ZingTruyen.Asia

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

_________________________________________


Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 – Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 75

Sau khi một đám quan viên giám sát nghỉ ngơi hai ngày tại hành cung liền xin rời đi.

Cố Nguyên Bạch chuẩn tấu, dặn dò bọn họ nhanh chóng đưa phạm nhân tới hình phạt Đại Lý Tự, trước sau mấy ngày Vạn Thọ Tiết sẽ không nhận hình tố, muốn thừa dịp hiện tại hoàn thành xong những việc bận rộn này.

Những thổ phỉ này đều là nô lệ. Nam nhân cường tráng chia làm ba đợt, một đám lưu tại Lợi Châu, xuất lực vì nhân dân Lợi Châu. Một đám lặn lội đường xa đưa đến đến kinh thành dùng để uy hiếp cùng tuyên dương quốc uy, cũng là nô lệ khai khẩn đất hoang tại Kinh Tây. Còn có một đám đưa đến U Châu, U Châu thực sự thiếu nguồn lao động.

Xử lý tốt những việc vặt này, thời gian cũng đã đến đầu tháng chín. Từ tháng tư đến tháng chín, năm tháng đã qua đi.

Thời gian thật là nhanh như chớp mắt, chờ lương thực trên đồng ruộng bắt đầu chín, sắp tới thời gian ngắt bông, Cố Nguyên Bạch quyết định từ hành cung tránh nóng dọn về kinh thành.

Năm nay y chuyển đến trễ, giữa tháng bảy mới đến hành cung tránh nóng, còn chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, đảo mắt liền vào thu.

Cố Nguyên Bạch biết toàn bộ kinh thành đều bận rộn Vạn Thọ Tiết, hiện giờ y trở về tọa trấn cũng khiến cho những người này chớ có phô trương lãng phí.

Nói làm liền làm, hoàng đế ra lệnh một tiếng, bên trong hành cung bắt đầu bận rộn, đảo mắt liền đến ngày rời khỏi hành cung tránh nóng.

Hàng dài uốn lượn, xe ngựa Thánh Thượng tầng tầng bảo hộ ở giữa, Cố Nguyên Bạch hành lễ thật sâu về phía trước cửa hành cung của Uyển thái phi, nói giọng khàn khàn: "Còn mong ngài yêu quý thân thể nhiều hơn."

Uyển thái phi ở trong hành cung tránh nóng đến thoải mái, nàng không muốn lại tàu xe mệt nhọc hồi Kinh Tây, thân thể cũng không có sức trở về. Trong lòng Uyển thái phi có ẩn ẩn dự cảm, nàng cười cười với Cố Nguyên Bạch, tiến lên một bước cầm tay hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vỗ, tha thiết dặn dò nói: "Ngươi mới đúng, việc gấp gì thì nhất định cũng phải nhớ đến ăn cơm, vạn sự dù gấp, nhưng cũng nên dùng bữa cùng nghỉ ngơi."

Cố Nguyên Bạch thêm lễ, "Vâng."

Uyển thái phi còn không yên tâm, "Ta nghe nói thời điểm mấy ngày trước ngươi vào triều sớm, tổng cộng ở trên triều đình khoảng hai cái canh giờ. Nguyên Bạch, lần sau không thể như vậy, như vậy chẳng phải là hao tổn thân thể của mình?"

Cố Nguyên Bạch khẽ cười, "Nhi tử hiểu được."

Uyển thái phi cười cười, hốc mắt có chút hơi chua xót, nàng chớp đi những chua xót này, giả vờ không có việc gì nói: "Mau qua đi đi, tất cả quan lại đều đang chờ ngươi đấy."

Cố Nguyên Bạch bị thúc giục mãi mới xoay người mang theo tất cả quan lại rời đi, y đi mấy bước, chung quy vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Biểu tình Uyển thái phi nghiêm túc, đang nhìn bóng dáng y rời đi.

Bước chân Cố Nguyên Bạch chợt ngừng, sau đó bước lớn mà đi ra ngoài.

Uyển thái phi không kiềm được tiến lên hai bước, rồi sau đó dừng lại thở dài.

Nàng coi hoàng đế như thân sinh, dù thế nào cũng không muốn Cố Nguyên Bạch mỏi mệt mỗi ngày như vậy. Thân thể hoàng đế không tốt, kỳ thật thân thể như vậy thích hợp nhất là phú dưỡng vô ưu vô lự.

Nhưng thân là thân tử tiên đế, làm sao có thể không ngồi trên địa vị cao chứ?

Cố Nguyên Bạch cũng ngồi rất khá, ngồi đến so với tiên đế còn tốt hơn, nếu như tiên đế biết được, hẳn là cũng sẽ khuây khoả mà hô to "Con ta lợi hại". Uyển thái phi là nữ tắc, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng nàng hiểu được uy nghiêm hoàng đế càng lớn mạnh, ở trong cung cũng bắt đầu nói một không hai.

Con trai của nàng đang dựa sát lợi hại trên ngôi vị hoàng đế. Cho dù tư tâm nàng không muốn y mỏi mệt như vậy, nhưng cũng kiêu ngạo vì y.

Uyển thái phi cọ qua khóe mắt, trong phút hoảng hốt, thế nhưng cảm thấy dưới chân Cố Nguyên Bạch đạp lên là một mảnh sơn hà cẩm tú.

*

Vết thương Tiết Viễn vẫn luôn dưỡng tới đầu tháng chín, cuối cùng đã dưỡng tốt hơn một ít, từ sáng sớm hắn đã chờ ở bên xe ngựa, chờ thấy mặt Cố Nguyên Bạch.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh một trận gió lướt qua. Cố Nguyên Bạch từ trước mặt hắn vội vàng đi qua, vén rèm lên liền chui vào, một lát sau, bên trong truyền đến âm thanh nghẹn nghẹn: "Khởi hành."

Tuấn mã giơ lên chân. Tiết Viễn có chút thất thần, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía trong xe ngựa, vừa mới vội vàng liếc mắt một cái liền thấy đôi mắt tiểu hoàng đế giống như đỏ.

Sao lại thế này? Tiết Viễn đè thấp mi.

Đoàn xe trên một đường quay về mãi cho đến buổi trưa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Điền Phúc Sinh vào xe ngựa bày thiện cho Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch không muốn ăn uống, nhưng cố gắng dùng mấy miếng, cảm thấy no rồi, thật sự ăn không vô, để cho hắn đi xuống.

Điền Phúc Sinh sầu mặt đi ra xe ngựa, đi theo mọi người chung quanh: "Thánh Thượng không vui."

"Có lẽ là vì Uyển thái phi," trưởng thị vệ thở dài một hơi, "Uyển thái phi lưu lại Hà Bắc, thời gian cách xa kinh thành phải kể tới ngày. Ra roi thúc ngựa hai ngày có thể đến, nhưng thân thể Thánh Thượng ...... Nếu như lần sau Thánh Thượng muốn đến liếc mắt nhìn Uyển thái phi một cái, sợ là một đi một về, phải qua thời gian mười lăm ngày."

Nhóm ngự tiền thị vệ thở dài, Thánh Thượng làm sao có thể không đói bụng? Bụng bọn họ đều đói đến kêu vang.

Nhưng để cho bọn họ đi khuyên hoàng đế? Bọn họ không dám. Thánh Thượng ăn cơm không vô, chuyện này làm sao có thể khuyên.

Trong lòng thị vệ trưởng sầu lo, nhưng vẫn dựa theo phương thức từng nhóm ăn cơm như ngày thường, để một đám người đi ăn cơm trước, hắn đặc biệt nhớ kỹ trên người Tiết đại nhân còn có thương tích: "Tiết đại nhân dễ đói, không bằng đi ăn cơm trước?"

Mặt mày Tiết đại nhân vững vàng, thầm nghĩ lão tử sao có thể dễ dàng đói bụng, nhưng vì sự ngờ nghệch của trưởng thị vệ, hắn đành mở miệng: "Ăn cuối cùng."

Tâm tình hắn rõ ràng không tốt, ngữ khí bên trong ẩn ẩn khôi phục ác liệt như từ trước khi chưa đi Kinh Hồ Nam. Trưởng thị vệ chạy nhanh rời xa, buồn bực cực kỳ.

Qua lại trên đường, Cố Nguyên Bạch đều sẽ cho bọn lính thời gian sung túc nghỉ ngơi ăn cơm.

Cách đó không xa, tốp năm tốp ba binh lính vây ở một chỗ đang ăn cơm, trừ bỏ ngoài việc phân phát lương thực cùng dưa muối nước chấm xuống, còn có đầu bếp đang nấu canh thịt. Nồi canh thịt to này chỉ cần thả hương liệu vào, mùi hương là có thể bay mười dặm, so sánh được với ngự thiện hoàng gia, tuy rằng không tinh tế, nhưng phân lượng cũng đủ nhiều.

Bọn lính từng nhóm đội cầm chén đũa chính mình đứng chờ canh thịt, bình thường có thể nghe được đằng trước có người lớn tiếng nói: "Cho ta tới muỗng canh nhiều thịt nhất."

Người phía sau ồn ào cười to, mắng: "Mọi người ở đây đều nhớ kỹ đấy! Trong chén hắn nhiều thịt nhất, một hồi ăn xong của mình rồi liền cướp lấy thịt trong chén hắn!"

"Để lại cho hắn nước canh suông!"

"Ha ha ha ha."

Mùi hương canh thịt này một đường bay tới trong xe ngựa. Cố Nguyên Bạch vén lên màn xe, nhìn bọn lính nơi xa cãi nhau ầm ĩ, y nhìn một hồi, cũng chui ra xe ngựa.

Bọn thị vệ bên ngoài chờ tới lượt được đi ăn cơm bỗng chốc đứng thẳng, kinh ngạc: "Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch kéo tay áo lên, nhìn về phía cơm tập thể bên kia nâng nâng cằm lên, "Lấy cho trẫm một chén canh thịt đi."

Một tên thị vệ chạy tới chỗ canh thịt, Cố Nguyên Bạch nhìn trái ngó phải, tìm ra một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống.

Thị vệ chạy tới chỗ canh lập tức chạy lên vị trí đầu tiên, binh lính xếp hàng phía sau có người lớn tiếng nói: "Thánh Thượng nói, ăn cơm lĩnh thưởng bạc đều phải thứ tự chỉnh tề, ai cũng không thể làm lơ quân quy, ngươi sao có thể liền trực tiếp chạy tới?"

Thị vệ cũng lớn tiếng trả lời: "Chư vị huynh đệ thông cảm một chút, ta phải lấy cho Thánh Thượng một phần canh thịt."

Binh lính la hét phía sau tức khắc không nói, sợ chậm trễ thời gian. Binh lính đến lượt nhận canh đằng trước vội vàng che lại chén, ngăn trở đầu bếp đưa muỗng qua, vội nói: "Trước lấy cho Thánh Thượng đi. Ta không cần thịt, thịt của ta có thể nhường cho Thánh Thượng."

"Thịt đủ chia," đầu bếp ép hắn phải nhận, nhưng thấy hắn lắc đầu đến độ muốn rớt, cũng không bắt buộc, ngược lại hỏi ngự tiền thị vệ, "Chén đũa Thánh Thượng có lấy tới không?"

Ngự tiền thị vệ sửng sốt, "Ta lại quên mất."

Đầu bếp nhanh chóng ngồi xổm người xuống tìm kiếm chén đũa, sau một lúc lâu mới tìm ra một cái chén hoàn hoàn chỉnh chỉnh không có tẩy màu cùng vết nứt. Ở trong nước trửa sạch vài lần, mới cẩn cẩn thận thận múc ra một chén canh thịt, đôi tay đưa đến trong tay thị vệ.

Thị vệ rất nhanh liền mang tới trước mặt Cố Nguyên Bạch, hương vị thịt cũng tùy theo mà đến. Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn xuống nước canh suông trong chén, lẫn trong đó là lát gừng cùng hoa tiêu, Cố Nguyên Bạch nếm một ngụm, muối vị cũng đủ, hẳn là cũng bỏ thêm một chút dấm, hương vị sung túc.

"Không tồi," Cố Nguyên Bạch nói, "Đi lấy cái bánh nướng lớn tới."

Thị vệ sửng sốt, ngay sau đó lại chạy đi.

Triều Hán cũng bắt đầu có bánh nướng, bánh nướng trong thời Đường Tống trở thành lương thực chính trong hành quân. Đại Hằng khai khẩn đồng ruộng so với các triều đại trước kia nhiều hơn rất nhiều, lương thực bá tánh nhiều lên, một ngày hai bữa cơm cũng biến thành một ngày ba bữa cơm. Lương thực đủ, thức ăn theo đó mà trở nên đa dạng phong phú hẳn, bánh nướng, màn thầu Đại Hằng, kỹ thuật đã rất thành thục, hơn nữa đa dạng phồn đa.

Trong quân yêu cầu phân lượng gạo và mì thành nhiều kỳ, Cố Nguyên Bạch phải biết y phí tâm tình rốt cuộc có dùng đến trên người binh lính hay không.

Thánh Thượng ngồi ở trên tảng đá, cúi đầu nhàn nhạt uống chén canh thịt, động tác y đại mã kim đao, cử chỉ lại sạch sẽ lưu loát. Tiết Viễn liếc mắt nhìn y một lần lại một lần, rất nhiều tráng hán trong quân làm ra động tác như vậy đều là quá mức thô lỗ. Rõ ràng thân thể tiểu hoàng đế không tốt, nhưng cố tình lại tiêu sái cực kỳ.

Thị vệ lấy bánh nướng lớn trong quân làm ra lại đây, Cố Nguyên Bạch đặt chén đũa ở bên cạnh, xé bánh nướng lớn ra, nhìn nhìn màu sắc bên trong, lại cầm lấy một miếng đặt ở trong miệng nếm thử, hơi có chút cứng, rất khó nuốt xuống.

Y lại xé một miếng bánh ngâm trong canh thịt, như vậy liền dễ ăn hơn nhiều. Cố Nguyên Bạch tìm mọi cách nâng cao thức ăn trong quân bộ, cung cấp cho bọn họ đủ muối cùng thức ăn mặn, còn may mấy thứ này để trải qua kiểm tra nghiêm mật, đều chứng thực bên trong.

Trên mặt y toát ra vài phần vừa lòng, nhưng bản thân không đói bụng, ăn uống đã no, ăn không vô mấy thứ này. Tiết Viễn thời thời khắc khắc nhìn y ra tiếng: "Thánh Thượng, ăn không vô?"

Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, nói: "No rồi."

Tiết Viễn: "Cho thần đi."

Bản thân hắn lại đây bưng lên chén đũa cùng bánh nướng lớn, không có một chút không tự nhiên. Làm trò dưới tầm mắt mọi người, ngâm bánh nướng lớn trong canh thịt, bánh nướng lớn hút đủ nước canh, chiếc đũa duỗi ra, những miếng thịt cùng bánh đã bị hắn nuốt vào trong bụng.

Tiếng động nước canh dần dần thưa thớt, qua một hồi Tiết Viễn liền ăn xong một chén canh thịt cùng bánh nướng lớn, mặt hắn không đổi sắc, bưng chén đũa đi đến phía sau hàng dài, chuẩn bị lại lấy thêm một chén.

Cố Nguyên Bạch chỉ cảm thấy chính mình chỉ vừa thở hổn hển mấy hơi thở, hắn liền chạy xa. Y trầm mặc một hồi, xoay người nhìn về phía trưởng thị vệ, "Các ngươi còn chưa ăn cơm xong?"

Trưởng thị vệ thẹn thùng nói: "Còn chưa dùng bữa."

Cố Nguyên Bạch nâng nâng cằm về phía Tiết Viễn, một lời khó nói hết nói: "Ngày thường hắn cũng ăn như vậy?"

Thật là tiểu tử choai choai ăn chết lão tử. Như vậy xem ra, lần kia hắn ở biên quan đói, vậy đã đói thành cái dạng gì.

Trưởng thị vệ nghĩ nghĩ, "Tiết đại nhân tựa hồ cực kỳ không chịu được đói, có khi nhìn Thánh Thượng dùng bữa, Tiết đại nhân cũng sẽ đói đến nuốt nước miếng."

Cố Nguyên Bạch như suy tư gì, trách không được luôn có vài lần như vậy, khi y dùng bữa có thể nhận thấy được ánh mắt Tiết Viễn dường như nổi lên lửa.

Sau khi kết thúc cơm trưa, Cố Nguyên Bạch lại trở về bên trong xe ngựa.

Thời gian buổi chiều nổi lên gió, xe ngựa xóc nảy, Cố Nguyên Bạch bị xóc đến khó chịu, chờ đến khi Điền Phúc Sinh đưa lên bữa tối, y thật sự muốn động đũa dùng một ít, nhưng thân thể không biết cố gắng, một ngụm cũng không ăn vô, còn có chút buồn nôn.

"Không ăn," Cố Nguyên Bạch muộn thanh, "Đói bụng lại nói."

Cơm trưa cùng bữa tối gộp lại mà Thánh Thượng chỉ dùng mấy miếng, Điền Phúc Sinh phát sầu. Hắn từ xe ngựa ra, dưới sự do dự vẫn tìm tới Tiết Viễn, "Tiết đại nhân, ngươi có biện pháp làm Thánh Thượng dùng thêm vài miếng cơm không?"

Tiết Viễn cười, kỳ thật đã gấp đến độ khó chịu, "Điền tổng quản, thần cũng không biết có thể làm được hay không, nhưng nếu như được không, có lẽ thần lại ăn thêm một trận bản tử."

Vết thương trên người Tiết Đô Ngu Hầu còn chưa tốt, mọi người đều biết. Vẻ mặt Điền Phúc Sinh đau khổ nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi, "Nếu như Tiết đại nhân thật sự bởi vậy mà bị phạt, tiểu nhân cùng các đại nhân khác nhất định cật lực cầu tình giúp Tiết đại nhân."

Lời còn chưa dứt, Tiết Viễn đã từ trên tay hắn đoạt lấy hộp đồ ăn, nhảy bay lên xe ngựa.

Mành xe bay lên rơi xuống, Cố Nguyên Bạch còn chưa có thấy rõ ai tiến vào, Tiết Viễn đã đến trước mặt y.

Tiết Viễn nhìn thấy bộ dáng y chính là sắc mặt trầm xuống, lập tức duỗi tay sờ lên dạ dày Cố Nguyên Bạch, nhíu mày trầm giọng, "Không muốn ăn cơm, là nơi này không thoải mái sao?"

Cố Nguyên Bạch khó chịu, y đẩy tay Tiết Viễn ra, nhíu mày đè thấp giọng, "Đi xuống."

Tiết Viễn cười, cúi người xuống. Thân hình hắn thật sự cao lớn, bóng đen hoàn toàn bao phủ Cố Nguyên Bạch.

Ngay sau đó, Tiết Viễn liền mạnh mẽ vây Cố Nguyên Bạch ở trong ngực. Áp chế giãy giụa, Tiết Viễn kéo y lại, ngón cái nhẹ đè lên dạ dày tiểu hoàng đế, bình bình thản thản, một chút thức ăn đều không có.

Cố Nguyên Bạch không ăn cơm, có chút mệt mỏi. Y tích góp chút sức lực, đá một chân lên đùi thịt Tiết Viễn, thanh âm đè nặng chứa đầy tức giận, "Tiết Viễn, ngươi thật sự muốn chết sao?! Trẫm nói ngươi đi xuống!"

"Ngày thường ngươi nói ta cái gì cũng được, đều có thể nghe ngươi," Tiết Viễn cụp mi rũ mắt, động tác lại không giống biểu tình dịu ngoan như vậy, hắn kẹp hai chân Cố Nguyên Bạch xuống dưới chân chính mình, sau khi khóa trụ tay chân tiểu hoàng đế, mới dùng một tay cầm hộp đồ ăn lại đây, "Nhưng việc này thì không được."

Nắp hộp bị ném qua một bên, Tiết Viễn lần lượt dọn thức ăn lên trên bàn, hắn xoa dạ dày Cố Nguyên Bạch, biết thời điểm tâm tình người này không tốt liền không muốn ăn cơm, thời điểm không muốn ăn cơm không ép buộc được.

Lửa giận Cố Nguyên Bạch còn chưa có phát tác, kết quả được xoa như vậy, cảm giác buồn nôn liền giảm bớt, thế nhưng còn có chút thoải mái. Y nghẹn lửa giận, cuối cùng tìm tư thế thoải mái coi Tiết Viễn trở thành sô pha thịt người, nhắm mắt lại, nói giọng khàn khàn: "Lại hướng lên trên một chút."

Tiết Viễn nghe lệnh, nhẹ nhàng xoa cho Cố Nguyên Bạch, chỉ là tay không khống chế được, xoa xoa liền muốn hướng về phía trước, muốn xoa lương tâm của tiểu Vô Lương Tâm.

Cố Nguyên Bạch có lương tâm sao? Có, rốt cuộc là sau khi y thoải mái còn nhớ rõ ban thưởng cho Tiết Viễn.

Tiết Viễn muốn lấy sắc hầu quân. Khó là khó ở chỗ sắc này có thể câu được quân hay không.

Nếu như là phù kia của đạo sĩ có thể dùng được...... Tiết Viễn thở dài.

Tiết Cửu Dao hắn không nghĩ tới còn có thời điểm ngu xuẩn như vậy.

Nhưng lúc này việc quan trọng nhất chính là làm cho Cố Nguyên Bạch ăn cơm. Tiết Viễn chú tâm xoa nhẹ dạ dày trong chốc lát, cảm thấy không sai biệt lắm mới dời tay đi, sau đó khom lưng cúi người, áp lỗ tai gần sát bụng Cố Nguyên Bạch, vừa nghe, không tồi, bắt đầu kêu ục ục.

Bản thân Cố Nguyên Bạch cũng nghe thấy thanh âm trong bụng, y mở mắt ra, lại thấy Tiết Viễn đang ghé vào bụng y nghe động tĩnh, biểu tình lại rất là mê muội.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch hơi hơi dữ tợn, "Tiết Viễn?"

Tiết Viễn thu hồi biểu tình trên mặt, mặt không đổi sắc mà ngồi dậy, bế Cố Nguyên Bạch, để y dựa vào trên ngực mình, bưng lên một chén cháo cho đút y ăn.

Nói là cháo, kỳ thật là được nấu như cơm. Bên trong bỏ thêm miếng thịt cùng rau dưa chế biến tỉ mỉ, mỗi loại đều dựa theo khẩu vị của Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch miễn cưỡng ăn một ngụm, sợ chính mình sẽ nhổ ra.

Lòng bàn tay Tiết Viễn liền đặt ở bên môi y, đôi mắt không nháy mắt, "Có thể ăn được không?"

Khó chịu trước đó sau một lát thế nhưng đã tốt hơn rất nhiều, Cố Nguyên Bạch nuốt cháo xuống, khàn giọng, "Tiếp tục."

Tiết Viễn vội thật sự, đã phải cho đút cơm cho y, lại phải làm ấm dạ dày y. Cố Nguyên Bạch rất ít khi có thời điểm ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn như vậy, chờ sau khi ăn xong, Tiết Viễn cũng có chút không buông tay được.

Cố Nguyên Bạch dùng nửa phần cháo, sau khi dạ dày thoáng có vài thứ liền không hề ăn.

Tiết Viễn thu thập đồ, Cố Nguyên Bạch dễ chịu hơn lại biến thành đế vương cao cao tại thượng, một bên rút ra một quyển tấu chương xem, một bên không chút để ý nói: "Lăn xuống đi."

Tiết Viễn lăn xuống xe ngựa, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại, như có như không cười một cái, thấp giọng: "Thánh Thượng, thanh âm ngài đói bụng so với người bình thường dễ nghe nhiều."

"Bang" một tiếng, tấu chương dừng ở mặt trên cửa gỗ mà Tiết Viễn vừa kịp thời đóng lại.

Tiết Viễn không tiếng động cười vài cái, sờ sờ bội đao bên hông, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

*

Đoàn xe đi đi dừng dừng, tám ngày sau trở lại kinh thành.

Tiến vào bên trong kinh thành, Cố Nguyên Bạch nhìn lại một đường, bất đắc dĩ phát hiện con đường chủ yếu bên trong kinh thành đã bị thợ thủ công dùng tranh màu cùng vải vóc tươi sáng trang trí hoa lệ nhiều vẻ. Ven đường tụ tập tốp năm tốp ba thư sinh, thỉnh thoảng nhíu mày trầm tư, ngâm ra câu thơ chính là thơ chúc mừng Thánh Thượng.

Nơi chốn ca múa thanh bình, là cảnh tượng thịnh thế nhất.

Đoàn xe thật dài từ hành cung tránh nóng dừng lại ở trước cửa hoàng thành, tất cả loại quan lại từ trong xe ngựa đi ra, từng người đứng bên ở xe ngựa, cùng hô lên hành lễ với Cố Nguyên Bạch. Mỗi một câu nói của Cố Nguyên Bạch đều có thái giám truyền tới phía sau, chờ đến cuối cùng hạ lệnh tan đi, tất cả quan lại đồng thời đáp vâng, cứ như vậy nhất nhất tản ra hồi phủ.

Chử Vệ theo phụ thân lên xe ngựa rời đi, chưa đi vài bước liền nghe được bên ngoài binh lính thủ vệ có một đạo quen tai thanh âm vang lên, "Chử Tử Hộ."

Chử Vệ quay đầu lại, đúng là đồng học của mình, hắn cười cười, "Sao ngươi lại ở đây."

Binh lính thủ vệ ngăn đồng học ở bên đường, sau khi Chử Vệ đi khỏi nơi này, đồng học mới đi cùng hắn.

Đồng học nhìn thoáng qua phía sau, trở tay mở quạt xếp ra trêu ghẹo nói: "Chử Tử Hộ lúc trước khinh thường thế tục hiện giờ cũng xoay người biến đổi, từ Trạng Nguyên lang biến thân thành đại quan viên."

Chử Vệ nhớ lại lúc trước, có chút không biết nên khóc hay cười, hắn bất đắc dĩ cười nói: "Trước đó là ta nông cạn."

Đồng học kinh ngạc thu hồi quạt xếp, nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá hắn: "Ngươi thật sự là Chử Vệ Chử Tử Hộ?"

Chử Vệ nghiêm mặt, lạnh như băng nói: "Ngươi tới tìm ta là muốn làm chi."

Đồng học thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm nói: "Đây mới là Chử Tử Hộ ta quen biết."

Chử Vệ xoay người muốn đi, đồng học vội vàng đuổi kịp. Sau khi xa phu Chử phủ thấy thiếu gia nhà mình có bằng hữu làm bạn liền đưa lão gia phu nhân trở về phủ trước.

Trên đường kinh thành truyền đến tiếng người ồn ào, thợ thủ công đang làm tranh màu, bên cạnh có bá tánh đang xem náo nhiệt, ngẫu nhiên chạy tới đưa lên mấy chén nước, lại tán thưởng nhìn tranh màu.

Đi qua một đám thợ thủ công mặt đầy vui vẻ, lại gặp được mấy người đọc sách đang làm thơ. Những người này đang đàm luận《 Đại Hằng quốc báo 》hôm nay, phía trên đầu《 Đại Hằng quốc báo 》hôm nay, văn chương đăng đầu trang chính là chuẩn bị tổ chức sinh thần cho Thánh Thượng.

"Không biết những cường hào địa phương bọn họ đang làm cái gì," trong đó thanh âm không vui của một người đọc sách truyền đến, "Làm ra đại trận lớn như vậy, là muốn áp đảo kinh thành chúng ta sao?"

"《 Quốc báo 》 có viết về một nơi ở Hoài Nam, bá tánh tự phát chuẩn bị một ngàn ngọn đèn Khổng Minh," một thư sinh khác cười khổ, "Nhóm Cường hào nghe vậy, lập tức làm thêm hơn chín ngàn ngọn đèn, lấy đúng ý ' vạn tuế '."

"Có 《 Quốc báo 》mới biết thế gian to lớn," người đọc sách thở dài, lại phấn chấn lên, "Những địa phương muốn cướp đi nổi bật của chúng ta cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không."

Chử Vệ cùng đồng học liếc nhau, buồn cười. Bọn họ từ bên cạnh người đọc sách đi qua, mấy tiểu đồng phía trước giơ hồ lô đường náo nhiệt chạy tới chạy lui, tình cảnh này, đồng học đột nhiên thở dài.

"Ta mới là nông cạn," đồng học tịch liêu nói, "Rõ ràng Đại Hằng tốt nhất đang ở trước mắt, quân chủ tốt nhất đang chờ ta ra sức, ta lại giống như mù, chỉ bị những thứ bất ổn của Đại Hằng làm mờ mắt."

Đồng học cười khổ, "Lúc đầu ta lo lắng họa lớn, thậm chí trước đó đối với những thứ ta cònchưa hiểu biết rõ ràng đã được triều đình giải quyết."

Chử Vệ nâng môi cười.

Thời gian trước đó mấy tháng chìm trong bận rộn, hắn đương nhiên sẽ hiểu triều đình làm bao nhiêu việc, nhưng đồng học không phải viên chức, tự nhiên mơ hồ. Ánh mắt hắn lược qua chung quanh, nhìn sinh hoạt bá tánh yên ổn, trong lòng cảm khái rất nhiều. Đúng lúc này, đồng học nói chuyện.

"Ta cũng muốn làm quan."

Câu chữ hắn rõ ràng đến nói.

 ________________________________________

 P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%– 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia