ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

23/12/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 160

Cố Nguyên Bạch giục ngựa, vẫn luôn đưa đội ngũ đến bên ngoài kinh thành.

Các vị quan viên xuống ngựa, hành lễ xong lại khuyên nhủ: "Thánh Thượng, ngài mau về đi."

"Chư vị từ biệt cũng không biết khi nào mới có thể trở về," Cố Nguyên Bạch cười, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người bọn họ, "Trẫm lại liếc mắt nhìn các ngươi nhiều thêm một cái."

Bọn quan viên Đại Hằng nghe vậy ngẩn ra, mặt lộ vẻ xúc động: "Thánh Thượng......"

Bọn quan viên trẻ tuổi không chịu được một câu như vậy hốc mắt, bọn họ đã hồng, cật lực làm bản thân không cần biểu hiện ra thất thố.

Quan viên Giang Tân trong Giám Sát Xử cười nói: "Thánh Thượng, ngài yên tâm, chúng ta đều sẽ an an ổn ổn trở về."

Trong mắt Cố Nguyên Bạch chuyển trên người vài người, lại lướt qua trên người Giang Tân, "Ngươi thân là người dẫn đầu, phải chăm sóc tốt bọn họ."

Giang Tân cúi người trầm giọng: "Vâng."

Người dẫn đầu đường bộ chính là Giang Tân, Tiết Viễn cùng một vị quan viên trung niên, chức quan của Tiết Viễn là cao nhất trong bọn họ, có quyền chưởng quản năm ngàn binh lính, hai vị khác cũng các có nơi giám thị của bản thân, nhưng không khác biệt nhau, bọn họ đối với quân chủ Đại Hằng đều lòng trung thành mà dù có ngoại lực cũng không thể ngăn cản.

Khi Cố Nguyên Bạch chọn lựa người đã suy nghĩ rất nhiều, ba người bọn họ trước khi chưa khởi hành đã cố ý tìm hiểu lẫn nhau, qua vài bữa cơm trong lòng đã có hiểu biết với tính tình đổi phương, chuyến này cũng nhẹ nhàng một ít.

Ba người đều không phải người sẽ liên lụy người khác, nếu mọi người đều lý trí, đều muốn hiệu suất cao chút để sớm trở về, mục tiêu nhất trí, vậy chuyến này cũng đã thành công một nửa.

Giang Tân cùng Khổng Dịch Lâm vừa đi đường bộ, vừa đi đường biển, toàn tham dự việc xây dựng lại con đường tơ lụa trọng đại lần này. Hai người bọn họ tâm tư kín đáo, khi bọn quan viên Hồng Lư Tự giao thiệp cùng các quốc gia cũng có bọn họ ở đó, Cố Nguyên Bạch không cần quá nhiều lo lắng.

Điền Phúc Sinh tiến lên thấp giọng nhắc nhở: "Thánh Thượng, thời điểm không sai biệt lắm."

Cố Nguyên Bạch gật đầu, nói: "Đi thôi."

Mọi người hành lễ, cảm xúc trào dâng, Tiết Viễn ngẩng đầu ở phía trước đám người, có thể liếc mắt nhìn Cố Nguyên Bạch nhiều thêm một cái lại liếc mắt thêm một cái.

Quan viên còn lại đã bị Giang Tân mang theo lui ra, để lại cho một quân một thần bọn họ thời gian cuối cùng nói chuyện.

Cố Nguyên Bạch rũ mắt nhìn hắn, áo lông chồn bên mặt sườn trắng nõn mềm nhẹ như gió, làm cho một ánh mắt của y dao động là có thể tạo nên một mảng gợn sóng ở trong lòng Tiết Viễn.

Còn chưa rời đi Tiết Viễn cũng đã lưu luyến, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch hồi lâu, lúc này mới hiểu được vì sao có vài người còn chưa kịp xa cách mà đã viết thành bài thơ chia ly, không phải vì để đối phương biết bản thân là luyến tiếc cỡ nào mà vì tìm cái một thứ phát tiết tình cảm trong lòng chính mình.

Hắn không nói lời nào, Cố Nguyên Bạch cũng không nói lời nào, thời gian chậm rãi trôi đi, Giang Tân ở sau lưng lớn tiếng nhắc nhở, "Tiết đại nhân, đi thôi!"

Tiết Viễn đột nhiên bừng tỉnh, hắn cúi người, "Thánh Thượng, từ biệt nhiều năm, ngài phải bình an."

Cố Nguyên Bạch lên tiếng, "Đừng chậm chạp nữa, mau đi đi."

Tiết Viễn vẫn hành đại lễ xong mới đứng dậy, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch một lần cuối cùng, xoay người đi tới vạn người kéo thành hàng dài. Thân ảnh người mặc khôi giáp vẫn cao lớn như trước đây, bước chân lại vội vàng như là phía sau có dã thú đuổi theo.

Lập công lớn, có đại công lao hiển hách, về sau Cố Nguyên Bạch chán ghét hắn thì hắn cũng có thể ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch.

Sau đó nhanh chóng trở về.

Cành liễu tháng hai vừa mới nhú ra mầm xanh, hoa nhỏ ở trong gió lạnh nghênh xuân còn chưa nở, bụi đất tung bay khí thế tận trời, vạn mã lao nhanh dần dần biến thành một chấm đen nhỏ.

Cố Nguyên Bạch thở ra hơi, lại chậm rãi cười.

Chia ly không phải là chuyện lớn gì, chung quy Tiết Viễn sẽ có một ngày trở về, thừa dịp cả hai đều còn trẻ tuổi, hiện tại đi rồi cũng khá tốt. Toàn bộ thể xác và tinh thần Cố Nguyên Bạch có thể bổ nhào vào quốc sự, thế giới độc thân ngắn ngủi có lẽ cũng rất tốt đẹp? Cố Nguyên Bạch có lẽ có thể định ra chuyện nam tuần, y muốn coi thử xem Đại Hằng đã sửa đường đến thế nào rồi, ở nơi có nhiều tham quan nhất hiện tại lại như thế nào. Y xây lên trạm dịch có thông suốt bốn phương hay không, các mệnh lệnh ban ra đã được thực hiện như thế nào.

Cố Nguyên Bạch giục ngựa quay đầu lại, áo lông chồn giơ lên lại theo gió tung bay.

Đại Hằng trừ bỏ kinh thành cùng phong cảnh Tây Bắc, những nơi khác Cố Nguyên Bạch cũng chưa từng ngắm nhìn qua. Hiện giờ đúng là thời điểm, tốt thân thể khỏe hơn chút, thiên hạ cũng hoà thuận vui vẻ, loan giá hoàng đế, cũng là thời điểm giá lâm bốn phương.

Vùng duyên hải, mỏ muối, mỏ vàng cùng quặng sắt Kinh Hồ Nam, trăm núi ngàn sông, Cố Nguyên Bạch đều muốn đi nhìn.

*

Ba năm sau, Giang Nam.

Trước khi Thánh Thượng nam tuần, triều đình dùng thời gian suốt một năm đốc thúc việc này, tuy nói hiện giờ thiên hạ vững vàng, bá tánh thường ở trong nhà cung phụng trường sinh bài của Thánh Thượng nhằm cầu trường sinh, nhưng cũng không thể bảo đảm khi nam tuần sẽ không có nguy hiểm, trừ bỏ Đông Linh Vệ ngày càng tăng thêm thao luyện, quân phòng giữ các nơi cũng tùy thời dự phòng chuyện không đúng.

Thăm dò lộ tuyến cùng danh thắng cổ tích cũng rất là quan trọng, lần đầu tiên Thánh Thượng đi tuần sau khi đăng cơ, trên từ kinh thành dưới đến địa phương đều toàn trận coi trọng. Năm thứ nhất Cố Nguyên Bạch cần chính xử lý chuyện lớn lớn bé bé, năm thứ hai mới dành ra thời gian đưa ra ý định nam tuần, nhưng thẳng đến năm thứ ba mới quyết định lộ tuyến, từ kênh đào Hoàng Hà mà xuôi xuống phía nam, qua Giang Nam, Lưỡng Chiết đến chỗ tổng binh vùng duyên hải Phúc Kiến.

Quan viên bên đường nghe nói Thánh Thượng giá lâm liền sợ hãi thấp thỏm, đặc biệt là tham quan mấy năm nay ẩn ẩn muốn đánh bạo làm việc, cơ hồ nghe thấy Thánh Thượng liền táng đảm. Một đường đi tới, bá tánh nơi cảng tụ tập hoan hô, khua chiêng gõ trống chỉ biết liếc mắt nhìn con thuyền của Thánh Thượng một cái, lúc này, trải qua đường dài chậm rãi, loan giá Thánh Thượng rốt cuộc ngừng ở Long Hưng phủ Giang Nam.

Các bá tánh ở Long Hưng phủ vô cùng kích động, sáng sớm liền tề tụ ở kênh đào cung nghênh Thánh Thượng giá lâm. Phủ doãn Long Hưng phủ cùng các quan viên tri châu sớm đã đợi tại đây, nha môn lớn nhỏ mặc y phục sạch sẽ, lưu loát chuẩn bị chiêng trống, cờ xí cùng lụa đỏ Đại Hằng, sắc mặt trong chờ đợi lâu dài đã trở nên đỏ bừng.

Bá tánh duỗi cổ, gác lê, bả vai người trước mặt nhìn hướng kênh đào, nhưng nơi nơi là đầu người rộn ràng nhốn nháo, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tri châu cùng Phủ doãn thất thần nói chuyện, thẳng đến khi nhìn thấy du thuyền Thánh Thượng mới tinh thần chấn động, hưng phấn cho người vẫy cờ xí lên.

Trên thuyền, Cố Nguyên Bạch đang đứng ở phía trên mui thuyền, y nhìn cảnh tượng người đầy bờ biển, không khỏi buồn cười nói: "Trước đó đã nghe Thang Tráo Vận báo lên nhân số Giang Nam còn chưa nhận thấy được rõ ràng, hiện tại nhìn thấy, không hổ là đất lành, dân cư mênh mông."

Chử Vệ bên cạnh y lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, tiến lên một bước mở ra quạt xếp chậm rãi quạt gió cho Thánh Thượng, "Vẫn là có chút nóng."

Gió biển từ trước mà đến, Chử Vệ quạt gió lạnh mát mẻ thích ý từ bốn phương tám hướng, Cố Nguyên Bạch thoải mái mà nheo mắt lại, sợi tóc bên thái dương lung tung bay tán, bay múa nhiễm ánh sáng vàng, như là trong tranh vẽ.

Gò má Chử Vệ nóng lên, Cố Nguyên Bạch nhận thấy được hắn dị thường, bất đắc dĩ nói: "Chử khanh, mặt ngươi lại đỏ."

Chử Vệ cứng đờ tại chỗ, chân tay hơi có chút luống cuống, "Hẳn là vì phơi nắng gắt."

Cố Nguyên Bạch đẩy quạt xếp trong tay hắn về phía hắn, "Vào hạ tới nay, ngày mùa hè ở Giang Nam mát mẻ hơn một ít so với Kinh Tây, nhưng nắng mặt trời cũng độc, Chử khanh, lo lắng cho chính mình."

Điền Phúc Sinh mang theo một đống người lấy tới rất nhiều thứ, Cố Nguyên Bạch dùng lạnh khăn cùng trà đá, lại qua một lát liền phải chuẩn bị rời thuyền.

Trước kia khi Chử Vệ đi du học đã tới Giang Nam, đã từng vẽ lại cho Thánh Thượng nửa cuốn bút tích thực《 Ngàn dặm non sông đồ 》, đó là Chử Vệ từng nhìn thấy được từ nơi của một vị đại nho ở Giang Nam. Hắn không khỏi cười, "Những ngày thần du học từng theo kênh đào đi ngang qua Giang Nam, lần này cũng có thể làm người dẫn đường cho Thánh Thượng làm."

Cố Nguyên Bạch cười, thái dương có mồ hôi chảy xuống, y cầm lạnh khăn lau qua thái dương, "Được, lời này của Chử khanh trẫm sẽ nhớ kỹ. Nếu như dẫn đường không tốt, trẫm muốn phạt ngươi."

Thường Ngọc Ngôn ở một bên tiến lên cười nói: "Thánh Thượng, phạt như thế nào?"

Du thuyền sắp cập bờ, Cố Nguyên Bạch nhìn vạn dân bên bờ biển, trong lòng vừa động, "Sẽ phạt Chử khanh vẽ lại cảnh tượng trước mắt này cho trẫm, tên trẫm cũng đã nghĩ kỹ rồi, gọi là 《 Ngày hai bảy tháng sáu Giang Nam đồ 》."

Thường Ngọc Ngôn nghe tên này liền cười, "Thần còn tưởng rằng Thánh Thượng sẽ đặt một ít tên như《 xuân liễu đầu hạ đồ 》, 《 Cảnh Bình Giang Nam đồ 》."

Dưới đáy lòng Điền Phúc Sinh yên lặng nghĩ, Thánh Thượng đặt tên vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Chử Vệ nhấp môi cười, "Đến tên Thánh Thượng cũng đã nghĩ kỹ rồi, vậy thần tự nhiên bị phạt là được."

Giọng nói hắn mềm nhẹ, chỉ cảm thấy sung sướng.

Cố Nguyên Bạch ho nhẹ vài tiếng, Trạng Nguyên võ cử Tô Ninh đứng một bên đột nhiên nói: "Thần nhớ rõ Thường đại nhân cũng từng đặt tên một bài thơ như vậy, để thần nhớ lại bài thơ kia gọi là gì......《 Tặng bằng hữu · Buổi đêm nói chuyện cùng Tiết Cửu Dao ngày hai mươi mốt tháng bảy》có phải hay không?"

Hắn chợt nhắc tới cái tên Tiết Viễn này, Thường Ngọc Ngôn cùng Chử Vệ đều là ngẩn ra, Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần trước tiên, y chậm rì rì nhét khăn vào trong ngực, hừ cười nói: "Còn không phải thế?"

Thuyền đã cập bờ, Đông Linh Vệ dẫn đầu rời thuyền, quan viên địa phương tiến lên đây bái kiến. Chờ đến khi Thánh Thượng đạp lên bờ biển, tiếng động la hét đã cao đến phía chân trời. Trận khí thế nghênh giá ngất trời này vẫn luôn vội đến gần trưa, chờ Cố Nguyên Bạch dùng bữa tắm gội xong, người Đông Linh Vệ đã vây quanh phủ đệ đến ruồi muỗi cũng không thể bay vào.

Điền Phúc Sinh gõ gõ cửa, "Thánh Thượng, đến lúc bắt mạch."

Sau tiếng đáp được, ngự y nhỏ giọng tiến vào bắt mạch cho Thánh Thượng. Cung nữ lau đi sương sớm ở trên tóc Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch tùy tay mở ra một quyển du ký, "Đi gọi Từ Ninh tới."

Từ Ninh chính là kỳ tài trong Công Trình Bộ, cung nỏ cùng máy bắn đá mấy năm trước liên tục chiến thắng quân địch ở trên chiến trường đều là từ hắn chế tác cùng cải tiến, lần này Cố Nguyên Bạch nam tuần cũng mang hắn theo, không chỉ là vì cho người ta phúc lợi mới, quan trọng hơn là nhìn xe rồng nước năm trước Từ Ninh mới cải tiến ra.

Xe rồng nước được dùng nhiều nhất ở Giang Nam, nhưng hiệu quả ở một vài địa phương lại thường thường, Từ Ninh sầu lo cực kỳ, ngày ngày lo lắng đến ăn không ngon.

Sau khi Từ Ninh tới đây liền nói với Thánh Thượng hắn vừa nhờ Phủ doãn dẫn hắn đi xem xe rồng nước, "...... Có chút khác biệt so với bên trong kinh thành, hiện tại thần còn chưa nhìn ra được nhiều, ngày mai còn phải nhờ phủ doãn dọn xe rồng nước từ trong nước lên."

"Cứ việc làm đi," Cố Nguyên Bạch nói, "Trẫm tin tưởng ngươi."

Từ Ninh tức khắc nhiệt tình mười phần, không muốn trì hoãn thời gian mà lui xuống.

Bên ngoài có Đông Linh Vệ tiến vào, "Thánh Thượng, có bồ câu đưa tin đến."

Ngữ khí Cố Nguyên Bạch vẫn lười biếng: "Viết cái gì?"

"Là tin của Giang đại nhân," Đông Linh Vệ nói, "Khi bọn họ đi đến Khang Quốc, Khang Quốc đang loạn chiến cùng Phược Tứ, sau khi Giang đại nhân thương nghị cùng chư vị đại nhân liền quyết định quay về, lần này trên đường con đường tơ lụa chỉ còn lại một chặng đường cuối cùng."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, vội vàng duỗi tay nhận lấy tờ giấy, trầm tư một lúc lâu nói: "Làm rất đúng."

Y lặp lại vài lần nhìn tờ giấy, khi ngẩng đầu liền thấy thần sắc người chung quanh không giấu được tiếc nuối, Cố Nguyên Bạch cười, "Đây đều là biểu tình gì? Con đường tơ lụa đã rất lâu chưa đi rồi, đoàn người bọn họ còn chưa đi đến Khang Quốc, những thứ mang đi đều đã bán không có thừa bao nhiêu. Chờ thời điểm quay về, sợ là đến một chút còn sót lại cuối cùng cũng không có. Khang Quốc cùng Phược Tứ tuy nhỏ nhưng thời điểm chiến loạn mọi người không nói đạo lý. Bọn họ sẽ không quản đoàn người này có phải sứ giả thiên quốc Đại Hằng hay không, mang theo vàng bạc cùng lương thực, đây không phải vội vàng muốn bị đoạt sao?"

Nói xong lại sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn ngày, thời gian phong thư này từ lúc Giám Sát Xử chuyển giao đến đây cùng với thư Giang Tân gửi ra ngoài đã trôi qua hai tháng.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com