ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

20/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 156

Sau kỳ thi đình mấy ngày liền truyền ra tin ấu tử Lý Bảo là Lý Hoán nhiễm bệnh hoa liễu.

Mọi người nghe nói việc này ồ lên, như thế nào cũng không nghĩ được đại nho như Lý Bảo, ấu tử trong nhà vì sao lại nhiễm chứng bệnh như vậy. Lý Bảo cũng cảm thấy thẹn vạn phần, từ sớm đã đóng cửa phủ không tiếp khách.

Trước đó vài ngày Lý Bảo được khen ngợi, không chỉ là văn nhân, đến đại nho ẩn cư các nơi trên lãnh thổ Đại Hằng cũng viết văn chương ca tụng chuyện Lý Bảo dâng dấu chấm câu lên, thư từ càng như hoa tuyết bay vào Lý phủ. Rầm rộ như vậy làm Lý Bảo có chút lâng lâng, hắn giống như lập tức trẻ ra mười mấy tuổi, sắc mặt hồng nhuận, đi đường cũng là bộ bộ sinh phong.

Văn nhân trên đời này đều tôn sùng kính trọng mình như vậy, lại có Thánh Thượng hứa hẹn ba đời sau vinh hoa, Lý Bảo sớm đã quên mất kinh sợ khi đồng ý với Thánh Thượng làm chim đầu đàn trước kia, chỉ cảm thấy như nhận được sinh mạng mới.

Nhưng tin tức Lý Hoán bị truyền ra, Lý Bảo liền giống như bị một bàn tay đánh một cái vang dội.

Hắn làm người cẩn thận một đời, hai lần vết nhơ đều là bởi vì Lý Hoán. Sắc mặt Lý Bảo đỏ lên, giận trừng mắt nhìn ấu tử trên giường, không ngừng nói: "Mất mặt xấu hổ, mất mặt xấu hổ!"

Đại nhi tử của hắn ở một bên sốt ruột: "Cha, nếu như căn bệnh này của đệ đệ bị người khác lấy ra công kích, này, ta còn làm quan như thế nào đây? Trên mặt không ánh sáng, chỉ làm người khác chê cười, ta nghe xong cũng xấu hổ đến hoảng."

"Người trong thiên hạ nhìn chúng ta như thế nào? Thánh Thượng cũng đã nói muốn bảo ba đời Lý phủ không tiêu tan, nhưng nếu như Thánh Thượng muốn dìu dắt ta nhưng lại xảy ra việc này, Thánh Thượng sẽ nhìn ta như thế nào? Tiền đồ của ta không thể bị hủy."

Lý Bảo gầm lên: "Câm miệng!"

Sắc mặt Lý Hoán tái xanh, cánh môi run rẩy, một khuôn mặt tuấn tú hiện giờ cũng trở nên không ra người không ra quỷ, chật vật đến cực điểm. Lý Bảo bởi vì ngày thường ấu tử nhạy bén thông tuệ liền phá lệ thiên vị hắn, ấu tử lớn lên tốt, cũng tạo niềm vui cho người, nhưng từ sau một lần hắn dám một mình xâm nhập hoàng cung, Lý Bảo liền lạnh nhạt đối với hắn.

Một nhi tử không công danh trong người, sao có thể quan trọng hơn so với toàn bộ gia tộc?

Bởi vì chuyện ấu tử mà hắn bị Thánh Thượng kiềm chế, ai ngờ họa phúc tương giao, phong cảnh thời gian trước như vậy, sao có thể biết được lại là Lý Hoán gây ra họa.

Lý Bảo tưởng tượng đến khi những văn nhân đại nho đó sẽ đàm luận ở sau lưng hắn liền cảm thấy lửa giận bừng bừng, hắn trầm khuôn mặt một mình ra cửa phòng.

Trên giường, Lý Hoán mồ hôi lạnh, ý thức mơ hồ nhưng cũng nghe được ba chữ "Bệnh hoa liễu".

Từ ba năm trước đây một thoáng kinh hồng gặp qua Thánh Thượng, đối tượng phong lưu của Lý Hoán liền từ nữ tử mềm mại yêu kiều chuyển sang nam tử mỹ mạo. Lý Hoán ăn chơi đàng điếm, nhưng mặc dù những nam tử này có đẹp như thế nào cũng chỉ là nhìn mơ giải khát. Trong lòng hắn thương nhớ chính là Thánh Thượng, lúc nào cũng nhớ lại bộ dạng lòng sinh lửa giận của Thánh Thượng, sườn mặt cùng vành tai đỏ hồng, hắn cũng thật sự muốn nhìn lại một lần nữa.

Nhưng trước khi được gặp lại Thánh Thượng, hắn thế mà lại nhiễm bệnh đường sinh dục này.

Trong lòng Lý Hoán vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng lại nói không ra là không đúng chỗ nào. Đến người nhiễm bệnh hoa liễu cũng không có mấy ai có thể sống sót, Lý Hoán nghĩ vậy, k trong lòng không khỏi cảm thấy không cam lòng, ngón tay vô lực vươn tới giữa eo lưng, chạm phải một cái túi thơm tinh mỹ.

Có người đột nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"

Lý Hoán theo bản năng nói: "Đây là bảo bối."

"Bảo bối," người nọ lẩm bẩm, "Vậy nhất định là thứ tốt."

Lý Hoán chợt thấy thanh âm của người này cực kỳ xa lạ, trong lòng hắn cả kinh, nhưng mà giây tiếp theo đó là sau cổ đau xót, rơi vào bóng tối nặng nề.

Thủ hạ Tiết Viễn đưa túi thơm kia đến trước mặt Tiết Viễn.

Tiết Viễn cầm khăn tay che lại miệng mũi, không chút để ý nói: "Sạch sẽ chưa?"

"Đại nhân yên tâm, ta đã xử lý sạch sẽ túi thơm," thủ hạ nói, "Tuyệt đối không lưu lại nửa phần bệnh khí."

Tiết Viễn gật đầu, cách khăn tay chậm rãi mở túi thơm ra. Một sợi tóc từ bên trong túi thơm rơi ra, nhìn rõ được ở phía trên túi thơm nhạt màu.

Tiết Viễn nhìn sợi tóc này, mày hơi hơi nhăn lại.

Đầu ngón tay vân vê tóc đen, chậm rãi đi đến ngoài cửa đối diện với mặt trời chói chang, tóc đen giống như mạ lớp vàng, ở bên trong ánh sáng mà xinh đẹp đến thông suốt xán lạn.

Thần sắc Tiết Viễn đột biến, hắn xoay người từ bên trong rương gỗ lấy ra hộp ngọc được giấu ở trong chỗ sâu, trong hộp bạch ngọc là từng sợi tóc được chải vuốt chỉnh tề rõ ràng, Tiết Viễn từ giữa cầm lấy một sợi soi dưới ánh mặt trời, giống như đúc với sợi tóc trong túi thơm kia của Lý Hoán.

Phảng phất giống như điêu khắc từ vàng, từ đầu tới đuôi đều mang theo cảm giác phú quý.

Sắc mặt hắn âm trầm.

Lý Hoán thật là to gan lớn mật, tội đáng chết vạn lần.

Cố Nguyên Bạch vội vàng thi đình, vội vàng thống kê nhân số người Tây Hạ tham dự khoa cử lần này, chưa từng chú ý tới chuyện ấu tử trong phủ Lý Bảo nhiễm bệnh.

Sau kỳ thi đình, chuyện thống kê hộ tịch ở hai tỉnh Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam đã xong, kết quả cuối cùng được trình lên trên bàn Cố Nguyên Bạch. Tình huống giấu giếm lậu hộ lúc trước quả nhiên rất nghiêm trọng, sau khi quan lại tự mình tới cửa thống kê dân cư, chỉ tính Kinh Hồ Nam đầy đất cũng đã nhiều ra hơn 60 vạn nông hộ.

Sức lao động sống sờ sờ này đã bị giấu giếm tới hiện tại.

Cố Nguyên Bạch đã sớm biết sau khi thống kê hộ tịch cùng thuế má sẽ có một kết quả kinh người, công trình này giằng co suốt hai đến ba năm, bảo đảm nhỏ đến người trong thôn xóm cũng sẽ bị quan phủ thống kê trong hồ sơ, hơn sáu mươi vạn nông hộ, như vậy có thể trừ đi bao nhiêu mẫu lương thực?

Thống kê nông hộ tại Giang Nam còn nhiều hơn hai mươi vạn so với Kinh Hồ Nam.

Tuy rằng Cố Nguyên Bạch sớm đã đoán trước, nhưng vẫn là cảm thấy trong lòng bực bội. Ở trong ký ức của tiểu hoàng đế, tiên đế có thể nói là vừa mệt lại khổ, đại bộ phận nguyên nhân trong đó là bởi vì ẩn điền lậu hộ.

Vì thế trong lúc lâm triều, y liền ba phần thực bảy phần giả mà phát giận.

Tất cả quan lại đều vì kết quả này mà cảm thấy khiếp sợ, sau khi Cố Nguyên Bạch tức giận, hạ mệnh lệnh từ kinh thành hướng đi bốn phương, yêu cầu các tỉnh phủ thống kê nhân số hộ tịch theo, hiện giờ có nhân số lậu hộ của hai Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam trước đó, những tỉnh đó nếu như tra không ra mấy chục vạn đều là đang giở trò bịp bợm.

Nơi đào quặng ở Kinh Hồ Nam trước đó cằn cỗi như thế cũng đã có sáu mươi vạn nhân thủ, lấy hai tỉnh này phỏng đoán cả nước, ngàn vạn người đều không được ghi chép trong sổ sách của quan phủ.

Thánh Thượng bộc phát tính tình một hồi, quan phủ địa phương căng da, bắt đầu thống kê hộ tịch từ dưới lên trên.

Trừ bỏ chuyện thống kê hộ tịch, Cố Nguyên Bạch cố ý để cho bọn họ trang bị thêm học phủ ở các nơi, sợ là phải chờ tới mấy năm sau, dưới sự thay đổi một cách vô tri vô giác là có thể hoàn thành chuyện học tịch.

Mà những việc này đều yêu cầu thời gian.

*

Ở thời điểm triều đình cũng địa phương vội vàng, Cố Nguyên Bạch thu thập xong đồ đạc, vào ngày nghỉ tắm gội mang theo người bước vào thôn trang của Tiết Viễn.

Thôn trang của Tiết Viễn không có đồ vật kỳ lạ gì, chỉ đào ra một ao cùng cỏ ngọt đầy khắp núi đồi. Hắn muốn mang Cố Nguyên Bạch đi bơi lội, Cố Nguyên Bạch nhìn nhìn sắc trời, vào lúc chính ngọ mới thay đổi bạc sam.

Ao chiếm một vùng cảnh xuân tốt nhất thôn trang, tường viện vây cao, nô bộc rút đi, trong viện liền chỉ có hai người Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn.

Tay Tiết Viễn đặt ở bên hông Cố Nguyên Bạch, hắn đến bạc sam cũng không mặc, chỉ mặc một cái quần lót tứ giác Cố Nguyên Bạch phái người may cho hắn, khí nóng hun đến trên người Cố Nguyên Bạch, "Thánh Thượng, thần dạy ngài."

Cố Nguyên Bạch, "Trẫm biết."

Mặt Tiết Viễn lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó cười, "Vậy Thánh Thượng dạy thần đi, thần không biết bơi."

Cố Nguyên Bạch nói lời từ đáy lòng: "Tiết Viễn, da mặt ngươi thật sự là càng ngày càng dày."

Thời điểm xuống nước, Cố Nguyên Bạch vốn tưởng rằng mặc dù là mặt trời chói chang trên cao, hẳn là nước cũng có chút lạnh lẽo, nhưng ngón tay vừa chạm vào, y kinh ngạc mà phát giác nước trong ao này thế mà lại nóng.

Không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, dưới cái liếc mắt này cảm thấy bừng tỉnh, "Quan viên giám sát nói với ta rằng ngươi ở Hoài Nam ngày ngày đêm đêm yến tiệc không ngừng, thịt cá đều thành đồ vật bình thường. Vốn dĩ cho rằng ngươi sẽ tăng thêm chút thịt, sao vừa cởi y phục lại thấy một chút thịt dư cũng không có?"

Tiết Viễn mặt không đổi sắc mà nói dối: "Thần ăn cái gì cũng không mập."

Kỳ thật là sợ quá nhiều thịt thì Cố Nguyên Bạch không thích, mỗi ngày đều phải hao phí thời gian làm thân hình chính mình bảo trì bộ dạng tuấn lãng như trước kia.

Cố Nguyên Bạch tin là thật, từ bên cạnh ao xuống nước. Tiết Viễn cả kinh, đột nhiên đuổi kịp, hai chân Thánh Thượng trong nước vừa động đã vụt ra thật xa, Tiết Viễn lẩm bẩm: "Thật đúng là biết bơi......"

Hắn khụ khụ giọng nói, cánh tay chống ở bên cạnh ao, cao giọng nói: "Thánh Thượng tới cứu thần, thần đã lâu chưa xuống nước, cũng đã quên bơi như thế nào!"

Cố Nguyên Bạch xoay người lại nhìn, tóc đen thả xuống chung quanh, hiện lên trên mặt nước trong làn sương mù. Tiết Viễn nhìn đến ngây ngốc, hắn đã quên lời bản thân vừa mới nói, chôn vào trong nước liền đuổi theo hướng Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, bọt nước trên mặt ao tung lên rơi xuống ao trong vắt, "Tiết đại nhân đây là muốn so cùng trẫm sao?"

Tiết Viễn duỗi tay phải bắt lấy mắt cá chân y, Cố Nguyên Bạch trốn qua, dòng nước vẽ ra từng đợt nước dập dờn, Tiết Viễn khàn giọng hỏi: "So cái gì?"

"Trẫm đến thôn trang ngươi liền nhìn thấy cỏ ngọt đầy khắp núi đồi," Cố Nguyên Bạch hừ cười, "Một cái thôn trang tốt như vậy, không lựa chút danh hoa cỏ đáng giá mà lại trồng đầy cỏ dại dễ tìm ở thôn trang, Tiết đệ đệ, ngươi thật đúng là chất phác."

Tiết Viễn tiếp tục dựa sát vào y, "Thánh Thượng thích cỏ ngọt."

Cố Nguyên Bạch, "Hửm?"

"Thời điểm Thánh Thượng ở hành cung tránh nóng đã thử qua, quên rồi?" Tiết Viễn kiên nhẫn nói, "Cỏ ngọt nhỏ trên mặt đất, khi bá tánh không có tiền lại thèm ăn liền sẽ hái chút có ngọt ăn, lúc đó ngài còn nói là ngọt."

Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Ta nhớ rõ."

Tiết Viễn cười, "Nhiều cỏ ngọt như vậy, nếu như lát nữa Thánh Thượng muốn đi nhìn một cái, cũng có thể cùng thần hái mấy lá nếm thử."

"Được," Cố Nguyên Bạch đột nhiên nói, "Tiết khanh, kêu tên tự của ta."

Tiết Viễn lập tức sửa miệng, "Nguyên Bạch."

"Ngoan," Cố Nguyên Bạch vừa lòng, "Nếu như ta thắng ngươi, tất cả cỏ ngọt của ngươi đều là của ta."

"Vậy nếu như ta thắng......" Tiết Viễn chậm rì rì nói, "Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi hẳn là kêu Tiết ca ca."

Cố Nguyên Bạch xoay người liền bơi về phía trước, "Ai tới bờ bên kia trước thì người đó thắng."

Y rất có tự tin, chân dài lại có kỹ xảo. Hiện nay bơi trước Tiết Viễn nhiều như vậy, cũng không tin có thể thua hắn. Nhưng y không dự đoán được Tiết Viễn là chấp nhất cỡ nào đối với một từ "Tiết ca ca", Tiết Viễn xuống tay tàn nhẫn, hoàn toàn không hề hạ thủ lưu tình với Cố Nguyên Bạch, xa xa tới bờ bên kia trước, lại nhảy nhót mà bơi trở về trước mặt Cố Nguyên Bạch.

"Thánh Thượng," thúc giục, "Người thua."

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch không ngờ được mà nhìn hắn, bị đả kích đến không dám tin tưởng. Y còn chưa có bơi tới, Tiết Viễn cũng đã con mẹ nó bơi về rồi?

Tiết Viễn đảo vòng quanh Cố Nguyên Bạch, từng đợt từng đợt nước phiêu đãng, "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Vốn dĩ cái từ này cũng không có gì, ca ca thì ca ca, dựa theo hiện đại thì căn bản cũng không tính là cái gì, Cố Nguyên Bạch còn được không ít người kêu là cha. Nhưng hiện tại y bị Tiết Viễn dùng một đôi sáng quắc nhìn chăm chú, bị gấp giọng dụ dỗ thúc giục lại không muốn nói ra đơn giản như vậy.

Y nói chuyện say sưa mà nhìn thái độ gấp gáp của Tiết Viễn, chờ thời điểm cuối cùng Tiết Viễn cũng gấp đến độ đứng lên, y mới thong thả ung dung nói: "Tiết ca ca, đi, đi ăn cỏ ngọt đi."

Tiết Viễn lại đột nhiên chui đầu vào trong nước, mang theo từng dòng nước dập dờn, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng hô hưng phấn.

Cố Nguyên Bạch cười tủm tỉm mà nhìn hắn nháo nhào ở trong hồ nước, lắc lắc tay chân, cảm thụ được ấm áp vừa vặn trong ao, lại ngẩng đầu nhìn trời quang vạn dặm, mỗi một đám mây đều đẹp.

Thật là ngày lành.

Thời điểm nhàn nhã, Cố Nguyên Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã quên thứ gì. Suy nghĩ của y đều bị nước ngâm đến chậm, nhắm mắt phơi ánh mặt trời trong chốc lát mới nhớ tới ban đầu y tính toán thừa dịp nghỉ tắm gội tìm cho Cố Nhiên mấy đứa nhỏ phẩm hạnh tốt đẹp làm thư đồng.

Trong đầu Cố Nguyên Bạch xoay chuyển, hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn-- Tiểu Tứ thúc của Chử Vệ, Chử Nghị.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com