ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 37

TieuVy_Vy


Nếu bồ mình biết deadline chưa chạy xong mà đi up truyện chắc bã đấm mình không trượt phát nào. 🥲
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 – Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 37

Cố Nguyên Bạch không nói bậy, lần này Tiết Viễn thật đúng là nổi bật cực kỳ ở kinh thành.

Hành động diệt phỉ trong ba ngày rưỡi này của hắn đã khiến rất nhiều người chấn kinh, từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu đôi mắt chăm chú nhìn vào trên người Tiết Viễn, tất cả lời bàn luận suông lúc trà dư cơm nhàn đều là trận diệt phỉ mau đến kinh người này.

Binh lính đi theo Tiết Viễn huyết tẩy toàn bộ núi Vương Thổ, thời điểm trong mắt giết đến điên cuồng còn tốt, một cỗ tử khí đều ở trên người, chỉ nghĩ đến giết người lập công. Chờ ngày hôm sau ngủ một giấc dậy, lấy lại tinh thần, bên trong người đều nôn ra một nửa.

Bọn họ giết người còn nhiều hơn, còn điên cuồng hơn so với đội của Tần Sinh mang. Tuy rằng nôn ra thật sự mất mặt, nhưng trên người bọn hắn đã lộ ra một cỗ sát khí đường kiếm lưỡi đao mới.

Tiết Viễn phụ trách đánh hạ ba tòa núi thổ phỉ này. Còn lại kế tiếp thì cần Cố Nguyên Bạch động thủ.

Trước khi an bài bọn họ lao dịch, nhất định phải làm rõ ràng một sự kiện. Nhiều thổ phỉ vào rừng làm cướp như vậy, rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Bọn họ là thổ phỉ từ đâu tới, quan lại ở địa phương rốt cuộc ra xảy ra vấn đề lớn gì mới có thể bức cho nhiều người như vậy bỏ đi đồng ruộng, mỗi người trở thành phỉ tặc bị phỉ nhổ.

Cố Nguyên Bạch an bài người điều tra rõ, sau khi biết được nơi những thổ phỉ tới, y lại an bài Giám Sát Xử cùng Ngự Sử Đài đi điều tra. Giám Sát Xử ở trong tối, Ngự Sử Đài ở chỗ sáng, hai nhóm nhân mã phân ra chạy tới Lợi Châu tra xét nguyên nhân.

Trong cung tiếp tục nghiêm cẩn sàng chọn Đông Linh Vệ, binh lính đi theo diệt phỉ lần này cũng ở trong đó, cảm giác cùng ánh mắt bọn họ phân chia rõ ràng với những binh lính chưa từng giết người qua.

Một ngày này Cố Nguyên Bạch rảnh rỗi, tự mình đi tới hiện trường sàng chọn của Đông Linh Vệ, nhìn một đám binh lính khảo sát thể lực.

Sau khi biết được Thánh Thượng tới, những binh lính này đều có chút kích động, mỗi người ngẩng đầu ưỡn ngực lưng thẳng tắp, tiếng hô chợt phóng đại, rống đến đầu óc giám khảo cũng có chút ngốc ngốc.

Cố Nguyên Bạch mỉm cười đứng ở đằng trước, nhìn bọn họ một đội lại một đội khảo sát. Thánh Thượng đứng ở nơi này, người bị nhìn giống như được tiêm máu gà, ngược lại phát huy kỷ lục vượt xa một đội đã khảo sát trước đó.

Người ở đây, rất ít người có thể gặp qua Thánh Thượng. Nhưng bọn hắn biết cơm bọn họ ăn, y phục mặc đều là do Thánh Thượng cung cấp, bạc mỗi tháng bọn họ nhận đều là Thánh Thượng ra tiền.

Thân thể mỗi người trong cấm quân có thể nuôi dưỡng đến cường tráng như thế, mỗi bữa cơm có thể ăn đến no như thế đều là bởi vì Thánh Thượng.

Nói câu thật sự, ăn còn ngon, còn no hơn so với trong nhà.

Cố Nguyên Bạch ngồi ở vị trí bên cạnh các quan viên phụ trách sàng chọn Đông Linh Vệ, bọn thị vệ cùng Tiết Viễn đứng phía sau.

Hôm nay ánh mặt trời vô cùng gắt, chư vị đại thần cùng bọn lính đều là người đầy mồ hôi, người bảo hộ ở bên người Cố Nguyên Bạch cũng nóng đến mồ hôi đầm đìa, chỉ có duy nhất Cố Nguyên Bạch lại như là toàn thân bọc lạnh lẽo mà đến, mát mát mẻ mẻ, sạch sẽ.

Tiết Viễn đứng ở phía sau, thừa dịp không ai chú ý liền kéo kéo cổ áo, gió nhẹ theo hầu kết thổi vào cổ áo, hắn mới cảm thấy có vài phần thoải mái.

Trưởng thị vệ ở một bên nhìn thoáng qua hai vết sẹo dấu răng trên cổ hắn, nhíu mày thấp giọng nói: "Tiết đại nhân, vết thương trên cổ ngươi là sao vậy?"

Trong giọng nói ẩn ẩn có chút khiển trách, ngón tay Tiết Viễn sờ qua hai vết sẹo trên cổ, tâm tình khá tốt nói: "Ngươi quản cái rắm."

Đỉnh mày trưởng thị vệ nhăn lại, còn kiên trì thấp giọng nói: "Hầu hạ trước mặt Thánh Thượng, sao có thể hoang đường không màng dáng vẻ như thế?"

Tiết Viễn cười như không cười mà liếc mắt nhìn hắn, ác liệt mười phần nói: "Vậy có thể làm sao bây giờ, thời điểm cắn ta, ta còn có thể ngăn cản không cho cắn?"

Cái miệng nhỏ kia của Thánh Thượng cũng có thể cắn rớt hai khối thịt trên người Tiết Viễn.

"Thánh Thượng cũng chưa nói chuyện," Tiết Viễn lạnh mặt xuống, "Ngươi nói cái rắm?"

Sắc mặt Trưởng thị vệ Trương Tự khó coi, "Như vậy sẽ bẩn mắt Thánh Thượng."

Tiết Viễn híp mắt quay đầu nhìn trưởng thị vệ, thời điểm trên mặt hắn không biểu tình, ngũ quan cực kỳ sắc bén làm cho người ta sợ hãi, trưởng thị vệ đứng thẳng tắp, cũng nhìn thẳng trở về.

Tiết Viễn đột nhiên cười, "Vậy theo lời ngươi nói, trước kia có phải dấu răng trên cổ Thánh Thượng cũng chưa thấy qua hay không?"

Hắn tưởng tượng liền không nhịn cười, nhìn thoáng qua cổ trắng như tuyết của Cố Nguyên Bạch, nghĩ thầm, trách không được cắn hắn cổ. Người mềm mại như vậy, đừng nói cắn, bị người hút lên một cái cũng phải đỏ rực một mảng.

Cố Nguyên Bạch không chú ý tới động tĩnh phía sau, cung hầu bên cạnh y lấy khăn ra giúp y lau qua thái dương, Cố Nguyên Bạch vẫy lui bọn họ, hỏi: "Chư vị đại nhân, đến bây giờ đã phát hiện ra hạt giống tốt chưa?"

Trình tướng quân liền đi lại, hắn dẫn đầu nói: "Hồi Thánh Thượng, Đông Linh Vệ tiến hành tuyển chọn hai ngày đã chọn lựa ra hơn một trăm tinh binh."

Nói, Trình tướng quân đưa cho Cố Nguyên Bạch một quyển sách, Cố Nguyên Bạch mở ra đọc, cười: "Trình tướng quân cũng học bảng biểu?"

Trình tướng quân ngượng ngùng mà cười hai tiếng: "Thần cảm thấy bảng biểu dùng tại đây cực kỳ tiện lợi."

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, tán đồng nói: "Xác thật như thế."

Trên quyển sách có ghi tên họ quê quán của hơn trăm người này, đã tham dự qua trận chiến hoặc là nhiệm vụ gì, trên người có quân công gì, cùng với số liệu kiểm tra đo lường các hạng mục, tất cả đều kỹ càng tỉ mỉ ghi ra trong danh sách.

Người được đề cử vào Đông Linh Vệ, tất cả đều là mãnh nam. Sau khi Cố Nguyên Bạch mở ra vài tờ lại khen Trình tướng quân vài câu, ở chỗ này đến buổi trưa, đợi các vị binh lính tan đi ăn cơm trưa, Cố Nguyên Bạch mới rời đi.

Thời tiết nắng nóng, đợi ở trong cung điện buồn, khi Cố Nguyên Bạch đi qua bên hồ, lệnh người dọn chính vụ đến đây, y muốn ở bên đình hồ hóng gió xử lý chính vụ.

Nhóm cung hầu cầm lụa mỏng có thể ngăn lại côn trùng cùng muỗi vây lên quanh đình hóng gió, trong đình đốt lên huân hương đuổi côn trùng cùng muỗi, từng đợt gió lạnh thổi tới, thời điểm Cố Nguyên Bạch xử lý chính vụ cũng cảm thấy được vui vẻ.

Mùi hương mờ mịt tứ tán, tiếng chim kêu thanh thúy dễ nghe, Cố Nguyên Bạch hạ bút như có thần, qua một canh giờ đã phê duyệt xong chính vụ, lại đem sổ con phủ doãn thượng thư kinh thành dâng lên ra.

Triều đình ở dưới sự dẫn dắt của Cố Nguyên Bạch chính là một con sói ngửi thấy mùi máu tươi là có thể đón gió mà đi, mặc dù hiện tại vội vàng Ngự Sử Đài, Đông Linh Vệ cùng sắp bắt đầu hành động phản hủ cũng không có quên dùng dư luận áp bách các chùa miếu lớn khác.

Sau khi chùa miếu thân mật lui tới cùng trụ trì chùa Thành Bảo nói chuyện cùng trụ trì chùa Thành Bảo đều chủ động nộp lên một phần chùa điền tương đối khả quan, tăng nhân trong chùa cũng đưa đi không ít, thậm chí hiện tại trên đường phố kinh thành lúc nào cũng có thể thấy được tăng nhân từ trong chùa miếu trở về.

Tin tức Thánh Thượng chuẩn bị nhũng tăng cũng chậm rãi truyền ra giữa các chùa miếu.

Đối với loại tình huống này Cố Nguyên Bạch thực vừa lòng, có thể không động binh liền không động binh, có thể không cần dùng thủ đoạn cứng rắn liền không cần dùng thủ đoạn, tình huống như vậy, những chùa miếu này đạt được thanh danh tốt, triều đình cũng đạt được thanh danh tốt, đây là kết quả cả hai đều thắng.

Về các quy cách luật pháp chùa miếu mới còn chưa được Chính Sự Đường nghiên cứu xong, Cố Nguyên Bạch cố ý để cho bọn họ thả chậm tốc độ, cho những chùa miếu này có thời gian chủ động đưa lên.

Chờ luật pháp quy cách chân chính về chùa miếu lập ra, những chùa miếu chưa kịp tranh thủ phần thanh danh tốt này sẽ bị động giao ra chùa điền cùng người.

"Khi diệt phỉ bắt được bao nhiêu người làm tù binh?" Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Tiết Viễn trả lời: "Hơn bốn ngàn người."

Cố Nguyên Bạch kinh ngạc nói: "Thế mà lại có nhiều người như vậy!"

Tiết Viễn cười cười, người trên núi Tây Quảng lẻn xuống núi, lúc bị bọn họ vây quanh cho rằng quan binh triều đình tới rất nhiều, đến phản kháng cũng không phản kháng mà trực tiếp đầu hàng, hơn hai ngàn người trên núi Tây Quảng thương vong rất nhỏ, nhưng thật ra núi Vương Thổ cùng núi Tùng Tử bị giết rất nhiều người.

Nghe nói người còn thừa ở núi Vương Thổ khi bị bắt giữ nhìn thấy triều đình đến mang người đi, cũng cực kỳ cao hứng vui vẻ mà khóc.

Dưới đáy lòng Cố Nguyên Bạch an bài tác dụng của hơn bốn ngàn người này một phen, nhịn không được cười cong khóe miệng, "Tốt!"

Tiết Viễn nhìn miệng cười của y, vốn dĩ cảm thấy diệt phỉ này trong mắt hắn thật sự là một chuyện nhỏ không đáng kiêu ngạo, cũng đột nhiên lại cảm thấy thành quả không tồi, hắn cũng theo đó mà nở nụ cười, thầm nghĩ, tại sao lão tử lại càng vui vẻ.

Công trạng nhỏ như vậy cũng có thể làm hắn cảm thấy cao hứng.

Thật con mẹ nó, quả nhiên là thiếu lên chiến trường.

Cố Nguyên Bạch tâm tình sung sướng, cho người đưa tấu chương phê duyệt xong đến Chính Sự Đường. Lại ở bên hồ hóng gió, chờ đến khi ra một thân mồ hôi mới bãi giá trở về cung.

Trong cung đã chuẩn bị tốt cho Thánh Thượng tắm gội, sau khi Cố Nguyên Bạch đi vào liền cho người lui xuống hết.

Trong nước ấm áp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Cố Nguyên Bạch thở phào một hơi, nhắm mắt lại dựa ở bên cạnh ao, thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ cảm giác nước trong mát.

Nhưng chờ một lát, y mở mắt ra cúi đầu, hẳn là thời tiết nóng, trong người nóng, tiểu huynh đệ cũng ngẩng đầu theo.

Mỗi ngày Cố Nguyên Bạch vừa thấy chỗ này của chính mình, trên mặt đều lộ vẻ không biểu tình, hiện tại ngược lại có chút cảm giác, y nâng tay lên, cuối cùng lần đầu tiên năm ngón tay cô nương phát huy tác dụng trong ba năm.

Bên ngoài, Điền Phúc Sinh canh giữ ở cửa cung đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Trong điện đã mang nước trà lên chưa?"

"Mang rồi," cung nữ cũng sửng sốt một chút, do dự nói, "Nhưng nước trà đã pha trước khi Thánh Thượng tắm gội, hiện nay hẳn là lạnh."

"Lại đi pha một bình trà mới," Điền Phúc Sinh thúc giục, "Nhanh lên."

Cung hầu vội vội vàng vàng lại đi pha một bình trà mới tới, Điền Phúc Sinh đang muốn tiếp nhận đưa vào trong điện liền thấy một đôi bàn tay to trống rỗng vươn ra, đoạt lấy ấm trà, cười tủm tỉm nói: "Điền tổng quản, để ta."

Tiết Viễn không đợi bọn họ phản ứng liền bước nhanh đi vào trong điện.

Dụng cụ hoàng gia hết sức xa hoa, trên mặt đất trải thảm, nơi chốn đều là sương mù mờ mịt. Không phải lần đầu tiên Tiết Viễn tiến vào điện này, quen cửa quen nẻo rẽ trái rẽ phải, đang muốn đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe được tiếng thở dốc không rõ ràng lắm.

Trên tay Tiết Viễn chợt ngừng, nhưng mà thu lực không kịp, cửa vẫn bị hắn đẩy ra một khe nhỏ.

Tiếng hít thở rõ ràng hơn.

Tiết Viễn giương mắt nhìn lại, liền thấy Thánh Thượng đưa lưng về phía cửa gỗ, một đầu tóc đen rối tung xõa sau vai, bên trong hơi nước lượn lờ cũng không nhúc nhích, nhìn có chút cổ quái.

Đây là đang làm gì?

Tiết Viễn có trực giác hiện tại đi vào có thể làm người sợ, hắn nâng bước nhẹ nhàng đi tới chỗ cửa sổ, tùy ý đẩy ra hướng đầu nhìn thoáng vào bên trong.

Ngón tay trắng nõn đang đùa nghịch thứ đồ kia của chính mình, bộ dạng chỗ kia bị Tiết Viễn nhìn đến rõ ràng, tầm mắt vốn dĩ Tiết Viễn không chút để ý nhìn thẳng, bàn tay xách theo ấm trà bỗng chốc nắm chặt, cảm giác giống như có một cổ tê dại từ tay truyền đến.

Trắng nõn sạch sẽ, màu sắc non mịn, lộ ra hồng phấn. Thế nhưng có nam nhân có thể là màu sắc này—— giống như là ngọc.

Làm sao có thể...... người Cố Nguyên Bạch như vậy làm sao có thể......

Rõ ràng là người tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể mềm mại như vậy?

Hai mắt Tiết Viễn không rời, rốt cuộc thân thể lại qua một lần tê dại từ đầu, có cảm giác say giống như uống quá nhiều rượu. Hắn thầm nghĩ, nơi này của Cố Nguyên Bạch lại có thể đáng yêu như vậy.

Hoàn toàn khác bản thân hắn, phía dưới đột nhiên không kịp phòng ngừa, đáng yêu đến Tiết Viễn cảm thấy da đầu chính mình tê rần.
_________________________________________

Tiết Viễn: Ta là thẳng nam

Tiết Viễn: Này...... Thực con mẹ nó đáng yêu.

Tác giả: Ngượng ngùng, Thánh Thượng không nhỏ, đều là tác giả viết không tốt, hiện tại sửa một chút.

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%– 70% văn phong, 100% cốt truyện.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info