ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 89

TieuVy_Vy

05/11/2021.
________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 89

Sau khi Tiết Viễn ăn no xong liền đi ra ngoài xem tình huống binh lính cứu tế nhóm nạn dân.

Nhóm nạn dân đã đói bụng hồi lâu, nghiêm cẩn xếp hàng chờ lấy lương thực, ánh mắt nhìn đằng trước đều là hy vọng, mấy người xếp hàng che kín toàn bộ đất trống. Đội ngũ nhìn không thấy cuối, liếc mắt một cái đều là đầu người.

Tiết Viễn hỏi: "Các ngươi đã an trí cho đám nạn dân đi theo phía sau đội ngũ đưa lương thực chưa?"

Quan quân đang phụ trách trông coi binh lính phát lương thực trả lời: "Ta đã an trí nhóm nạn dân này xong, chỉ là những nạn dân này đã đói lâu lắm rồi, hiện giờ chỉ có thể ăn cháo rau, nhà bếp đang nấu cháo."

Tiết Viễn lời ít ý nhiều, "Phái một ngươi đưa ta đi tới chỗ ở của dân chạy nạn nhìn một cái."

Quan quân phái một binh sĩ đuổi theo, Tiết Viễn đi vào giữa nơi ở của dân chạy nạn liền nhìn thấy đã có không ít người lãnh đồ ăn, ở giữa là một chỗ dùng ấm sành nấu cơm.

Những nạn dân được an trí ở Bắc Cương, bởi vì nhân số quá nhiều, thậm chí chỗ an trí của rất nhiều người không thể gọi là phòng ở. Bốn phía lọt gió, nóc nhà mưa dột, Tiết tướng quân bận rộn chỉ tạm thời xây lên một vài chỗ ở cho nạn dân, nhưng ở Bắc Cương rét lạnh, phòng như vậy không dùng được.

Bắc Cương quá lạnh.

Tiết Viễn biết cảm giác lạnh lẽo này là như thế nào, biết tuyết ở Bắc Cương ăn vào là mùi vị gì. Thánh Thượng thích cơ thể hắn nóng, ghét bỏ cơ thể hắn nóng, nhưng cho dù là Tiết Viễn nóng hôi hổi không sợ lạnh, vào đông ở Bắc Cương cũng sẽ bị đông lạnh đến tay chân cứng đờ, đứng không nhấc được chân.

Hiện giờ rất nhanh sẽ tới cuối tháng mười, rất nhiều nạn dân mặc dù có lương thực cũng sẽ đông chết, mạng của những nạn dân này không đáng tiền, một lần đông chết chính là rất nhiều người. Nhưng sau rét lạnh cùng nạn châu chấu, khả năng còn sẽ bởi vậy mà xuất hiện người mang bệnh tật truyền nhiễm.

Sở dĩ tiểu hoàng đế phái nhiều đại phu cùng dược liệu như vậy chính là bởi vì băn khoăn điểm này.

Tiết Viễn nhìn xong một vòng lại lập tức mang theo người cưỡi ngựa kéo xe đi tìm thứ dùng để cố định phòng ở, chuẩn bị trước khi chân chính vào mùa đông có thể đông chết người mà xây lên phòng ở ít nhất có thể giữ được mạng người.

Hắn nói làm liền làm, khí thế ngất trời mang theo nhân thủ đi làm. Sau khi Tiết tướng quân biết được chuyện hắn muốn làm, lại phái cho hắn một bộ phận nhân thủ, người nhiều lực lượng lớn, có thể nhanh chóng làm xong.

Mang những thứ có thể cố định phòng ở về, nạn dân Bắc Cương biết được nhóm quân lính tính toán làm chút việc gì đó, bọn họ cũng yên lặng đứng lên vội theo.

Tiết Viễn ném một cục đá nặng nhất xuống đất, vỗ vỗ tay, lại từ trong ngực lấy ra chủy thủ đi vót khúc gỗ. Binh lính đang chẻ củi ở một bên mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy hắn như thế liền la lớn: "Thiếu tướng quân, tới một tay!"

Chủy thủ trên tay Tiết Viễn xoay hai vòng quanh tay, trên dưới quay cuồng ra đóa hoa nhỏ, chiêu thức ấy lợi hại cực kỳ, đao mang ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện, ở trên khúc gỗ phản lại vài tia áng nắng mặt trời chói chang.

Binh lính cùng nạn dân đang cố định phòng ở bị mấy tiếng trầm trồ khen ngợi hấp dẫn, nhìn về phía bên này hít hà một hơi cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi theo.

Những binh lính này bởi vì đóng giữ Bắc Cương, thời khắc phải đối mặt với nạn châu chấu cùng người du mục nguy hiểm, bên ngoài có tình huống khu vực thiên tai thảm không nỡ nhìn, bên trong có nguy cơ lương thực dần dần ít đi. Sau khi liên tục ăn cháo loãng một tuần, sĩ khí binh lính hạ xuống rất nhanh, sâu trong nội tâm bọn họ vẫn luôn sợ hãi cùng bất an. Chuyện Tiết Viễn mang đến lương thực chính là một quyền mạnh mẽ đánh tan bất an trong lòng bọn họ. Nhưng những thứ này vẫn chưa đủ, binh lính cùng nhóm nạn dân chết lặng yêu cầu một trận cuồng hoan ủng hộ sĩ khí, bốc cháy lên hy vọng mới.

Một trận thắng lợi.

Bắc Cương cần có một trận thắng lợi ủng hộ lòng người.

Tiết Viễn suy nghĩ một hồi, cuối cùng lười nhác mà cầm chủy thủ khắc ra một đóa hoa, xinh đẹp mà thu hồi tay.

Các quan quân mang theo binh lính đứng chung quanh xem náo nhiệt, tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng, càng có người ngo ngoe rục rịch, ở trong tiếng ồn ào trực tiếp đi lên đánh hai bộ quyền.

*

Bọn họ náo nhiệt mặc bọn họ, Tiết Viễn lại tiếp tục cúi đầu khắc gỗ, nhưng không biết khi nào tay nắm chủy thủ lại không tự chủ được mà khắc xuống ba chữ trên gỗ.

Thời điểm nét khắc cuối cùng hoàn thành, Tiết Viễn cũng không biết hắn làm như thế nào mà khắc ra cái tên này.

Hắn xuất thần, ngón cái vuốt ve chữ khắc, tướng lãnh Dương Hội ở Bắc Cương từng cùng hắn lên chiến trường bước đến gần, cúi đầu nhìn thấy liền to lớn vang dội mười phần hỏi: "Thiếu tướng quân, đây là chữ gì?"

Đầu ngón tay Tiết Viễn vừa lúc vuốt ve đến chữ ở giữa, hắn cười cười, gió thổi bọc cát cũng không tiêu tan tưởng niệm, "Nguyên."

Cố Liễm, Cố Nguyên Bạch.

Dương tướng quân bừng tỉnh đại ngộ, "Đây không phải là tên thiếu tướng quân?"

"Không phải," Tiết Viễn cười, "Cái này gọi là duyên phận."

Tiết Viễn, Tiết Cửu Dao.

Thật sự quá xứng.

Xứng đến nỗi ông trời cũng không muốn dùng sét đánh chết hắn.

Tâm tình Tiết Viễn rất tốt, ở bên cạnh ba chữ "Cố Nguyên Bạch" lại khắc lên ba chữ "Tiết Cửu Dao" rồng bay phượng múa, tự mình thưởng thức một hồi, nhìn như thế nào cũng thấy thoải mái.

Nhưng khúc gỗ đã khắc lên sáu chữ này lại không thể dùng được, có lẽ còn phải hủy đi, Tiết Viễn tưởng tượng đến liền nhăn mi lại. Hắn đột nhiên đứng dậy mang theo khúc gỗ cùng chủy thủ đi nhanh về phía trong quân doanh.

"Thiếu tướng quân?" tiếng gọi phía sau dần dần xa xôi.

Trong ngực Tiết Viễn lúc này là lửa nóng, bốc đồng tuổi trẻ ở bên trong người hắn xông thẳng lên tận trời. Hắn quay về doanh trướng cầm lấy đại đao dắt ở bên hông, dắt theo Liệt Phong xoay người lên ngựa, giơ roi quất ngựa: "Giá!"

Liệt Phong như mũi tên chạy nhanh ra ngoài, từ biên giới vẫn luôn chạy đến phía địa bàn tộc Khiết Đan.

Bộ tộc Nhật Liên Na bên trong tộc Khiết Đan chính là gần biên quan nhất, Tiết Viễn lặng yên không một tiếng động mà cưỡi ngựa đến gần, tránh thoát lính ở trạm canh gác, đến nơi cách doanh trướng tộc nhân Nhật Liên Na trăm dặm về phía đông liền kiềm ngựa lại. Liệt Phong ngẩng cao giơ chân lên kêu một tiếng, gió mạnh băng băng dừng lại.

Tiết Viễn chỉnh lại quần áo, xuống ngựa, cầm khúc gỗ có khắc tên hắn cùng Cố Nguyên Bạch cắm vào trong đất.

Khúc gỗ cắm xuống lớp bùn đất thật dày, Tiết Viễn đứng ở nơi này nhìn một hồi, đại khái nhớ kỹ vị trí, cười.

Ánh mặt trời đầu tiên mọc ở phía đông trên thảo nguyên sẽ tắm gội mảnh đấy này.

Dưới lòng bàn chân địch nhân cất giấu phần tâm ý của Tiết Viễn, chờ thời điểm vùng thảo nguyên diện tích rộng lớn thuộc về Cố Nguyên Bạch, hoàng đế Đại Hằng sẽ tự mình phát hiện bí mật này.

Gió cát không mang đi, mưa to không hướng đi, một ngày Cố Nguyên Bạch không chấp nhận Tiết Viễn, khúc gỗ kia sẽ vĩnh viễn đứng thẳng không ngã. Trừ bỏ Tiết Viễn, trừ bỏ trời đất, ai cũng không biết.

Tiết Viễn xoay người lên ngựa, cưỡi Liệt Phong xoay người, khoái mã chạy như bay ở trong gió lạnh.

Khi hắn bước ra khỏi địa bàn Nhật Liên Na, thân thể đè thấp quay đầu lại nhìn thoáng qua doanh trướng tộc Khiết Đan đã nhỏ như con kiến ở phía sau.

Nhật Liên Na.

Ngươi cách gần như vậy, ngươi không chết ai chết.

Nhật Liên Na cảm thấy chuyện tấn công mao đầu tướng lãnh nên sớm không nên muộn, hai ngày sau liền bắt đầu phái binh cưỡi ngựa đi thăm dò trước, nhiều lần khởi xướng đột kích trên bình nguyên cùng binh lính tuần tra phòng giữ Đại Hằng.

Hai bên có thắng có bại, nhưng bởi vì ngựa tộc Khiết Đan nhiều ngày qua vẫn chưa từng ăn no lương thực, hiện tại suy yếu vô cùng. Binh lính tuần tra Đại Hằng dựa theo lời chủ tướng, chưa từng dùng hết toàn lực, bởi vậy khiến cho Nhật Liên Na có một loại cảm giác thực lực hai bên đang giằng co.

Nhưng mặc dù là như vậy nhưng đối người Khiết Đan luôn luôn tự đắc về kỵ binh cùng chiến tích của bản thân cũng là một trận vũ nhục.

Sau khi gây ra nhiều trận chiến cùng đột kích, trong lòng Nhật Liên Na đã có dự tính, chuẩn bị mười ngày sau tổ chức cho một lượng lớn binh lính tiếp cận, phân ra hai nhóm binh, từ hai sườn phía đông và phía tây tới gần biên quan Đại Hằng.

Bên trong doanh trướng Đại Hằng, Tiết lão tướng quân từ sườn phía tây nghênh đón đánh địch, phái cho Tiết Viễn ba ngàn kỵ binh cùng năm ngàn bộ binh từ phía sau chống đỡ ngoại địch, Tiết Viễn nhận lệnh mang theo tám ngàn binh mã đi đến nơi địch nhân muốn tấn công mà bày binh bố trận trước.

Tám ngàn binh lính đứng thẳng vô cùng quy củ, hình thành trận địa ngênh chiến do Tiết Viễn bố trí. Bọn họ mặc giáp sắt hoàn mỹ, cầm đao thương sắc bén phản hàn quang. Trải qua mười mấy ngày nghỉ ngơi, tinh thần binh lính một lần nữa trở nên bừng bừng, bao bọc dưới lớp khôi giáp chính là thân hình cường tráng sức lực mười phần.

Sàng nỏ Đại Hằng đặt ở bốn phía, vũ khí liên nỏ thật lớn có thể một lần bắn vạn mũi tên, tạo thành một trận hình mưa tên to lớn dày đặc, mỗi một sàng nỏ đều có ba đến năm binh lính.

Trận chiến này ở trong mắt Tiết Viễn đã phân rõ thắng bại.

Kỵ binh dân tộc du mục cường hãn mà hung mãnh, nhưng tuấn mã của bọn hắn đã vô cùng suy yếu, đứng không dậy chạy không được. Mà vũ khí dân tộc du mục sử dụng vẫn dừng lại ở cung tiễn cùng đao thương thô sơ nhất, bọn họ bị tường thành trải dài ngăn cách, không có con đường nào để học tập tri thức chế tác vũ khí, mà thời điểm bọn họ đảo quanh tại chỗ, binh lính Đại Hằng cũng đã trang bị cung nỏ xong.

Người Khiết Đan làm sao có thể thắng?

Tiết Viễn từ nơi xa nhìn kỵ binh địch nhân tới gần, cười nhướng mày thật sâu, phân phó binh lính chuẩn bị tốt nghênh đánh.

Nhật Liên Na tự mình mang binh chạy đường vòng tới sườn phía đông nghênh chiến Tiết Viễn, rất nhiều kỵ binh trong đội quân còn chưa đuổi tới thành đã thấy được binh lính chuẩn bị nghênh chiến dưới thành trì.

Trong mắt Nhật Liên Na hiện lên dục vọng giết người tàn nhẫn, "Đó chính là tướng quân triều đình phái tới sao?"

Phó tướng gật đầu nói: "Chắc hẳn là hắn."

Dã tâm bọn họ bị lương thảo Đại Hằng khơi dậy, trong mắt là ánh lửa ngập trời. Toàn bộ tộc nhân thanh thế to lớn, hét lên tiếng giết liền phóng đến phía trước, vọt tới trước mặt Tiết Viễn.

Thế trận lớn như vậy, bình thường có thể khiến cho tân binh sợ tới mức chân mềm, kỵ binh còn chưa vọt tới trước mặt địch nhân, Nhật Liên Na cũng đã nghĩ tới kết cục thắng lợi, cười ha ha lên.

Nhưng mà ngay sau đó, biểu tình cười to của hắn liền ngưng ở trên mặt. Gương mặt người dẫn đầu binh lính Đại Hằng bị bọn họ nhìn thấy, gương mặt này cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn! Tướng lãnh trẻ tuổi triều đình phái tới thế mà lại là kẻ đã từng hung hăng cắn xuống một tầng da thịt của hắn, Tiết Viễn!

Là nhi tử Tiết Viễn của lão đông tây Tiết Bình kia!

Biểu tình Nhật Liên Na nháy mắt trở nên dữ tợn.

Tiết Viễn đã sớm nhìn thấy Nhật Liên Na, hắn nở nụ cười thị huyết, cao giọng: "Bắn tên!"

Động tác của cung thủ diễn ra đồng thời, sạch sẽ lưu loát. Bọn họ dùng cung nỏ mới do Công Trình Bộ chế tạo ra, phát động công kích giống như mưa tên về phía người Khiết Đan.

Ngàn vạn cung tiễn dày đặc từ không trung bất ngờ chuyển biến, mũi tên khổng lồ trong sàng nỏ nhắm ngay biểu tình thay đổi của địch nhân, lúc biểu tình bọn họ hoảng sợ cùng không dám tin tưởng mà phóng ra vũ khí uy lực hung mãnh.

Thật đáng buồn chính là người Khiết Đan tiến vào trong tầm bắn của binh lính Đại Hằng, nhưng binh lính Đại Hằng còn cách xa ngoài tầm bắn của cung thủ Khiết Đan.

Bọn họ chỉ có thể chịu đựng, không có biện pháp đánh trả.

Ngàn vạn mũi tên hung mãnh đánh úp lại bắn trúng ngựa cùng thân thể người Khiết Đan, ngựa bị mưa tên kinh động, hoảng loạn chạy trốn khắp nơi, thỉnh thoảng có người vì ngựa chạy vội mà ngã xuống, lại bị đạp chết dưới chân ngựa chạy loạn. Những con ngựa này rất lâu chưa từng ăn no đã tới gần ranh giới sụp đổ, lúc này bị chấn kinh, một con bạo động liền kéo theo càng nhiều ngựa bạo động, ở trong làn mưa tên cùng ngựa bạo động, Khiết Đan đã thương vong vô số.

Là buồn cười cỡ nào.

Biểu tình vặn vẹo của Nhật Liên Na đã có vài phần hoảng sợ.

Trước khi người Khiết Đan còn chưa tiếp cận binh lính Đại Hằng, tộc nhân Nhật Liên Na cũng đã có xu thế tan tác. Hắn rống to: "Thuẫn (*) quân! Thuẫn quân lên đầu! Tiến lên phía trước bắn tên phản kích!"

[(*) Thuẫn (盾): khiên. Ở đây chỉ đội quân cầm khiên]

Phó tướng khó khăn chống đỡ mưa tên đầy trời, dưới chân không có biện pháp tiến lên phía trước một bước, hắn khủng hoảng nói: "Thủ lĩnh, không đi được!"

Mưa tên bình thương đều là bắn từng trận một, thời gian ở giữa có có có thể phản kích. Nhưng lần này cung thủ Đại Hằng không biết sao lại thế này, chẳng lẽ là tầng tầng cung thủ trước sau luân phiên mới khiến cho mưa tên mảy may không giảm, khiến cho bọn họ một bước khó đi sao?

Vậy cũng nên có thời gian kết thúc đi!

Thi thể ngựa cùng thi thể người Khiết Đan bị cung tiễn bắn chết trước đó đã chặn lại bước tiến của người trong bộ tộc, đánh chết Nhật Liên Na cũng không thể tưởng tượng được thế tấn công của mưa tên này lại sẽ mãnh liệt như vậy, thân vệ bên người hắn thậm chí vì bảo hộ hắn cũng đã chết hơn mười người, Nhật Liên Na khẽ cắn môi, cảm giác tử vong cùng hổ thẹn khi bị Đại Hằng đánh bại giằng co qua lại, trên mặt hắn dữ tợn run rẩy, rốt cuộc, "Rút!"

Nhìn bóng dáng người Khiết Đan chật vật chạy thoát, nhìn thi thể cùng ngựa bị mưa tên bắn chết đầy đất, binh lính Đại Hằng dừng bắn tên, sau một lát sững sờ liền vang lên tiếng hoan hô rung trời!

Mà người Khiết Đan chạy thoát dưới tiếng hoan hô này, tốc độ cưỡi ngựa càng nhanh, bọn họ che mặt, chỉ cảm thấy mất mặt cùng sỉ nhục vạn phần.

Quân địch tử thương thảm thiết nặng nề, quân ta không một người thương vong, đại thắng!

Đó là Khiết Đan, là Khiết Đan nhiều lần hung hãn tàn nhẫn cướp bóc biên quan, bị bọn họ đánh đến chạy trối chết!

Thì ra Khiết Đan lại yếu nhược như vậy sao?

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info