ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 157

TieuVy_Vy

20/12/2021

Ngọt ngào đủ rồi :)))
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 157

Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn vượt qua một ngày nghỉ tắm gội ngọt ngào, không chỉ là nếm hương vị cỏ ngọt, còn lăn mấy vòng ở trên nền cỏ, mấy ý tưởng Tiết Viễn đưa ra khi tâm viên ý mã, Cố Nguyên Bạch đều hứng thú bừng bừng mà cũng hắn chơi một lần.

Sau ngày nghỉ tắm gội, Cố Nguyên Bạch liền hạ chỉ chọn ra bốn đứa trẻ khác cùng Chử Nghị vào cung, ở bên cạnh Cố Nhiên đi vào thư phòng lớn học tập.

Thư đồng hoặc là con của quan viên văn võ, hoặc là đứa nhỏ dưới gối đại nho, bọn họ về sau chính là thành viên dưới trướng Cố Nhiên, nhưng có thể làm những đứa nhỏ này dâng lên lòng trung thành với hắn hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn.

Người thừa kế hoàng gia không thể qua loa, mặc dù Cố Nhiên nhìn khá tốt, nhưng nếu như sau này hắn không gánh nổi trách nhiệm, Cố Nguyên Bạch cũng sẽ không do dự mà lập tức lại chọn lựa người thích hợp.

Cố Nhiên đối với đồng học đọc sách cùng hắn mang theo thái độ ôn hòa, vừa không quá mức thân thiện lại không quá độc đoán, hắn thử dùng phương pháp phụ hoàng dạy ở chung với những thư đồng này, thời gian không lâu, mấy đứa nhỏ này liền mang lòng bội phục tiểu điện hạ, cùng tiểu điện hạ thân như một nhà.

Sau khi Chử Vệ hạ trị liền sẽ dò hỏi Chử Nghị, hỏi hắn ở trong cung có cái gì không khoẻ hay không.

Chử Nghị nghiêm trang mà trả lời, "Chất nhi, thúc thúc cũng không có gì không khoẻ. Điện hạ đối với chúng ta rất tốt, điểm tâm trong cung cũng ăn ngon. Hôm nay còn gặp được Thánh Thượng, Thánh Thượng còn khảo bài ta đấy."

Chử Vệ rũ mắt nhìn Chử Nghị, quan phục trên người hắn chưa cởi ra, màu xanh như trúc, lông mi trên mắt đổ thành cái bóng, "Thánh Thượng hỏi ngươi cái gì."

Chử Nghị một mực đáp, Chử Vệ sờ sờ đỉnh đầu hắn, gật đầu nhẹ tán thưởng hắn vài câu.

Chử Nghị lại mở to mắt thiên chân vô tà mà nhìn Chử Vệ, kỳ quái nói: "Chất nhi, ngươi đang khổ sở sao?"

Chử Vệ dừng một chút, chậm rãi thu tay, "Tại sao lại nói như vậy?"

"Ta nhìn ra được," Chử Nghị nói, "Từ lúc nói đến Thánh Thượng, ngươi đầu tiên là cao hứng sau đó là khổ sở, chất nhi, tiên sinh đã nói qua, cười một cái thêm mười năm."

Chử Vệ cười cười, "Ngươi nhìn lầm rồi, thời giờ không còn sớm, nên dùng bữa tối."

*

Trong cung cũng đang dùng bữa tối.

Sau bữa tối, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn mỗi người một cái bàn, hai người xử lý chính vụ. Chờ Cố Nguyên Bạch từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, Tiết Viễn còn đang vùi đầu làm việc. Cố Nguyên Bạch cảm thán, nhìn bọn họ như vậy còn giống như là là một đôi kiên cường cuồng làm việc.

Cố Nguyên Bạch bữa tối ăn ít, hiện tại có chút đói bụng, y gọi Điền Phúc Sinh tới mang lên một ít thức ăn, một lát, thức ăn liền đưa lên. Một chén bánh trôi nhỏ mềm mại ấm áp, một đĩa sủi cảo hấp nhỏ, còn có một dĩa bánh cuốn trắng bằng một tay. Mùi hương nồng đậm lập tức khiến cho Cố Nguyên Bạch càng thêm thèm.

Tiết Viễn ngửi thấy được mùi hương, dọn dẹp đồ vật trên bàn một chút, cung hầu đang muốn đặt một phần bữa ăn khuya khác ở trước người hắn, Tiết Viễn đứng lên, "Ta dùng cùng Thánh Thượng."

Ghế dựa đưa lên, Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua hắn đứng trước mặt, "Mấy món của ngươi còn nhiều hơn của ta."

"Một đĩa sủi cảo hấp mới năm cái," Tiết Viễn, "Ta ăn một miếng một cái, xuống bụng còn không nhất định có thể nếm ra vị. Mấy thứ trước mặt Thánh Thượng còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng, nếu như không nhiều hơn một chút, vậy ăn cũng là ăn không trả tiền."

Cố Nguyên Bạch nghiêm mặt, "Vậy ngươi ăn chậm một chút."

Tiết Viễn cười khổ, "Ta tận lực."

Thức ăn của Hoàng đế hương vị tự nhiên không cần phải nói, Cố Nguyên Bạch thoải mái dùng bữa ăn khuya, cực kỳ thích một chén bánh trôi nhỏ hôm nay, vừa vào miệng, nhân ngọt bên trong liền chảy ra, vào miệng là tan, ngọt lại không ngấy còn có thể làm người thèm ăn. Tuy rằng không có hạt mè cùng đậu phộng nhưng những nguyên liệu này cũng không biết là làm từ cái gì, mùi hương một chút không thiếu.

Tiết Viễn ăn xong mấy thứ này còn chưa có no, ngược lại thèm ăn uống, để Ngự Thiện Phòng làm cho hắn một chén mì thịt bò, đổ mồ hôi đầm đìa mà ăn vào.

Hắn khi ăn cơm rất dọa người, giống như là ăn ngấu nghiến. Phương pháp ăn như vậy không tốt cho thân thể, nhưng Tiết Viễn đã thành thói quen, chỉ có bị Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm mới có thể chậm hơn nửa phần.

Cố Nguyên Bạch ăn no, tùy tay rút ra một quyển tấu chương, nhìn đến một nửa đột nhiên cười lên tiếng.

Tiết Viễn có thể nói là mẫn cảm với cảm xúc của y, tức khắc từ trong chén ngẩng đầu lên, "Tức giận?"

"Có Ngự Sử thượng thư buộc tội ngươi," Cố Nguyên Bạch búng búng tấu chương, khép lại ném qua một bên, "Nói ngươi ban đêm ở trong cung, không hợp với lý."

Tiết Viễn cười, "Quản thật nhiều."

Trong cung không có phi tần, Thánh Thượng giữ hắn ở trong cung, những người này cũng không thích thấy hắn, người Giám Sát Xử cũng không thích thấy hắn, xét đến cùng vẫn là Tiết Viễn làm không đủ nhiều.

Cố Nguyên Bạch cũng nói: "Chờ thời điểm ngươi lập công lao nhiều đến khiến cho bọn họ không lời gì để nói, bọn họ sẽ không nhìn chằm chằm vào việc nhỏ của ngươi như vậy."

Đôi đũa Tiết Viễn gắp lên một sợi mì, bày ra ý cười, "Ta đã biết."

*

Sau chuyện này, Cố Nguyên Bạch liền nhiều lần phái Tiết Viễn làm việc cho y. Tiết Viễn thường xuyên vội vàng đi vội vàng về, những nơi gần trong ngày liền qua lại, giống như là có mạng của hắn ở kinh thành hấp dẫn hắn, bất luận chuyện khó bao nhiêu cũng đến suốt đêm trở về.

Tuy rất mệt nhưng Tiết Viễn không oán giận một câu. Công việc trong Xu Mật Viện bận rộn, chuyện nguy hiểm mà lại dễ dàng lập công hắn chưa từng lui về một bước.

Diệt phỉ, núi đá sụp xuống, sửa trị trong thương hộ cùng chính vụ các nơi không an ổn cầu xuất binh, theo thời gian trôi đi, Tiết Viễn càng ngày càng thành thạo, giống chơi đao như mà cũng ứng phó mấy thứ này đến tự nhiên.

Ở thời điểm lâm triều, hắn càng đứng gần về trước.

Chức võ quan trước kia của Tiết Viễn cũng có thể vào triều sớm, chỉ là hắn chưa từng lãnh chỉ không rời khỏi Cố Nguyên Bạch. Lúc sau phong tướng quân lại ra ngoài chinh chiến du mục cùng Tây Hạ, không ở kinh đương nhiên cũng không thể vào triều sớm.

Tiết Viễn từ trước tới này chỉ cảm thấy phiền toái với lâm triều, hiện tại có một dã tâm ai cũng không biết.

Tiết Viễn nhìn vị trí đứng của Xu Mật Sử, quy củ mà rũ đầu xuống.

Hắn muốn đứng nơi cách Thánh Thượng gần nhất, gần đến hắn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy Thánh Thượng, ánh mắt đầu tiên của Thánh Thượng cũng có thể nhìn thấy hắn.

*

Xuân hạ thu tới, vào đông lại đi, ở đầu xuân năm thứ hai, Lâm Tri Thành đột nhiên dâng sổ con, dùng một phong giấy thật dày cẩn thận rõ rành nói đến chuyện mậu dịch trên biển.

Cố Nguyên Bạch nhìn thật lâu, rốt cuộc nhấc bút lông lên dùng mực chu sa viết một chữ "Chuẩn".

Con đường tơ lụa trên biển cùng con đường tơ lụa trên đất liền, Cố Nguyên Bạch sớm đã mơ ước thật lâu, những thứ y tồn trong kho chờ buôn bán các quốc gia càng ngày càng nhiều, chỉ là đang đợi một ngày trùng kiến này.

Cảnh Bình năm thứ mười bốn, triều đình chiêu cáo thiên hạ tin tức xây dựng lại con đường tơ lụa trên đất liền cùng con đường tơ lụa trên biển, chúng thương khiếp sợ, triều đình cũng bắt đầu triệu tập quan viên đến xây dựng lại con đường tơ lụa.

Đám quan viên trẻ tuổi trong triều cũng rất là kích động, sau khi hạ trị, Chử Vệ cùng Trường Dương Tập liền chạy đến Hàn Lâm Viện, "Tử Hộ!"

Chử Vệ dừng lại bước chân, gật gật đầu với đồng học thi đạt Thứ Cát Sĩ, "Chuyện gì?"

Đồng học tươi cười rất lớn, hưng phấn vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Từ trước đến nay ta rất là tò mò với con đường tơ lụa đường triều, cũng từng đi qua một chuyến tàn tích, hiện giờ Thánh Thượng chuẩn bị xây dựng lại con đường tơ lụa, Tử Hộ, ngươi có hứng thú hay không?"

Chử Vệ hỏi ngược lại: "Ngươi muốn đi?"

Đồng học gật gật đầu khẳng định, "Thánh Thượng muốn tuyển chọn quan viên, qua hai ngày liền có một buổi thí khảo quan lại, ta còn muốn chuẩn bị nhiều hơn chút. Không ngờ thời điểm sau khi khoa cử cũng có khảo thí, ở chỗ của ngươi không phải có thư tịch về con đường tơ lụa sao? Cho ta mượn nhìn một cái."

Chử Vệ gật gật đầu, đồng học vui vẻ chưa tan, càng nghĩ càng nhảy nhót: "Thánh Thượng thật sự chính là nhân hậu lễ hiền (*), con đường tơ lụa thế mà cũng có thể xây dựng lại ở triều ta! Nếu như một khi mở ra hai con đường này sẽ không thể thua Đại Đường phồn thịnh."

[(*) Nhân hậu lễ hiền: lấy nhân hậu đối đãi người có tài (hiền)]

Chử Vệ nghĩ đến miêu tả phồn hoa ở thành Trường An trong quyển sách kia, lại nhìn cảnh tượng kinh thành vô cùng náo nhiệt trước mắt, không khỏi cười.

Đại Hằng thật sự cũng không thua như vậy.

Đồng học nói không ngừng, đột nhiên giọng nói chợt ngừng, "Tiết đại nhân?"

Chử Vệ ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Tiết Viễn xuyên qua đám quan viên bọn họ hướng đến trong cung mà đi, chỉ duy nhất một mình hắn vào giờ phút này ngược dòng mà đi. Chử Vệ yên lặng nhìn trong chốc lát, thở ra một hơi, "Đi thôi."

*

Hai ngày sau, Cố Nguyên Bạch tự mình ra ba đề khảo thí để tuyển chọn quan viên muốn đi xây dựng lại con đường tơ lụa. Những quan viên này phần lớn là người trẻ tuổi, còn lại nhiều nhất cũng chỉ đến trung niên, vừa lúc là thời điểm thân cường thể tráng không sợ mệt nhọc.

Khảo xong văn, Cố Nguyên Bạch không thả bọn họ đi, mà lại khảo thuật cưỡi ngựa cùng thể lực của bọn họ. Có vài quan viên mang theo tò mò với biển rộng muốn đi con đường tơ lụa trên biển nhìn một lần, càng phải kiểm tra đo lường bọn họ có say tàu hay không, có chứng sợ biển hay không.

Qua một phen kiểm tra này, các quan viên đổ mồ hôi đầm đìa, có người đầu váng mắt hoa yết hầu ho ra máu, đứng cũng không đứng được, chỉ có thể mềm nhũn ngã xuống mà được thái giám đỡ.

Vì kiểm tra thể trạng bọn họ, Cố Nguyên Bạch trực tiếp dùng kéo vật tám trăm mét.

Sự thật chứng minh, mặc dù những quan viên này ngày thường cũng sẽ chơi đá cầu cưỡi ngựa nhưng khi chân chính vận dụng nhiều thể lực vẫn không được, một lần kiểm tra thể lực này lại loại đi không ít quan viên, những người dư lại đó được ghi vào danh sách, liền đại biểu cho bọn họ thông qua.

Quan viên còn lại hoan hô một tiếng, khe khẽ nói nhỏ không ngừng, "Cuối cùng có thể nhìn phong cảnh dị quốc một lần!"

Có người may mắn, "Nhạc phụ ta thường xuyên muốn ta đánh quyền cùng ông, ngày thường ta còn nghĩ những thứ đó không có gì dùng, lúc này biết là ta nghĩ sai, còn may ngày thường không có chậm trễ gì, nếu không lúc này cũng không thể ở chỗ này."

Cố Nguyên Bạch mỉm cười nhìn bọn họ, chờ bọn họ kích động xong mới cho người đưa lên nước ấm, dặn dò nói: "Chư vị cũng biết được mục đích trẫm tuyển chọn quan viên, hai con đường tơ lụa cái nào cũng không đơn giản, lần này đường xá xa xôi, một khi bước lên vậy cách xa đường về, thậm chí sẽ hao phí mấy năm, nguy hiểm càng nhiều. Dù gian nan khốn khổ như vậy, các ngươi cũng nguyện vì ta Đại Hằng mà đi sao?"

Bọn quan viên rộng thoáng hô: "Thần nguyện đi!"

Cố Nguyên Bạch nâng lên tay, "Chư vị đều là nam nhi tốt của Đại Hằng ta, cũng là thần tử tốt của trẫm. Nhưng chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, con đường tơ lụa cũng cũng không phải chỉ đi một lần như vậy. Người có cha mẹ tuổi già trong nhà lại tiến lên một bước, người có cha mẹ thân ôm bệnh nhẹ tiến lên một bước, là trong nhà con trai độc nhất cũng tiến lên một bước."

Quan viên kinh ngạc không thôi, liếc nhìn lẫn nhau, trong đó có tám chín người mặt mang do dự, tiến lên phía trước một bước.

"Trẫm hi vọng các ngươi suy nghĩ nhiều hơn, cùng thân thích trong nhà các ngươi trao đổi lại một lần xem có muốn đi xa hay không," ngữ khí Cố Nguyên Bạch ôn hòa, cũng không mạnh mẽ loại bọn họ ra khỏi đội ngũ, "Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, đây là một tiếc nuối của đời người."

Tám chín người này liền trầm tư.

Điền Phúc Sinh đứng ở một bên không khỏi nghĩ, khi tiên đế cùng Uyển thái phi lần lượt đi về cõi tiên, lúc ấy Thánh Thượng nghĩ như thế sao?

"Trẫm cho các ngươi thời gian hai ngày suy nghĩ, sau hai ngày, quan viên không muốn đi tiến đến Chính Sự Đường đăng báo, không cần cảm thấy khó xử."

Nhìn thấy bọn họ nghe lọt rồi, Cố Nguyên Bạch mới để cho bọn họ lui ra.

Tiết Viễn đi lên trước, "Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch dẫn đầu nói: "Ngươi cũng muốn đi sao?"

Tiết Viễn không nói gì.

Trong mắt Cố Nguyên Bạch khô khốc, y nhắm mắt hoãn đi mệt nhọc, "Trẫm cũng cho ngươi thời gian hai ngày suy nghĩ."

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info