ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

06/11/2021
________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 90

Người Khiết Đan bị thắng lợi trong quá khứ làm hôn mê đầu óc, Đại Hằng nhượng bộ hơn hai mươi năm khiến cho dã tâm cùng can đảm của bọn họ lớn mạnh. Dưới cao ngạo khinh địch, một trận thua liền thua đến rối tinh rối mù.

Trận thắng lợi này mang đến cho binh lính cảm giác không thể miêu tả, bọn họ giống như đang nằm mơ mà bị Tiết Viễn mang về quân doanh hội hợp cùng Tiết lão tướng quân.

Trên mặt Tiết lão tướng quân cũng là hỉ khí dương dương, bọn họ đồng dạng thu được một trận đại thắng. Tiết tướng quân rất ít khi được đánh một trận thắng lợi vui sướng tràn trề như vậy, hai tháng trước hắn đến biên cương, bởi vì nạn châu chấu cùng chuyện nạn dân, đánh cũng chỉ là phản kích phòng thủ, căn bản không có vui sướng như vậy.

Trận thắng lợi này mang đến cho biên quan biến hóa rõ ràng, một màn người Khiết Đan bị uy lực mười phần của vũ khí Đại Hằng làm chật vật bỏ chạy đã bị rất nhiều người ghi tạc thật sâu trong đầu.

Sĩ khí mãnh liệt, sợ hãi cùng lo lắng trước khi xuất kích lại biến thành ý chí chiến đấu cao vút, nhiều binh lính hận không thể ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, một hơi gào ra tất cả uất ức cùng khuất nhục trước kia!

Vui sướng thắng lợi giống như lửa cháy lan rộng khắp đồng cỏ, không cần bao lâu các bá tánh liền biết được tin tức binh lính biên quan đại thắng.

Bọn họ đi ra khỏi phòng, buông cục đá cùng khúc gỗ trong tay xuống, nhìn những binh lính đó cao hứng phấn chấn mà từ trước mặt bọn họ một đường hát vang trở về doanh.

Các bá tánh Bắc Cương rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của nhóm binh lính.

Ở biên quan, quan hệ giữa các bá tánh cùng binh lính cũng không quá tốt, dân chúng Bắc Cương vừa sợ lại vừa hận binh lính đóng giữ tại địa phương, hận này chính là binh lính không làm được gì, hận này chính là rõ ràng có binh nhưng lại không bảo vệ được bọn họ. Bọn họ đang âm thầm mắng binh lính là kẻ bất lực, là kẻ gian xảo, là tội nhân đồng lõa với người du mục.

Quan hệ quân dân gay gắt, bá tánh thậm chí sẽ giơ lên vũ khí phòng thân với binh lính. Nhưng lúc này bọn họ mới hoảng hốt, thì ra binh lính Đại Hằng cũng không phải kẻ bất lực.

Bọn họ cũng có thể đánh địch nhân, thì ra bọn họ cũng có thể đạt được thắng lợi.

Nạn châu chấu ở trước mặt, du mục xâm lược tới trước mặt, cũng chỉ có đội quân triều đình có thể đánh một đòn nghiêm trọng.

Triều đình cũng không uất ức, đội quân bọn họ dám đánh trả, hóa ra sau khi dám đánh trả lại có thể dễ dàng thắng lợi như vậy, có thể dễ dàng mà đánh đám kia du mục kia đến hoa rơi nước chảy như vậy.

Đột nhiên các bá tánh Bắc Cương cảm thấy những binh lính đóng tại Bắc Cương bắt đầu trở nên có chút không giống trước.

*

Vấn đề ở biên quan phải làm từng bước, mười vạn con vịt cũng bước vào thời điểm nạn châu chấu tàn sát phạm vi bừa bãi.

Chúng nó vừa đến nơi này liền không cần yêu cầu có người cung cấp thức ăn mà là ngay tại chỗ mổ châu chấu đã tiến vào thời kỳ nhộng, một miệng một cái, trên đường một ngày chạy tới Bắc Cương, mười vạn con vịt đã có thể giải quyết hai trăm vạn con châu chấu, ăn đến ngon lành, nuôi đến bụng no tròn.

Những con châu chấu này đến trứng còn chưa kịp đẻ đã bị vịt ăn mất, vừa lúc loại bỏ chuyện trứng châu chấu.

Bên trong kinh thành, lúc nào Cố Nguyên Bạch cũng chú ý đến chuyện tại biên quan.

Thời tiết trong kinh thành cũng bắt đầu chuyển lạnh, gió lạnh hiu quạnh. Ở dưới tình huống những người khác nhiều nhất chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng, Cố Nguyên Bạch đã phủ thêm áo khoác thật dày.

Tinh thần rất cao hứng nhưng thân thể không theo kịp. Y chỉ cần xem tấu chương nhiều thêm chốc lát, ngón tay liền sẽ bị lạnh đến cứng đờ. Thái y thường bầu bạn bên cạnh, Khương nữ y cũng được an trí chẩn trị bên cạnh Thánh Thượng.

Khương nữ y tuy rằng không biết chẩn trị chứng bệnh thân thể yếu nhược bẩm sinh như thế nào, nhưng nàng biết được vào đông tổ phụ trong nhà chiếu cố tiểu thúc như thế nào, nàng cũng học theo, đem những phương pháp này dùng ở trên người Cố Nguyên Bạch.

Bất luận là ấn huyệt đạo hay là thuốc tắm, biện pháp của Khương nữ y có thể làm thân thể Cố Nguyên Bạch ấm lên một thời gian. Nhưng ấm áp như vậy mất đi quá nhanh, cũng như phương pháp của Thái Y Viện, trăm sông đổ về một biển hiệu quả cực thấp.

Mà lò sưởi tay cùng lò sưởi trong điện cũng chỉ mang đến cho Cố Nguyên ấm áp giả dối.

Tay chạm phải liền nóng lên trong chớp mắt, rời đi lại lạnh xuống trong khoảnh khắc. Ngẫu nhiên nửa đêm tỉnh lại, tra tấn bên trong thân thể hư nhược lạnh băng, Cố Nguyên Bạch nghĩ tới Tiết Viễn nóng hầm hập.

Y nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cái chăn băng lãnh, nghĩ hơi nóng ấm áp trên người Tiết Viễn làm y vô cùng thích ý.

Thời điểm đi ngủ buổi tối ngày hôm sau, bọn thị vệ đang muốn lui ra, Thánh Thượng liền nói giọng khàn khàn: "Trương Tự."

Trưởng thị vệ nghi hoặc, tiến lên một bước nói: "Có thần."

"Đi trên giường, làm ấm giường cho trẫm." Cố Nguyên Bạch lời ít mà ý nhiều.

Trưởng thị vệ sửng sốt, trên mặt nháy mắt liền đỏ. Sống lưng hắn căng chặt, nắm tay trầm mặc không lên tiếng mà cởi áo ngoài cùng giày ra, bò lên trên giường.

Khi Khương nữ y mang theo thuốc ngâm đã nấu xong đi vào liền nhìn thấy một màn này. Nàng mặt không đổi sắc, trầm ổn đi đến trước mặt Thánh Thượng, hoãn thanh nói: "Thánh Thượng, tới thời gian ấn huyệt đạo rồi."

Cố Nguyên Bạch nhìn nàng một cái, khuyên nhủ: "Để những người khác làm là được rồi."

Khương nữ y lắc đầu: "Dân nữ tự mình làm càng tốt."

Thuốc ngâm này là dùng để ngâm chân, ấn huyệt đạo ở phía trên bàn chân cùng cẳng chân, Khương nữ y có một loại thủ pháp riêng biệt, tổ tiên truyền lại, đúng thật là không thể để nàng truyền cho người khác.

Tiếng nước tí tách, trưởng thị vệ nằm thẳng tắp trên giường như xác chết, trên mặt nóng đỏ như có thể nấu chín một quả trứng gà. Hơi nóng rất nhanh liền làm ấm toàn bộ long sàng, chăn minh hoàng thật dày che lại càng nóng đến cả người trưởng thị vệ đều đổ mồ hôi.

Chờ kết thúc ngâm chân, Cố Nguyên Bạch liền lên giường nằm. Cả người trưởng thị vệ căng chặt, ngoan ngoãn mà nằm ở một bên làm lò sưởi hình người, nghe Cố Nguyên Bạch đối thoại cùng Điền Phúc Sinh.

Giường đệm thực ấm, mặt mày Thánh Thượng giãn ra, sau khi cùng Điền Phúc Sinh nói xong chuyện áo bông, xác định xe chở áo bông có thể khởi hành vào đầu tháng mười một, Cố Nguyên Bạch mới dừng lại.

"Cũng chỉ mấy vài ngày," Điền Phúc Sinh nói, "Biên cương cũng đưa tin tới, dựa theo lời Tiết tướng quân nói, nạn châu chấu đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp."

Hai ngày trước tin từ Bắc Cương đã đưa đến trên bàn Cố Nguyên Bạch. Tấu chương của Tiết lão tướng quân chỉ có một phong, còn lại đều là tin tức đi đường của Tiết Viễn gửi về, tới hiện giờ Cố Nguyên Bạch cũng đọc tin tức Tiết lão tướng quân gửi đến.

Sau khi Thánh Thượng gật đầu, Điền Phúc Sinh dẫn người lui ra. Bên trong nội điện không có người, Cố Nguyên Bạch nằm xuống, nhưng không qua chốc lát lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Trưởng thị vệ ở một bên động cũng không dám động một chút, hơi nóng từ một bên truyền đến, bên kia lạnh đến giống như khối băng. Khe hở giữa hai người còn có thể để một người nằm xuống, gió lạnh thổi vào, so với không ai làm ấm giường còn muốn lạnh hơn. Lạnh lẽo này còn rất kỳ quái, giống như là thấm vào xương cốt, giữa nóng lạnh luân phiên còn không bằng không có hơi nóng, càng thêm khó chịu.

Thánh Thượng nhắm hai mắt, "Đi xuống đi."

Trưởng thị vệ tay chân nhẹ nhàng rời đi, sau một lát, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, sau đó lại bị đóng lại.

*

Mấy ngày sau, xe chở áo bông đã chuẩn bị xong trước khi xuất phát đến Bắc Cương.

Trước khi khởi hành Cố Nguyên Bạch đã cố ý đi nhìn áo bông một phen, tự mình kiểm tra vài món trong đó, xác nhận tất cả đều đã đạt tới yêu cầu y muốn.

"Tiền công của bá tánh đã thanh toán chưa?"

Khổng Dịch Lâm tùy hầu ở bên cạnh, "Hồi Thánh Thượng, không mảy may thiết sót."

"Rất tốt," Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, cười, "Trẫm sẽ đi đầu mặc áo bông, thứ tốt như vậy người trong thiên hạ đều đáng được dùng."

Khổng Dịch Lâm nhoẻn miệng cười, "Bông trắng năm nay đã dùng hết, nhưng thần tin tưởng có Thánh Thượng làm gương tốt, bông trắng sang năm gieo trồng sẽ được nhiều người biết đến."

"Càng nhiều càng tốt," Cố Nguyên Bạch thở dài, "Chỉ tiếc mùa đông năm nay bá tánh Đại Hằng ta lại không được dùng thứ tốt này."

Đoàn người đi qua ngang xe chở chất đầy áo bông, thời điểm quay trở về, Thánh Thượng cho người dừng lại ở ngoài phố xá sầm uất, mang theo Khổng Dịch Lâm tùy ý đi trên phố xá một chút, nhìn ngắm cuộc sống của dân chúng.

Tửu quán ven đường, hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Thuận một bên nghe thuộc hạ báo lại những chuyện có liên quan đến Chử Vệ, một bên tùy ý thoáng nhìn xuống dưới, liền liếc thấy hoàng đế Đại Hằng.

Hoàng đế Đại Hằng mặc một thân huyền y thon dài, bên ngoài khoác áo khoác tối màu, sắc mặt của y trắng bệch, thời tiết lúc này tiết mặc dày nặng như vậy lại không thấy quái dị, chỉ hiện trác tuyệt.

Tay cầm đôi đũa của Lý Ngang Thuận dừng lại, nhìn theo thân ảnh hoàng đế.

Chi chủ Đại Hằng nơi nào là muốn gặp là có thể gặp được, thời gian Lý Ngang Thuận ở Đại Hằng đã được một tháng rưỡi, cũng chỉ có thể gặp mặt Cố Nguyên Bạch một lần trong cung yến vào ngày Vạn Thọ Tiết. Không nghĩ tới duyên phận lại trùng hợp như thế, cơ duyên xảo hợp (*) liền được gặp lại vị này.

[(*) Cơ duyên xảo hợp [机缘巧合] : "Cơ duyên" [机缘] là "cơ hội và duyên phận", "xảo hợp" [巧合] là "vừa khớp; thật khéo; trùng hợp"]

Cấp dưới còn đang nói: "Hôm qua sau khi Chử Vệ công tử hạ trị liền dùng bữa cơm ở trong tửu lầu cùng bằng hữu. Đến nửa canh giờ sau, Chử Vệ công tử từ trong tửu lâu đi ra lại quay về Chử phủ."

Trong miệng Lý Ngang Thuận hỏi: "Bằng hữu, là nam hay nữ bằng hữu?"

Trong mắt còn đang nhìn phía dưới.

"......" Cấp dưới, "Đương nhiên là nam nhân."

Lý Ngang Thuận rõ ràng đang xuất thần, hắn gắp lên một miếng thức ăn đặt trong miệng, "Tướng mạo bằng hữu kia của Chử Vệ như thế nào? Có thân mật với hắn hay không?"

Cấp dưới thở dài, "Thất hoàng tử, ngài đã để chúng ta nhìn chằm chằm Chử Vệ nửa tháng. Nếu như ngài thích hắn, một quan viên Đại Hằng nho nhỏ mà thôi, trực tiếp tới cường đoạt không phải được rồi sao?"

Lý Ngang Thuận lạnh lùng cười, "Ngu xuẩn. Ở địa bàn Đại Hằng cường đoạt quan viên Đại Hằng, ngươi bị nhốt ở trong Minh Thanh Dịch khuất nhục học quy củ hơn mười ngày, có phải đều đã quên hay không?"

Cấp dưới nói: "Ngài thật sự thích Chử Vệ?"

"Thích," Lý Ngang Thuận không chút để ý nói, "Đương nhiên thích."

"Vậy ngài hiện tại đang nhìn ai?"

Lý Ngang Thuận chỉ chỉ Cố Nguyên Bạch. Lúc này Cố Nguyên Bạch vừa mới đi đến trước cửa tửu quán bọn họ, nhất cử nhất động càng rõ ràng rành mạch. Tướng mạo y vô cùng đẹp, quý khí toàn thân càng là tuyệt không thể tả, chỉ là môi nhạt màu, mặt tái nhợt cũng như là hộp gấm điểm mỹ ngọc, nhìn thoáng qua liền khiến cho người khác coi trọng mà nhìn thêm lần nữa.

Hoàng đế Đại Hằng có một gương mặt làm nhân sinh không thể oán giận được, cũng có uy thế làm người khác không dám nhìn thêm lần thứ hai. Ở dưới tình huống không ai dám nhìn nhiều thêm một cái, Lý Ngang Thuận lại nhìn rất lâu rồi, hoàng đế Đại Hằng dường như phát hiện ra, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Trái tim Lý Ngang Thuận đột nhảy dựng, hắn đứng lên trầm ổn cười, khom lưng hành lễ với Cố Nguyên Bạch, nhấc tay nâng chén rượu.

Khổng Dịch Lâm nhìn theo ánh mắt Thánh Thượng, thấy là hoàng tử Tây Hạ Thất liền nói: "Thánh Thượng, người này xa hoa dâm dật, thanh danh trong bá tánh Tây Hạ thật không tốt, nhưng hoàng đế Tây Hạ lại có nhiều sủng ái với hắn. Thần nghe nói trong thời gian này hẵn vẫn luôn ở tìm hiểu chuyện của Chử Vệ Chử đại nhân, lấy tính nết người này, hẳn là có vài phần ý niệm bất chính đối với Chử đại nhân."

Cố Nguyên Bạch ôn hòa mà gật gật đầu với Lý Ngang Thuận, ánh mắt nhìn hắn vẫn cứ như là nhìn gà mái sẽ đẻ trứng vàng kim, trong miệng nói: "Làm khó Chử khanh."

Bởi vì sở thích ác ý của Cố Nguyên Bạch, y muốn nhìn thử một chút sứ giả Tây Hạ rốt cuộc mang đến bao nhiêu thứ tốt từ Tây Hạ, dù sau khi không hề thương nghị chuyện chợ trao đổi giữa hai nước cùng sứ giả Tây Hạ, nhìn sứ giả Tây Hạ đông vội tây vội đi tặng lễ vật tìm hiểu tin tức, y ngẫu nhiên xử lý chính vụ đến đau đầu, liền lấy chuyện sứ giả Tây Hạ ra thả lỏng tâm tình.

Hiệu quả tuyệt vời.

Khổng Dịch Lâm càng ở chung cùng đương kim Thánh Thượng nhiều, càng dở khóc dở cười, lúc này hắn lên tiếng, cũng bất đắc dĩ phụ họa theo nói: "Chử đại nhân xác thật vất vả."

Cố Nguyên Bạch tiếp tục cùng hắn chậm rãi đi tới phía trước, trêu ghẹo nói: "Khổng khanh cũng là tướng mạo anh tuấn, uy võ phi phàm, Thất hoàng tử Tây Hạ này sao lại không có ánh mắt như vậy, không coi trọng Khổng khanh?"

Khổng Dịch Lâm cười khổ: "Thần tướng mạo thường thường, Thánh Thượng chớ có trêu ghẹo thần."

"Ồ?" Cố Nguyên Bạch hỏi, "Vậy ở trong mắt Khổng khanh, vị tuấn tài nào mới có thể coi là tướng mạo đường đường, có thể so sánh với Phan An Vệ Giai?"

"Tỷ như Chử Vệ Chử đại nhân, thế tử Bình Xương Hầu Lý Duyên," Khổng Dịch Lâm không nhanh không chậm mà nói ra tên một đống người, cuối cùng nói, "Bộ dạng Tiết Viễn Tiết đại nhân ở trong mắt thần cũng không thua kém người khác, cũng là anh tuấn phi thường. Cuối cùng, đương nhiên không thiếu được còn có Thánh Thượng ngài."

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, sung sướng cười, sắc mặt trắng nhợt vì bệnh đã có chút thần sắc, "Lời nịnh hót này trẫm coi như thật."

Khổng Dịch Lâm cười cười, đột nhiên thấp giọng nói: "Thánh Thượng, gần đây chuyện ngài triệu Khương nữ y đi cùng bên cạnh, rất nhiều người không biết lai lịch của Khương nữ y đã có rất nhiều suy đoán. Trên triều đã có vài lời trong tối, có một cách nói càng ngày càng nghiêm trọng đó là ngài muốn thu phi vào cung."

________________________________________

Lời đồn theo xe áo bông đến Bắc Cương ___

Tiết Viễn điên.jpg

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com