ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

"Lần sau ta sẽ nhẹ hơn một chút"

TieuVy_Vy

24/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 123

Việc như này Tiết Viễn sẽ làm!

Sau hạ trị Tiết Viễn liền dẫn người đi làm việc này. Trước khi cấm đi lại ban đêm, hắn đã mang theo thủ hạ trở về phủ.

Dùng cơm tối xong Tiết Viễn liền trở về phòng. Cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt, Tiết Viễn đẩy cửa đi vào, lúc này hắn mới phát giác trong bóng tối còn có một người khác ngồi ở trong phòng.

Người này nói: "Tiết Cửu Dao, đã làm xong?"

Là thanh âm của Thánh Thượng.

Tiết Viễn giống như không nghe được, trấn định đóng cửa lại, ánh trăng chiếu vào từ giữa khe cửa càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn bị nhốt ở ngoài cửa.

Thánh Thượng nói: "Trẫm đang hỏi ngươi đó."

Tiết Viễn lầm bầm lầu bầu: "Ta thế mà nghe được thanh âm Thánh Thượng, hay là cũng hít phải hương độc kia rồi?"

Cố Nguyên Bạch cười nhạo một tiếng, không vội, y thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, xoay chuyển nhẫn ban chỉ xanh ngọc trên tay, nhìn hắn làm bộ làm tịch là lại muốn làm chuyện cái gì.

Vuốt đen của Tiết Viễn đến gần, mũi chân đụng phải cái bàn, hắn cũng ngửi thấy được mùi hương trên người Thánh Thượng. Thánh Thượng hẳn là tắm gội xong mới tới Tiết phủ, ướt át dày đặc, sương mù mờ mịt.

Đây tất nhiên không phải là ảo giác, nhưng Tiết Viễn lại chỉ coi như không biết, hắn đè lên trái tim đang nhảy bang bang, sau đó đi đến trước mặt lại khó dằn nổi mà duỗi tay, bàn tay đặt lên đầu Thánh Thượng, cúi đầu tìm kiếm môi.

Chỉ trong chớp mắt, môi Cố Nguyên Bạch liền như bị Tiết Viễn đói khát mút đến đau, gia hỏa này giống như là khát khô đã lâu, đầu lưỡi hướng trong miệng Cố Nguyên Bạch mà tìm tòi, tham lam nồng nhiệt mà bọc lên cánh môi, hơi thở trên chóp mũi cũng bị hắn ép khô.

Cố Nguyên Bạch hung hăng cắn xuống một ngụm, Tiết Viễn hít hà một hơi, che miệng hàm hồ nói: "Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch cũng giơ tay bưng kín môi, đau giống như bị rớt một miếng thịt, "Tiết Cửu Dao, ngươi là muốn cắn rớt một miếng thịt của ta sao?"

Tiết Viễn nghe được một tiếng hít khí nho nhỏ này của Thánh Thượng, vội vàng lôi kéo người đi ra cửa phòng, ánh trăng sáng ngời trong sân, trên mặt đất dường như cũng biến thành một hồ nước nhiễm màu bạc, Tiết Viễn ấn Thánh Thượng ngồi phía trên ghế đá, nhìn môi Cố Nguyên Bạch có bị trầy da hay không.

Còn may không bị trầy. Chỉ là đôi môi nhạt màu bị Tiết Viễn mút thành đỏ hồng như là nước hoa nghiền ra, cúi sát vào nhìn xuống thật sự giống như nhụy hoa thơm ngọt vậy.

Tiết Viễn đã lâu không hôn y, bởi vì nguyên do Thánh Thượng bận rộn, bởi vì khi Thánh Thượng mắng hắn ba lần thứ súc sinh, hắn lại ở trước mặt Thánh Thượng hơi hơi cứng, cho tới bây giờ đã là một tháng lẻ bảy ngày.

Tiết Viễn không nhịn xuống, lại cúi đầu hàm hôn lên một cái, "Lần sau ta sẽ nhẹ hơn một chút."

Cố Nguyên Bạch đẩy hắn ra, thầm nghĩ ngươi lại nhẹ kiểu nào, đầu lưỡi ngươi vẫn lớn như vậy, quá căng, làm người phiền.

"Hỏi ngươi một lần cuối cùng, sự tình đã làm tốt chưa?" Cố Nguyên Bạch nhíu mày.

"Làm tốt," Tiết Viễn gật gật đầu, ngoan ngoãn mà đáp lời nói, "Theo như lời Thánh Thượng nói, chặt đứt đùi phải, không lưu lại nửa phần dấu vết."

Trong lòng Cố Nguyên Bạch buông lỏng, "Rất tốt."

Hai người cùng ra cửa, theo con đường nhỏ đi đến trước cửa Tiết phủ. Ánh trăng trên cao, côn trùng kêu vang chim kêu nhẹ nhàng. Trong lòng Cố Nguyên Bạch dâng lên chút ít yên lặng, khi hai người bước chậm đến bên hồ, Tiết Viễn đột nhiên cầm tay Cố Nguyên Bạch.

Có thể là cảnh sắc quá đẹp, cũng có thể là tâm tình sung sướng, Cố Nguyên Bạch giả vờ không biết, mà là hỏi: "Hắn có xin các ngươi tha cho hắn không?"

"Chưa từng," Tiết Viễn trầm ngâm một lát, "Thật ra hắn có cốt khí, đầu tiên là lấy lợi ích dụ hoặc, sau khi không thể làm ta thu tay lại liền không rên một tiếng, nhường chúng ta động thủ."

"Người này lòng dạ thâm sâu," Cố Nguyên Bạch nhíu mày, "Sau khi chuyện quốc hương ở Tây Hạ phát ra, tuyệt đối không ít hơn những gì hắn nói."

Lý Ngang Dịch tạo cho Cố Nguyên Bạch có cảm giác rất không tốt.

Đến nay vẫn chưa có người làm cho Cố Nguyên Bạch có cảm thụ như vậy, Lý Ngang Dịch như là một bông hoa giấu thanh đao bên trong, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền sẽ bị mặt ngoài vô hại hung hăng đâm lên một kích yếu hại máu tươi đầm đìa.

Người như vậy nếu như không làm rõ mục đích của hắn, như vậy Cố Nguyên Bạch tình nguyện giết lầm cũng tuyệt đối không tha cho hắn trở lại Tây Hạ.

Tiết Viễn nói: "Thánh Thượng, hoàn hồn."

Cố Nguyên Bạch hồi thần, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Làm sao vậy?"

"Ban ngày nghĩ quốc sự thì thôi đi," Tiết Viễn ân cần dụ dỗ, nhéo lòng bàn tay mềm mại của y, "Thật vất vả mới đến đêm lại đi nghĩ mấy chuyện phiền toái, đầu óc không chịu nổi."

Cố Nguyên Bạch không tiếng động nâng lên khóe môi, "Hôm nay trẫm đã nghỉ tạm năm canh giờ."

Mí mắt Tiết Viễn nhảy dựng một cái, "Phải không?"

Cố Nguyên Bạch hừ cười nói: "Đến trẫm ngủ một giấc buổi trưa ngươi cũng phải ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm, ngươi có thể không biết?"

"......" Tiết Viễn rốt cuộc thở dài, "Vậy Thánh Thượng ngủ cũng ngủ đủ rồi, ban ngày xử lý chính vụ cũng xử lý đủ rồi. Thần liền nói thẳng, lúc này ngươi với ta ở bên nhau, có thể chỉ nhìn ta chỉ nghĩ đến ta hay không?"

Cố Nguyên Bạch nói: "Trên môi còn đau."

Y nói những lời này vốn là muốn nhắc nhở Tiết Viễn, nói cho Tiết Viễn biết nếu như y thật sự chỉ nhìn hắn, vậy trên môi sẽ không chỉ là bị hôn có chút đau nhưng không đến mức trầy da thôi đâu.

Tiết Viễn tưởng thật, cau mày, lại tinh tế kiểm tra môi Cố Nguyên Bạch.

Hắn cúi đầu, dung mạo tuấn tú liền ở trước mắt, khóe mắt sắc bén hàm chứa vài phần cấp bách, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt lên trên người Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch bị nâng mặt vuốt môi, ánh mắt như có như không đảo qua hầu kết trên cổ Tiết Viễn: "Không có việc gì."

Nhưng Tiết Viễn lại vẫn không buông tay, hắn cúi đầu nhẹ nhàng ngửi, thấp giọng: "Mùi hương trên người Thánh Thượng rất thơm ngọt."

Trong cổ họng Cố Nguyên Bạch có chút ngứa, lại không có nói chuyện.

"Thánh Thượng có phải vì tới gặp thần mới cố ý tắm gội hay không?" Tiết Viễn thấp giọng cười, cười đến lỗ tai phát ngứa, hơi thở nóng lên, "Tóc cũng thơm quá."

"Cút đi," Cố Nguyên Bạch chậm rì rì nói, "Tiết Cửu Dao, ngươi thật sự sẽ dát vàng lên trên mặt chính mình."

Tiết Viễn sợ chọc giận y, kịp thời thay đổi lời khác, nói: "Thánh Thượng còn có nhớ những cánh hoa khô ngài gửi cho thần trước đó hay không?"

Cố Nguyên Bạch: "Nhớ rõ."

Tiết Viễn buông tay đang nâng tiểu hoàng đế xuống, ngược lại thật cẩn thận mà kéo xuống một cái túi thơm từ bên hông bản thân. Túi thơm vừa mở ra, mùi hương cánh hoa liền lan ra khắp nơi, Tiết Viễn từ giữa túi cầm lên một cánh hoa hồng thạch lựu, "Thánh Thượng, hương vị hoa này nếm thử thật sự không tồi, ta đút ngươi ăn một chút?"

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn vào túi thơm một cái, hoa bên trong bị ăn đến chỉ còn lại một nửa, khó trách thời điểm Tiết Viễn hôn môi y lại mang theo mùi hương hoa cỏ cây, thì ra là bởi vì thứ này.

Y duỗi tay muốn tiếp nhận cánh hoa, Tiết Viễn lại trở tay bỏ cánh hoa vào miệng mình, rồi sau đó cúi đầu, dùng đầu lưỡi đẩy cánh hoa vào môi Cố Nguyên Bạch, lại ép cánh hoa đến chia năm xẻ bảy chảy ra nước hoa, qua một hồi lâu mới rời khỏi, môi dán môi, khàn giọng hỏi: "Ăn ngon không?"

Thanh âm Cố Nguyên Bạch cũng khàn theo, "Tiếp tục."

Vì thế Tiết Viễn lại lấy ra một cánh hoa, sốt ruột mà dán môi lên.

*

Sau khi Thánh Thượng ở Tiết phủ ăn hết nửa túi hoa khô trong túi thơm mới lên xe ngựa hồi cung.

Dọc theo đường trở lại cung điện, Cố Nguyên Bạch nâng tay áo che nửa khuôn mặt. Cung hầu chỉ cho rằng là y mệt nhọc, chờ trở lại tẩm cung, những thứ dùng để rửa mặt cùng giường đệm đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ y lên giường đi ngủ.

Cố Nguyên Bạch vẫy lui cung hầu, "Lấy cái gương nhỏ tới đây."

Cung hầu đưa gương lên, sau lại đồng thời nhỏ giọng thối lui. Chờ cửa phòng bị đóng lại, Cố Nguyên Bạch mới thả tay áo cầm lấy gương nhìn lên, chỗ môi quả nhiên đã sưng lên.

Sơ sẩy.

Chung quy vẫn là bị Tiết Viễn dùng nam sắc câu dẫn.

Mi dài của người trong gương hơi nhíu, trên môi sưng đỏ, sợi tóc có chút hỗn loạn, giữa mặt mày lại là thoả mãn mà lười biếng. Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, trách không được Tiết Cửu Dao suốt ngày nhìn y giống như nhìn thấy miếng thịt đầu xương, biểu tình như vậy ai có thể chống cự được?

Y liếm liếm môi, trên môi sưng đỏ đau xót, đến đầu lưỡi xẹt qua cũng đã không chịu nổi.

Đến tột cùng y làm như thế nào cùng Tiết Viễn ăn hết một túi thơm chứa cánh hoa kia?

Cố Nguyên Bạch hồi tưởng một phen, thế nhưng lại không nhớ được cái gì, chỉ nhớ rõ hình ảnh môi lưỡi triền miên cùng Tiết Viễn, càng nghĩ càng thêm rõ ràng, thậm chí giữa môi răng lại một lần nữa cảm giác được căng tràn.

Thời điểm Tiết Viễn hôn y, dán lên y càng ngày càng gần, cánh tay đặt bên hông y giống như muốn hòa y vào trong cơ thể. Hắn ỷ vào sức lực lớn liền cường thế đem chân hắn chống vào giữa hai chân Cố Nguyên Bạch, làm Cố Nguyên Bạch không có cách nào nhúc nhích, chỗ nào có người bá đạo như vậy?

Cố Nguyên Bạch thở ra một ngụm khí nóng, nhắc nhở chính mình.

Không thể lên giường.

Y có thể trực tiếp chết ở trên giường Tiết Viễn.

Nhưng thân thể trẻ tuổi vẫn như là xao động, lửa nóng từ người khác làm thần kinh Cố Nguyên Bạch cũng dâng lên lửa nóng theo. Cố Nguyên Bạch ngồi tại chỗ trong chốc lát, chợt đứng dậy đi đến bên cạnh bàn bình bình tĩnh tĩnh ngồi xuống xử lý tấu chương.

* [Wt TieuVy_Vy]

Ngày kế khi Tiết Viễn thượng trị, mỗi cái liếc mắt nhìn Thánh Thượng dường như cũng mang theo lửa nóng có thể thiêu cháy cả người Cố Nguyên Bạch.

Khi cơm trưởng trưa thị vệ nói với hắn: "Môi Thánh Thượng bị sưng lên, nghe nói là bị muỗi cắn sưng. Bên trong tẩm cung thế mà lại có muỗi, nhóm cung hầu hầu hạ quá không để bụng, sáng sớm Điền tổng quản liền mắng người hầu hạ ở gần đến nỗi máu chó đầy đầu."

Tiết Viễn từ bát cơm ngẩng đầu, trưởng thị vệ nhìn thoáng qua miệng hắn, nheo mắt, "Miệng ngươi tại sao cũng sưng lên?"

Tiết Viễn nuốt một ngụm cơm, mặt không đổi sắc mà gắp miếng thịt nuốt xuống, "Trùng hợp, cũng là bị muỗi cắn."

Trưởng thị vệ "Cọ" mà đứng lên, động tác quá mãnh liệt làm cho ghế phát ra tiếng vang lớn, người chung quanh đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua hướng trưởng thị vệ.

Mặt trưởng thị vệ đỏ lên, thấp giọng nói: "Tiết đại nhân, ngươi chớ có lừa gạt ta."

Tiết Viễn buông đôi đũa xuốn, "Trương đại nhân không tin lời nói của ta? Đêm qua ta ngủ không được liền đi bộ giải sầu trong nhà một chút. Đến khi đi đến bên hồ dừng chân một lát, bên hồ muỗi nhiều, không chỉ trên môi bị cắn, trên người cũng bị cắn vài chỗ, Trương đại nhân muốn nhìn một cái hay không?"

Thị vệ trưởng thấy hắn thật sự muốn cuốn cổ tay áo lên, vội vàng ngồi xuống nói: "Không cần."

Dừng một chút, lại hổ thẹn mà nói xin lỗi Tiết Viễn.

Năm sáu ngày kế tiếp, ánh mắt Tiết Viễn đều như có như không mà xẹt qua môi Thánh Thượng, mỗi ngày đều nhìn tám trăm đến một ngàn lần. Chờ khi sưng đỏ ngày càng bớt đi, hắn cũng chuẩn bị tốt sáu túi thơm đựng hoa khô, bên hông đặt hai túi, trong ngực đặt bốn túi, chỉ chờ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mà lúc này, Cố Nguyên Bạch cũng thuận lý thành chương mà "Biết được" chuyện Nhị hoàng tử Tây Hạ bị hung đồ đánh gãy chân.

Y tự mình đi vấn an Lý Ngang Dịch, Lý Ngang Dịch ngồi ở mép giường, sau khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch liền cười khổ không thôi, hết sức cảm khái nói: "Nếu như ta ngày ấy không có đi ra ngoài tham ăn tham uống, sợ là đã không có lần tai bay vạ gió (*) này."

[(*) Tai bay gió được hiểu là tai họa đến bất ngờ, oan uổng, không né tránh được]

Cố Nguyên Bạch trấn an nói: "Ngự y đã nói, cũng không phải là không thể trị, ngươi an tâm nằm, dưỡng thương cho tốt mới đúng."

Lý Ngang Dịch thở dài, nhìn Cố Nguyên Bạch nói: "Ngài nói thử đây có phải là ông trời đang nhắc nhở ta, muốn ta chớ có rời khỏi Đại Hằng không?"

Cố Nguyên Bạch vân đạm phong khinh, khẽ cười: "Ai mà biết được."

_________________________________________

Thánh Thượng: Đây là yêu đương sao?

Vy Vy: quá đủ ngọt ngào cho một ngày :>>

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info