ZingTruyen.Asia

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

23/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 162

Đường núi không có cách nào cưỡi ngựa, Cố Nguyên Bạch liền hứng thú dạt dào mà đi bộ bò lên trên núi.

Sườn núi này cũng rất thoải, nhưng Cố Nguyên Bạch vẫn đánh giá cao thể lực của bản thân, núi còn chưa bò lên một nửa mà sắc mặt y cũng đã trở nên tái nhợt, cứ như thế mà ở dưới trời nóng gắt toát ra một đầu mồ hôi lạnh.

Chử Vệ phát hiện ra y không đúng đầu tiên, sốt ruột đỡ hắn đến dưới tàng cây nghỉ ngơi, ngón tay Cố Nguyên Bạch có chút hơi run rẩy, y thu đầu ngón tay vào trong tay áo, bình tĩnh mà bình phục hô hấp dồn dập.

Hít khí, bật hơi. Một bên người đưa lên trà lạnh, Cố Nguyên Bạch liếc mắt một cái, thấp giọng, "Dùng nước trắng thêm chút muối."

Y hẳn là bị cảm nắng, choáng váng đầu, đáy mắt xanh đen, ngực khó chịu còn có chút ghê tởm, ít nhất cũng là bị cảm nắng mức độ thấp.

Cố Nguyên Bạch đặt tay ở trên đai lưng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Chử Vệ mà nới lỏng đai lưng cởi ra áo ngoài, Chử Vệ bỗng chốc quay người đi, góc áo trên mặt đất vẽ ra một nửa vòng tròn, lỗ tai như bạch ngọc đỏ lên đến cơ hồ nhỏ máu.

Cố Nguyên Bạch sạch sẽ lưu loát mà cởi y phục đến chỉ còn áo trong, y nới lỏng đai lưng, kéo cổ áo không còn siết chặt nữa. Điền Phúc Sinh cùng bọn thái giám vội vàng nới lỏng y phục trên đùi cùng cánh tay y, người chung quanh mồ hôi đầy đầu mà vẫy cây quạt, gió lạnh phất phơ, gió từ tứ chi tiến vào ngực, lúc này Cố Nguyên Bạch mới thoải mái hơn vài phần.

Áo trong vốn là trắng tinh, lộ ra cổ tay cùng nửa cẳng chân thế nhưng còn trắng hơn áo trong vài phần, lộ ra trắng ngọc giống như là ánh sáng, quanh thân màu xanh nồng đậm, càng thêm phụ trợ cho y.

Chử Vệ qua sau một lúc lâu mới nhịn xuống ngượng ngùng xoay người, ngự y đang bắt mạch cho Thánh Thượng, cung hầu, quan viên vây quanh ở bên người Thánh Thượng, Chử Vệ nhìn đến rõ ràng, có vài quan viên trẻ tuổi trong mắt né tránh, đã sắc mặt đỏ bừng không dám liếc mắt nhìn Thánh Thượng nhiều thêm một cái.

Thánh Thượng uy chấn tứ hải, thanh danh hiển hách, chỉ sợ không ít người hiện tại mới nhớ tới, trừ bỏ uy nghi cùng tôn quý kia, dung nhan của Thánh Thượng cũng là nhất đẳng nhất tuyệt.

Chử Vệ không khỏi có chút không vui, nhìn thấy khi Thường Ngọc Ngôn cười vui vẻ quan tâm đến bên cạnh Thánh Thượng, không vui như vậy càng thêm nặng nề. Xúc động nhất thời, hắn tiến lên không khỏi bước lên dành lấy quạt xếp từ trong tay Thường Ngọc Ngôn, như có như không mà che khuất một góc Thánh Thượng, "Thánh Thượng, cách đây không xa có một dòng suối, ngài có muốn đến chỗ đó tìm chút mát lạnh?"

Cố Nguyên Bạch cười khổ nói: "Nghỉ một lát đi."

Lúc bắt đầu tìm được Không Tính đại sư cho tới bây giờ đã được bảy năm, Cố Nguyên Bạch vốn tưởng rằng thân thể bản thân dù có vô dụng cũng không sợ bò lên một ngọn núi, không ngờ tới mặt trời vừa treo cao hơn một chút cũng đã có triệu chứng bị cảm nắng.

Y cũng muốn đi dòng suối bên mát mẻ mát mẻ, nhưng y lười động, nếu như Tiết Viễn ở đây, chỉ sợ đã sớm cõng cái người lười như y đi qua đó rồi.

Cố Nguyên Bạch xuất thần một lát, Chử Vệ nhìn thần sắc y, không hiểu sao có chút hoảng hốt, lần đầu mất quy củ nói: "Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch đột nhiên bị đánh thức, đôi mắt y một lần nữa ánh vào một mảnh xanh biếc sâu kín trước mắt, quay đầu đối cười với Chử Vệ, "Chuyện gì?"

Chử Vệ rũ mắt, che lấp những tâm tư nhỏ cũng không quang minh lỗi lạc gì, "Thần cùng Thường đại nhân đi lấy chút suối nước tới cho Thánh Thượng."

Thường Ngọc Ngôn vẫn luôn đứng ở bên cạnh cười như không cười mà nhìn Chử Vệ, lúc này mới ra tiếng: "Chử đại nhân nói cũng đúng, Thánh Thượng vẫn nên dùng chút nước lạnh lau đi nóng bức mới tốt."

Hai người bọn họ vừa nói, bọn quan viên chung quanh cũng cất tiếng muốn đi theo, cũng muốn thể hiện lòng trung thành của bọn họ cho Thánh Thượng xem. Cố Nguyên Bạch gật đầu đáp ứng, người vây quanh ở nơi này tức khắc ít đi một nửa.

Thời điểm người nơi này mang nước đến, Đông Linh Vệ lại tìm một chỗ râm mát, Cố Nguyên Bạch nghỉ ngơi mấy hơi, đứng lên đi đến chỗ râm mát. Trên đường đi ngang qua một cây đại thụ, rễ cây sần sùi, cành lá xum xuê đến không thấy được ánh sáng. Khi Cố Nguyên Bạch đang muốn từ dưới tàng cây đi qua, một trận gió tới, xung quanh chợt vang lên thanh âm dễ nghe.

Bước chân Cố Nguyên Bạch dừng lại, y theo tiếng vang ngẩng đầu, từ trong lẫn lộn cành lá thấy được một thứ đồ gỗ thật dài buông xuống. Gió nhẹ vừa động, thứ đồ gỗ điêu khắc đó va chạm với đá vụn, lông chim theo gió lướt nhẹ, tiếng vang thanh thúy.

Đây là một chiếc chiếm phong đạc làm bằng đá viên cùng lông chim.

Chiếm phong đạc cùng loại với chuông gió, là thứ cổ nhân dùng làm thăm gió cùng cầu phúc.

Ở trên đường lên núi, tại sao lại có vật như vậy?

Trong lòng Cố Nguyên Bạch sinh ra tò mò, "Trương Tự."

Trưởng thị vệ chạy tới chỗ chiếm phong đạc, sau khi tay Cố Nguyên Bạch bắt được liền nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra cái gì, y lại nghe được có tiếng chuông gió vang lên phía trước, đi vài bước đến phía trước, ở trên một thân cây khác cũng thấy được chiếm phong đạc nhẹ nhàng lắc lư.

"Tại sao lại có nhiều chiếm phong đạc như vậy," Cố Nguyên Bạch hiếm lạ, "Chẳng lẽ là cư sĩ ẩn cư ở chỗ này treo lên trên cây?"

Y vừa dứt lời, một trận gió to mạnh thổi tới. Chiếm phong đạc treo trên thân cây trước mặt này kịch liệt vang lên, phía trước càng nhiều chiếm phong đạc một cái tiếp một cái, ở bên trong gió to lá rụng bay tán loạn tấu vang cùng nhau.

Leng keng, tiếng vang thanh thúy xuyên qua cây cối, ước chừng có hơn trăm cái.

Cố Nguyên Bạch bị sợi tóc che mắt, y đơn giản trực tiếp nhắm hai mắt lại. Đai lưng lỏng lẻo theo gió tung bay tạo thành độ cong thướt tha, gió to nổi lên, tiếng vang của chiếm phong đạc như là bọc làn gió bay múa hát vang.

Bay lên phía trên, thổi qua tán cây, thổi qua tầng mây.

Hơi nóng trở thành hư không, Cố Nguyên Bạch không biết khi nào đã mang theo nụ cười, cả người ở trong thanh như vậy âm dường như cũng nhẹ nhàng hơn, như được gió thổi đến bay lên. Điền Phúc Sinh ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nói: "Thánh Thượng, chiếm phong đạc trong tay ngài có khắc chữ."

Cố Nguyên Bạch mở mắt ra, theo nơi Điền Phúc Sinh chỉ mà nhìn lại, thì ra là trên một viên đá vụn nhỏ có khắc dòng chữ mơ hồ, y cúi sát vào nhìn mới phân rõ ra một hàng chữ "Mong y uống thuốc không đắng" này.

Trái tim Cố Nguyên Bạch đột nhiên đập nhanh lên.

Y cũng không hiểu chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ biết để Trương Tự lại lấy xuống chiếm phong đạc ở trên cây trước mặt, y tìm kiếm hàng chữ ở trên chiếm phong đạc, không phí bao nhiêu công sức liền phát hiện một hàng chữ: "Mong y không còn rơi lệ."

Cố Nguyên Bạch bình tĩnh nhìn một hàng chữ này hồi lâu, từng nét bút dòng chữ này đều dùng lực đạo rất lớn. Chữ viết trên tảng đá cùng chữ viết trên giấy cũng không giống nhau, chữ viết điêu khắc trên tảng đá ẩn ẩn quen thuộc rồi lại xa lạ.

Hoa cỏ tung bay che phủ, từng cái chiếm phong đạc được gỡ xuống, chữ ở phía trên một cái tiếp một cái ánh vào đáy mắt.

"Mong y trường sinh không bệnh."

"Mong y ăn nhiều cơm chút."

"Mong y vào trời mưa dầm chân cẳng không đau."

Cố Nguyên Bạch theo tiếng chuông chiếm phong đạc đi đến phía trước, người bên cạnh đi theo phía sau, nhìn khóe môi y khi thì mím lại khi thì mang theo ý cười.

"Mong y ngủ một giấc đến hừng đông."

"Mong lưng y đeo vật không thành gánh nặng."

"Mong y có thể uống một ít rượu, nhưng cũng chỉ được uống một chút."

Gió trong rừng lại một trận thổi bay, Cố Nguyên Bạch hình như có cảm giác, y ngẩng đầu nhìn lại về phía đường núi đằng trước.

Trên đỉnh đường núi xuất hiện một bóng người cao lớn mặc nho bào, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch liền muốn cười, nhưng ý cười còn chưa lộ ra, liền nhìn thấy Cố Nguyên Bạch một thân áo trong không đúng.

Thần sắc hắn biến đổi, chợt từ đỉnh núi chạy tới, nho bào phong lưu trong giây lát bị hắn mang ra khí thế vạn mã ngàn quân. Đôi mắt Cố Nguyên Bạch trợn to, miệng hơi mở ra, nhìn người này càng ngày càng gần, dung nhan càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng bị bế lên, mũi chân cách mặt đất ôm xoay vài vòng.

Người chung quanh còn tưởng rằng là thích khách đột kích, đao kiếm chưa rút ra tới liền nghe thấy trưởng thị vệ kinh ngạc nói: "Tiết đại nhân --"

Chiếm phong đạc trong tay Cố Nguyên Bạch theo đó mà lắc lư, sợi tơ quấn quanh cùng nhau. Cảnh sắc trước mắt y đổi tới đổi lui, ngay sau đó, Tiết Viễn liền ôm y chạy lên phía trên đỉnh núi.

Tiếng tim đập đánh trống reo hò vang lên ở bên tai, Cố Nguyên Bạch bắt lấy chiếm phong đạc, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên.

Cằm kiên cường nghiêm nghị, râu dường như vừa mới mọc ra, trên người hắn còn có hơi ẩm lưu lại sau khi tắm gội xong, hầu kết di động, đen thật nhiều.

Ba năm rồi.

Hắn đã trải qua phong sương cùng thời gian, bộ dạng nam nhân thành thục trưởng thành.

Sắc bén giữa mặt mày trầm xuống, nhưng vẫn luôn nhíu chặt không giãn ra. Trên mặt sườn có một vết thương thật nhỏ đã là bắt đầu đóng vảy.

Tiết Viễn đã nhi lập.

Tuổi trẻ tựa hồ có thể dùng để hình dung hắn, lại tựa hồ không thể dùng để hình dung hắn. Sức lực hắn vẫn thật sự lớn, ôm Cố Nguyên Bạch chạy trên đường như vậy mà hô hấp cũng không có chút thay đổi, dường như không có biến hóa, nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều, Cố Nguyên Bạch lại không biết biến hóa ở nơi nào.

Người trong phong thư xa xôi đột nhiên xuyên qua thời không cùng khoảng cách xuất hiện ở trước mặt, bóng người trước mắt này dần dần trở nên chăm chú, thân thể nóng ấm, bàn tay nóng ấm, đây là một người sống sờ sờ.

Là người ba năm chưa từng gặp qua.

Trong trí nhớ Cố Nguyên Bạch đều là hắn ba năm trước đây, nhưng hiện tại Tiết Viễn vừa xuất hiện liền cường thế đánh nát ấn tượng bản thân lưu lại trong trí nhớ Cố Nguyên Bạch ba năm trước kia, chỉ còn lại có một người trước mặt này, xa lạ lại quen thuộc.

Cố Nguyên Bạch không thích sống một cách tiêu cực, mặc dù ba năm ly biệt rất khổ sở, thời gian rất chậm, nhưng y cũng luôn lạc quan tích cực mà đối diện sinh hoạt, đi tìm vui sướng tồn tại trong lúc cả hai chia xa. Nhưng lúc này, y chưa từng có lý giải rõ ràng đến như vậy: Tiết Viễn không giống trước.

Cả hai bỏ lỡ ba năm, hẳn là cũng có chút biến hóa đối phương không thể tham dự. Cho dù là Cố Nguyên Bạch, lúc này cũng không khỏi có chút buồn bã mất mát.

Ôm ấp lắc lư, Tiết Viễn cúi đầu nhìn y, ép đầu Cố Nguyên Bạch vào trong ngực, trầm giọng: "Không có việc gì, rất nhanh sẽ không còn khó chịu."

Trước mắt tối sầm lại, trong từng hơi thở dần dần đánh thức ký ức, vẫn là độ ấm quen thuộc, ôm ấp cùng mùi hương quen thuộc.

Cố Nguyên Bạch quơ quơ chiếm phong đạc trong tay, tất cả suy nghĩ đều lắng đọng lại.

Y bị mang theo xuyên qua một cái hành lang, cuối cùng bị đặt ở phía trên giường tre, chiếu trúc thấm lạnh lẽo. Sợi tóc Cố Nguyên Bạch trải dài dưới thân, đai lưng lỏng lẻo trên người bị đôi bàn tay to cởi bỏ, cuối cùng y phục cũng rơi rụng.

Tiếng bước chân đi xa lại tới gần, cửa phòng bị đóng lại, tiếng nước tí tách trong bồn vang lên, khăn tay bị vắt khô, mềm nhẹ lau qua cái trán cùng lông mày Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn cười khẽ, "Nhắm mắt."

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại.

Ấm áp tay từ cổ xuống đến bụng, Tiết Viễn cởi quần nhìn thoáng qua, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhớ chết ta."

Cố Nguyên Bạch chụp tay hắn lại.

Tiếng cười cất lên, trên đùi cũng bị cẩn thận mà lau qua, hoàn toàn khôi phục thân thể đã tan trong thời tiết nóng, lạnh lẽo nhè nhẹ, mồ hôi bên trong tóc cũng lau đi theo.

Biểu tình Cố Nguyên Bạch chậm rãi giãn ra, y phục trên người lại được mặc vào lần nữa. Từ tay áo đến ống quần dưới chân buông xuống, đã ba năm Tiết Viễn không hầu hạ người mặc y phục, thời điểm hầu hạ lại cơ hồ không có lạ lẫm gì.

Tiết Viễn hỏi: "Còn khó chịu sao?"

Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu.

Tiết Viễn cười cười, cúi người ôm lấy Cố Nguyên Bạch, lại không thể khống chế mà ôm y xoay vài vòng, "Lão tử cũng nhớ muốn chết rồi!"

Lời âu yếm đầy miệng một câu tiếp một câu, nói nói liền hôn nồng nhiệt ở trên mặt Cố Nguyên Bạch, nước miếng đầy mặt, lời nói mơ mơ hồ hồ, "Nguyên Bạch, ta rất nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi."

Mong nhớ nồng nhiệt đến thành hình nhỏ bé tích tụ, một giọt lại một giọt sắp bao phủ Cố Nguyên Bạch. Tiết Viễn ôm y ở trên người, ở tai trái y không ngừng nói lời nhớ mong, lại ở bên tai phải nhiệt tình kể ra tình yêu.

Những cảm giác xa lạ vừa mới dâng lên liền tiêu tán hóa giải bên trong tình yêu cùng mong nhớ của hắn.

Ngoài cửa có người kịch liệt gõ cửa, thanh âm nôn nóng: "Thánh Thượng!"

Thanh âm Điền Phúc Sinh vang lên, "Ai nha Chử đại nhân, ngài cùng tiểu nhân đến một nơi khác đi, nếu như ngài muốn nói cái gì thì nói với tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ nghe ngài nói."

Một lát sau, cửa phòng lại bị gõ vang, Thường Ngọc Ngôn mang theo nụ cười, thử nói: "Thánh Thượng, thần mang nước đến."

Cố Nguyên Bạch đẩy đầu Tiết Viễn ra, "Lăn sang một bên đi."

Biểu tình Tiết Viễn lập tức trở nên sảng khoái, "Đã lâu không bị Thánh Thượng mắng, Thánh Thượng, không đủ, lại trách cứ ta thêm vài câu."

Cố Nguyên Bạch: "...... Thả ta xuống dưới."

Tiết Viễn theo lời thật nhẹ nhàng buông y xuống, ngón tay cẩn thận vuốt phẳng mỗi một nếp gấp nhăn lại trên người Cố Nguyên Bạch, chải vuốt lại mỗi một sợi tóc tứ tán trên đầu Cố Nguyên Bạch.

Bàn tay hắn cũng mang theo ý tứ không bỏ qua, nặng nề không muốn xa rời đè ở phía trên, cuối cùng khi rời khỏi đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch lại giống như kéo ra một sợi tơ tình nồng nhiệt.

Cố Nguyên Bạch không khỏi duỗi tay vỗ đến giữa mặt mày hắn, nơi này sớm đã giãn ra nhưng còn lưu lại dấu vết nhíu mày lâu dài, "Có chuyện gì khó xử mà làm ngươi trong vòng ba năm lại để lại dấu sâu như vậy?"

Tiết Viễn cúi đầu để y vuốt ve, thoải mái đến nhắm mắt lại, nghe vậy mí mắt giật giật, cầm tay Thánh Thượng, "Thánh Thượng thật sự không biết sao?"

Cố Nguyên Bạch: "Hửm?"

Tiết Viễn mở bừng mắt, ánh mắt đen trầm như là dã thú thành niên, sóng gió mãnh liệt đều bị chôn ở dưới mặt ngoài, hắn than thở một tiếng, rốt cuộc bộ dạng vào giờ phút này biểu hiện ra hoàn toàn không đồng nhất cùng trước kia.

Thâm thúy, nồng cháy.

"Bởi vì một người, một người trong lòng ta biết rõ ràng," hắn, "Người trong lòng của ta."

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia