ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

24/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 163

Người trong lòng.

Tuy rằng Cố Nguyên Bạch không nói gì nhưng khóe mắt đuôi lông mày y đã để lộ ra tâm tình sung sướng. Quân chủ Đại Hằng thích Tiết Viễn nói lời âu yếm này, Tiết Viễn nhận được ủng hộ, càng không ngừng nói nhỏ ở bên tai Cố Nguyên Bạch.

Tình ý tươi đẹp mang theo lửa nóng, hắn không ngừng cúi người đồng thời bày tỏ tình yêu.

Thường Ngọc Ngôn ở ngoài cửa thấy Thánh Thượng đã lâu chưa cất tiếng, không khỏi lại lần nữa nghi hoặc nói: "Thánh Thượng?"

"Chờ ở bên ngoài," Cố Nguyên Bạch nhíu mày, "Không có mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không cho phép lại đây."

Thường Ngọc Ngôn theo bản năng hành lễ nói: "Vâng."

Ngay sau đó đứng dậy rời xa, không biết có phải do hắn ảo giác hay không, vẫn luôn cảm thấy trong giọng nói Thánh Thượng có vài phần không kiên nhẫn, làm hắn nghe được liền kinh hồn táng đảm, không dám nói thêm một câu nữa.

Người ở bên ngoài phòng, Tiết Viễn lại cầm lòng không đậu mà ở hôn xuống mấy cái trên mí mắt Cố Nguyên Bạch, hôn như thế nào thì vui mừng như thế đấy, lẩm bẩm, "Thánh Thượng thật bá đạo."

Cố Nguyên Bạch ngăn lại khóe miệng cong lên, "Lấy lòng ta cũng vô dụng, miệng vết thương trên mặt ngươi là bị làm sao?"

"Cái này?" Tiết Viễn sờ sờ miệng vết thương trên mặt, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Nhánh cây quất bị thương."

Tiết Viễn ngày đêm bôn ba mà đến, lại dừng bước trước khi gặp Thánh Thượng. Hắn lên núi mượn phòng ở của người ta ngủ một đêm, sau khi gương mặt khôi phục thần thái lại lúc trời chưa sáng mà cạo râu, tắm rửa, từ trên xuống dưới đều giặt sạch vài lần, mặc vào y phục nho nhã, muốn nói với Cố Nguyên Bạch: Ngươi xem, ta thong dong mà trở lại.

Tất cả câu chữ trên phong thư chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, chỉ là muốn để Cố Nguyên Bạch nhìn thấy mặt tốt của hắn, làm Cố Nguyên Bạch biết hắn đã thành thục đáng tin cậy.

Tất cả chật vật cùng lôi thôi đều không muốn người trong lòng biết.

Cố Nguyên Bạch đương nhiên không tin, y trực tiếp kéo vạt áo Tiết Viễn ra. Chữ Bạch đã thành vết sẹo thật sâu ở trên ngực kia hiển nhiên không phải là vết sẹo của ba năm trước đây, ngược lại như là vết thương mới thành sẹo do lặp lại nhiều lần bị vỡ ra.

Tiết Viễn để trần ngực, không chú ý đến bản thân, đôi tay ở trên người Cố Nguyên Bạch gấp gáp đi xuống, "Thánh Thượng, để ta nhìn bảo bối của ta một cái."

Tay hắn quá nhanh, sau khi thấy được liền không rời mắt, "Vẫn là bộ dạng thần thích."

Tiết Viễn yêu thích mà sờ sờ bảo bối của hắn, lại không khống chế được mà ôm hôn Cố Nguyên Bạch. Y phục cùng đầu tóc Cố Nguyên Bạch vừa mới được hắn chỉnh trang, hiện tại lại loạn cả lên. Một tầng mồ hôi từ đầu da đến chóp mũi, giữa môi răng là thương nhớ, khi đầu lưỡi triền miên cũng là thương nhớ, Cố Nguyên Bạch nâng mặt hắn mà nhiệt tình đáp lại, cắn môi Tiết Viễn, cùng hắn tranh đua.

Nóng nảy biến thành động tình, tất cả nhung nhớ ba năm trong một khắc này đều bị đối phương hiểu rõ, ngón tay Cố Nguyên Bạch vuốt ve chữ "Bạch" đã thành sẹo, chủ động đến làm Tiết Viễn không cách nào ngăn cản.

"Thánh Thượng," thanh âm run rẩy của Điền Phúc Sinh vang lên ở bên ngoài, "Loan giá còn chờ ở chân núi."

Cố Nguyên Bạch đột nhiên từ trên môi Tiết Viễn rời đi, tay Tiết Viễn đã chui vào bên trong y phục y. Mồ hôi y chảy xuống, Tiết Viễn càng là mồ hôi đầy đầu, hô hấp nặng nề. Cố Nguyên Bạch sờ qua đỉnh đầu đầy mồ hôi của hắn, nói giọng khàn khàn: "Đêm nay lại thu thập ngươi."

Nói xong, y liền nhanh chóng lùi lại, cầm lấy bình trà lạnh ở mép giường, rót vào miệng.

Tiết Viễn ngửi ngửi, trên môi đều là mùi hương của Cố Nguyên Bạch, hắn bao lấy mùi hương này mà cười, bước lên trước trước cướp nước lạnh từ khóe môi Thánh Thượng.

Chờ đến khi thu thập chỉnh tề đi ra, Điền Phúc Sinh thấp giọng nói: "Thánh Thượng, chư vị các đại nhân đang chờ ở bên ngoài."

Cố Nguyên Bạch tùy ý gật gật đầu, đi hai bước đến phía trước, bỗng chốc dừng lại quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Viễn nói: "Đi cùng trẫm."

"Được," Tiết Viễn lẩm bẩm tự nói, "Ta không bao giờ rời khỏi ngươi một bước."

Căn nhà trúc Tiết Viễn ở nhờ này chính là mục đích đoàn người đến nơi này. Bên ngoài, Chử Vệ đã nói chuyện xong với đại nho, nhìn thấy Thánh Thượng tiến đến, hắn cười nói: "Thánh Thượng, bức tranh《 ngàn dặm giang sơn đồ 》lúc trước ngài muốn kia ......"

Lời nói lúc nhìn thấy Tiết Viễn đột nhiên im bặt, một lát sau mới tiếp tục nói: "Còn lại tàn quyển, bút tích thực hẳn là ở nơi này của tiên sinh."

Đại nho họ Tân, mặc một thân áo vải thô, giày rơm dưới lòng bàn chân còn có một ít bùn. Hắn cười ha hả mà nhìn mọi người, thoạt nhìn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch lại rất kích động, một khi mở miệng đó là một loạt từ ngữ khen ngợi.

Chờ biết được Cố Nguyên Bạch cảm thấy hứng thú với《 ngàn dặm giang sơn đồ 》càng là mặt mày hớn hở, chủ động muốn dâng nửa bức tranh này cho Thánh Thượng, cũng để cho hai cuốn trên dưới hợp hai làm một.

Ẩn sĩ phần lớn kiêu ngạo, sau khi dấu chấm câu vừa ra, cảm giác của những đại nho này với Cố Nguyên Bạch càng thêm phức tạp, có ca ngợi đương nhiên cũng có chửi bới, bọn họ không thể mắng Cố Nguyên Bạch, chỉ có thể mạnh mẽ lên án Lý Bảo bất kính với tổ huấn để âm thầm chỉ trích sau lưng hoàng đế.

Những lão già cổ hủ này tình nguyện hậu thế không bao giờ vào triều làm quan cũng không muốn chạm vào dấu chấm câu một chút nào, bọn họ dùng thái độ kiên định như vậy cho thấy thái độ căm thù của chính mình với dấu chấm câu. Nhưng không sao cả, Cố Nguyên Bạch không để bụng bọn họ, y cũng sẽ không nâng những đại nho ẩn sĩ này ở lòng bàn tay, ngươi không muốn vào triều làm quan là tổn thất của bản thân các ngươi, liên quan gì tới ta?

Cố Nguyên Bạch đến căn bản cũng không quản những lời không xuôi tai, y cứ tỏ thái độ bỏ mặc như vậy làm những lão già cổ hủ tâm khí cao ngạo thiếu chút nữa là hộc máu rồi, không biết có bao nhiêu người từng nằm ở trên giường run run rẩy rẩy bi thống mắng: "Ô hô! Trời muốn tiêu diệt Đại Hằng ta! Trời muốn tiêu diệt đạo thánh nhân ta!"

Đối với chuyện này Cố Nguyên Bạch cũng chỉ cười cho qua, cũng cho 《 Đại Hằng quốc báo 》 từ đây về sau không thu nhận văn chương không có sử dụng dấu chấm câu.

Khi dấu chấm câu mới ra, quan hệ giữa Cố Nguyên Bạch cùng một bộ phần đại nho rất là khẩn trương. Nhưng trong vòng năm năm tới nay, theo thời gian dấu chấm câu phổ cập cùng hai triều khoa cử văn đã sử dụng, làm các sĩ tử quen với ký hiệu như vậy. Thậm chí nhóm hàn sĩ có thể sao chép văn chương trong quan phủ đã đánh dấu xong dấu chấm câu, việc này giúp bọn họ tiết kiệm nhiều công sức hơn, do đó có nhiều thời gian nghiên cứu học vấn. Vạn vật nhân loại sử dụng vĩnh viễn là từ phức tạp tiến hóa tới đơn giản, sau khi chân chính chứng thực xong, cảm nhận được tác dụng cùng ảnh hưởng tương lai trong đó, hầu hết các đại nho đều đã phản chiến mà đứng về phía Cố Nguyên Bạch.

Những năm gần đây Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ thiếu thốn được danh sĩ nâng lên, y bình tĩnh mà cười cười, liền đi theo Tân đại nho ngắm tranh.

Xem xong nữa bức tranh 《 Ngàn dặm giang sơn đồ 》 dưới xong, y đột nhiên nhớ tới chuyện Chử Vệ bị lừa mua một bức tranh dỏm, trêu chọc nói: "Chử khanh, sau khi nhìn thấy bức tranh này trong lòng ngươi có khó chịu không?"

Chử Vệ thở dài một hơi, "Ban đầu ta đi du học đã bái phỏng quá tiên sinh, tiên sinh cũng từng mang theo ta đi ngắm những bức tranh cất giữ. Nếu như khi đó ta cẩn thận một ít, biết được bút tích thực thì ra là ở chỗ này của tiên sinh, sợ sẽ không bị lừa gạt."

Lúc Tân đại nho biết được nguyên do sự tình thì không khỏi kinh ngạc cất tiếng, "Ngươi thế mà cũng có một ngày bị người khác lừa mua tranh chữ?"

Chử Vệ không tỏ ý kiến, "Chỉ là để Thánh Thượng chê cười."

"Chuyện này thì có là gì?" Cố Nguyên Bạch cười, "Bất luận là bút tích thật hay là đồ dỏm đều là tuyệt tác."

Chử Vệ nhìn bộ dạng Thánh Thượng an ủi của hắn, rũ mắt, một bên phỉ nhổ chính mình dụng tâm hiểm ác, một bên ẩn ẩn vui mừng nói: "Thánh Thượng nói đúng."

Sau khi rời khỏi nhà trúc, lúc xuống núi, Tiết Viễn ổn định mà ngồi xổm trước người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, y bò ra phía trước, Tiết Viễn nhỏ giọng nói: "Bạch gia, ngồi vững!"

Hắn chặt chẽ nắm lấy hai chân Cố Nguyên Bạch, đứng lên vững chắc nhẹ nhàng từ trên đường xuống núi.

Quan viên chậm rãi đi theo phía sau, mọi người nói chuyện với nhau về mấy bức tranh tác phẩm xuất sắc vừa mới xem qua, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

"Còn có mấy chiếc chiếm phong đạc chưa lấy." Cố Nguyên Bạch nhắc nhở.

"Được, đi lấy chiếm phong đạc," Tiết Viễn xốc y lên, gió lay mây bay, ẩn ẩn có tiếng chiếm phong đạc giấu ở trong gió chờ bọn họ đi gỡ xuống, "Khi Thánh Thượng chưa tới ta còn chưa chú ý tới, hiện tại lại thấy nơi này thật đúng là cái non xanh nước biếc địa phương tốt."

Cố Nguyên Bạch nói: "Núi non sông nước ở Lưỡng Chiết cũng không phải ít."

Tiết Viễn cười, ngay sau đó liền nói mấy lời y muốn nghe, "Thần chưa thấy qua, cho nên còn phải cầu xin Thánh Thượng mang thân theo bên cạnh ngắm nhìn một lần."

Khóe miệng Cố Nguyên Bạch cong lên, "Chuẩn."

Cố Nguyên Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi, hỏi hắn những người khác hiện tại như thế nào, hỏi hắn tại sao lại chạy tới Giang Nam, lại làm cách nào biết được y muốn đi đâu. Nhưng lúc này không khí quá mức hài hòa, một con đường xuống núi dường như đi không đến cuối, y đột nhiên không muốn vào giờ phút này hỏi mấy thứ đó.

Tiết Viễn cõng y đi qua dưới từng tàng cây, ngẫu nhiên có chỗ treo chiếm phong đạc liền nâng Thánh Thượng lên cao, Cố Nguyên Bạch duỗi thẳng tay kéo một loạt chiếm phong đạc xuống.

Bọn họ cùng người phía sau giống như ngăn cách thành hai cái thế giới, bất luận là người cõng hay là người được cõng sau lưng đều mang theo nụ cười, trong tay xách theo mấy cái chiếm phong đạc va vào nhau, nhẹ nhàng tấu vang giống như đá ngọc.

Người phía sau nhìn nhìn, yên lặng rũ xuống mắt.

Tiết Viễn ngẫu nhiên nói mấy câu ở bên tai Thánh Thượng, Thánh Thượng liền bị chọc đến cười vui vẻ. Chân trời chói chang vầng sáng nhu hòa, gió nổi lên một trận lại một trận, Thánh Thượng ở trên lưng Tiết Viễn, tư thái nhẹ nhàng giống như chắc chắn bản thân nhất định sẽ không bị thương, hai tay của y khi thì buông ra, khi thì tùy ý đặt ở đầu vai Tiết Viễn, y...... Nhìn vào rất tín nhiệm Tiết Viễn.

Người khác so ra đều kém.

Cố Nguyên Bạch chỉ hướng nào, Tiết Viễn liền đi hướng đấy. Bọn họ chơi đến thích thú, mà Cố Nguyên Bạch chỉ bậy không đáng tin cậy lại thành công đưa mọi người tới một con đường khác trên đường núi, một dòng suối sâu đến eo chặn đường đi, trên dòng suối bắc ngang một cây cầu độc mộc, nhìn không phải rất an toàn. Điền Phúc Sinh thở hồng hộc mà ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thánh, Thánh Thượng, chúng ta vòng trở về đi!"

"Điền tổng quản, đường vòng thì không đáng," Tiết Viễn nói, "Qua dòng suối hẳn là sẽ cách chân núi không xa."

Điền Phúc Sinh khó xử nói: "Tiết đại nhân, không phải tiểu nhân nhiều việc vặt, mà là cầu độc mộc này nhìn thật sự nguy hiểm."

"Thánh Thượng muốn đi đường vòng hay là muốn qua suối?" Tiết Viễn nghiêng nửa mặt hỏi.

Giọng điệu Cố Nguyên Bạch lười nhác, "Qua suối."

Tiết Viễn lộ ra ý cười quả nhiên như thế, hắn nhét y phục vào trong ngực. Vỗ vỗ chân Cố Nguyên Bạch, "Kẹp chặt, đừng để rơi xuống nước."

Cố Nguyên Bạch theo bản năng siết chặt chân, ngay sau đó Tiết Viễn nhảy vào nước trong tiếng kinh hô của cung hầu. Hắn cao, nước suối còn chưa đến chỗ eo, bọt nước mới vừa bắn lên hắn liền nhanh chóng mà lướt qua nước, hai người giây lát liền đến bờ bên kia.

Vẻ mặt Điền Phúc Sinh đau khổ nói: "Thánh Thượng, chúng tiểu nhân làm sao bây giờ đây?"

"Hoặc là đường vòng hoặc là qua sông," Thánh Thượng kỳ quái nói, "Còn có thể làm sao bây giờ?"

Bước chân bọn thị vệ như bay mà vượt qua cầu độc mộc, đi theo phía sau Thánh Thượng. Điền Phúc Sinh liên tục thở dài, quay đầu mang theo chư vị đại nhân không bước lên cầu độc mộc vòng trở về đường cũ.

Trước khi hắn rời đi cũng liếc mắt nhìn một cái, Thánh Thượng cười đến vui sướng, nhìn cực kỳ cao hứng. Điền Phúc Sinh quay đầu lại ngăn ý cười, khách khí nói: "Đi thôi, còn mời chư vị đại nhân đi theo tiểu nhân."

*

Trên đường đi đến Lưỡng Chiết, cuối cùng Tiết Viễn cũng giải thích rõ ràng nguyên do.

Khi quay về đến nước Tây Châu, hàng hóa dư lại của bọn họ đã bị tranh đoạt không còn. Tiết Viễn ra roi thúc ngựa hồi kinh, vừa lúc ở Hà Nam gặp được quan viên Xu Mật Viện phái tới tiếp nhận. Giang Tân thấy bộ dạng gấp gáp của hắn, dò hỏi quan viên dẫn đầu, thế mới biết được chuyện Thánh Thượng đã xuôi nam.

Tiết Viễn trầm mặc không nói, màn đêm buông xuống lại một mình mang theo lương thực ba ngày cưỡi tuấn mã chạy đến Giang Nam, trên đường đi ngang qua trạm dịch mới bị quan viên Giám Sát Xử báo tung tích cho Thánh Thượng.

Hắn ở nhờ trong nhà đại nho, ban đầu chỉ muốn tìm một chỗ gần đây sửa sang bản thân lại một phen rồi đi diện thánh. Ai lại nghĩ Thánh Thượng loan giá từ mười dặm bên ngoài mà đến, trong lòng Tiết Viễn liền động, lấy ra tất cả chuông gió mà hắn điêu khắc, dùng thứ này nghênh đón đường lên núi của Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch mắng hắn một trận máu chó phun đầy đầu, Tiết Viễn nghe, chờ sau khi mắng xong, Cố Nguyên Bạch lại vỗ lên tay hắn, "Ba năm không gặp, ta đoán được ngươi sẽ sốt ruột."

Tiết Viễn lắc đầu, dựa vào vách tường xe ngựa cong môi, "Thánh Thượng, không phải ba năm, là ba năm sáu tháng linh ba ngày."

Cố Nguyên Bạch đột nhiên trầm mặc.

Tiết Viễn khều khều ngón tay y, tiến lên hôn lên lỗ tai y, đóng cửa sổ xe ngựa lại, "Thánh Thượng của ta."

Y phục chồng chéo, tóc dài quấn quanh, Tiết Viễn nắm tay Cố Nguyên Bạch đặt ở phía trên lồng ngực của mình, trái tim bang bang đập. Một tiếng đó là một ngày, Cố Nguyên Bạch lẳng lặng chuyên tâm mà cảm nhận được trái tim hắn ở đập dưới bàn tay của chính mình, đập ra thời gian ba năm sáu tháng linh ba ngày.

Xa cách từ ngày ấy đến hôm nay bỗng chốc được lấp đầy.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com