ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

26/01/2022

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 13

 Buổi chiều thứ sáu, Tiết Viễn ở phía dưới lầu ký túc xá Cố Nguyên Bạch chờ bạn trai đi ra ngoài hẹn hò. Thời điểm Cố Nguyên Bạch xuống lầu, phía sau lại có một đám bạn cùng phòng đi thành hàng.

"Ăn cơm chưa?" Lão Chu tự quen thuộc cười nói với Tiết Viễn, "Đi ăn cùng nhau đi."

Tiết Viễn khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nại, lộ ra một nụ cười với bạn cùng phòng của vợ mình, "Được."

Cố Nguyên Bạch đi ở bên cạnh hắn, đè thấp tiếng giải thích nói: "Bọn họ nghe nói em đi ra ngoài ăn cơm thì một mực đòi đi theo. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trước, chờ hồi sau lại đi hẹn hò với anh."

Trên mặt Tiết Viễn mang theo nụ cười, không muốn để y khó xử: "Không sao đâu."

Cố Nguyên Bạch ở bên cạnh hắn đã hai đời, sao có thể không nhìn ra y vui vẻ hay là không vui vẻ, nhân lúc không có ai nhìn thấy liền lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay hắn, "Đi chậm một chút."

Tiết Viễn nghe lời, cùng y chậm rãi đi phía sau cùng đám bạn cùng phòng.

Tuyến đường chính ở trường học người đến người đi, đáy lòng Tiết Viễn vẫn bị quấy rầy mà khói mù, Cố Nguyên Bạch sờ sờ cánh tay hắn, lại nhanh chóng nhẹ nhàng cầm hắn tay, "Cái thứ đồ chơi màu hồng lần trước anh mua, em mang ở trên người."

Tiết Viễn dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn y, ánh mắt kinh ngạc.

Trong lòng giật mình, đôi mắt không thể khống chế mà nhìn xuống dưới.

"...... Anh đang nghĩ gì vậy?" biểu tình trên mặt Cố Nguyên Bạch cứng đờ, "Suốt ngày anh đều là bộ dạng thành thật, trên thực tế thì lại lưu manh hơn bất kỳ ai. Đến em cùng chưa từng mua cái thứ này, thấy cũng chưa thấy qua, lên mạng tra mới biết được không đúng. Tiết Cửu Dao, anh thành thật nói cho em biết, anh học được mấy thứ này ở đâu?"

Tiết Viễn nhỏ giọng khuyên vợ: "Bảo bối, em không cần để ý mấy chuyện này trước mặt anh, thích thì cứ dùng, dùng hỏng rồi anh sẽ tích tiền mua cái khác cho em."

Mí mắt Cố Nguyên Bạch rủ xuống, chậm rãi vén tay áo lên. Nhưng Tiết Viễn lại không chú ý đến, ngược lại càng nói càng hưng phấn, "Có đôi khi buổi tối không thể gặp mặt, lúc call video cũng có thể dùng nó, nhưng mà em làm cho anh xem ——Shhhhh!"

Cố Nguyên Bạch đấm một cái, đuổi theo đánh Tiết Viễn, "Anh nói thêm câu nữa coi?"

Tiết Viễn không dám đánh trả, chỉ có thể cất bước chạy. Cố Nguyên Bạch cười lạnh hai tiếng, xoa cổ tay, "Còn dám chạy?"

Cũng đuổi theo.

Đám bạn cùng phòng bị ném lại phía sau: "...... Ấu trĩ."

Lão Chu đột nhiên quay đầu nói với lão Tam cùng Tiểu Tứ: "Hai người không cảm thấy phương thức ở chung của bọn họ rất kỳ quái sao?"

Hai người nghi hoặc: "Kỳ quái chỗ nào?"

Lão Chu như suy tư gì, "Không có gì, chắc là tao nghĩ nhiều."

Mà Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn đã chạy đến phía trước, lẳng lặng sóng vai đi cùng một chỗ, cùng nhau hưởng thụ thế giới hai người.

Chỗ ăn cơm với bạn cùng phòng là một quán nướng, Tiết Viễn để Cố Nguyên Bạch với bạn cùng phòng ngồi xuống trước, còn hắn lại bận rộn. Lấy rượu cùng mấy món khai vị đặt ở trước mặt Cố Nguyên Bạch, lại cúi đầu cong người hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Cố Nguyên Bạch cười: "Vẫn là mấy món kia."

Tiết Viễn tự nhiên sờ phía sau cổ y, cười một tiếng nói được, lại đi ra phía trước gọi món.

Cố Nguyên Bạch nhìn dáng vẻ tới tới lui lui của hắn, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên. Tiểu Tứ nhìn tới nhìn lui, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lão Chu, tao hiểu rồi!"

Lão Chu nheo mắt, muốn cậu ta nhanh chóng câm miệng.

Quan trọng là Tiểu Tứ nhìn không hiểu ý lão Chu, mà lại lớn tiếng cười nhạo Cố Nguyên Bạch: "Anh Bạch, cậu bạn này của anh coi anh như là vợ mà chăm sóc á? Ha ha ha ha ha!"

Khi Tiết Viễn lại đây vừa lúc nghe một câu như thế, ánh mắt sáng quắc theo sát nhìn về phía Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch duy trì biểu tình trấn định trên mặt, nhìn lại, "Đừng đứng ngốc nữa, còn không qua đây ngồi?"

Tiết Viễn cười cười, bước lên đi đến ngồi xuống bên cạnh y.

Cố Nguyên Bạch đưa cho hắn một chai bia, Tiết Viễn tự nhiên mà khui nắp chai bia ra rồi đưa lại cho y, "Bảo...... Nguyên Bạch, cái này lạnh, uống ít thôi."

Tiểu Tứ lẩm bẩm, "Thật đúng là giống như đối xử với vợ."

Không khí có hơi kỳ quái, lão Tam khụ khụ giọng nói, đột nhiên nói: "Anh Bạch, sao anh không đưa chị dâu đi ăn cơm với chúng ta?"

"Chị dâu?" biểu tình trên mặt Tiết Viễn trở nên cổ quái mà nhìn hắn một cái, sau lại nhìn về phía Cố Nguyên Bạch, "Chị dâu nào?"

Lão Tam làm bộ làm tịch nói: "Hoắc Viễn còn chưa biết sao? Anh Bạch của chúng ta quen một bạn gái tên là Cửu Dao, tình cảm giữa chị dâu cùng anh Bạch rất tốt, mỗi tối hàng ngày đều nói chuyện phiếm đến nửa đêm đấy."

Tiết Viễn nghe vậy, tựa thật tựa giả mà nhíu mày nói: "Mỗi ngày đều cho tới nửa đêm?"

"Đúng vậy," lão tam bịa đặt lung tung, "Còn có hoa hồng nè, hẹn hò cuối tuần nè, chỉ có không thể nghĩ ra chứ không có chuyện không làm được, mỗi ngày anh Bạch cùng ngọt ngào đến mức hai mắt bọn tôi không nhìn nổi nữa."

Lão Tam chỉ là muốn một bên nhắc nhở hai người Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn không cần hãm sâu, khả năng bọn họ chỉ là bởi vì nhất thời bị hormone kích thích mà sinh ra ái muội với nhau, nhưng tóm lại đây cũng không phải đường đúng đắn, muốn làm một người đồng tính luyến ái, người trong nhà có thể không cản trở sao?

Bạn bè có thể tiếp nhận sao?

Anh Bạch còn có bạn gái, phải giải quyết bạn gái như thế nào?

Hắn đã chuẩn bị tốt chuyện đắc tội hai người, nhưng không nghĩ tới Tiết Viễn không chỉ không tức giận, mà tươi cười với bọn họ còn trở nên càng chân thành tha thiết, tầm mắt ngẫu nhiên đảo qua Cố Nguyên Bạch, ngại ngùng đến mức người khác cũng có thể đỏ mặt.

Lão Tam bất lực, đây là có chuyện gì?

Tiết Viễn đã dùng tới lời nói để khiêu khích Thánh Thượng của hắn, "Nguyên Bạch, vậy em có thích hoa hồng bạn gái em tặng cho em không?"

Cố Nguyên Bạch lãnh đạm "Ừm" một tiếng, vành tai lại hơi hồng lên.

Bó hoa hồng kia, nước hoa đều dính ở trên da thịt hai người họ.

Tiết Viễn cười một tiếng, Cố Nguyên Bạch không thích cảm giác bị người khác áp chế như vậy, y hỏi ngược lại: "Ngửi thử thì thấy mùi hương không tồi, còn anh, anh thích mùi hoa hồng không?"

Tiết Viễn nhiệt huyết sôi trào, "Thích."

Lão Tam cùng lão Chu đột nhiên ho khan lên.

Một bữa cơm ăn hết một tiếng. Sau khi kết thúc, đang muốn đường ai nấy đi thì Lão Chu đột nhiên nói với Tiết Viễn: "Có thể giúp tôi khiêng thùng Coca đến ven đường không?"

Tiết Viễn liếc mắt nhìn hắn, không muốn giúp.

Lão Chu cười một chút, làm bộ muốn đi đến phía Cố Nguyên Bạch, "Thôi, tôi nhờ anh Bạch khiêng giúp tôi."

"Coca ở đâu?" Tiết Viễn gọi hắn lại, "Tôi khiêng giúp cậu."

Lão Chu thầm nghĩ quả nhiên, không khỏi thở dài. Hắn biết Cố Nguyên Bạch làm người tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngoại tình, so với chuyện đã quen bạn gái rồi lại ái muội cùng Hoắc Viễn, lão Chu phỏng đoán khả năng người "Bạn gái" kia từ đầu đến cuối đều là một mình Hoắc Viễn.

Hoắc Viễn nhìn vào không dễ tiếp cận, ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua ba người bọn họ càng làm lòng người e ngại, nhưng đối với Cố Nguyên Bạch lại đúng như lời Tiểu Tứ nói, là để ở trong lòng mà chăm sóc, thật sự là đau lòng vì vợ.

Ăn ngay nói thật, từ trước đến nay Cố Nguyên Bạch làm chuyện gì thì không ai có thể nghi ngờ, mấy ngày nay càng đúng như thế, không hiểu vì sao mỗi lần lão Chu đối mặt với Cố Nguyên Bạch đều có chút khẩn trương. Nhân cách cùng mị lực Cố Nguyên Bạch cũng đủ hấp dẫn rất nhiều người hâm mộ, sinh viên cùng ký túc xá như bọn họ đều là sinh viên tài giỏi, hoặc nhiều hoặc ít cũng bị loại nhân cách cùng mị lực này hấp dẫn, cũng là một phần bên trong đám người hâm mộ.

Cho dù bạn cùng phòng lại là đồng bọn trong tương lai.

Về tình về lý, lão Chu hẳn nên nói chuyện cùng Cố Nguyên Bạch, nhưng vẫn là câu nói kia, chỉ cần Cố Nguyên Bạch đã hạ quyết định, không ai có thể kéo về.

Nếu y làm như vậy thì nhất định có khả năng toàn lực xử lý tốt chuyện này. Lão Chu ổn định lại tâm tình, quyết định không xen vào việc này.

Tiết Viễn giúp khiêng Coca tới ven đường, chờ đám bạn cùng phòng lái xe rời đi rồi, hắn mới đi qua khom lưng dựa lên người Cố Nguyên Bạch, "Mệt quá đi."

Cố Nguyên Bạch túm chặt cánh tay hắn, biết bạn trai đang nhân cơ hội làm nũng, y cười cười, "Vậy một lát nữa anh còn có thể động được sao?"

Tiết Viễn vang vọng có lực: "Có thể."

*

Lúc vừa tới xã hội, hiện đại Tiết Viễn rất không hòa hợp với nơi này. Nhưng theo thời gian, hắn càng ngày càng thích thế giới này.

Chỉ là lá gan lại lớn hơn, còn muốn làm chồng Cố Nguyên Bạch, tất cả tiếc nuối đời trước đều muốn bù đắp ở đời này, tiếp tục thành thật kiên định ngọt ngọt ngào ngào trải qua cùng nhau.

Chỉ là Cố Nguyên Bạch không thích gọi hắn là chồng, không, là từ trước đến nay vẫn chưa từng gọi. Cả đời là hoàng đế, hai chữ này không nói ra miệng được, lần nào nghe Tiết Viễn nhắc tới liền muốn vén tay áo tẩn hắn lần đó.

Càng như vậy Tiết Viễn càng muốn nghe, hận không thể thay phiên dùng 7749 chiêu thức, ép buộc cũng muốn ép y gọi một tiếng "Chồng".

Cố Nguyên Bạch đánh hắn, hắn không dám trở tay, ôm đầu chịu đánh. Nhưng trên giường thì không giống, chọn lựa từ vuốt ve nhẹ xoa chậm vê, vô cùng đa dạng, trong lúc tạm dừng lại yêu cầu: "Gọi chồng."

Xương cốt Cố Nguyên Bạch cứng, còn bị hắn khơi dậy dục vọng thắng bại, cắn chết cũng không mở miệng.

Từng ngày ve vãn đánh yêu trôi đi, sau khi tạo được quan hệ hữu nghị cùng hệ cách vách, trong thời gian đi học Cố Nguyên Bạch cũng đã bắt đầu bổ sung tất cả tri thức hiện đại cho Tiết Viễn, quan trọng nhất chính là pháp luật hiện đại. Nếu muốn hiểu rõ một thế giới, kiến thức về pháp luật không thể thiếu được, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Chỉ có trong đầu hiểu rõ được pháp luật mới có thể tận dụng những điều này cho bản thân.

Tiết Viễn vô cùng nghiêm túc đi theo y học tập, chờ sau khi chậm rãi hiểu được xã hội này, hắn bắt đầu không thỏa mãn với việc làm công bán sức đơn giản.

Vợ cũng đã ở chỗ này, vậy phải ở chỗ nay sống hết một đời, một khi đã như vậy thì phải tính toán tốt cho tương lai.

Nếu như muốn nuôi vợ, muốn kết hôn với vợ, nhất định phải suy xét đến vấn đề người nhà của vợ mình. Tuy rằng Tiết Viễn không nói, nhưng chuyện này vẫn như là một cục đá đè nặng ở trong lòng. Hắn tự tin nhân duyên hai đời sẽ không bị bất luận kẻ nào phá nát, nhưng hắn sợ Cố Nguyên Bạch đau lòng.

Không đề cập tới xa xôi, chỉ nói đến chuyện trước mắt, Tiết Viễn muốn hẹn hò với vợ cùng cần phải có tiền, muốn mua bao, đặt phòng tại khách sạn tốt nhất, ăn cơm ở nơi ngon nhất. Đôi khi còn muốn tạo bất ngờ cho vợ, tích cóp tiền mua một chiếc nhẫn cầu hôn.

Lúc yêu đương phải dùng rất nhiều tiền, căn cứ vào mọi nhân tố lớn lớn bé bé, việc đầu tiên Tiết Viễn cần phải làm trước mắt chính là kiếm tiền.

Hắn có khứu giác nhạy bén, khả năng quan sát cũng rất tốt, trong lúc hắn không ngừng làm công kiếm tiền lại phát hiện ra con đường kinh doanh. Sống một đời trước làm Tiết Viễn có kiên nhẫn vô cùng lớn, hắn như là thợ săn trầm ổn nhất, chỉ còn chờ cho con mồi một đòn trí mạng.

Cố Nguyên Bạch đương nhiên là toàn lực ủng hộ hắn, quỹ gây dựng sự nghiệp của Tiết Viễn là do y bỏ ra, cũng là cổ đông lớn nhất của Tiết Viễn.

Học tập, gây dựng sự nghiệp, yêu đương, cuộc sống phong phú, tình yêu ngọt ngào, Tiết Viễn không cảm thấy bận rộn, chỉ cần nghĩ đến việc hắn có thể kiếm tiền nuôi Cố Nguyên Bạch liền cảm thấy tinh lực mười phần, đầy mặt đều là gió xuân.

Đời trước nuôi không nổi, chung quy đời này có thể nuôi nổi chứ?

Tháng đầu tiên, toàn bộ tài sản trên người Tiết Viễn đều cầm đi xây dựng sự nghiệp, vì để cho vợ có thể diện khi hẹn hò hắn liền gặm bánh bao một tháng, số tiền còn lại dùng để đi hẹn hò cùng vợ. Nhưng hắn lại không muốn nói với Cố Nguyên Bạch chuyện hắn không có tiền, tiền mua một bông hoa hồng có thể để hắn ăn một bữa cơm ngon hơn, nhưng tiết kiệm cái gì cũng không thể tiết kiệm tiền mua đồ cho vợ.

Cứ như vậy khổ sợ qua hết một tháng, cuối tháng thứ hai, tài chính tăng lên, sau khi Tiết Viễn lấy được khoản lợi nhuận đầu tiên, hắn lặng lẽ đặt một phòng khách sạn 5 sao ở Tam Á, chuẩn bị đưa vợ đi biển chơi một lần.

Sau khi Cố Nguyên Bạch nghe điện thoại xong liền thay quần áo ngay lập tức, nhìn bản thân ở trong gương đẹp trai đến mức rối tinh rối mù, khóe môi cong lên, khí phách hăng hái đi ra cửa.

Xuống lầu liền nhìn thấy Tiết Viễn chờ ở cách đó không xa, Tiết Viễn mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, trong túi theo lẽ thường vẫn mang theo một bông hoa hồng. Cố Nguyên Bạch cười cười, đi lên lấy bông hồng từ trong túi hắn ra đặt vào trong túi của mình, "Hôm nay thật đẹp trai."

Tiết Viễn nhân lúc không ai chú ý đến, hôn xuống vành tai y một cái: "Em cũng vậy."

Mỗi một lần hẹn hò đều là trải nghiệm hoàn toàn mới, tỷ như lần này, sau khi hai người ăn xong cơm liền ngồi lên máy bay bay đến Tam Á.

Lần đầu Tiết Viễn ngồi máy bay, xuất thần nhìn đám mây bên ngoài, Cố Nguyên Bạch chỉ chỉ bên ngoài, cười nói: "Biết nhảy dù từ trên trời không?"

Tiết Viễn gật đầu, "Nghe nói qua."

Cố Nguyên Bạch cười nói: "Trong nháy mắt em nhảy dù xuyên qua tầng mây, tỉnh lại ở một thế giới gọi là Đại Hằng."

Y nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu làm Tiết Viễn kinh ngạc mà quay lại nhìn y.

Ánh mắt Cố Nguyên Bạch lướt qua tầng tầng lớp lớp tầng mây rộng lớn, "Sau khi nắm trong tay tất cả quyền lực đã thỏa mãn khát vọng của em đối với quyền lực. Hiện tại em càng muốn muốn trở thành một thám hiểm, không trung, hải dương, đất liền, những mảnh đất thần bí vô tận chờ loài người thăm dò. Sau khi nhảy dù có thể trải qua chuyện xuyên qua đến Đại Hằng ly kỳ mỹ lệ như vậy, em không có cách nào kiềm chế khao khát khám phá những điều chưa từng biết đến."

Tiết Viễn thu lại khiếp sợ, gắt gao nhìn chằm chằm y, "Anh muốn đi cùng em."

Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Anh cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, anh thật sự thích mấy thứ này sao?"

"Em cảm thấy anh không thích sao?" Tiết Viễn hỏi ngược lại, "Thánh Thượng, em thích kích thích, sao anh lại không phải như vậy."

"Nơi này cùng với trong nhận thức của anh hoàn toàn không giống nhau," hắn lẩm bẩm, trong mắt dần dần dâng lên tia sáng khác thường, "Người có thể bay lên trời xanh, có thể xuống dưới đáy biển, nhìn thấy những thứ mà anh chưa từng biết đến. Em muốn khám phá những điều này, anh cũng vậy."

Trải qua chuyện kỳ diệu như đi đến thế giới khác, với tính tình của Tiết Viễn, sao có thể không muốn nhìn thấy những thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy qua.

Giống như trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày bản thân sẽ bay lên tầng mây.

Thì ra phía trên mây trắng còn có mây trắng.

Cố Nguyên Bạch cười, y sờ lên Tiết Viễn cằm, không chút cố kỵ nào mà nghiêng người hôn lên một cái, "Như vậy doanh nhân, nhà thám hiểm nổi danh tương lai - Tiết Viễn."

Y chậm rãi xoay mặt Tiết Viễn về phía cửa sổ máy bay, mang theo tiếng cười nói: "Hoan nghênh anh bước vào thế giới của em."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cuộc phỏng vấn kinh tế tài chính về Tiết Viễn——

Phóng viên: Ngài Tiết, nghe nói chuyên ngành đại học của ngài là thể dục chuyên nghiệp, vậy xin hỏi vì sao sau khi tốt nghiệp đại học ngài lại quyết đoán lựa chọn gây dựng sự nghiệp từ con đường kinh doanh?

Tiết Viễn: Khụ, cái này chủ yếu là bởi vì...... Năm đó vào lúc học đại học ở bên cạnh người yêu cần dùng rất nhiều tiền, tôi chỉ có thể đi làm thêm mấy công việc, sau đó làm nhiều liền từ từ có ý tưởng tự bản thân mình mở công ty. (bản thân nghèo cũng không thể để vợ nghèo, thuê phòng với vợ nhất định phải là phòng ở khách sạn sạch sẽ nhất dùng đồ quý nhất! Tiền làm công thường dễ bị trả trễ, không bằng tự mình mở công ty kiếm nhiều tiền!)
_________________________________________
Editor nhảm xít:

Cố Nguyên Bạch :"Ta có thể nuôi được Tiết Viễn"
Không, anh đừng khiêm tốn, anh có thể nuôi được 10 Tiết Viễn :))))

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com