ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

02/11/2021
________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 86

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Cố Nguyên Bạch từ trong ngủ mơ tỉnh lại liền nhận thấy được hỏa khí của chính mình.

Y nằm ở trên giường hoãn trong chốc lát, chính mình cũng lười sờ đến, nghỉ ngơi mười lăm phút, hỏa khí cuối cùng cũng dịu xuống.

"Thân mình không được, còn muốn rất nhiều." Cố Nguyên Bạch lẩm bẩm một câu, kéo rung chuông ở mép giường.

Dùng đồ ăn sáng xong, Cố Nguyên Bạch đi đến Tuyên Chính Điện xử lý chính vụ. Một lát sau, hai người Công Bộ thượng thư cả thị lang cùng Khổng Dịch Lâm tiến đến yết kiến.

Ba người bọn họ đến báo về việc bông trắng đã thành.

Cố Nguyên Bạch vui mừng tự mình chạy tới trong bông đồng ruộng đánh giá, đập vào mắt chính là một mảnh đồng ruộng bông như tuyết, thứ được Khổng Dịch Lâm gọi là bông trắng, quả nhiên giống bông như đúc!

Khổng Dịch Lâm tiến lên hái xuống một quả bông đưa đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, "Thánh Thượng, ngài sờ thử, thứ này chính là bông trắng theo như lời thần, bên trong có sợi bông mềm mại nhẹ nhàng."

Cố Nguyên Bạch cầm trong tay xoa xoa, trên mặt tràn đầy ý cười, nét mặt đại thịnh, "Thứ tốt! Ngô khanh, các ngươi có thể tính sản lượng không?"

Sắc mặt Công Bộ thượng thư cũng hồng nhuận, vui mừng ra mặt, "Hai ngày trước thần đã phái người tính sản lượng, bởi vì hơn nửa năm qua được chăm sóc cẩn thận, sản lượng chừng ba trăm năm mươi cân!"

Số cân Đại Hằng nhỏ hơn so với số cân hiện đại, ba trăm năm mươi cân sản lượng, dựa theo phương thức hiện đại mà tính cũng khoảng chừng hai trăm năm mươi cân. Cố Nguyên Bạch chưa từng trồng bông, nhưng y đối với con số này đã rất vừa lòng, vô cùng vừa lòng. (1 cân = 1/2kg)

Y không bủn xỉn chút nào mà tán dương quan viên Công Bộ, càng nói công lao Khổng Dịch Lâm là duy nhất trên trời dưới đất, các vị quan viên ở đây được khen đến tinh thần thoải mái dễ chịu, mặc dù là muốn cường ngạnh áp chế tiếng cười nhưng khóe miệng cũng không áp chế xuống được.

Sau đó Thánh Thượng cũng kêu nông hộ gieo trồng bông đến tán thưởng, rồi lại ban cho tiền thưởng, lập tức hạ chỉ, "Ngô khanh, lập tức phái người đem tất cả bông trắng này ngắt xuống, triệu tập nhân thủ với tốc độ nhanh nhất may quần áo mùa đông cho chúng bbinh lính cùng nạn dân Bắc Cương, không được có phần chậm trễn nào!"

Công Bộ thượng thư lập tức vâng dạ, sau lại băn khoăn nói: "Thánh Thượng, chỉ sợ người trong tiệm vải không có nhiều như vậy."

Cố Nguyên Bạch suy tư một phen, đột nhiên nói: "Khổng khanh thấy như thế nào?"

"May quần áo mùa đông cho binh sĩ cùng nạn dân cũng không cần thủ pháp xuất may chúng cùng đường may kín đáo, chỉ cần chính xác không có sai lầm, sợi bông không lộ ra là được," Khổng Dịch Lâm nói, "Bá tánh hiện giờ đã vội xong việc nhà nông, nữ tử trong nhà đều may vá, không bằng mỗi ngày trả chút tiền công, để nữ tử nhà bá tánh đến may quần áo mùa đông cho binh sĩ cùng nạn dân Bắc Cương."

Cố Nguyên Bạch lại hỏi: "Vậy tiền công mỗi ngày nên tính như thế nào?"

"Không bằng lấy số trang phục làm chuẩn," Khổng Dịch Lâm không nhanh không chậm, "May tốt một bộ quần áo là một phần tiền, khéo tay sẽ nhận được nhiều, tay chậm cũng không tiền tiêu uổng phí. Đợi sau khi các nàng giao quần áo xong, lại để chuyên gia đến kiểm tra đường may, xác định chính xác không lộ sợi bông thì trả tiền công."

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy cứ theo như lời Khổng khanh mà làm đi."

*

Hiện giờ cũng đã tháng mười, gió thu cũng bắt đầu chuyển lạnh, nếu muốn vận chuyển một đống quần áo mùa đông mới đến bắc bộ vào thời điểm cuối năm trời đông giá rét nhất, vậy yêu cầu đầu tháng mười một phải chuẩn bị xe chở toàn bộ quần áo mùa đông đi.

Đây là một lượng lớn, binh lính bắc bộ chỉ bàn đến binh chủng mà nói ít cũng có ba vạn người, hơn nữa rất nhiều nạn dân. Một bộ áo bông cho người trưởng thành cũng phải dùng một cân bông, mặc dù bông đủ nhưng thời gian chế tác quần áo mùa đông cũng gấp gáp mười phần.

Khổng Dịch Lâm coi bông như nấc thang thăng tiến, hắn đương nhiên sẽ không chỉ dâng lên năm hạt mười hạt giống bông. Khổng Dịch Lâm biết được thứ gọi là bông này chỉ có đủ tài năng mới có thể thể hiện hết giá trị của nó. Trước đó, tính tình của hắn khiến hắn mặc dù không xác định có thể tham gia khảo thí đạt được tiến sĩ làm quan hay không, cũng đã vận dụng toàn bộ tiền tài mua hạt giống có thể trồng được ước chừng trên trăm mẫu đất.

Mà khi bông trắng gieo trồng thành công đã hao phí vô số tâm huyết Khổng Dịch Lâm, vào ngày mười tháng mười năm Thái Khang, bước vào trong mắt văn võ bá quan cùng bá tánh kinh thành.

Một ngày sáng sớm, tốp năm tốp ba nông hán đã dưỡng thành thói quen đi đến trước cửa quan phủ, khi tới trước cửa quan phủ, đầu người đã vây quanh vài lớp. Các bá tánh đợi chẳng được bao lâu, quan sai trong quan phủ ngày thường đọc 《 Đại Hằng quốc báo 》cho bọn hắn liền đúng giờ đi ra.

Nhưng trước khi đọc báo, quan sai thanh thanh giọng nói lớn: "Triều đình chúng ta phải gấp gáp chế tạo quần áo mùa đông cho binh lính cùng nạn dân bắc bộ, nhân thủ tiệm vải trong kinh không đủ, nếu như nữ quyến nhà ai có suy nghĩ muốn kiếm chút tiền công cứ việc tới quan phủ báo danh, chờ ngày mai cùng đến tiệm vải gấp gáp chế tạo quần áo."

Lời này vừa nói ra, tất cả bá tánh ầm ầm, thỉnh thoảng có người truy vấn "Là triều đình đưa tiền sao?" "Tiền công tính như thế nào?" "Nếu nương tử ta đi, bản thân nàng có thể không?"

"Đại nhân, tay nghề nương tử ta rất tốt, tay nghề nữ nhi ta không được, các ngươi là yêu cầu quần áo thêu hoa cỏ cùng chim chóc không?"

Quan sai giải thích từng câu, cuối cùng nói: "Chư vị không cần lo lắng, những người ra vào tiệm vải đều là nữ quan trong cung của chúng ta, các nàng sẽ phụ trách đồ ăn cùng an nguy của nữ quyến trong nhà các ngươi bên ngoài còn có quan binh chúng ta canh giữ, mỗi ngày trước khi mặt trời xuống núi nhất định sẽ về đến nhà. Tất cả những chuyện này mọi người cứ an tâm."

Sau khi nói xong, quan sai lại giải thích rất nhiều.

Hứa lão hán đứng ở trong đó, hắn nghe rất tỉ mỉ, sau khi nghe xong, trên đường về nhà vẫn luôn nghĩ đến việc này. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy đây là Thánh Thượng cùng triều đình muốn giúp bọn hắn sống qua mùa đông này mới cho bọn họ một công việc có thể kiếm tiền trong thời điểm nông nhàn.

[Hứa lão hán = ông lão họ Hứa, giống như X công tử = công tử họ X]

Hứa lão hán về đến nhà liền nói chuyện này cùng người trong nhà, nữ quyến trong nhà vừa nghe, trên mặt đều là vui vẻ, "Với tay nghề này của chúng ta cũng có thể nhận được tiền công của triều đình sao?"

Hứa lão hán có nề nếp nói: "Vậy các ngươi không mau luyện tập thêm, chúng ta không cần nhanh, không cần tiền nhiều, chỉ cần ổn định. Đây chính là y phục cho các tướng sĩ mặc, có thể quần áo các ngươi làm ra sẽ được tướng quân Đại Hằng chúng ta mặc vào! Việc này cũng không thể sốt ruột, thấy đủ thường vui, tham tài sẽ bần (*), các ngươi phải nghiêm tục hơn so với khi ở nhà, nếu như một đám các ngươi đều vì tiền công, vậy còn không bằng không đi."

[Nguyên raw 知足常乐,贪财得贫: theo mình thì câu này được biến cho hợp ngữ cảnh, còn câu gốc chính là 景行录云,知足常乐 ( Biết đủ lòng thấy vui, quá tham mới lo sợ) – Trịch "An phận" – Nguồn (khaiminh.org)]

Nương tử Hứa lão hán giận dữ nói: "Chúng ta còn không biết việc này sao?! Y phục cho binh lính mặc đương nhiên phải nghiêm túc! Chỉ có ngươi, mỗi ngày đi ra ngoài nghe 《 Đại Hằng quốc báo 》, nhìn một cái, hiện tại nói chuyện đều như người đọc sách."

Hứa lão hán cười hắc hắc, rất có vài phần tự đắc: "Không giống nhau! Không giống nhau!"

Nương tử trừng mắt nhìn hắn vài lần, cũng nhịn không được cười, cùng con dâu nói: "Còn chưa nói, hắn được nghe người ta đọc báo nhiều, hiểu chuyện cũng nhiều. Có đôi khi nói chuyện cùng ta cũng khiến cho ta sửng sốt, thật giống như người đọc sách."

Người một nhà trên bàn cơm đều cười, đại nhi tử cân nhắc chuyện này, cùng mấy huynh đệ thương lượng một chút nói: "Nương, nếu không ngươi cũng đừng đi, để cho mấy người Vân nương các nàng đi là được rồi."

"Đúng vậy," con dâu cả nói, "Nương, ngài liền ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy chị em dâu chúng ta nhất định sẽ làm tốt việc này!"

Trên mặt mấy phụ nhân đêug mang theo thần sắc vui sướng cùng khẩn trương, bản thân các nàng chưa bao giờ kiếm được một phần tiền công, không có mấy nam nhân, các nàng có chút thấp thỏm cùng bất an, nhưng lại càng nóng lòng muốn thử.

Hứa thị lập tức trừng lớn mắt, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt nói: "Không được không được, ta nhất định phải đi. Các ngươi đều không cần ngăn cản, việc may vá trong nhà ta là lợi hại nhất, ta đi, mấy đứa con dâu các ngươi cũng có chỗ dựa."

Mấy nhi tử khuyên hồi lâu cũng không khuyên được, đành phải gật đầu đồng ý.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa thị liền mang theo nhóm con dâu ra cửa, trong lòng các nàng có chút thấp thỏm, nhưng ở trên đường lại thấy người trong từng nhà đều đi ra, đều là nữ nhân không có ngoại lệ. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng đều yên ổn lại, tốp năm tốp ba cùng đi về phía quan phủ.

Sau khi nhớ tên họ nhà chồng (*), mọi người thấp giọng nói chuyện với nhau, không qua bao lâu người trong cung cũng tới, khách khách khí khí lại ôn hòa mà đưa người tới giữa tiệm vải bận rộn.

[(*) Ngày xưa khi mà phụ nữ đã có chồng thì người khác sẽ xưng theo họ của nhà chồng, giống như là "Tiết phu nhân" trong bộ này á]

Chờ lúc trời sáng, thời điểm đông đảo hán tử đến nghe 《 Đại Hằng quốc báo 》cũng đang nói chuyện này. Nương tử trong nhà đều đi rồi, nói không lo lắng là giả, Hứa lão hán nghe xong Đại Hằng quốc báo liền ở trong nhà chờ, mấy nhi tử cũng ngồi không yên, chờ đến buổi tối sắc trời đều tối sầm, thời điểm người nhà bắt đầu sốt ruột, Hứa thị mang theo mấy con dâu mặt mày hồng hào, cười đến thấy răng không thấy mắt mà đi nhanh vào trong nhà.

Llúc này Hứa lão hán cùng mấy đứa con trai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đây là làm ra chuyện tốt gì, hôm nay có nhận được tiền công không?"

Hứa thị cùng nhóm con dâu ngồi vào vị trí, cười nói: "Làm sao có thể nhanh như vậy? Gấp gáp chế tạo một bộ quần áo mùa đông này, cho dù suốt ngày không làm cái gì, nhanh tay cũng phải đến hai ba ngày."

[Không làm gì ở đây là ngoài may vá ra thì không làm chuyện khác, đừng hiểu lầm]

Hứa lão hán buồn bực: "Vậy các ngươi đây là?"

"Chúng ta vui vẻ nha," Hứa thị để con dâu lấy đồ vật ra, "Triều đình chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta, gạo kia thơm ngào ngạt, bảo đảm ngươi ăn no, còn không chỉ là gạo ngon, còn có mấy món đồ ăn. Lại nói tiếp các ngươi cũng không tin, thức ăn giữa trưa hôm nay chúng ta ăn chính là thịt, mùi vị đến hiện tại vẫn còn chưa mất đâu!"

Con dâu thật cẩn thận lấy giấy dầu bọc điểm tâm ra, Hứa thị: "Nhìn một cái, đây là nữ quan chiếu cố chúng ta cho ta điểm tâm, nữ quan nói, đây là bởi vì ta làm vừa tốt vừa nhanh lại đẹp mới thưởng. Điểm tâm này chính là điểm tâm trong hoàng cung Hoàng Thượng ăn, nhưng không được tiện!"

Hứa lão hán cả kinh, nhảy dựng lên nói: "Điểm tâm Thánh Thượng ăn ngươi còn ở so đo tiện hay không tiện! Thứ này nơi nào có thể ăn, mau mang lên!"

Hứa thị một phen đoạt lại điểm tâm, liếc mắt nhìn Hứa lão hán một cái, "Nữ quan trong tiệm vải đã nói là điểm tâm này lấy về nhà để giữ lại ăn, mang những điểm tâm này lên cho ngươi là vô ích, muốn mang lên thì ngươi phân chia đi, chúng ta cũng phải ăn!"

Hứa lão hán á khẩu không trả lời được.

Đứa nhỏ trong nhà chạy tới, thấy điểm tâm trong tay bà liền nhào tới, cầm được liền lấp đầy trong miệng, sau khi nuốt xuống tất cả, ánh mắt liền sáng lên, "Bà, ăn ngon thật!"

Đứa nhỏ còn muốn lấy tiếp, nhưng lại bị trưởng bối trong nhà bắt được tay, trưởng bối tức giận đến sắc mặt đỏ lên, "Ăn từ từ, ăn ít thôi! Ngươi nếm thử vị đi, sao ngươi có thể ăn như vậy?"

Đứa nhỏ ngây thơ, các trưởng bối thở dài, cũng thật cẩn thận mà giơ tay nhéo một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng.

Vừa ngọt vừa hương, thì ra điểm tâm trong cung là vị này.

Hứa lão hán nếm lại nếm, thử lại thử, chờ một chút mùi vị cuối cùng cũng không có, hắn mới chậc lưỡi dừng lại. Lại để hắn ăn, hắn sẽ không ngừng ăn được. Các trưởng bối trong nhà đem điểm tâm nhường cho đứa nhỏ, đứa nhỏ bị nhìn đến khẩn trương, cũng học bộ dạng trưởng bối, có nề nếp quý trọng.

Vào lúc ban đêm, Hứa lão hán cùng Hứa thị nằm ở trên giường, cân nhắc mùi vị ngày hôm này.

"Không nghĩ tới một ngày còn có có thể thấy nữ quan trong cung."

"Không nghĩ tới còn có thể được ăn điểm tâm trong hoàng cung."

"Những bọn lính đó mùa đông lạnh, không quần áo mặc, ta phải nhanh một chút, đừng để bọn họ bị đông lạnh đến hỏng."

"Dù muốn nhanh, nhưng cũng đừng nóng vội," Hứa lão hán nói, "Chờ triều đình phát tiền công, các ngươi làm chủ, một người một bộ y phục mới."

Đêm khuya tối muộn, tiếng ngáy dần lớn. Bên trong kinh thành lâm vào an bình, trăng sáng treo trên không trung.

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com