ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

01/11/2021
________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 85

Thiên tử nhập ta hoài.

Thiên tử, nhập, ta, hoài.

Cố Nguyên Bạch ngồi ở án thư Tiết Viễn, bị này một hàng chữ này làm chấn động đến nửa ngày vẫn chưa hồi thần.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần, giấy diều chim én đã hủy dưới tay y.

Được nha Tiết Cửu Dao.

Ngươi còn làm bao nhiêu chuyện trẫm không biết.

Cố Nguyên Bạch còn tưởng rằng sau khi đánh Tiết Viễn năm mươi đại bản, ngày ấy Tiết Viễn thật sự thành thành thật thật quy quy củ củ, còn quy củ đâu, còn hiểu lý lẽ đâu, từ đầu ngay cả khi thả diều hắn cũng có thể cầm bút viết  một hàng chữ này lên diều đi thả cho y xem, lá gan có thể lớn như vậy để bọn thị vệ tiến lên thả diều cho hắn.

Lá gan lớn như vậy, sao ngươi không ở trong ngày mưa đi thả con diều chó má của ngươi đi?

Giấy trên mặt diều bị Cố Nguyên Bạch niết đến kẽo kẹt rung rung, Cố Nguyên Bạch đè nặng lửa giận trong lòng, y xé xuống dòng chữ Tiết Viễn viết trên diều nhét vào trong tay áo, sớm muộn gì cũng làm cho Tiết Viễn trả giá đại giới vì những dòng chữ viết bản thân hắn viết ra. Suốt quá trình đó, trong lòng Cố Nguyên Bạch vẫn luôn nói, ngươi còn rất dám mơ tưởng.

Thiên tử nhập ngươi hoài – cười lạnh, y nhớ kỹ.

Sau khi nghiền nát khung diều, Cố Nguyên Bạch lạnh mặt đang muốn đi ra khỏi phòng Tiết Viễn, nhưng từ lúc đứng lên ghế, trong lúc lơ đãng dư quang y liền liếc thấy một thứ ở dưới đáy giường.

Cố Nguyên Bạch chậm rãi đến gần, hộp gỗ tinh xảo đặt ở dưới đáy giường có vẻ lớn bằng hai bàn tay, nhìn bộ dạng nặng nề cùng trân quý, có thể bị đặt ở này chỗ, Cố Nguyên Bạch cười như không cười, cảm thấy không đơn giản.

"Điền Phúc Sinh."

Điền Phúc Sinh ở bên ngoài mang theo tiểu thái giám đi vào, Cố Nguyên Bạch chỉ vào đáy giường nói: "Lấy thứ đó ra đây."

Tiểu thái giám chui vào phía dưới giường lấy đồ vật đó ra, cung kính đặt ở trên bàn. Cố Nguyên Bạch đến gần nhìn lên, hộp này hẳn là bởi vì Tiết Viễn đã đi hơn một tháng mà phía trên đã tích một tầng bụi hơi mỏng. Tiểu thái giám nhận lệnh, nâng tay áo lên lau đi lớp bụi trên hộp, Điền Phúc Sinh đứng ở một bên cũng híp mắt tò mò nhìn hộp đồ vật.

Kẽo kẹt một tiếng, hộp gỗ bị mở ra.

Cố Nguyên Bạch nhìn đồ vật bên trong, sau một lúc lâu, "Ngọc?"

Đồ vật bằng ngọc thon dài, từ mảnh nhỏ đến thô to, một mặt mượt mà một mặt dẹp, nhìn lên tỉ lệ không tồi, chỉ là hình dạng hết sức quái dị.

Cố Nguyên Bạch giơ tay muốn đi cầm một khối ngọc lên nhìn kỹ lại bị Điền Phúc Sinh bỗng chốc ngăn cản, Điền Phúc Sinh mồ hôi đầy đầu, thanh âm run lên, "Thánh Thượng, ngọc này đã dính bụi, không sạch sẽ."

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Thứ này là cái gì."

Điền Phúc Sinh dạ thưa không dám nói, miệng mở ra rất nhiều lần nhưng lại không có một lần nói ra lời.

Bản thân Tiết đại nhân ở trong phòng chuẩn bị ngọc thế, còn giấu sâu như vậy, dùng để làm gì đương nhiên không cần nói cũng biết. Nhìn một cái, Thánh Thượng hiện tại còn chưa thích Tiết đại nhân, Tiết đại nhân cũng đã làm tốt chuẩn bị thừa nhận long ân. Nam nhi xương cốt như sắt thép ngày thường trốn ở trong phòng trộm dùng ngọc thế cũng không sao, nhưng nếu bị Thánh Thượng biết, này, Tiết đại nhân còn có mặt mũi gặp Thánh Thượng sao?

Nhưng Hoàng Thượng hỏi chuyện, Điền Phúc Sinh không thể không đáp. Đang lúc mồ hôi lạnh trên thái dương hắn chảy xuống, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gã sai vặt Tiết phủ bẩm báo: "Thánh Thượng, phu nhân trong nhà đưa tới một ít nước trà, hiện tại ngài có muốn dùng không?"

Trong chớp mắt hai mắt Cố Nguyên Bạch ngó ra bên ngoài một cái, Điền Phúc Sinh bước nhanh ra ngoài tiếp nhận nước trà, đưa về tới nói: "Thánh Thượng, phòng ốc Tiết đại nhân nhỏ hẹp, ngài có cần đi ra ngoài dùng trà bánh?"

Cố Nguyên Bạch còn chưa quên chuyện hộp ngọc kia, y nhìn chằm chằm Điền Phúc Sinh một hồi, hừ lạnh một tiếng: "Chờ lát nữa lại hỏi ngươi." Cho người mang theo hộp ngọc này rời đi.

Thứ có thể làm Điền Phúc Sinh khó mở miệng như vậy, lại có quan hệ với Tiết Viễn, trực giác Cố Nguyên Bạch nói vật ấy không phải thứ gì có thể quang minh chính đại gặp người. Y chuẩn bị mang thứ này về trong cung, lại nghiên cứu tìm tòi đến cùng một phen.

Có thể là về tới nơi quen thuộc, hai con sói bị Tiết Viễn dạy dỗ kia cực kỳ hưng phấn, đợi khi Cố Nguyên Bạch bước ra khỏi cửa phòng Tiết Viễn, còn không kịp nếm thử trà bánh Tiết phủ đã bị này hai con sói cắn quần áo, mang theo Cố Nguyên Bạch một đường đi tới trước chuồng sói.

Chuồng sói ở sâu trong Tiết phủ, hai con sói tru lên một tiếng, sau một lát, bầy sói bên trong chuồng sói cũng bắt đầu kêu như điên không ngừng, tiếng kêu vang đến tận trời, thậm chí bắt đầu đụng vào khóa trên cửa gỗ, cửa gỗ bị đâm bang bang rung lên, sắc mặt bọn thị vệ xung quanh Cố Nguyên Bạch chợt biến đổi, che chở Cố Nguyên Bạch lui về phía sau.

Nhưng mà Cố Nguyên Bạch càng cách xa, những con sói trong bầy càng thêm cuồng loạn, tiếng tru lên hàm chứa kích động, một tiếng so với một tiếng càng thêm cao vút.

Cố Nguyên Bạch tìm kiếm trên người một chút cũng không tìm được thứ gì có thể làm chúng nó phấn khởi như thế. Gia phó Tiết phủ nghe tiếng vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy hai con sói thành niên kia kéo tay áo Cố Nguyên Bạch, đôi mắt trừng, sợ tới mức hai đùi run rẩy, "Thánh, Thánh Thượng!"

Thị vệ trấn an nói: "Đây là hai con sói Tiết đại nhân đưa đến bên người Thánh Thượng, không cần để ý. Các ngươi mau đến xem thử, những con sói trong chuồng là bị làm sao vậy?"

Gia phó lấy lại tinh thần liền vội tiến lên xem xét tình huống bầy sói này. Cố Nguyên Bạch còn nhớ rõ Tiết Viễn đã nói qua, hắn chính là nói đến lời hay ý đẹp cực kỳ, cái gì mà toàn bộ sói trong phủ đã bị hắn giáo huấn xong rồi, đều sẽ nghe Thánh Thượng nói. Nhưng hôm nay vừa thấy chính là một đám kiệt ngạo khó thuần, không giống như là bộ dạng trong lời nói của Tiết Viễn.

Dưới đáy lòng Cố Nguyên Bạch âm thầm ghi thêm cho Tiết Viễn một bút.

Sau khi gia phó đi lên, trưởng thị vệ thấp giọng nói: "Thánh Thượng, thần che chở ngài rời đi trước."

Hai tay Cố Nguyên Bạch đặt ở sau người, ống tay áo một bên cổ tay đã bị hai con sói này phân ra ngậm ở trong miệng, dùng răng nhọn câu lấy không cho Cố Nguyên Bạch đi. Y để trưởng thị vệ nhìn hai con sói ở bên chân y, "Hai cái thứ bám người này che ở đây, trẫm còn đi như thế nào?"

Chúng nó một hai phải làm Cố Nguyên Bạch đến gần nhìn xem, vậy Cố Nguyên Bạch liền đi lên trước. Y càng cách gần, thanh âm bầy sói liền càng kích động, chờ khi đi đến trước mặt, những con sói này đã ghé vào trên hàng rào, móng vuốt sắc bén lay mạnh hàng rào, trên cổ một đám soi thế mà đều quấn một cái.

Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm cái bình sứ màu trắng này, đột nhiên duỗi tay từ trên cổ một con sói gần nhất kéo xuống một cái, trong tiếng kinh hô một bên mọi người mà vững vàng rút cái nắp bình sứ trắng, ở bên trong chính một tờ giấy dài được cuộn lên.

Miệng bình rất nhỏ, tờ giấy không dễ lấy. Cố Nguyên Bạch ngay tại chỗ trực tiếp quăng bình sứ xuống đất, cung hầu nhặt tờ giấy bên trong mảnh sứ nhỏ cung kính đưa lên, Thánh Thượng tiếp nhận, từ từ mở tờ giấy ra.

"Thánh Thượng tới nhà của ta thấy được sói, là vì hai con sói kia gãy răng rồi, hay là bởi vì Thánh Thượng nhớ thương thần?"

Cố Nguyên Bạch bỗng chốc khép lại tờ giấy, xương ngón tay nắm chặt, hai mắt nheo lại, nhăn mi nguy hiểm mười phần.

Tiết Cửu Dao.

Tiết Cửu Dao mang theo đại binh đi đường ngày đêm, bên người mang theo túi nước tắm của y cũng luyến tiếc ném.

Màn trời chiếu đất, trèo đèo lội suối. Thời gian nghỉ ngơi duy nhất chính là trước khi đi vào giấc ngủ, có đôi khi các vị quan quân tề tụ bên cạnh, lời trong lời ngoài đàm luận đều là thê nữ trong nhà.

Nói nói, cũng có người hỏi Tiết Viễn: "Tướng quân, lần này ngài đi Bắc Cương, thê nữ trong nhà hẳn là không bỏ được đi."

Tiết Viễn ngồi xếp bằng bên đống lửa, thân hình hắn cao lớn, ánh lửa chiếu chiếu vào trên người hắn, minh minh ám ám. (minh: sáng; ám: tối)

Nghe được lời này, biểu tình chủ tướng trong thời gian này lạnh lẽo cứng ngắc giống như cục đá rốt cuộc cũng có dấu hiệu hòa hoãn, "Ta không cưới vợ, cũng không có nữ nhân."

Người chung quanh kinh ngạc, "Thế mà lại chưa có cưới vợ sao?"

"Nếu như không có nhớ lầm, tướng quân cũng đã hai mươi bốn rồi?"

Trong chuyện này Tiết Viễn lại kiên nhẫn nhiều hơn một ít, "Thánh Thượng cũng không cưới vợ."

"Thánh Thượng......" Có người cười hai tiếng, "Thánh Thượng vẫn còn trẻ."

"Thánh Thượng tuổi trẻ, ta cũng không già. Thân là thần tử, đương nhiên một lòng nghĩ đến Thánh Thượng," Tiết Viễn không nhịn được mà gợi lên khóe miệng, tựa thật tựa giả, "Thánh Thượng không cưới vợ, ta phải cùng người."

"Nếu như Thánh Thượng cưới vợ, tướng quân cũng cưới vợ theo sao?" người bên cạnh cười ha ha, "Tiết lão tướng quân muốn phát sầu rồi."

Độ cong trên khóe miệng Tiết Viễn cứng đờ, như thấm hàn khí.

Người khác không nhìn thấy thần sắc hắn, tiếp tục cười cười ha hả mà nói cười, có người hỏi Tiết Viễn: "Chẳng lẽ tướng quân không có người trong lòng sao?"

Tiết Viễn thầm nghĩ, làm sao lại không có.

Hắn còn cùng người trong lòng hôn qua lại sờ qua, hâm mộ không? Nhưng hâm mộ thì có cái rắm gì, người trong lòng không nhận việc này.

Tiết Viễn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật con mẹ nó nghẹn khuất, thời điểm đang lúc nghẹn khuất, lỗ tai hắn vừa động, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy lính gác bốn phía ra roi thúc ngựa chạy tới chỗ này, cây đuốc chiếu sáng, gặp được Tiết Viễn chính là hô to một tiếng: "Tướng quân! Có châu chấu đánh úp lại!"

Các vị quan quân lập tức thu hồi vui cười, xoay người đứng lên, mười phần thuần thục tiến đến bài binh bố trận. Tiết Viễn cầm đại đao, dắt ngựa đuổi theo, "Phó tướng phái người coi chừng lương thảo, nơi đây cách Bắc Cương càng ngày càng gần, thế tấn công của châu chấu nhanh chóng mãnh liệt, nhất định không thể để lương thực có chút tổn thất!"

Phó tướng ôm quyền trầm giọng: "Vâng!"

Tiết Viễn lên ngựa, chân Liệt Phong dậm một bước, liền như gió mạnh chạy nhanh ra ngoài. Hắn áp xuống nhi nữ tình trường, đem gương mặt Thánh Thượng trong đầu chôn xuống, trên mặt râu ria xồm xoàm, tay nắm dây cương lại bị mài ra rất nhiều vết chai.

Một khắc cuối cùng chạy vội tới trong bóng đêm, hắn đột nhiên lỗi thời mà nghĩ đến, những thủ đoạn mà hắn vắt hết óc làm Cố Nguyên Bạch nhớ kỹ hắn, có hiệu lực hay không, sẽ hữu dụng không?

Mười phần hữu dụng.

Cố Nguyên Bạch bị làm hắn tức giận đến hơn nửa đêm vẫn ngủ không yên.

Hộp gỗ cùng những ngọc kiện không biết tên mang về từ trong phòng Tiết Viễn cũng quên tìm tòi nghiên cứu, đặt ở trước mặt chính là hai mươi ba cái bình sứ nhỏ trắng nõn. Phía trên những bình sứ đều in hoa văn đa dạng nhiều màu, chất liệu bình thường, mấy bình trong đó thậm chí còn có chút vết nứt.

Cố Nguyên Bạch nhìn những bình sứ, biết được Tiết Viễn miệng chó không phun được ngà voi, nhưng y lại vẫn quăng vở từng bình, từ bên trong lấy ra một tờ giấy được cuộn tròn.

Trên những tờ giấy này đều là câu chữ hàm hồ, trên con đường đó mà lặp lại. Hai mươi ba tờ giấy này cộng thêm tờ giấy Cố Nguyên Bạch lấy ra từ trong quyển sách ở Tiết phủ vào ban ngày, cơ hồ liền thành một loại thư tình khác.

Chỉ là bản chất của người viết "Thư tình" chung quy cũng không phải là người đọc sách văn nhã, lời văn đến một nửa, trong đó cảm giác xâm lược càng mạnh mẽ, thần phục mặt ngoài càng dối trá, cuối cùng còn biết nhớ ngọt tư khổ, lại nói đến quá khứ một đêm ngày ấy ở trong sơn động cùng Cố Nguyên Bạch, nói đến cái hôn kia.

"Nam căn Thánh Thượng ôn thuận như ngọc," chữ trên mặt giấy trắng trợn cực kỳ, "Xúc cảm thần yêu thích vạn phần, nhìn hẳn là cũng vô cùng ngon miệng."

Mặt sau nói mấy câu cũng khiến Cố Nguyên Bạch đọc đến có cảm giác.

Thanh tâm quả dục đã nhiều năm, chỉ một lần hoang đường cũng đã là chuyện năm sáu tháng trước. Cố Nguyên Bạch mặt không đổi sắc mà đọc xong những tờ giấy này, ngón tay chuẩn bị duỗi vào chăn bông, nhưng động tác này lại bởi cảm giác buồn tẻ mà ngừng.

Một chút cũng không tốt, một chút cũng không thoải mái.

Trước kia không cảm thấy có cái gì, hiện tại lại cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo.

Cố Nguyên Bạch đem tờ giấy đặt bên cạnh gối đầu, kéo chăn lên che đầu.

Sau một lúc lâu, y nặng nề thở dài.

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com