ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 98

TieuVy_Vy

10/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 98

Ngày thứ hai, Cố Nguyên Bạch để cho Chính Sự Đường điều ra tông cuốn của Lâm Tri Thành.

Trong tông cuốn từng ghi chép lại mấy phong thư của tướng Lâm Tri Thành gửi cho tiên đế, sau khi Cố Nguyên Bạch xem xong, lập tức ghi một phong thư, để Lâm Tri Thành năm sau hồi kinh báo cáo công tác.

Một huyện lệnh nho nhỏ vừa đến nơi mới chưa đầy ba năm, nơi nào yêu cầu hồi kinh báo cáo công tác. Tuy rằng Thánh Thượng cũng không có nói triệu Lâm Tri Thành hồi kinh làm gì, nhưng người có quan hệ tốt với Lâm Tri Thành trong kinh đã lệ nóng doanh tròng chờ gặp mặt cùng Lâm Tri Thành, cũng âm thầm chờ mong Lâm Tri Thành có thể được Thánh Thượng trọng dụng.

Tháng mười hai, nhiệt độ thời tiết giảm mạnh, kinh thành hoàn toàn nghênh đón mùa đông.

Mùa đông này đặc biệt hơn chút, đầu tiên là nạn châu chấu ở bắc bộ bị triều đình sấm rền gió cuốn áp xuống. Sau lại là biên quan nhiều lần khởi xướng xung đột cùng người Khiết Đan, tin chiến thắng liên tục truyền về. Những đại sự này, từ 《 Đại Hằng quốc báo 》 phát tán mà có xu thế lan tràn bốn phía, cũng được bá tánh biết rõ.

Nhưng những việc này cách các bá tánh quá xa, bọn họ phẫn nộ du mục Bắc Cương xâm phạm, tự hào với thắng lợi của binh lính Đại Hằng, nhưng sau khi nghe xong vẫn quan tâm đến giường sưởi mới phát minh ra ở kinh thành hơn.

Những nhà cách kinh thành gần đã động thủ muốn đi mời thợ thủ công ở kinh thành đến nhà xây giường đất.

Nhưng mà hiện giờ bọn họ muốn mời cũng không dễ dàng mời được, thợ thủ công trong kinh thành sớm đã vội đến chân không chạm đất, nơi nơi trong kinh thành đều là nhà người phú quý, những nhà phú quý này một lần chính là làm mấy chục cái giường đất, bản địa vội chưa xong, còn muốn đi nơi khác?

Không đi không đi, quá mệt mỏi.

Nhưng thật ra có người học trộm được kỹ thuật xây giường đất muốn đi nơi khác xây giường đất cho những nhà kia, nhưng những người này không lấy ra được chứng minh do quan phủ. Trên quốc báo đã nói, nếu như người được mời không chứng minh bản thân có thể xây giường đất, nếu như xây không tốt, khói chướng khí mù mịt, triều đình nhất định không phụ trách, bởi vì những người này chưa từng được thợ thủ công hoàng gia dạy dỗ qua, nếu như các ngươi tham rẻ vì muốn tiết kiệm mất đồng tiền, vạn nhất bản thân liền gánh vác tội xây không tốt.

Bởi vì lời nói như vậy, rất nhiều người đều không muốn dùng những người học trộm phương pháp xây giường đất này. Vốn dĩ số tiền thợ thủ công xây giường đất chính thức thu cùng người học trộm thu cũng không kém bao nhiêu đồng, hà tất phải mạo hiểm như vậy? Vạn nhất thật sự xây xong không thể dùng, vậy chẳng phải là hoàn toàn lãng phí tiền sao.

Cho nên mặc dù là chờ, những người này cũng nguyện ý chờ thợ thủ công kinh thành tới, hoặc là thủ công bản địa thợ đã qua học tập.

Mà vào lúc này, rốt cuộc sứ giả Tây Hạ quyết định bọn họ muốn khởi hành rời khỏi Đại Hằng.

Nhưng trước khi rời đi, hoàng tử Tây Hạ nghĩ tới biểu tình của Chử Vệ nhìn hắn ở trước cửa hoàng cung.

Rõ ràng là thích Chử Vệ, nhưng khi nghĩ đến hắn, trong lòng hoàng tử Tây Hạ ngược lại lại dâng lên ác ý, mà ác ý này xen lẫn ngọn lửa không biết tên. Càng tới ngày rời đi càng thiêu đốt đến lợi hại.

Lý Ngang Thuận nghĩ tới nghĩ lui, chính mình cũng tìm được nguyên nhân, cảm thấy chính là Chử Vệ quá mức không biết tốt xấu mới khiến cho Thất hoàng tử Tây Hạ hắn dâng lên ác ý thật sâu như thế.

Ở địa bàn Đại Hằng, lý trí làm cho Lý Ngang Thuận không thể làm cái gì, nhưng ở Tây Hạ đã dưỡng thành tính tình ương ngạnh thô bạo lại khiến hắn không thể nhịn xuống ác khí này.

Vì thế Tây Hạ hoàng tử chuẩn bị ở trong tối làm chút gì đó, dập đi ngọn lửa giận không biết nguyên do này.

*

Cố Nguyên Bạch đang đợi trận tuyết đầu năm nay.

Thường thì tuyết trong kinh thành sẽ rơi xuống vào giữa tháng mười hai, tuyết trắng rơi xuống giống như lông ngỗng, lúc nào cũng một đêm qua đi, bên ngoài đã đọng một lớp tuyết thật dày có thể phủ lên chân trần.

Vừa đến mùa đông, mọi người đều đang chờ tuyết, giống như không có tuyết rơi thì không phải là mùa đông. Cố Nguyên Bạch cũng đang chờ, chờ một trận tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.

Y nằm ở trên giường sưởi, hai con sói Tiết Viễn đưa cho y kia cũng thoải mái nằm ở bên cạnh giường đất, hơi ấm không ngừng làm Cố Nguyên Bạch cảm thấy thoải mái, cũng làm hai con sói này cực kỳ thoải mái.

Đi theo Cố Nguyên Bạch một thời gian, hai con sói này bị dưỡng đến lười biếng, không có việc gì liền quỳ rạp bất động trên mặt đất, trừ bỏ ăn chính là ngủ, thời điểm mỗi ngày đi theo Cố Nguyên Bạch ra ngoài hít thở là lúc có tinh thần nhất trong một ngày, chấn hưng đến anh tuấn lại thần võ. Chỉ là chúng nó tuy lười, nhưng lại thông minh, biết ai là chủ tử thưởng thịt, bởi vậy phá lệ lấy lòng Cố Nguyên Bạch.

Tựa như bây giờ, lúc Cố Nguyên Bạch từ trên giường đặt chân xuống, hai con sói liền tích cực ngồi dậy đi qua, xoã tung lông xám mềm mại, chân Thánh Thượng liền trực tiếp dừng ở trên lưng sói.

Cố Nguyên Bạch dở khóc dở cười, từ trên lưng sói dời đi, "Các ngươi thật đủ cơ linh."

Y duỗi tay xoa nhẹ mấy con sói, đang muốn thu tay lại, hai con sói liền quay qua đầu, dùng đầu lưỡi đỏ tươi thân mật liếm lòng bàn tay Cố Nguyên Bạch.

Đầu sói thật lớn, răng nhọn liền lộ ra trong lòng bàn tay. Cố Nguyên Bạch vỗ vỗ đầu sói, "Thấy tay liền liếm, từ đâu học ra thói hư tật xấu, có sạch sẽ không?"

Điền Phúc Sinh cao giọng nói nói: "Tay Thánh Thượng chúng ta nhất định là sạch sẽ."

"Trẫm là nói đầu lưỡi chúng nó có sạch sẽ không," Cố Nguyên Bạch trở tay bóp lấy hàm dưới đầu sói, vặn bung miệng rộng, nhìn xem hàm răng dưới của hai con sói, "Chúng nó đã tắm chưa?"

Thái giám chuyên môn chăm sóc hai con sói tiến lên, "Thánh Thượng, trước đó vài ngày mới vừa tắm."

"Còn tính là sạch sẽ," Cố Nguyên Bạch một lần kiểm tra hàm răng cùng khoang miệng, xem đến trong lòng những người khác run sợ, cuối cùng vừa lòng gật gật đầu, buông tha hai con sói này, "Không tồi."

Hai con sói này còn chưa có tên chính thức, Cố Nguyên Bạch liền gọi chúng nó là Đại Lang và Tiểu Lang, con đẹp hơn một chút là Đại Lang, còn con khác chính là Tiểu Lang.

Cố Nguyên Bạch cho người kéo chúng nó đi xuống ăn, cung nhân bưng nước ấm rửa tay lên, y thuận miệng hỏi: "Người xây giường đất trong kinh có nhiều không?"

"Nghe nói là rất nhiều," Điền Phúc Sinh vui mừng rạo rực nói, "Thánh Thượng cảm thấy thứ gì dùng tốt, các bá tánh cũng đều cảm thấy tốt. Nghe nói bên ngoài rất náo nhiệt, những nhà xây giường đất thổi phồng công dụng kỳ diệu của giường sưởi, người không xây giường đất nghe càng thêm tò mò, thợ mộc trong kinh thành thật sự rất vội, ăn cơm cũng chỉ có ăn vài miếng."

Cố Nguyên Bạch cười, "Đúng là làm cho Hộ Bộ thượng thư lại có thêm nguồn tiền thu vào. Ngươi xem bộ dạng vắt cổ chày ra nước hiện giờ của Hộ Bộ thượng thư, cùng trước đó thật là khác nhau lớn."

"Hộ Bộ thượng thư là càng làm càng tận tâm," Điền Phúc Sinh nói, "Lương thần tốt nhất."

Từ sau khi Cố Nguyên Bạch bởi vì yêu quý Hộ Bộ thượng thư mới có thể nhắc nhở chớ có kết nhân cùng Thái Phủ Khanh, Hộ Bộ thượng thư liền bắt đầu tích cực hơn ở với chức vị của chính mình, vì Cố Nguyên Bạch tận tâm tận lực, liều mạng hơn vài lần so với trước kia.

Cố Nguyên Bạch gật đầu, đang muốn nói chuyện, bên ngoài chợt có người tới báo, "Thánh Thượng, biên quan đưa tới đồ vật cùng sổ con!"

Cố Nguyên Bạch lập tức nói: "Trình lên đi!"

Người thông báo vội vàng đi đến, trình lên một hộp gỗ nặng trĩu, cung hầu kiểm tra xong, mở ra liền thấy bên trong chính là một cái đầu người máu chảy đầm đìa bị khối băng đông lạnh!

Hô hấp Cố Nguyên Bạch chợt ngừng, y tiến lên tập trung nhìn vào, tuy rằng y chưa từng gặp qua người này nhưng y vẫn là rất nhanh nhận ra được: "Tất Vạn Đan!"

"Vâng," thông báo người nói, "Bắc Cương truyền tin tức đến, bộ tộc Tất Vạn Đan vào mùa đông không có lương thực, mưu toan đánh lén quân ta lại bị ta quân phát hiện, một hồi hỗn chiến thì Tất Vạn Đan đã bị quân ta dùng đao trảm xuống."

Trong khoảnh khắc Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhanh trí, "Chém Tất Vạn Đan là ai?"

"Tiết tướng quân." Thông báo trả lời.

Tiết tướng quân này, là Tiết Bình Tiết lão tướng quân, hay là Tiết Viễn Tiết tướng quân?

Cố Nguyên Bạch áp xuống những lời này, trực giác trong lòng nói có người thể làm ra việc tặng đầu này không phải là Tiết Viễn thì không thể, "Đưa đầu Tất Vạn Đan cho trẫm làm cái gì? Sau khi Tất Vạn Đan chết, hiện tại những người khác trong tám bộ Khiết Đan như thế nào?"

Một tên Tất Vạn Đan chết thì chết, chuyện sau đó nếu như xử lý không tốt mới là phiền toái.

Người đến thông báo trình lên một phong thư thật dày, "Ngài vừa xem liền biết."

Cố Nguyên Bạch tiếp nhận giấy viết thư mở ra, nhìn xuống đọc nhanh như gió.

Thì ra là bộ tộc Tất Vạn Đan cũng bị nạn châu chấu ảnh hưởng làm hại, tuy tốt hơn chút so với Nhật Liên Na nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Sau khi thu nhận tàn binh Nhật Liên Na, rất nhanh Tất Vạn Đan liền đã không có lương thực.

Nhưng Tất Vạn Đan không phải hạng người lỗ mãng như Nhật Liên Na, trước tiên hắn bố trí tốt mai phục, lại dụ binh lính Đại Hằng giao chiến, tính toán lấy tù binh tới đổi lương thực. Người tiếp chiến đúng là Tiết Viễn, khi đang cố ý chọc giận Tiết Viễn, Tất Vạn Đan từng cười to trào phúng nói: "Chủ tử các ngươi là tên tiểu mao đầu tử chưa cai sữa mẹ, bệnh đến gió thổi liền chết, nếu trước mặt tới ta, một lóng tay ta cũng có thể bóp chết!"

Lúc trước bất luận ai mắng như thế nào Tiết Viễn cũng cười tủm tỉm, lúc nghe câu nói này liền biến thành mặt vô biểu tình, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tất Vạn Đan.

Hắn không bị trúng phép khích tướng, Tất Vạn Đan đành phải mang đội rút về. Mà chờ lúc đêm khuya, càng là dương đông kích tây, phái Nhật Liên Na, chính nhi tử mình cùng dưới trướng đại tướng Ô Nam tiến công theo bốn đường, chuẩn bị từ quan khẩu tiến nhanh xâm nhập đoạt lương về.

Đêm đó là một trận hỗn chiến lớn, buồn cười nhất chính là nhi tử Tất Vạn Đan gặp mai phục, khi Tất Vạn Đan tiến lên đi cứu lại bị Ô Nam đại tướng từ trước đến nay luôn giấu giếm sát tâm với nhi tử Tất Vạn Đan coi như con, vì thế phái binh thừa dịp đêm tối bắn tên, tính toán lấy lý do tên lạc làm giết cái tên tiểu tử luôn đối đầu với hắn, ai từng nghĩ chờ đến khi binh lính Đại Hằng nổi lửa lên, Ô Nam mới phát hiện ra hắn giết chết thế mà lại là Tất Vạn Đan.

Ô Nam sợ ngây người.

Thủ hạ Ô Nam cũng sợ ngây người.

Một khắc kia, tâm tình toàn bộ thủ hạ bộ tộc Tất Vạn Đan đều phức tạp đến cực điểm, ngây ngốc tại chỗ. Thẳng đến khi cung thủ binh lính Đại Hằng bắt đầu công kích, bọn họ mới hoảng loạn không chọn đường, như rắn mất đầu hốt hoảng trốn ra khỏi cửa khẩu biên quan.

Cái đầu này đúng là Tiết Viễn chém xuống, lấy cho Cố Nguyên Bạch phát tiết lửa giận.

Dám nói Cố Nguyên Bạch sẽ chết sớm, vậy Tất Vạn Đan chết sớm một chút đi.

Sau khi Cố Nguyên Bạch nhìn thấy cách chết Tất Vạn Đan, tức khắc biết đây là có chuyện gì.

Vốn dĩ Tất Vạn Đan này bị một mũi tên lấy mạng, mặt ngoài nhìn qua là Ô Nam làm hại, thực tế khả năng tám chín phần chính là người Đại Hằng nhận lúc hỗn loạn, lấy chuyện này giá họa cho Ô Nam.

Trên giấy viết thư đã viết tỉ mỉ kỹ càng quá trình xảy ra, Cố Nguyên Bạch cơ hồ có thể từ trong giấy viết thư cảm giác được nguy cơ to lớn cùng đao quang kiếm ảnh đêm đó. Sau khi y xem xong, thở phào một hơi, buông tay đi xem đầu bên trong hộp gỗ.

Mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả này thật sự là cực kỳ tốt đẹp. Tất Vạn Đan chết ở trong tay một đại tướng bản thân tín nhiệm, bất luận là đại tướng này muốn giết chết nhi tử hay là muốn giết hắn, sự thật đăt ở trước mặt, bộ tộc Tất Vạn Đan phải rối loạn.

Tám bộ Khiết Đan đã loạn hai bộ, người còn lại cũng nên nóng nảy rồi. Có lẽ mục tiêu chợ chung ở biên quan cùng xây thương lộ có thể nhanh hơn một bước so với trong dự đoán.

Cố Nguyên Bạch nhìn đầu Tất Vạn Đan, nhìn đôi mắt đã không có sinh cơ, thương hại nói: "Ngươi sẽ không chết một cách vô dụng."

"Trẫm còn phải đa tạ ngươi đã giúp trẫm đặt nền móng cho việc khơi mào nội loạn cùng xâm nhập vào các ngươi về sau. Chờ xem, nhìn xem tiểu mao đầu chưa cai sữa một lóng tay có thể bóp chết trong miệng ngươi," y nói, "Làm như thế nào khiến cho các ngươi biến mất ở trong con sông dài lịch sử."

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info