ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 92

TieuVy_Vy

08/11/2021.

Chưa gì đã 3h sáng.

Ngta tiêm vaccine xong thì đi làm, toi tiêm xong thì nghỉ job1, nghỉ luôn job2.

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 92

Tiết Viễn đứng một ngày ở trên tường thành, gió lạnh vèo vèo, hắn biết lạnh.

Thời điểm trăng treo trên trời cao, hắn đi tìm Tiết tướng quân, tơ máu trong mắt như ẩn như hiện dưới ánh nến.

Tiết tướng quân cau mày hỏi hắn: "Rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy?"

"Chuyện ở Bắc Cương đã ổn định," Tiết Viễn không đáp lời này, hắn đem mở mành doanh trướng ra, hít thở gió lạnh khí lạnh bên ngoài, mỗi một hơi thở đều là chua chát cùng khổ sở, "Tiết tướng quân, người Tất Vạn Đan phải qua đông mới có thể đánh đến đây, hắn cùng Nhật Liên Na ốc còn không mang nổi mình ốc, ít nhất Bắc Cương sẽ có một tháng thanh nhàn?"

Tiết tướng quân bị đông lạnh đến râu run rẩy, "Mau thả mành xuống đi. Ngươi hỏi cái này làm gì? Bắc Cương xác thật có một hai tháng thanh nhàn, quân địch cùng quân ta đều phải làm chuẩn bị để tiếp tục khai chiến."

Tiết Viễn thu hồi tầm mắt đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, ngược lại đặt ở trên người Tiết tướng quân, thần sắc hắn hòa lẫn với bóng đêm, nói: "Tiết tướng quân, cho ta thời gian một tháng."

"Ta muốn đi xử lý một ít việc."

* [Wattpad TieuVy_Vy]

Cố Nguyên Bạch thu phục xong Thái Phủ Khanh, sau khi biến trứng gà vàng một trăm hai mươi văn tiền một cân trở lại tmột lần nữa trở lại thành mười hai văn tiền, y lại tưởng niệm Thái Phủ Khanh thành thật dùng tốt trước đó một phen, cũng cho người gửi cho Thái Phủ Khanh tiền nhiệm còn đang trong hiếu kỳ một phong thư.

Thái Phủ Khanh còn đang trong hiếu kỳ nhận được phong thư Thánh Thượng liền thụ sủng nhược kinh, tức khắc cũng giữ tin lại cho Cố Nguyên Bạch, trong thư cho thấy trung tâm, lại ám chỉ không thể hồi báo tín nhiệm của Thánh Thượng, chỉ nguyện có thể tiếp tục vì Thánh Thượng mà tận lực làm hết phận sự.

Tâm tình Cố Nguyên Bạch rất tốt, nói lời trấn an, chỉ cần hắn giữ đạo hiếu trở về, chứa Thái Phủ Khanh kia liền có thể đảm nhiệm một lần nữa.

Chức Thái Phủ Khanh hiện tại y giao cho người tín nhiệm kiêm chức trước.

Trong thời gian này, triều đình cũng không phải là không có chuyện tốt, trước đó vài ngày cũng đã xảy ra một chuyện tốt, đó chính là lại phát hiện một quặng sắt ở Kinh Hồ Nam.

Kinh Hồ Nam quả thực là che giấu một bảo tàng, sau khi Cố Nguyên Bạch nắm trong tay mỏ vàng của Trần Kim Ngân liền vây quanh bắt đầu đào mỏ vàng, kết quả vàng còn chưa có đào xong lại tới một kinh hỉ lớn.

Tưởng tượng đến chuyện này Cố Nguyên Bạch liền muốn cười. Y vừa cười vừa phê duyệt tấu chương, lúc chính vụ xử lý xong đã qua một ngày. Một ngày như vậy thật sự là đến nhanh qua nhanh, y đứng dậy đi ra ngoài điện nhìn nhìn, lúc này cũng chỉ là vừa qua giờ Thân, sắc trời lại tối đen đến giống như đêm khuya.

Điền Phúc Sinh tiến lên: "Thánh Thượng, Hòa Thân Vương phái người gửi lời, mời ngài cùng đi thôn trang ngoài kinh ngâm ôn tuyền, ngày mai là ngày nghỉ tắm gội, ngài có muốn đi không?"

Cố Nguyên Bạch hỏi: "Là cái thôn trang của Lư Phong trẫm thưởng cho hắn?"

"Vâng," trong lòng Điền Phúc Sinh đáng tiếc, "Thôn trang kia hẳn là phải giữ lại trong tay Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch không sao cả mà cười cười, xoay xoay ngọc ban chỉ trong tay, trầm ngâm một lát nói: "Khi trong tay trẫm không nắm quyền lớn, đã nghe nói chỗ tốt của thôn trang kia. Nếu Hòa Thân Vương đã mời, vật liền đi cùng đi."

Điền Phúc Sinh đáp: "Vâng."

*[Wattpad TieuVy_Vy]

Ngày thứ hai, xe ngựa từ bên trong kinh thành chạy về phía ngoại thành.

Cố Nguyên Bạch ở trên xe ngựa đọc sách, lại có chút đọc không vào. Y nhìn cảnh sắc qua nhanh ngoài cửa sổ, tay ôm lò sưởi trầm mặc không lên tiếng.

Xe ngựa Thánh Thượng cũng phân ra ngoại các cùng nội các, bênh trong ngoại các, nô bộc đang nấu trà, bên trong nội các, Chử Vệ đang cầm sách đọc, mà Thường Ngọc Ngôn phong tư nhẹ nhàng còn lại đang ngồi nghiêm chỉnh đọc sách cho Thánh Thượng.

Hàn Lâm hầu hạ, quân tử làm bạn, sạch sẽ giống như thời tiết đầu mùa.

Khổng Dịch Lâm thật sự cao lớn, hắn ngồi xe ngựa không vừa người, hắn cùng vài người còn lại liền ngồi trên xe ngựa phía. Cũng là hắn nghe nói Thánh Thượng muốn xuất kinh mới trở lại Hàn Lâm cùng một chúng đồng liêu tiến đến xin đi cùng Cố Nguyên Bạch, để ở trên đường đến tuyền trang cũng có thể giải buồn cho Thánh Thượng.

Chử Vệ nói là đọc sách, đôi mắt lại có chút xuất thần, ngẫu nhiên không tự giác mà liếc mắt qua trên người Thánh Thượng một cái, lại như con bướm bị kinh động vội vàng cúi xuống.

Nhưng mà khẩu thị tâm phi lại không ngăn được một chữ "Muốn". Chờ mắt hắn nhìn lên lần nữa lại ngưng lại, trên mặt Thánh Thượng để lại sương sớm do gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào mặt, phía trên lông mi đen tuyền, thế nhưng đã ngưng sương giá trắng xám.

"Thánh Thượng," Chử Vệ sốt ruột, lấy ra khăn tay đưa tới trước mặt Cố Nguyên Bạch, "Bên ngoài gió lạnh thấu xương, hay là đóng cửa sổ lại, tránh cho nhiễm phong hàn đi."

Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, hiếm lạ nhìn khăn tay hắn: "Trên mặt trẫm bị nhiễm bẩn?"

"Là ngưng sương," Thường Ngọc Ngôn ngưng đọc sách, chen vào nói, "Thánh Thượng có từng cảm thấy lạnh không?"

Cố Nguyên Bạch nói giỡn nói: "Có thể là trẫm còn lạnh hơn so với sương sớm, nên không cảm thấy được lạnh lẽo."

Chử Vệ thấy y chưa từng duỗi tay tiếp khăn, bản thân liền nhíu mày nâng tay lau đi nước cùng sương đọng trên mặt Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch đã quen được hầu hạ liền quay sườn mặt qua, để hắn cũng lau sườn mặt qua một lần.

Cung hầu ở bên ngoài ngoại các nhỏ giọng nói: "Thánh Thượng, trà đã xong."

Thường Ngọc Ngôn nhận lấy nước trà, trà vừa rót ra, hương trà nồng đậm liền tràn đầy toàn bộ xe ngựa. Nước trà màu xanh trầm đậm, lại trong suốt rõ ràng, mùi hương sâu thẳm xen lẫn với tuyết sơn mát lạnh, ngửi vào một hơi liền cảm thấy không giống bình thường.

Thường Ngọc Ngôn ngửi thật sâu một hơi mùi thơm, kinh ngạc cảm thán, "Trà này là trà gì?"

"Là trà hoàng sơn thứ nhi," cung hầu pha trà bên ngoài nói, "Hoàng sơn này là ở núi tuyết dật châu, số lần mưa xuống mỗi năm phải dưới mười sáu lần, tình ngày nắng phải trên ba trăm sáu mươi ngày, khắp thiên hạ chỉ này có một chỗ có trà hoàng sơn thứ nhi. Mỗi năm chỉ có thời kỳ kinh trập đến cốc vũ (*), còn có thời kỳ đầu thu hương vị trà thứ nhi mới là tốt nhất."

[(*) Tiết Kinh trập: một trong 24 tiết khí, vào ngày 5 và ngày 6 tháng 3 dương lịch.

(*) Tiết Cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng ngày 19, 20 hay 21 tháng tư.]

"Năm trước nước mưa rơi nhiều hơn chút, Thánh Thượng liền không thể uống trà thứ nhi, uống chính là Song Tỉnh Lục, chén trà Thường đại nhân uống hiện giờ, đúng là lá trà mới hái xuống lúc đầu thu."

Thường Ngọc Ngôn cảm giác chén trà trong tay nặng tựa ngàn cân, hắn cử động người ngồi thẳng, "Đa tạ Thánh Thượng yêu mến, để thần hôm nay cũng có thể nếm thử trà thứ nhi này."

Cố Nguyên Bạch cũng là vừa rồi mới biết loại này trà còn phải chú ý như vậy, nước mưa cùng tình ngày cũng không chịu khống chế của con người, cứ như vậy, càng là vật lấy hiếm làm quý, y cười cười, "Nếu thích, vậy người tới lấy hay bao lá trà, đưa cho Thường khanh cùng Chử khanh giữ lại dùng."

Bên ngoài vâng dạ, Cố Nguyên Bạch cười cười, nâng dậy hai người nói lời cảm tạ với y, nhẹ nhàng cười nói: "Lá trà dù tốt, cũng không bằng một mảnh tâm ý hai vị khanh đối với trẫm. Dù cho trân quý, ở trong mắt trẫm, có thể làm hai vị thích mới là đáng giá ngàn vàng."

Thánh Thượng quả thực không có lúc nào là không quên mua chuộc nhân tâm.

Lời ngon tiếng ngọt giữa quân thần đối với Cố Nguyên Bạch mà nói chỉ là thuận miệng nói ra, ta nói ngươi nghe xong là được, mọi người đều là người trưởng thành, nói ra lời hay buồn nôn so với thư tình đời sau cũng có thể nổi một thân da gà.

Nhưng Thánh Thượng thuận miệng vừa nói này lại làm Chử Vệ trong lòng cả kinh, tay bị Thánh Thượng nắm lấy co rúm lại một chút, cơ hồ theo bản năng muốn mở miệng biện giải.

Nhưng ngay sau đó, lý trí kéo hắn lại. Hắn âm thầm nhăn mi, không muốn nghĩ nhiều, cùng Thường Ngọc Ngôn nói: "Tạ chủ long ân."

*

Hai con sói theo sát Cố Nguyên Bạch không rời, vòng cổ trên cổ chúng nó treo ở trên xe, chạy bộ vội đuổi theo.

Hai con sói này vô cùng bảo hộ chủ nhân, chạy vội một canh giờ cũng không thả lỏng bước chân một chút nào, còn may xe ngựa chạy tốc độ chậm, bọn thị vệ trên đường sợ chúng nó đói bụng cắn người, vẫn luôn ném cho chúng nó miếng thịt tươi ngon.

Một canh giờ sau, xe ngựa đã tới tuyền trang, Cố Nguyên Bạch được đỡ xuống xe.

Những người bên cạnh có tiếp xúc thân mật với Cố Nguyên Bạch đã sớm biết tính nết hai con sói này, lúc nào cũng sẽ treo trên người lên một gói thuốc là có thể khiến tinh thần thanh thản, làm như vậy cũng có thể đề phòng sói cắn bị thương. Thí dụ như lúc này, trưởng thị vệ liền quang minh chính đại chạm vào ngón tay Thánh Thượng, không ngừng chạm vào, còn như có như không nắm lấy, hai con sói này cũng chỉ nhìn, không có nhào lên.

Xe ngựa phía sau cũng đã ngừng, một hàng người dài đi xuống. Hòa Thân Vương mang theo người cung nghênh Thánh Thượng, lúc sau thấy nhiều người như vậy cũng không nói gì thêm, hắn muộn thanh nói: "Thánh Thượng tới vừa lúc, bên trong đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đợi Thánh Thượng nghỉ ngơi một phen, lại đi ngâm ôn tuyền."

Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Được."

Dùng cơm, lại ngủ một hồi. Cố Nguyên Bạch tinh thần sáng láng mà rời khỏi giường, cho người chuẩn bị đồ vật, y đi ngâm ôn tuyền một chút.

Kỳ thật trong hoàng cung muốn cái gì mà không có, Cố Nguyên Bạch tới nơi này của Hòa Thân Vương chính là vì tuyền trì lộ thiên. Một bên ngâm một bên nhìn xem phong cảnh uống uống chút rượu, à, chút rượu thì y không thể uống, nhưng chuyện tốt như vậy, cũng chỉ có ở ngoài cung mới có thể hưởng thụ được vài phần thú vui thôn dã.

Mọi người cùng chờ ở đường nhỏ ngoài tầng tầng rừng rậm, chỉ có kia hai con sói đã nghỉ ngơi đủ rồi đi theo phía sau Cố Nguyên Bạch. Hai con sói này có thể còn hung ác hơn so với mười mấy thị vệ, người khác không dễ được đi vào theo, chúng nó lại là cái gì cũng không cố kỵ.

Bởi vậy, mọi người cũng tâm an canh giữ ở bên ngoài. Còn lại Cố Nguyên Bạch mang theo hai con sói chậm rì rì mà đi theo mùi lưu huỳnh vị.

Phía dưới tuyền trang chính là mạch suối nước nóng, nơi có suối nước nóng, mùa hoa cỏ ở các thôn trang đều nở đến phồn vinh diễm lệ, ấm áp như xuân. Áo khoác đã cởi xuống, mặc áo đơn cũng không lạnh.

Cố Nguyên Bạch xuống nước, hai con sói nằm ở ngay đường nhỏ, sau khi Thánh Thượng nhắm mắt lại ở trong ao, hai con soi vẫn đang ngủ không biết nghe được cái gì, chúng nó bỗng chốc đứng lên, ánh mắt cảnh giác hung mãnh, một lát sau, lại không thể hiểu được mà tan đi đề phòng, một lần nữa bò trở lại trên mặt đất.

Tiếng nước tí tách, Cố Nguyên Bạch cực kỳ thoải mái. Thời điểm đang muốn nhắm mắt lại, bên trong bụi cỏ đột nhiên truyền đến động tĩnh, y đang muốn quay đầu lại, trên mắt lại có một con bàn tay to lớn che lại, che lại đôi mắt y, không biết là ai ở phía sau người kêu một tiếng: "Thánh Thượng."

Thanh âm phát ra như người câm tan vỡ.

Mùi máu tươi, vị phong trần.

Hô hấp Cố Nguyên Bạch dừng một chút, bàn tay này thực nóng, nóng đến mí mắt Cố Nguyên Bạch cũng nóng theo. Người phía sau đã cách y gần như vậy, nhưng hai con sói kia lại không kêu ra tiếng. Chuyện này không có khả năng, trừ phi người này là Tiết Viễn.

Nhưng Tiết Viễn ở Bắc Cương.

Lý trí nói không có khả năng, nhưng ngoài miệng lại trầm giọng nói: "Tiết Cửu Dao, ngươi thật to gan."

Sau một lúc lâu không ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng dòng nước róc rách, đang lúc Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ không tốt, sắp nhăn mi lại, người phía sau đột nhiên cười, đè thấp thân thể, ở bên tai Cố Nguyên Bạch nói: "Ngươi còn chưa có quên ta."

Vừa dứt lời, hắn đã nhảy vào hồ nước, một thân phong trần mệt mỏi xen lẫn nước suối mà đến, tay che hai mắt Cố Nguyên Bạch vẫn chưa buông ra.

Sau khi Cố Nguyên Bạch biết là hắn, hơi không thể thấy mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lửa giận ẩn ẩn lại tăng lên, nhấc chân liền đá về phía dòng nước dao động.

Mắt cá chân bị người nắm lấy, bàn tay thô ráp cực nóng bao đến kín mít. Nước gợn càng lúc càng lớn, người giống như cách Cố Nguyên Bạch càng gần. Cố Nguyên Bạch duỗi tay muốn đẩy tay Tiết Viễn đang che khuất đôi mắt y, nhưng cánh tay lại giống như sắt, không chút sứt mẻ.

"Thánh Thượng," Tiết Viễn giống như cười, nhưng giọng nói hắn quá khó nghe, giống như còn hàm chứa gió cát dày nặng, tiếng cười liền có vẻ quái dị, "Ta tiến kinh liền nghe nói ngươi đã đến nơi này, cũng nghe nói ngươi muốn cưới cung phi."

Tay hắn bắt đầu chậm rãi vuốt ve, thật sự giống như đá viên, "Nàng kia là ai."

Sát ý âm thầm hiện lên, lệ khí che giấu trong ngữ khí đến hoàn hảo cũng có manh mối hiện ra.

Cố Nguyên Bạch không nhìn thấy, đối với thanh âm bên tai liền càng thêm mẫn cảm, y nghe được tiếng hít thở càng ngày càng thô nặng của Tiết Viễn, nhạy bén mà nhận ra Tiết Cửu Dao lúc này không thích hợp, mí mắt nhảy vài cái, "Buông ra tay cho trẫm."

Tay Tiết Viễn ngược lại càng căng chặt.

"Tiết Cửu Dao, lời nói trẫm ngươi rõ ràng nghe được nhưng lại không làm, trẫm còn chưa hỏi ngươi vì sao lại xuất hiện ở chỗ này," trên mặt Cố Nguyên Bạch lạnh lùng, dùng sức muốn thu hồi chân: "Ngươi sao lại không nghe lời như vậy."

Những lời này giống như là một kiếm đâm về phía mãnh thú, sắc bén chọc thẳng đến điểm yếu hại. Tiết Viễn tựa hồ bị kinh động mà chợt đè nặng bọt nước tới gần, ở trong tiếng nước chảy mà đè nặng Cố Nguyên Bạch dựa vào bờ, nước suối bị tác động mà tạt vào bờ, nước ở phía sau từng đợt từng đợt đẩy Tiết Viễn về phía trước.

Hắn vẫn còn che hai mắt Cố Nguyên Bạch, hàm răng hận không thể cắn ra huyết nhục, "Ta còn không nghe lời, ta còn chưa đủ nghe lời?!"

Mùi máu khô cạn xem lẫn với mùi lưu huỳnh ập vào trước mặt, nước dâng lên cũng đánh lên trên mặt Cố Nguyên Bạch, bình tĩnh trên mặt Cố Nguyên Bạch cũng bị xé nát, y túm quần áo Tiết Viễn, kéo người đến trước mặt, huyệt Thái Dương căng chặt, sắc mặt khó coi, "Ngươi phát điên với ta cái gì?! Ngươi như này cũng gọi là nghe lời?"

"Ngươi con mẹ nó muốn thu phi vào cung! Muốn cưới vợ," đáy mắt Tiết Viễn đỏ bừng, tay hắn đang nhéo cằm Cố Nguyên Bạch cũng phát run, cố gắng khống chế sức lực, "Lúc này, ngươi muốn ta nghe lời, ngươi chê ta không đủ bình tĩnh?"

"Như thế nào thì tính là nghe lời, nhìn ngươi cưới vợ, nhìn ngươi hậu cung ba ngàn giai lệ, sau đó nhìn ngươi chết ở trên giường đám kia nữ nhân sao!"

Hô hấp thô nặng phả lên trên mặt Cố Nguyên Bạch, hô hấp Cố Nguyên Bạch dồn dập, đầu óc đau từng cơn từng cơn, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút. Y buông Tiết Viễn ra, hít sâu mấy hơi, sau đó giống như bình tĩnh lại, "Lăn trở về đi."

Y tận lực lý trí, bình phục hô hấp: "Lăn trở về biên cương của ngươi đi."

Tiết Viễn nhìn khuôn mặt lãnh khốc vô tình của y, chợt nắm tay nện thật mạnh ở trên mặt đất bên cạnh Cố Nguyên Bạch.

Hơi thở Cố Nguyên Bạch lạnh xuống, y gằn từng chữ: "Mặc dù ta không thu phi, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi."

"Cũng không nên sấn đến ta trước mặt, nháo đến trước mặt ta," Cố Nguyên Bạch nói, lại dâng lên tức giận, "Ngươi đang nghĩ cái gì, muốn làm cái gì? Lá gan ngươi sao lại lớn như vậy!"

Người mang thân thể hư nhược đến phát giận cũng phải khống chế. Cố Nguyên Bạch cật lực áp chế, Tiết Viễn không nói, qua một lúc lâu sau, hắn đè thấp thanh âm, mỏi mệt, "Ta ở trên chiến trường vẫn luôn che chở lưng ta, sợ chờ khi ta trở lại, trên lưng đều là vết thương sẽ không lưu dược dấu móng tay ngươi."

Ta làm cái gì phải lưu lại dấu móng tay ở trên lưng ngươi?

Cố Nguyên Bạch cực kỳ tức giận, đang muốn muốn châm chọc mỉa mai, Tiết Viễn bất chợt nắm tay y, đem tay y ấn ở trước ngực trái, nói: "Ngươi sờ tâm ngươi."

Tay Cố Nguyên Bạch bị hắn đè nặng, tầng tầng giao nhau mà đặt ở trên ngực bên trái, nhưng lại có thứ gì lộ ra từ bên trong khe hở ngón tay mảnh khảnh Cố Nguyên Bạch, vuốt ve ở trong lòng bàn tay Tiết Viễn, thâm trầm trên mặt Tiết Viễn chợt ngưng, đáy mắt khô khốc đột nhiên nhiều thêm một phần kinh ngạc.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch đổi tới đổi lui, "Tiết Cửu Dao!"

Lòng bàn tay Tiết Viễn phát ngứa, chóp mũi cũng phát ngứa, điên cuồng đố kỵ cùng ghen tuông cũng bị lần này đánh sâu vào chia năm xẻ bảy, hắn nghẹn giọng giải thích: "Ta chỉ nghĩ để ngươi sờ sờ lương tâm chính mình, không nghĩ sờ ngươi."

Cố Nguyên Bạch cười lạnh không thôi, mặc dù chung quanh không có người, mặc dù y tay trói gà không chặt, khí thế lại một chút cũng không mềm, một chút cũng không muốn thua kém người: "À."

Giọng nói Tiết Viễn đột nhiên trầm thấp, cầu khẩn: "Cố Liễm, để ta hôn một chút."

Cố Nguyên Bạch mím chặt môi, màu môi ở trong tuyền trì hết sức mỹ lệ.

Y chưa nói cự tuyệt, cũng chưa nói đồng ý, tại đây sương mù mờ mịt, lạnh lẽo cứng rắn trên dung nhan dường như cũng bị hơi nóng làm mềm đi. Tiết Viễn như bị ma quỷ mà tiến lên phía trước, chóp mũi chạm nhau, khoảng cách gần đến trên môi là nói chuyện là có thể chạm phải.

Tiết Viễn thấp thấp nói: "Ngươi muốn thu phi vào cung sao?"

Mỗi một câu nói, cánh môi dường như sắp dán lên môi.

Cố Nguyên Bạch lạnh lạnh lẽo lẽo, phảng phất không dao động, thậm chí hơi thở y cũng rất ổn định, "Ngươi quản cái rắm."

Đây là lời Tiết Viễn thích nói, hô hấp Tiết Viễn đã hỗn loạn, hắn cười, "Đừng thu cung phi, thân thể ngươi không tốt, không chịu nổi nữ nhân."

Cố Nguyên Bạch cười lạnh nâng môi, "Có ý tứ gì."

"Ta cũng sẽ không có thê tử, sẽ không có nữ nhân," Tiết Viễn hàm chứa nóng bỏng, hơi nước ngưng kết phía trên mày kiếm, "Chúng ta gắn bó làm bạn, ta đối tốt với ngươi, làm cho ngươi thoải mái, làm ấm tay ấm chân cho ngươi, được không?"

Thanh âm Cố Nguyên Bạch cũng thấp xuống, "Cút đi."

"Ta không lăn (*)," Tiết Viễn đến càng gần, thân mình đè lên, thân thể mạnh mẽ hữu lực giống như con sói bừng bừng phấn chấn, cả người trên dưới ồn ào náo động mà kêu gào muốn thân cận, muốn được chạm đến dục vọng, "Ngươi không tin lời nói của ta?"

[(*) Lăn và Cút trong tiếng Trung đều là 滚 (Gǔn)]

Cố Nguyên Bạch cười nhạo, nhưng tay lại bị Tiết Viễn lôi kéo, một tay cực nóng cách quần áo ướt đẫm của y mà sờ soạng.

"Ta nhớ ngươi nhớ đến khó chịu (*), đau đầu, khát máu, muốn giết người," một bàn tay của Tiết Viễn vẫn không buông đôi mắt Cố Nguyên Bạch ra, "Ngươi muốn cắt nó, tay dùng sức là có thể đứt. Ta biết ta vượt qua, không quy củ, không làm ngươi thích, nhưng Cố Nguyên Bạch, ta quá thích ngươi, ta cũng không nghĩ vừa nhìn thấy ngươi lại như vậy, nhưng ta không khống chế được."

[(*) Đọc QT thì ở đây là nghĩ, nhưng 想 (xiǎng) đều mang nghĩa là nhớ, muốn, nghĩ; nên mình để nhớ cho hợp hoàn cảnh]

"Ta cũng không muốn giống một con dã thú động dục, muốn học tác phong quân tử như Chử Vệ vậy," hô hấp chuyển tới giữa cổ, Tiết Viễn mút một ngụm lên hầu kết Cố Nguyên Bạch, khàn khàn, "Nhưng không có biện pháp, chỉ cần ta vừa nhớ tới ngươi, áp cũng không áp chế được. Ta chạy mười lăm ngày, ngày đêm lên đường, mười lăm ngày từ Bắc Cương chạy đến kinh thành, ta ban đầu chỉ là muốn hỏi một chút có phải ngươi muốn cưới phi hay không."

Hắn thả lỏng sau đó đè tay Cố Nguyên Bạch, ngược lại thuần thục đến cực điểm mà hầu hạ đế vương bị hắn che đi đôi mắt.

"Ta nghe lời, cực kỳ nghe lời," Tiết Viễn nhếch miệng, ngẩng đầu hôn lên miệng Cố Nguyên Bạch: "Nhà chủ tử coi ta như chó, cũng không thể gọi thì đến đuổi thì đi như vậy."

Không gian chỉ đơn độc hai người, giống như là chỉ có hai người, khôngcó quan hệ đế vương không quan hệ có thần tử, chỉ là hai người có được nhân cách hoàn chỉnh.

Cố Nguyên Bạch rốt cuộc nói thành lời, hô hấp y bắt đầu thở hổn hển, cổ trắng nõn ngẩng lên, thon dài xinh đẹp phảng phất giống như con tuần lộc gần chết, hầu kết ở trên di chuyển, bọt nước gợi cảm chảy xuống, "Ngươi nghe lời? A."(*)

[A: tiếng kêu, không phải "a" lậm qt :>>]

Tiết Viễn dùng miệng liếm những bọt nước đó, Cố Nguyên Bạch vươn tay, dùng sức nắm lấy tóc đen của hắn, ra lệnh nói: "Cúi đầu."

Tiết Viễn lại vẫn từ chối: "Hiện tại không cúi đầu được, cũng không thể buông tay để ngươi nhìn thấy ta."

Trên mặt Cố Nguyên Bạch xuất hiện phẫn nộ nhợt nhạt.

Tiết Viễn nói: "Bởi vì hiện tại ta quá xấu, sẽ làm ngươi sợ, không thể để ngươi nhìn."

Chờ sau khi Cố Nguyên Bạch thoải mái, Tiết Viễn lại dùng tay này thật cẩn thận mà bóp cằm Cố Nguyên Bạch, mạnh mẽ hôn xuống mấy lần, tiếng hôn môi vang dội, hôn xong liền giọng nói khàn khàn: "Ta biết ngươi hiện tại còn chưa thích ta, nhưng không quan hệ."

Lần này tiếng cười của hắn cuối cùng cũng dễ nghe hơn, sau đó ôn nhu thấp giọng.

"Cố Liễm, ta có thời gian dây dưa cả đời cùng ngươi."

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info