôn tồn, "Đệ đệ, sao đến ngồi mà ngươi cũng ngồi không xong?"

Tiết nhị công tử phun ra một ngụm nước miếng cũng máu, chống lên mặt đất ngồi dậy, "Đệ đệ vừa thấy đến Thánh Thượng không kìm nén được lòng ngưỡng mộ, trong lúc kích động ——"

Tiết Viễn lại hung hăng thêm một chút, Tiết nhị công tử hít thở nặng nề, trong mắt dâng lên tơ máu làm cho người ta sợ hãi.

Tiết Viễn ngồi xổm trước mặt hắn, ngả ngớn vỗ vỗ mặt hắn, lại cười nói: "Lâm ca nhi, lại nói bậy nữa, đại ca cũng sẽ không bảo vệ được ngươi."

Tiết nhị công tử cũng cười, "Bảo vệ tốt hai lượng thịt trên thân thể của nương là y đi."

Cố Nguyên Bạch thở dài, đau đầu, "Tiết Viễn."

Tiết Viễn thu liễm thần sắc, phong độ nhẹ nhàng đứng lên, Cố Nguyên Bạch cười cười với hắn, ôn nhu, "Ta muốn ăn bánh hoa mai."

Tiết Viễn hòa hoãn, "Ta đi phân phó."

Chờ hắn đi rồi, Tiết nhị công tử mới lau đi máu trên mặt chính mình, lại lệ khí sâu nặng mà chửi nhỏ hai câu, đột nhiên lầm bầm lầu bầu, "'Ta ' lại coi y như bảo bối vậy."

Không dám tin tưởng, một bản thân khác lại bởi vì một câu nói mà bạo nộ.

Ghen?

Hắn thế mà còn sẽ ghen?

Cố Nguyên Bạch vẫy tay một cái, trưởng thị vệ tiến lên nâng Tiết nhị công tử dậy ngồi đối diện Thánh Thượng, tiếp tục chơi cờ.

Hai tròng mắt của Tiết nhị công tử gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch, như là lần đầu tiên nhìn thấy y.

Cố Nguyên Bạch nói: "Đường cờ của ngươi là đường cờ của Tiết Cửu Dao."

Y cầm quân cờ trắng lên đặt nơi trí mạng của quân cờ đen, nâng mí mắt lên, sắc bén nhìn sát Tiết nhị, "Ngươi là ai."

Ánh mắt y như là lợi kiếm, là mũi tên muốn mạng bay tới.

Thế nhưng cả người Nhiếp Chính Vương lại nóng lên trong ánh mắt này, trực giác nói cho hắn biết nếu như một đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ bị đế vương này cướp đi tánh mạng ngay lập tức. Nhưng cố tình chính là bởi vì như vậy, ngược lạy thần kinh hắn bắt đầu từ tróc da run rẩy, hưng phấn đến ngo ngoe rục rịch.

"Thánh Thượng, ngài nói cho ta biết trước đi, Tiết Cửu Dao có phải là nam nhân của ngài hay không?" Hắn lộ ra một nụ cười quái dị mười phần.

Mặt Cố Nguyên Bạch không biểu tình nhìn hắn.

Tiết nhị công tử ngả ngớn nhìn về phía y, huýt sáo một tiếng, "Ngài muốn biết thần là ai, kỳ thật đáp án rất đơn giản." Hắn thay đổi xưng hô, hai tay chống lên bàn cờ, mạnh mẽ kéo hai chân tàn phế nghiêng người qua, đôi mắt sâu thẳm càng sát gần, hạ giọng nói: "Thần tên Tiết Viễn, là một nam nhân khác của ngài."

_________________________________________
Bắt đầu từ năm 18t thì toi không đón giao thừa vì mãi ở tuổi 18 :))) nên là trước 11h45 xong PN cuối thì toi up nốt, hông thì hẹn ngày mai ạ (o・ω・o)

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info