ZingTruyen.Asia

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

27/01/2022

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 14

Toàn bộ hành trình ở Tam Á, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn không cãi nhau lấy một lần á.

Chuyện gì bọn họ đều có thương có lượng với nhau, hành lý mang đi cũng rất ít, cơ hồ không có đồ vật gì dư thừa. Chuyến du lịch này cũng coi như là vui sướng, thậm chí trên đường quay về bọn họ còn tinh thần no đủ, thấp giọng nói lời âu yếm.

Lúc xuống máy bay mới buông tay vẫn luôn nắm chặt ra, sóng vai ra cửa check out rời đi.

Cố Nguyên Bạch lấy điện thoại di động ra bật nguồn mới phát giác người nhà đã gửi tin nhắn cho y, nói y đêm nay về nhà ăn cơm.

"Đêm nay em không thể đi ăn cơm với anh," Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, xin lỗi mà nhìn Tiết Viễn, "Ngày mai gặp?"

Tiết Viễn thở dài, "Bảo bối, đêm nay có thể call video không?"

Cố Nguyên Bạch cười, "Có thể."

6 giờ tối, Cố gia.

Công việc của ba mẹ Cố Nguyên Bạch bận rộn, vào năm 30 tuổi vẫn chưa có kế hoạch mang thai, bởi vậy liền nhận nuôi một đứa nhỏ trong họ hàng có ba mẹ ly dị không ai nuôi nấng. Lúc mẹ Cố 35 tuổi thì mang thai Cố Nguyên Bạch, đã thương lượng tính toán nhiều mặt với ba Cố, sau khi xác định thân thể có thể sinh được liền quyết định muốn đứa nhỏ này.

Bởi vậy ở trên Cố Nguyên Bạch còn có một người anh trai họ trong nhà.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu đời trước Cố Nguyên Bạch dám đi chơi mấy trò chơi vận động cảm giác mạnh.

Tính cách anh trai trầm ổn, còn lớn hơn Cố Nguyên Bạch mười mấy tuổi, ba mẹ trong nhà coi Cố Nguyên Bạch như con, vị anh trai này cũng coi Cố Nguyên Bạch như là con mà chăm sóc. Tuy mỗi người trong nhà đều có công việc bận rộn, rất ít ở chung một chỗ hưởng thụ thân mật như gia đình bình thường, nhưng lại quan tâm nhau không ít.

Rất nhanh, người nhà Cố Nguyên Bạch liền phát hiện chuyện y yêu đương.

Ba Cố mẹ Cố đều là người ổn trọng, cũng là người tương đối thoáng. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới một ngày con trai nhỏ của mình sẽ yêu một người đàn ông, ba Cố nhăn mày chặt muốn chết, sau khi thấy Cố Nguyên Bạch mới chậm rãi giãn ra một ít.

"Ba, mẹ," Cố Nguyên Bạch tiến lên ôm ba mẹ của mình, lại ôm anh trai một cái, "Con rất nhớ mọi người."

Biểu lộ cảm tình chân thành tha thiết làm ba người đều không khỏi tươi cười.

Cố Nguyên Bạch ngồi xuống ở một bên trên sô pha, mẹ Cố đứng dậy ngồi vào bên cạnh y, vỗ cánh tay y, "Vẫn chưa nấu cơm xong, có muốn đi nghỉ ngơi một lát hay không?"

"Được," Cố Nguyên Bạch, "Vậy con đi tắm rửa trước."

Đứng lên, nhìn về phía anh trai, nhướng mày nói: "Anh hai, lại đây nói vài câu đi."

Anh trai không khỏi nghe lời mà đứng lên, "Được."

Chờ sau khi hai anh em bọn họ đi xa, ba Cố không khỏi bật cười, "Nhìn thử xem, sao anh trai ở trước mặt em mình còn nghe lời hơn nghe lời hơn cả ở trước mặt cấp trên chứ?"

"Đừng nói bừa," Mẹ Cố trừng mắt liếc nhìn ông một cái, "Tôi đi xem bảo mẫu nấu canh xong chưa, một hồi nữa con lớn đi ra thì ông đi nói chuyện với con trai."

Cố Nguyên Bạch đưa anh trai mình về phòng, tìm áo ngủ từ trong tủ quần áo, "Anh nói với ba mẹ à?"

Anh trai lập tức giải thích, "Không phải, là bạn của chú thấy em cũng người kia đến khách sạn."

"Đừng căng thẳng," Cố Nguyên Bạch buồn cười quay đầu lại nhìn hắn, "Em cũng không trách anh, sao chức vụ càng lớn thì lá gan càng nhỏ vậy chứ?"

Anh trai nghẹn họng, "Sao mặt em càng ngày càng dày vậy."

Cảm tình giữa Cố Nguyên Bạch cùng anh trai rất tốt, khi y còn nhỏ thì ba mẹ rất bận, anh trai sợ bảo mẫu trong nhà không tận tâm, mỗi ngày tan học về đều phải nghiêm túc mặt rửa sạch tay tự mình kiểm tra tã cùng bình sửa của em trai nhỏ. Cứ như vậy mà qua nhiều năm, tuy rằng anh trai vẫn chưa kết hôn nhưng đã nghiễm nhiên coi Cố Nguyên Bạch như là con trai của mình.

Chỉ là ngày thường không dám nói, không thể đi giành con với chú dì.

Chính là bởi vì anh trai này quá mức tốt, khi Cố Nguyên Bạch vừa xuyên qua mới ôm chờ mong với Hòa Thân Vương, chờ mong đều là anh em nhận nuôi, thời điểm y đối phó với Lư Phong thì Hòa Thân Vương có thể ở giúp y một tay, chỉ là một phong mật tin trải qua trăm cay ngàn đắng gửi ra ngoài lại giống như đá chìm dưới đáy biển, không nhận được một lời hồi đáp nào. Khi đó trong lòng Cố Nguyên Bạch liền hoàn toàn trở nên lạnh lẽo với Hòa Thân Vương.

Cũng bởi vì như vậy, khi y phát hiện Hòa Thân Vương mang suy nghĩ xấu xa với y mới có thể tức sùi bọt mép như vậy, tình cảm của bản thân tiểu hoàng đế cùng ký ức của y về anh trai, cơ hồ cũng bị Hòa Thân Vương làm cho ghê tởm đến mức buồn nôn.

"Một lát nữa chắc là chú sẽ đến tìm em nói chuyện," anh trai lo lắng sốt ruột, "Em trai, em thật sự yêu đương với một người đàn ông sao?"

"Vô cùng chính xác," Cố Nguyên Bạch lấy quần áo xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, móc ra một gói thuốc lá từ trong túi, đưa cho anh trai mình một điếu, "Hút một điếu không?"

Anh trai không tán đồng mà nhìn y: "Tuổi em còn nhỏ mà hút thuốc cái gì."

Cố Nguyên Bạch bật cười, "Đây không phải là thuốc lá, đây là kẹo đường làm thành hình thuốc lá, là người yêu em làm cho em, muốn nếm thử hay không?"

Nói ra hai chữ "Người yêu" này, đôi mắt của y cơ hồ như là phát sáng.

Trong lòng anh trai càng thêm nghẹn lại, cầm lấy điếu thuốc bằng đường ăn trong miệng cũng không cảm nhận được vị ngọt, chỉ cảm thấy con trai nhà mình thật vất vả nuôi lớn còn chưa kịp ủn cải trắng nhà người khác thì đã bị người khác ủn mất.

"Từ nhỏ em đã là người có chủ ý, chuyện đã hạ quyết tâm thì người khác cũng không khuyên được, hình thức nhà chúng ta phức tạp, nhưng chỉ cần không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật, anh đây sẽ ủng hộ em," anh trai chua xót nói, "Chỉ là dù sao người khác cũng không phải chúng ta, cũng không biết sẽ nói về em như thế nào."

Hai ngón tay Cố Nguyên Bạch kẹp đường, chậm rãi lột giấy gói kẹo ra, "Đừng lo lắng."

Y thoạt nhìn trấn định lại tự tin, tư thái như vậy dễ dàng trấn an lòng anh của mình như trở bàn tay, "Em đã có cách rồi."

Anh trai thật đúng là bình tĩnh trở lại, "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước đi."

Người đi rồi, Cố Nguyên Bạch vào phòng tắm, vừa mới mở nước vòi hoa sen lên, Tiết Viễn liền gọi video đến.

Cố Nguyên Bạch nhìn nhìn bản thân, đột nhiên cong khóe môi lên, khoan thai tắt nước vòi sen, bắt đầu hướng trong bồn tắm.

Tiết Viễn đang ăn cơm, chờ khi video trong di động vừa được kết nối, một câu "Bảo bối" còn chưa kịp cất lên liền bị nghẹn trong cổ họng.

Cố Nguyên Bạch bước vào bồn tắm ngay trước mặt hắn, đôi tay đặt ở hai bên, sảng khoái đến mức thở phào một hơi, khép hờ mắt, "Sao lại không nói lời nào vậy?"

Tiết Viễn ăn cơm không vô, hắn đứng dậy che màn hình di động đi thẳng đến trong phòng vệ sinh, khi vừa nhìn vào màn hình di động, tròng mắt hướng xuống nơi ẩn đi dưới nước, biểu tình lại giả vờ vô cùng đứng đắn, "Sao còn sớm như vậy đã tắm rồi?"

"Mệt mỏi," Cố Nguyên Bạch chìm xuống dưới nước, chỉ lộ ra phần cổ ở trên mặt nước, "Anh còn đang ở phòng làm việc?"

"Ừ......" hầu kết Tiết Viễn giật giật, dựa vào trên tường cởi thắt lưng quần ra, "Bảo bối, không nên ngâm nước tắm như vậy, phải cao lên một chút."

Cố Nguyên Bạch như là thật sự bị hắn nói động lòng, hơi ngồi lên phía trên một chút, xương quai xanh lộ ra, "Như vậy là thoải mái rồi."

Bên trong màn hình di động nho nhỏ kia, mặt Tiết Viễn càng ngày càng sát lại gần, đè thấp tiếng nói, "Nguyên Bạch, nâng chân ra cho anh nhìn."

Khóe miệng Cố Nguyên Bạch chợt lóe qua ý cười, thỏa mãn lực hấp dẫn của bản thân mình với hắn, "Không cần, em muốn tắm rửa."

Tiết Viễn bị đốt lên lửa, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mà tiểu hoàng đế của hắn lại luôn là như vậy, chỉ lo đốt lửa lại không phụ trách dập lửa, luôn thích nhìn bộ dáng gấp gáp nửa vời của hắn.

Di động Cố Nguyên Bạch vang lên một tiếng ting ting, y lau nước trên tay bật màn hình lên xem, Tiết Viễn gửi cho y một bao lì xì 520 tệ, ghi chú: Bảo bối ngồi dậy.

Cố Nguyên Bạch thu 520 tệ tiền phí mua thân, vui vẻ mà ngồi dậy, Tiết Viễn lại gửi đến mười bao lì xì 520 tệ, rốt cuộc bản thân cũng thấy được toàn cảnh người trong lòng.

Đến cuối cùng, một cảnh tắm rửa này Cố Nguyên Bạch kiếm lời được gần một vạn, mũi Tiết Viễn ngứa ngáy, tiền còn sót lại đều đã chạy vào trong tay vợ, còn kém chút nữa đã không nhịn được mà bêu xấu.

[ 1 vạn tệ = 10.000 tệ = 35.555.220 VNĐ
(tỷ giá quy đổi tiền tệ sang VNĐ ngày 27/01)]

Ngâm nước tắm xong rồi, Cố Nguyên Bạch một bên mặc quần áo một bên nói chuyện phiếm cùng hắn, "Tìm thời gian, em đưa anh đến gặp người trong nhà."

Tiết Viễn cả kinh, tâm tư hạ lưu gì gì đó đều bị dọa chạy, "Khi nào? Hiện tại anh đi mua quà gặp mặt liền."

Cố Nguyên Bạch không nhịn được mà vui vẻ, "Làm gì sớm như vậy, vợ dù xấu gặp cha mẹ chồng cũng phải theo thứ tự từng bước, bây giờ vẫn chưa được, đến lúc ăn tết sẽ gặp mặt."

"Được," Tiết Viễn ôn nhu đáp lại, "Anh nghe em."

Lưu luyến không rời mà ngắt video call trên điện thoại, Cố Nguyên Bạch chỉnh lại ống tay áo, thản nhiên gõ cửa thư phòng, chủ động đi tìm ba Cố.

Ba Cố làm trong chính trị, hơn ba mươi tuổi lại có vẻ ngoài như là đã bốn năm chục tuổi, ngược lại đến lúc bốn năm chục tuổi thì lại có tinh thần hơn so với mấy năm trước. Trải qua thời gian lâu dài, trên mặt ông uy nghiêm không lộ thanh sắc. Cấp dưới đều sợ ông xụ mặt, nhưng gương mặt này ở trước mặt con trai nhỏ thì lại không dùng được.

Ba Cố cùng Cố Nguyên Bạch hàn huyên hồi lâu, chờ đến khi mẹ Cố đã lên lầu gọi bọn họ ăn cơm, ba Cố mới phát hiện thời gian đã trôi đi.

Ông bừng tỉnh tháo xuống mắt kính, ánh mắt nhìn con trai nhỏ tràn đầy thưởng thức cùng tiếc hận, "Nguyên Bạch, con đã nghĩ kỹ chưa?"

Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, "Ba đã hỏi con ba lần rồi."

Ba Cố phiền muộn, con trai nhỏ so sánh đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lần gặp mặt trước, đối thoại lần này ban đầu là ông nắm quyền chủ đạo, nhưng không biết từ khi nào lại bị con trai khống chế. Hiện tại dừng lại mới biết được cuộc đối thoại trong một tiếng vừa rồi, thế mà ông chưa từng thả lỏng. Tinh thần căng thẳng toàn bộ quá trình, thậm chí sau lưng đã đổ mồ hôi.

Tốc độ trưởng thành như vậy quá mức kinh người, nếu có thể đi lên con đường của ông, trừ bỏ việc tuổi còn trẻ sẽ làm ảnh hưởng, còn ai có thể đuổi kịp y?

Nhưng con trai nhỏ của ông lại không muốn đi con đường này.

Ba Cố tiếc nuối thở dài liên tục, "Thôi, ba cũng không ép buộc con, chỉ là bối cảnh nhà chúng ta đặc thù, con không thể gây gièm pha cho ba, nếu không con cùng bạn trai của con chia tay ngay lập tức cho ba."

"Nghe ba nói kìa," Cố Nguyên Bạch không chút lưu tình vạch trần ba y, "Ngoài miệng thì nói lời nghiêm khắc như vậy, còn không phải trộm ngầm hỏi thăm vấn đề 'Luật hôn nhân đồng giới' sao?"

Sắc mặt ba Cố phụ thay biến: "Nói bậy!"

Cố Nguyên Bạch cười, đứng dậy nói lời mềm mỏng, "Đi thôi, ba. Thật vất vả mới ở bên nhau ăn một bữa cơm, hai ba con mình vui vẻ uống một chén."

Ba Cố hừ một tiếng thật mạnh, đứng dậy đi ra ngoài cùng y, "Gia đình đối phương thế nào? Ba nói cho con biết, gia đình đối phương không thể có vết nhơ."

"Anh ấy rất đáng thương, giống như là anh trai nhà chúng ta," Cố Nguyên Bạch quen thuộc nói, "Gia đình đơn thân, mẹ anh ấy nuôi anh ấy đến năm 18 tuổi liền lấy chồng. Hiện tại nhà chỉ có một mình anh ấy, sạch sẽ, không có vết nhơ chính trị gì."

Cố Nguyên Bạch dùng ra hết khả năng, rốt cuộc cũng chọc cười người trong nhà, mẹ Cố mở miệng nói, "Vậy đến cuối năm đưa về ăn tết với nhà mình, đứa nhỏ này một mình lạnh lẽo làm cho người khác đau lòng."

Ngày hôm sau, Cố Nguyên Bạch liền mang tin tức này đến cho Tiết Viễn. Người khác có tiếp nhận hay không đối với Tiết Viễn mà nói không quan trọng, nhưng đây là người nhà của Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn lấy 120 phần tinh lực ra đối đãi, cùng ngày liền đưa Cố Nguyên Bạch đi mua quần áo cùng quà gặp mặt ba mẹ cuối năm.

Cố Nguyên Bạch bị thái độ trịnh trọng này của hắn làm ảnh hưởng, cũng rất nghiêm túc đi theo hắn lựa chọn quần áo mặc cuối năm vào giữa tháng chín, chờ từ trung tâm thương mại đi ra mới thấy được không đúng, "......"

Đây cũng quá sớm rồi?

Trạng thái phấn khởi của Tiết Viễn ước chừng duy trì được một tuần, có đôi khi Cố Nguyên Bạch đi WC vào nửa đêm cũng có thể nhìn thấy hắn thở hổn hển hít đất phát tiết tinh lực ở mép giường.

Thời điểm Tiết Viễn nhất gợi cảm chính là khi ẩn nhẫn tình dục cùng khi cả người đầy mồ hôi, mỗi lần Cố Nguyên Bạch nhìn thấy hắn như vậy đều nhịn không được tiến lên trêu chọc một chút.

Sau đó cũng không ngoại lệ, bị cái tên cầm thú tinh lực tràn đầy này gặm sạch từ đầu tới đuôi.

Vào trước ngày lễ Giáng Sinh, Tiết Viễn thuê một căn chung cư nhỏ, bắt đầu chuỗi ngày sống chung không biết xấu hổ cùng Cố Nguyên Bạch. Người yêu hiện đại ở cùng một chỗ quá tiện, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó. Ngày thứ bảy bọn họ sẽ ngồi trên sô pha xem phim cùng nhau, nhưng thường thì là nhìn nhìn liền ôm ôm nhau, củi khô lửa bốc, tiếng bạch bạch vang lên không ngừng.

Có đôi khi Cố Nguyên Bạch cảm thấy không được, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng hư thận, Tiết Viễn liền cố ý nói bên tai y: "Bảo bối, chẳng lẽ e không muốn làm ở trên đỉnh núi tuyết sao? Không muốn làm trên máy bay, biển rộng sao? Bây giờ chúng ta làm nhiều một chút, càng ngày càng kéo dài về sau sẽ càng thoải mái."

Cố Nguyên Bạch lợi dụng thời gian rảnh trợn trắng mắt.

Cút mẹ anh đi.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày gặp mặt ba mẹ vào cuối năm.

5 giờ sáng Tiết Viễn đã rời giường tắm rửa cạo râu, 7 giờ ôm vợ đang buồn ngủ vào phòng vệ sinh, nhẹ giọng dỗ dành, "Bảo bối, 7 giờ rồi, dậy đi."

Cố Nguyên Bạch không có tinh thần mà cầm bàn chải đánh răng trong tay, máy móc đánh răng.

Tiết Viễn nhìn y như thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, nghiêng người lại gần hung hăng hôn một cái lên mặt sườn, đi ra ngoài làm cơm sáng.

Thời gian gặp mặt phụ huynh là 10 giờ sáng, 8 giờ hai người đã quần áo chỉnh tề bước ra khỏi cửa. Cố Nguyên Bạch lái xe, nhìn nhìn cửa hàng mặt tiền hai bên đường đóng chặt, "Vào hai ngày này mỗi năm đều không thấy được người trên đường."

Sống lưng Tiết Viễn thẳng tắp, còn đang sửa lại cà vạt, "Đúng vậy, đều về nhà ăn tết."

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn hắn, vui vẻ nói: "Đừng tiếp tục chỉnh cái cà vạt đáng thương của anh nữa, đã rất chỉnh tề rồi."

Tiết Viễn không tin, "Thật không?"

"Thật," Cố Nguyên Bạch quay qua hắn huýt sáo một tiếng, lộ ra một nụ cười tiêu sái làm Tiết Viễn không nhịn được muốn nghiêng người lên hôn, "Người đàn ông của em thật đẹp trai."

Tiết Viễn ngăn lại tâm động, nhớ kỹ quy tắc lái xe, "Cảm ơn bảo bối."

Xe chạy một đường đến trước cửa tiểu khu của ba mẹ Cố Nguyên Bạch, tiểu khu này canh giữ vô cùng cẩn thận, xe ở bên ngoài không thể chạy vào, Cố Nguyên Bạch đỗ xe ở bãi đỗ xe ven đường, đưa Tiết Viễn vào đăng ký.

Chờ quân nhân trang bị đầy đủ kiểm tra thân phận cùng đồ mang theo bên người của bọn họ xong mới có thể đi bộ đến nhà Cố Nguyên.

Trải qua một loại kiểm tra, Tiết Viễn cảm thấy may mắn, "Còn may là đến sớm."

Cố Nguyên Bạch cười cười, đang muốn muốn trêu ghẹo bộ dạng khẩn trương của hắn vào sáng nay, trên trán chợt lạnh, ngẩng đầu lên liền thấy bông tuyết trắng xóa tung bay trong không trung.

Tuyết rơi.

Không khí vào đông mang theo lạnh lẽo tươi mát, bông tuyết hoặc lớn hoặc nhỏ theo gió bay giữa không trung.

Cổ ấm áp, Cố Nguyên Bạch hoàn hồn, Tiết Viễn đang mang cho y một cái khăn quàng cổ màu đỏ rực.

"Thế mà anh cũng mua cái này," Cố Nguyên Bạch lẩm bẩm, "Màu này quá già rồi."

"Một chút cũng không già," Tiết Viễn nghiêm túc phản bác, cũng tự mang lên một cái khăn quàng cổ màu đỏ cho bản thân, "Đẹp."

Cố Nguyên Bạch nhìn dáng vẻ quấn khăn này của hắn, không khỏi cong môi cười.

Tiết Viễn chạm nhẹ lên môi y, "Kỳ thật...... Anh còn mua một thứ khác."

Trong lòng Cố Nguyên Bạch dường như đã đoán được, y khẩn trương liếm liếm môi, "Cái gì?"

Ngón giữa tay trái đột nhiên được lồng vào một thứ hơi lạnh.

Tiết Viễn hôn y, nỉ non giữa môi răng, "Một chiếc nhẫn đính hôn trước, sau này sẽ là một chiếc nhẫn kết hôn."

Cố Nguyên Bạch liên tục vuốt nhẫn, không tự chủ được cười: "Được."

Tiết Viễn không ngừng nói: "Nguyên Bạch, anh yêu em."

Cố Nguyên Bạch ôm đầu hắn, trán dán lên trán, "Ừ, em biết."

Y càng cười lớn hơn nữa, cọ đầu vào nhau, "Em cũng vậy."

Cách đó không xa, bởi vì ba Cố cùng anh trai lo lắng cho Cố Nguyên Bạch mà cùng nhau đến đón người: "......"

Biểu tình hơi hơi vặn vẹo.

Biểu tình hơi hơi vặn vẹo.

Tác giả có lời muốn nói: Hai cha con chết lặng nhìn chăm chú ——

_________________________________________
Làm quen lại lần nữa: Cố Nguyên Bạch - sinh viên tài năng chuyên ngành Chính trị trong miệng của giảng viên, gia đình có truyền thống chính trị, ba là người có chức vụ, bonus anh trai cũng là người trong giới chính trị. Nói tiếng người chính là: đẹp, giỏi, giàu, con ông cháu cha :))))

Kết thúc PN hiện đại :>

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia