ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Phiên Ngoại 12

TieuVy_Vy

26/01/2022

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

PHIÊN NGOẠI 12

Trước khi bắt đầu trận bóng, đội trưởng đội bóng đối phương cười nói: "Sau khi có kết quả thắng thua thì bên đội thua phải chịu hình phạt gì?"

Đội trưởng Cố Nguyên Bạch ở đội này mặt ngoài vân đạm phong khinh, nhìn rất có vài phần tự tin chiến thắng: "Muốn phạt cái gì?"

Kỳ thật cẳng chân đều đang không lộ dấu vết mà phát run.

Hai bên sân bóng rổ dần dần có nữ sinh vây quanh kích động nói: "Đội thua bị đội thắng đè dưới thân tập hít đất!"

Đội trưởng đội bóng đối phương vừa định nói chuyện, các nữ sinh sẽ nhỏ giọng hưng phấn kêu lên, đội trưởng đội bóng bất đắc dĩ, "Cứ như vậy?"

Đội trưởng đội này, "...... Được."

Đây rốt cuộc là đang trừng phạt ai chứ, cho dù là bên nào thua bên nào thắng, người thắng tuyệt đối là người đứng xem ở ngoài sân.

Tiết Viễn là tiền đạo có thực lực ở đội bóng đối phương, vị trí phòng thủ cùng không thể thiếu hắn. Cố Nguyên Bạch nhiều lần đối diện cùng hắn, khi vừa mới bắt đầu thì nghiêm túc muốn dùng thực lực chiến thắng đối thủ, nhưng đồng đội hoặc là không thể chuyền bóng qua hoặc là bị hắn chặn lại, chờ thời điểm lại một lần nữa nghênh diện với Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch mang theo ý xấu, ở nơi góc chết đám người nhìn thấy mà chớp chớp mắt, cong môi cười với hắn.

Người trong lòng ở trước mắt cười, quả nhiên Tiết Viễn ngẩn ra, ngay sau đó bên sân truyền tiếng đến hoan hô, hắn xoay người liền nhìn thấy Cố Nguyên Bạch đã ghi điểm.

Cố Nguyên Bạch cười với Tiết Viễn năm lần, Tiết Viễn cắn câu năm lần. Rốt cuộc đội trưởng đội bọn họ cũng phát hiện ra không đúng, thay đổi vị trí của hắn, lúc này mới bổ sung nơi thiếu hụt, làm Tiết Viễn trở nên hung mãnh.

Thể lực đội sinh viên thể dục này rất lợi hại, kỹ năng chơi bóng làm người hoa cả mắt, điểm số cách biệt rất nhanh đã bị đuổi kịp, đồng bọn Cố Nguyên Bạch đã có mấy người không còn sức, cuối cùng quả nhiên vẫn kém hơn một chút, bại bởi đối phương.

Nhưng điểm thua cũng không khó coi, mặt mũi hai bên đều giữ được, đội trưởng hai đội vui tươi hớn hở tiến lên bắt tay khen ngợi lẫn nhau, hai bên tiếng hoan hô lại vang lên.

Ở trong tiếng hoan hô, đồng đội Tiết Viễn đi tới, hiếm lạ nói: "Anh Viễn, trạng thái của anh lúc mới bắt đầu trận này không đúng đấy."

Thời điểm Tiết Viễn đối mặt với người khác vĩnh viễn là bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt không hợp đàn, hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, đôi tay đút ở trong túi, trầm tĩnh nhìn Cố Nguyên Bạch ở bên trong đám người.

Chuyên chú, nghiêm túc, phảng phất như những người còn lại đã biết mất.

Hắn nhìn vào liền có khí thế làm cho người ta sợ hãi, bình thường không cần nói lời nào là có thể làm người hiểu chuyện tự mình rời đi. Nhưng có người trời sinh đã có mị lực như vậy, càng làm mặt lạnh lại càng mê người, càng mang theo khí thế cùng sức hấp hẫn của đàn ông mà người khác không có được.

Làm người cùng giới tin phục, làm người khác phái động lòng.

Chỉ khi Tiết Viễn đối mặt với Cố Nguyên Bạch mới có bộ dạng tên nhoc con xuân tâm manh động, người khác chưa từng thấy bộ dạng của hắn đối với Cố Nguyên Bạch, chỉ cảm thấy hiện tại hắn lạnh nhạt là rất bình thường: "Trước kia cậu đều rất giỏi."

Đàn ông không có ai không thích đột nhiên được khen, rốt cuộc Tiết Viễn cũng mở miệng, nhưng lại nói gần nói xa, "Người kia thật đẹp trai."

Đồng đội nhìn theo hắn, "Người nào?"

Tiết Viễn chỉ về phía Cố Nguyên Bạch, đồng đội "À" một tiếng, "Kia chẳng phải là Cố Nguyên Bạch sao? Thiên tài chính trị học cách vách, là sinh viên chính trị vô cùng giỏi trong miệng giáo sư. Bối cảnh nhà bọn họ không đơn giản, phỏng chừng về sau cũng sẽ bước lên con đường chính trị. Đẹp thì đẹp, nhưng quá đẹp, nhìn qua không dễ tiếp cận, sợ là người ta không dễ chơi."

Tiết Viễn thầm nghĩ, mấy người xác thật không thể chơi, người trong lòng cầm quyền cả đời, thủ đoạn tầm mắt sớm đã hơn xa người thường, có một vài thứ đã dung nhập vào tận xương tủy, nếu Nguyên Bạch thật sự muốn chơi, sợ là không có bao nhiêu đối thủ.

Nhưng cũng bởi vì hiểu cho nên biết rõ, ở trong xã hội hoà bình an ổn như này, Cố Nguyên Bạch sẽ lựa chọn một điều khác càng thêm tự do, theo đuổi con đường kích thích.

"Anh Viễn, anh muốn làm bạn với người ta sao?" Đồng đội là người tin tức linh thông, biết rất nhiều tin tức nhỏ, hắn nhỏ giọng khuyên bảo, "Anh đừng thấy bộ dạng Cố Nguyên Bạch là người dễ nói chuyện, trước kia cũng không phải chưa có người muốn trèo lên cành cao, nhưng người ta thật sự không dễ tiếp cận đâu. Nếu thật sự chọc người ta thấy phiền, nói không chừng vừa giơ tay lên đã gây tranh cãi rồi, nhân vật lớn như vậy chúng ta vẫn nên cách xa một chút."

Tiết Viễn nhướng mày, vợ mình trong lời đồn hung dữ như vậy?

"Không xa được," hắn ăn ngay nói thật, thời điểm quang minh chính đại biểu hiện tâm tư của chính mình lại thoải mái đến nỗi mỗi sợi tóc đều đang run rẩy, "Tao muốn làm chồng y."

Đồng đội đột nhiên ngậm miệng, khiếp sợ mà nhìn hắn.

Tiết Viễn vui vẻ trong lòng, trên mặt lại bình ổn, hắn nhíu mày hỏi: "Mấy người cảm thấy không được?"

Đồng đội hốt hoảng, bị một câu này bom tạc đến mức thương tích đầy mình, "Được được được......"

Bọn họ phấn chấn tinh thần, "Chúng em sẽ giữ kín bí mật cho anh."

Thật ra thì cũng không cần, Tiết Viễn hận không thể nói cho toàn thế giới biết tâm tư của hắn đối với Cố Nguyên Bạch. Nhưng đồng đội có ý tốt thì hắn nhận, thành khẩn: "Cảm ơn."

Chờ thời điểm bị phạt, các đồng đội đơn thuần thiện lương cố ý nhường cơ hội cho hắn, để hắn đi tìm Cố Nguyên Bạch làm cộng sự hít đất.

Hai người có giá trị nhan sắc cao nhất trong đội ghé sát vào cùng nhau, người vây xem ở hai bên càng ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai kích thích adrenalin (*), cảm xúc hưng phấn tích góp lại, chờ Cố Nguyên Bạch nằm xuống, Tiết Viễn cũng đè người lên, tiếng thét chói tai liền đến cao trào.

[(*) Adrenaline còn có tên gọi khác là Epinephrine, là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim đập nhanh.]

Tiếng camera vang lên, hoặc đại hoặc tiểu áp lực buông ra kích động. Cánh tay Tiết Viễn căng lên, tư thế đã chuẩn bị xong, lần này hai chân không khỏi cọ qua chân Cố Nguyên Bạch, khuôn mặt Cố Nguyên Bạch ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt Tiết Viễn cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

"Giờ mà cứng thì vui nhỉ," Cố Nguyên Bạch nhỏ giọng cười, "Bạn trai."

Tiết Viễn quyết định cho vợ nhìn thấy năng lực của hắn, chờ còi thổi một tiếng, tức khắc liền nhịp nhàng lên xuống, trên mặt Cố Nguyên Bạch cảm nhận được từng hơi thở nóng bỏng của hắn, hơi nghiêng mặt qua một chút liền đối diện với đám người đứng ngoài sân không hiểu sao lại hưng phấn đầy mặt.

Dáng vẻ này của bọn họ tuyệt đối vô cùng ái muội, bởi vì đã có người la hét đến phá giọng.

Tốc độ Tiết Viễn rất mau, lên xuống mang theo gió. Giọt mồ hôi từ hắn cằm chảy xuống, có mấy lần môi cũng gần sát với môi của Cố Nguyên Bạch, thoáng cúi đầu là có thể hôn lên.

Một tiếng huýt còi nữa, những người khác đều đứng lên hết chỉ còn Tiết Viễn dừng lại không động, hai tay chống ở bên tai Cố Nguyên Bạch, cánh môi Cố Nguyên Bạch khẽ nhếch lên, nhìn hắn không rời mắt.

Vài người trong đám sinh viên thể dục cùng đội vừa mới biết được tâm tư của Tiết Viễn với Cố Nguyên Bạch liền kinh ngạc hoảng sợ, "Anh Viễn không nhịn được rồi sao?"

"Quá rõ ràng rồi...... Nhưng trước kia chưa từng nghe nói Cố Nguyên Bạch thích đàn ông, nếu y thẳng, vậy chẳng phải là đang tìm đường chết sao?"

Bọn họ không động, ánh mắt toàn trường đều đổ dồn về phía này.

Tiết Viễn đột nhiên nói: "Bạn học Cố, đôi tay anh tê rần rồi."

Hắn nghiêm túc nói: "Nếu anh đè em một chút em có để ý không?"

Cố Nguyên Bạch: "......"

Quần chúng vây xem cùng kêu lên: "Ồ ồ ồ!"

"Đè y! Đè y!!"

Không chờ Cố Nguyên Bạch trả lời, Tiết Viễn giống như thật sự không chống đỡ nổi nữa, quyết định đè xuống, môi chạm phải vành môi Cố Nguyên Bạch, trượt xuống bên cạnh tai y.

Cố Nguyên Bạch không bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, ngược lại bị thanh âm bùng nổ của đám người bên cạnh làm hoảng. Nghe kĩ còn nghe được câu "Té xỉu cần phải hôn mới có thể khỏe được".

"Tiết Cửu Dao," lời uy hiếp vang lên bên tai Tiết Viễn, "Đủ rồi đấy."

Tiết Viễn rùng mình một cái, sáng suốt mà nhanh chóng đứng dậy, lại kéo vợ dậy theo. Tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người chung quanh phóng đến chỗ hai người bọn họ, nhưng hai người đều rất bình tĩnh, không nhìn ra có cái gì không đúng.

Bạn cùng phòng cầm nước đến, chần chờ nói: "Muốn uống miếng nước không?"

Cố Nguyên Bạch cần lấy đầu tiên, "Cảm ơn."

Y uống mấy ngụm nước, sau đó ném chai nước cho bạn cùng phòng, "Tao đi WC."

Bạn cùng phòng Tiết Viễn cũng đang muốn đưa nước cho hắn uống, Tiết Viễn lắc đầu, cũng cất bước đi theo, "Tôi cũng đi WC."

Người bị bỏ lại mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ cào cào đầu, "Tình cảm của hai người bọn họ cũng tốt quá đi, đến đi WC cũng phải đi chung."

Lão Chu nghĩ nghĩ, "Anh bạn đẹp trai kia tên là gì?"

"Nghe người trong đội cậu ta gọi là Hoắc Viễn," lão Tam chép chép miệng, "Vừa nghe là biết tên của đại ca."

Trong WC.

Tiết Viễn kéo Cố Nguyên Bạch vào phòng WC bên cạnh cửa sổ, kịch liệt hôn môi làm ván cửa rung lên, giữa môi răng không ngừng giằng co, thanh âm càng ngày càng lớn.

"Đêm nay đi ra ngoài không?" Tiết Viễn cọ mũi lên mũi cao thẳng của vợ mình, "Anh đã tra rồi, buổi sáng ngày mai em không có tiết học."

Cố Nguyên Bạch thở hổn hển hai hơi, ngửa đầu dựa lên, "Buổi tối phải đi ăn cơm với bạn cùng phòng."

Tiết Viễn nhíu mày, "Chờ cơm nước xong thì anh đến đón em."

Hai người sửa sang lại chính mình, từ trong WC đi ra. Cố Nguyên Bạch quay đầu nhìn thoáng qua, dạy dỗ cái tên động dục không nhìn thời gian địa điểm này, "Không chê hôi sao?"

Tiết Viễn móc lấy tay y, tràn ngập ám chỉ, "Vừa nhìn thấy em làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác?"

"Em chính là chính là canh mê hồn, mê muội đến mức anh tìm không ra phương bắc."

Cái tên này...... Càng ngày càng giỏi.

Buổi tối lúc ăn cơm với bạn cùng phòng, Cố Nguyên Bạch có chút thất thần, thẳng đến khi lão Chu nói đến Tiết Viễn, "Anh Bạch, người trong hệ thể dục mời chúng ta tham gia buổi quan hệ hữu nghị (*) của bọn họ vào tuần sau, hình như cái người tên Hoắc Viễn có quan hệ tốt với anh cũng đi, chúng ta đi không?"

[(*) Như một buổi hẹn làm quen giữa nam với nữ]

"Quan hệ hữu nghị?" Cố Nguyên Bạch hoàn hồn, híp mắt, "Đi."

Tiết Viễn muốn đi tham gia buổi quan hệ hữu nghị?

Còn không có nói cho y?

*

Tiết Viễn nhận tiền lương làm thêm một buổi trưa, trên đường đến đón Cố Nguyên Bạch đã hắt xì hai tiếng. Hắn xoa mũi, đặt phòng ở một khách sạn bên cạnh quán cơm vợ mình ăn.

Buổi sáng ngày mai Cố Nguyên Bạch không có tiết học, đêm nay có thể làm càn một chút.

Bên cạnh khách sạn còn có một cửa hàng bán hoa, trong lòng Tiết Viễn vừa động, đi vào bước ra, tiền lương chiều nay hết sạch.

Lúc Cố Nguyên Bạch đang ở ăn cơm, chuông cửa hàng vang lên một tiếng, nhân viên cửa hàng bán hoa cầm một bó hoa hồng đi đến, nhìn ngó khắp nơi, "Xin hỏi tiên sinh Cố Nguyên Bạch ở chỗ này sao?"

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, sửng sốt, bạn cùng phòng ở bên cạnh đã huýt sáo, "Chỗ này, ở chỗ này!"

Nhân viên cửa hàng bán hoa đi tới, dưới sự chỉ trỏ mà ngại ngùng cười với Cố Nguyên Bạch, "Cố tiên sinh, đây là hoa của ngài."

Tim Cố Nguyên Bạch mềm xuống, y mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Duỗi tay muốn cầm lấy hoa, nhưng hoa lại trước một bước bị bạn cùng phòng nhanh tay cướp đi, lão Tam cầm lấy tấm card kẹp trong hoa hồng, lớn tiếng đọc lên: "Em vĩnh viễn là mê người như vậy, làm lòng anh hoảng loạn. Yêu em Cửu Dao."

[(*) Vì bên Trung chỉ xưng hô với nhau là 你(Nǐ) - Bạn với 我 (Wǒ) - Tôi nên bạn cùng phòng của CNB tưởng TV là con gái]

Cố Nguyên Bạch muốn xụ mặt, nhưng khóe miệng không đè xuống được. Đám bạn cùng phòng đã bắt đầu ép hỏi: "Chị dâu tên là Cửu Dao?"

"Anh Bạch! Người bạn trai như anh cũng quá thất bại rồi, thế mà lại để chị dâu tặng hoa cho anh?"

Trong đầu bọn họ đột nhiên nhảy số, bắt đầu quay lại, "Không đúng nha, có phải chị dâu ở gần đây hay không, cửa hàng bán hoa này hình như chính là cửa hàng bán hoa bên cạnh."

Cố Nguyên Bạch đã ngồi không yên, y đoạt lại hoa hồng cùng tấm card từ trong tay bạn cùng phòng, phong độ nhẹ nhàng khoe khoang với đám chó độc thân này: "Tao ăn no, tụ mày tiếp tục ăn đi, tao phải đi hẹn hò với chị dâu của mấy đứa."

Bỏ lại tiếng kêu rên đầy đất, bước chân càng lúc càng nhanh.

Sắn trời bên ngoài đã tối đen, Cố Nguyên Bạch không nhìn thấy bóng dáng Tiết Viễn ở giữa nơi xa hoa truỵ lạc này. Mở ra di động liền thấy Tiết Viễn vừa lúc gửi cho y một tin nhắn.

"Khách sạn XX, phòng 3062, đi từ từ thôi, anh chờ em."

Ăn ý khi vừa lấy di động ra liền thấy đối phương gửi tin nhắn làm người nghiện, Cố Nguyên Bạch ngửi mùi hương hoa, đi đến phía khách sạn.

Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, Cố Nguyên Bạch đã bị người đè lên cửa hôn sâu. Hoa hồng trong tay lảo đảo sắp rớt, trong phòng tối tăm, đến đèn cũng chưa bật.

Hô hấp của Tiết Viễn càng ngày càng nặng, "Bảo bối, bảo bối."

"Đi tắm trước," dục vọng cùng lý trí giằng co trong đầu Cố Nguyên Bạch, y cắn xuống môi Tiết Viễn, "Tắm cùng nhau."

Một đường từ tắm rửa đến giường cũng không biết là ai động tay động chân trước, khung giường liên tục phát ra thanh âm nặng nề, Tiết Viễn yêu thích không buông tay, "Nguyên Bạch, dáng người em thật đẹp."

Cố Nguyên Bạch, "Thích à?"

Tiết Viễn nói tự đáy lòng: "Thích."

Cố Nguyên Bạch cười cười, thế nhưng tâm tình lại bởi vì việc nhỏ như vậy mà sung sướng.

Sau khi sự tình hòa nhịp giữa thể xác và tinh thần chấm dứt, Tiết Viễn thưởng thức ngón tay của Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện quan hệ hữu nghị mà bạn cùng phòng đã từng nói qua.

"Em nghe nói anh tham gia buổi quan hệ hữu nghị?" Giọng điệu nhàn nhạt.

Giọng điệu Tiết Viễn hoang mang: "Quan hệ hữu nghị là cái gì?"

Thấy hắn thật sự cái gì cũng không biết, Cố Nguyên Bạch mới bỏ qua nghi ngờ về chuyện này, nói với hắn cái gì là gọi là quan hệ hữu nghị.

Sau khi Tiết Viễn nghe xong liền hô to oan uổng, "Cả ngày anh trừ bỏ kiếm tiền chính là dính lấy em, làm gì có thời gian đi tham gia cái thứ yêu này?"

Chốt lại, "Nhưng đúng là bọn họ có nói cùng nhau ăn một bữa cơm...... Còn nói sẽ mời hệ cách vách, anh nghĩ là có em nên mới đồng ý."

Cố Nguyên Bạch bị hắn làm nũng đến mức trong lòng vui vẻ, sờ sờ cổ hắn, lại nghiêng người lên mút một cái, "Anh thật ngoan."

"Ưmm, bảo bối," Tiết Viễn kêu lên một tiếng, xoay người chui vào trong chăn, "Thêm một lần nữa."

*

Giữa trưa ngày kế, Cố Nguyên Bạch ăn cơm trưa với bạn trai xong mới trở lại trường.

Bạn trai cũng có lớp học, Cố Nguyên Bạch cho rằng bọn họ phải tạm thời tách ra, nhưng chờ đến lúc đi học mới biết được đây là lớp học chung, học cùng hệ cách vách.

Hai lớp trưởng bộ môn thông báo sai thời gian, lớp trưởng bộ môn lớp Cố Nguyên Bạch báo thời gian chậm hơn hệ cách vách mười lăm phút, thời điểm đến phòng học, một cái phòng học to như vậy đã bị hệ cách vách đoạt hết hàng ghế vị trí ở giữa cùng phía sau, chỉ còn lại có thưa thớt mấy vị trí ở đầu.

Cố Nguyên Bạch nhìn trái ngó phải một hồi, thở dài.

Giảng viên giảng bài môn này thích nhìn chằm chằm sinh viên, phàm là học sinh ngồi ở ba hàng đầu trong lớp nhất định sẽ bị ông hết sức chăm chú nhìn chằm chằm, không thể chơi di động không thể ngủ, trở về lúc học cấp 3.

Tối hôm qua Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn náo loạn đến hơn nửa đêm, dưới mí mắt còn có bọng mắt xanh lá, ban đầu y còn muốn tận dụng lớp học buổi chiều để ngủ bù.

Bạn cùng phòng cùng bạn cùng lớp ở chung quanh cũng đang thở ngắn than dài, nhận mệnh mà ngồi xuống hàng phía trước, Cố Nguyên Bạch đang muốn đi đến chỗ ngồi với bạn cùng phòng, cuối cùng có một người đứng lên ở giữa đám người, đĩnh bạt như tùng, thanh âm hào phóng, "Cố Nguyên Bạch, tới đây."

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên liền thấy Tiết Viễn cười với y, trên mặt mày mang theo cảm giác gợi cảm thoả mãn. Bên cạnh hắn đang có một ghế trống, là vị trí ngồi dựa vào tường yên tĩnh nhất.

Cố Nguyên Bạch thoáng chốc bật cười, nhẹ nhàng vui sướng vỗ vỗ bả vai bạn cùng phòng, "Tụ mày ngồi đi, tao đi ra phía sau."

Đám bạn cùng phòng trợn mắt há hốc mồm: "...... Đệt!"

Cố Nguyên Bạch rất nhanh liền đi đến phía sau, y vừa ngồi xuống, hàng phía trước liền có người quay đầu lại trêu ghẹo nói: "Vừa rồi vị trí này đã được không dưới mười chị gái hỏi, quan trọng là dù mấy cô ấy đẹp thì anh Viễn cũng không nhả ra, thì ra là chiếm chỗ vì anh em."

Không thể không nói Cố Nguyên Bạch nghe xong những lời này tâm tình càng tốt, y cười nói: "Anh Viễn vất vả."

Tiết Viễn kéo ghế đến bên cạnh Cố Nguyên Bạch, tay đặt ở trên vành ghế sau lưng vợ, dường như muốn ôm vợ vào trong ngực, bày ra dục vọng chiếm hữu mười phần, thấp giọng dỗ dnahf, "Kêu thêm một tiếng anh Viễn nữa?"

Cố Nguyên Bạch nâng mí mắt lên, tóc đen rơi ở đuôi mắt, "Cơ hội chỉ đến một lần trong đời, hôm nay không có."

Tiết Viễn cười hai tiếng, ép xuống càng gần, như là tán tỉnh, "Tuyệt tình như vậy sao?"

Người ngồi hàng phía trước nhìn bọn họ, cảm giác không chen vào được câu nào, buồn bực quay đầu lên.

Cố Nguyên Bạch hạ giọng nói chuyện với Tiết Viễn một hồi mới bị Tiết Viễn thúc giục dựa lên trên bàn ngủ. Tiết Viễn phủ thêm áo khoác cho y, lấy dầu thơm từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận bôi lên mấy vết muỗi đốt trên người Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch như là cảm giác được, buồn ngủ mở mắt ra nhìn hắn.

"Ngủ đi," Tiết Viễn nói, "Chồng bôi dầu thơm cho em."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiết Viễn ( dã tâm bừng bừng ): Ta muốn làm chồng

_________________________________________
Đột nhiên nhớ tới câu miêu tả về nam chính công :"Một đêm bảy lần", cơ mà chương trước anh Viễn có sáu thôi. Vậy chắc là con ghẻ :>>>>

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info