ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 154

TieuVy_Vy

19/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 154

Thời điểm Tiết Viễn rời khỏi kinh thành đã để lại cho Cố Nguyên Bạch một phiền toái lớn.

Ngày ấy hắn đi, một canh giờ rưỡi sau Cố Nguyên Bạch mới mở mắt ra. Giường đệm sạch sẽ, quanh thân sạch sẽ mang theo mùi hương thanh mát sau khi tắm, thoải mái đến y nhắm mắt lần thứ hai.

Tiết Viễn bất luận là kỹ thuật trên giường hay là hôn môi, kỳ thật đơn giản thô bạo, không hiểu cái gì gọi là kỹ xảo, chỉ biết xông thẳng. Nhưng mà lại động tác xông thẳng này trong lúc cố ý thả chậm lại giống như trở thành ma pháp, Cố Nguyên Bạch không hiểu được hắn làm cách nào mà nhịn xuống được, chỉ biết mỗi lần xong việc, đệm giường đều dường như bị nước tẩm ướt một lần, đại đa số đều là mồ hôi trên người Tiết Viễn lưu lại.

Lớn lên tuấn tú, lại còn trung thành, lúc chăm sóc Cố Nguyên Bạch càng không chút cẩu thả, mở mắt ra sau một đêm thỏai mái liền cảm thấy sạch sẽ, thật sự là quá mỹ diệu.

Cố Nguyên Bạch tận hưởng một hồi, từ từ xuống giường. Sau khi đứng dậy mới phát hiện bên giường đặt hai cái rương gỗ một trái một phải, rương gỗ đè xuống một phong thơ, y mở ra liền thấy đúng là chữ viết của Tiết Viễn.

Trong thư nói, hai cái cái rương này một cái là bổng lộc của Tiết Viễn tự lúc thượng trị tới nay, giao lại cho Cố Nguyên Bạch sử dụng, đợi khi nào dùng xong rồi, thì khi đó hắn đã trở lại. Trong một cái rương còn lại là thư hắn viết trước để cho Cố Nguyên Bạch đọc, mỗi ngày một phong, còn mong Thánh Thượng chớ quên.

Cố Nguyên Bạch đọc xong thư, lòng không khỏi mềm đến phát ngọt.

Tâm tình y sung sướng mà cho người nâng hai cái rương gỗ lên, tính toán khiêm tốn ra khỏi Tiết phủ. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiết lão tướng quân quỳ gối trước cửa viện.

Sắc mặt Tiết lão tướng quân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lại phía Thánh Thượng, bỗng chốc trong mắt hàm lệ nóng, run run rẩy rẩy nói: "Thánh Thượng ——"

Tiết lão tướng quân đã quỳ ở chỗ này hồi lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều. Những thứ chưa từng chú ý tới trước kia lần lượt hiện lên trước mắt, cuối cùng, hắn nhớ tới từng khi còn ở Bắc Cương đã hỏi Tiết Viễn một câu.

"Có phải ngươi dùng sức mạnh đối với cô nương nhà người ta hay không?"

Khi đó Tiết Viễn cười nhạo một tiếng, cười như không cười.

Hiện nay Tiết lão tướng quân nhớ tới chỉ cảm thấy cả người rét run, như là trời vẫn còn trong đông giá rét.

Nhi tử của chính mình là dạng người gì Tiết lão tướng quân rõ ràng nhất. Khi còn nhỏ lúc Tiết Viễn ở kinh thành, kiếm ăn kiểu gì hắn cũng dám lăn lộn. Tuổi còn nhỏ đã có thể sắc mặt không thay đổi mà cầm đao dọa người, một đám trẻ con trong quan viên văn võ, chính là số người hắn thật sự dám tự mình làm cho thấy máu. Tiết lão tướng quân đúng là bởi vì như thế mới cảm thấy kinh hãi với sát khí cùng máu lạnh của hắn, hạ quyết định đưa hắn tới bên người dạy dỗ, ở trên chiến trường, Tiết Viễn từ máu lạnh dần dần cố chấp thành si mê giết địch.

Dường như hắn không sợ hãi thứ gì, vào chiến trường liền giống rồng bay vào giữa biển mây.

Không biết sợ hãi liền sẽ gây ra đại họa. Lúc này Tiết lão tướng quân mới lần lượt nghiêm khắc đối đãi với hắn, hy vọng có thể khiến hắn trở thành người nhân văn, cho hắn biết cái gì gọi là luân lý cương thường (*) cùng thế đạo, mà không phải một đầu thú tính chỉ biết máu tanh.

[(*) Luân lý cương thường: bao gồm Ngũ luân (Giữa vua tôi, quân thần là có nghĩa; Giữa phụ tử cha con là có gần gũi thân thiết; Giữa vợ chồng là có phân biệt; Giữa lớn bé là có thứ tự; Giữa bạn bè là có thành tín); Tam cương (đạo giữa quân – thần, vợ – chồng và cha- con); Ngũ thường (Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín); Tứ duy (Lễ, nghĩa, liêm, sỉ) và Bát đức (Hiếu, đễ, trung, tín , lễ, nghĩa, liêm, sỉ.)]

Việc này không dễ dàng, Tiết lão tướng quân dùng thời gian lâu, mới làm Tiết Viễn cảm nhận được bá tánh biên cương thống khổ, làm hắn bởi vì sĩ tốt tử vong mà phẫn nộ. Sau khi Tiết Viễn giống một con người, Tiết lão tướng quân lại đau đầu với tính nết hắn làm cách nào mới có thể trung quân.

Trong phủ ba đời trung lương, tại sao lại sinh ra cái thứ như này vậy?

Không biết luân lý, không có thiện ác, giống như từ trong xương cốt chính là thứ hư loại, sau khi trưởng thành mới miễn cưỡng biết phải tự mình che đi máu lạnh vô tình, giả bộ thành bộ dạng không đáng sợ như vậy.

Bởi vì việc này, thời điểm Tiết lão tướng quân biết được Tiết Viễn sinh ra lòng trung thành mới vui mừng quá đỗi, cảm thấy Tiết phủ được cứu rồi, không cần xét nhà. Lúc sau vừa thấy Tiết Viễn lại quá mức ân cần với Thánh Thượng, nhưng hư loại như Tiết Viễn lại có thể đối với người khác như vậy sao? Tiết lão tướng quân càng nghĩ càng sầu, cảm thấy Tiết Viễn là giả vời, hắn đang giả vờ trung thành với Thánh Thượng.

Thánh Thượng càng đối tốt với Tiết Viễn, Tiết lão tướng quân càng thấp thỏm bất an. Kết quả hiện tại hắn đã biết cái gì? Con của hắn thế mà, thế mà mơ ước Thánh Thượng!

Tiết lão tướng quân khóc đến một trận nước mũi một trận nước mắt, tức giận đến thất khiếu (*) bốc khói, "Thần tội đáng chết vạn lần, thần tội đáng chết vạn lần."

[(*) Thất khiếu: là bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.]

Sớm biết như thế, ngày Tiết Viễn sinh ra hắn nên hung hăng bóp chết Tiết Viễn.

Nếu như liệt tổ liệt tông Tiết phủ biết được, sợ là phần mộ tổ tiên cũng đổ đầy máu loãng.

Chuyện này tất nhiên không liên quan đến Thánh Thượng. Nếu như Tiết Viễn không muốn, Thiên Vương lão tử cũng không thể bức bách hắn làm chuyện mình không muốn làm, nhất định là hắn dâng lên lòng mơ ước với Thánh Thượng, nghiệt tử này thế mà còn thật sự đắc thủ.

Trong lòng Tiết lão tướng quân một mảnh lạnh lẽo, cơ hồ không dám nghĩ sâu Tiết Viễn đã làm gì Thánh Thượng, chỉ cần tưởng tượng hắn cũng sợ tới mức muốn ngất luôn.

"Là thần không dạy dỗ nhi tử tốt, là tội lỗi của thần," Tiết lão tướng quân nghẹn ngào, đồng thời cảm thấy thất bại cùng hổ thẹn, "Thần nguyện lấy cái chết tạ tội, sau khi thần chết cũng không được siêu sinh."

Đều là vì hắn nhất thời mặc kệ mới làm Thánh Thượng gặp phải tội lỗi như này, bị tiểu nhân mê hoặc.

Trong khoảnh khắc Cố Nguyên Bạch liền hiểu rõ vì sao Tiết lão tướng quân lại có bộ dạng này.

Y có chút kinh ngạc mà nhướng mày, nhìn Tiết lão tướng quân mấy lần, chẳng lẽ lần trước y đến Tiết phủ nói ra mấy lời nghiêm khắc ám chỉ kia, Tiết lão tướng quân cũng nghe không hiểu?

"Tiết khanh," biểu tình y có thể nói bình tĩnh ôn hòa, "Đứng lên."

Lúc này vẫn còn sớm, trên người Tiết lão tướng quân lại dày nặng sương sớm, vừa thấy là đã quỳ thật lâu. Cố Nguyên Bạch quay đầu nhìn Trương Tự, trưởng thị vệ thấp giọng nói: "Thần để tướng quân đứng dậy, tướng quân lại không nghe, khăng khăng phải quỳ ở chỗ này. Ngài còn chưa dậy, ta cũng không dám thông báo."

Cố Nguyên Bạch thở dài.

Nếu như tính thẳng lên, Tiết lão tướng quân còn là Đại Hằng "Quốc trượng", y tự mình cúi người muốn nâng dậy vị trung thần này, nhẫn ngọc ban chỉ xanh biếc trên tay liền ánh vào đáy mắt Tiết lão tướng quân.

Cả người Tiết lão tướng quân run lên, nhớ tới lúc còn ở Bắc Cương, trên tay Tiết Viễn cũng từng mang ngọc ban chỉ như vậy.

Vốn dĩ hắn muốn đứng lên, đầu gối lại mềm nhũn cong quỳ rạp thật mạnh xuống đất.

Cố Nguyên Bạch mang theo người lui về trong viện Tiết Viễn, bàn đá ướt át, ẩn ẩn có lá cây nhỏ sương.

Thánh Thượng không nhanh không chậm, thái độ ôn hòa, nói rất nhiều lời, thấy Tiết lão tướng quân nghe vào trong tai liền để hắn trở về. Tiết lão tướng quân không biết bản thân trở về phòng ngủ bằng cách nào, khi trở về, Tiết phu nhân đang để nha hoàn chải tóc, nhìn thấy bộ dạng mơ màng hồ đồ của Tiết lão tướng quân, ngạc nhiên nói: "Đây là làm sao vậy?"

Hàm răng Tiết lão tướng quân va chạm, một chữ cũng nói không nên lời.

Tiết phu nhân cho người lui xuống, đi đến bên cạnh trượng phu ngồi xuống, bắt đầu lau nước mắt chảy ra, "Ngươi có phải lại đang oán con ta hay không?"

Lần này Tiết lão tướng quân lại không hé răng.

"Con ta thích nam tử cứ thích là được, ngươi còn có thể đánh hắn đến chết?" Tiết phu nhân khóc càng thêm lợi hại, "Tiết Bình, ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc con ta phải như thế nào ngươi mới có thể vừa lòng! Chỉ cần hắn không gây tai họa cho người ta, không cưỡng bách người ta không phải được rồi sao?"

"Tai họa, tai họa," ngón tay Tiết lão tướng quân run rẩy, hai hàng nước mắt nhịn không được chảy xuống, "Phu nhân, hắn......"

Chuyện hắn là đó là chuyện gây tai họa cho người ta sao?

Chuyện hắn làm là diệt tộc đó.

Lau lau nước mắt, Tiết lão tướng quân chuyển câu chuyện, "Tốt nhất là hắn toàn tâm toàn ý, đừng để cho ta biết hắn có tâm tư gì. Nếu như hắn dám ba lòng hai dạ, lão tử người đầu tiên chém hắn!"

Tiết phu nhân sửng sốt, "Là người đồng ý rồi?"

Tiết lão tướng quân trầm mặc, Tiết phu nhân biết là hắn không hề có ý tứ so đo. Nàng vui mừng, đứng lên càng nhịn không được đi tới đi lui biểu đạt ý mừng, lẩm bẩm: "Ngươi với ta thật ra dễ nói chuyện, nhưng Chử phu nhân nơi đó khó mà nói thành lời."

Tiết lão tướng quân nhíu mày, "Chử phu nhân gì?"

Tiết phu nhân nhịn không được cười lớn, lại ngồi bên cạnh hắn, buồn cười nói: "Ngươi đấy, đến nam tử Viễn ca nhi tâm duyệt là ai cũng không biết. Ánh mắt chọn người của Viễn ca nhi, mặc dù là thích nam tử cũng sẽ không thích người bình thường, người có biết Chử Trạng Nguyên Chử phủ không?"

Trong lòng Tiết lão tướng quân sinh ra không ổn, quả nhiên, Tiết phu nhân cười nói: "Chử Vệ người ta thi đậu Tam nguyên, cũng là hồng nhân trước mắt Thánh Thượng, thế còn không phải là người con ta thích?"

"Ầm vang" một tiếng, trước mắt biến thành màu đen.

Tiết lão tướng quân lại muốn phun ra một ngụm máu, nghiệt tử, nghiệt tử, hắn thế mà mê hoặc Thánh Thượng xong còn dám chân trong chân ngoài!

Tội này quả thực muốn tru tộc!

*

Tiết Viễn còn không biết bản thân đã trở thành tay ăn chơi ba lòng hai dạ trong lòng lão phụ thân.

Hắn một đường phong trần mệt mỏi đuổi tới kinh thành, trên đường mua không ít mấy thứ đồ chơi ở các nơi, đều tính toán đưa cho Thánh Thượng tìm niềm vui. Cảnh tượng khi vội vàng trở lại kinh thành vừa lúc là mấy ngày trước kỳ thi đình.

Hiện giờ xuân về hoa nở, Tiết Viễn tuy rằng thân thể mỏi mệt, nhưng tinh thần lại phá lệ phấn khởi. Hắn giao ngựa cho cung hầu, dẫn đầu tiến cung đi gặp Thánh Thượng.

Hắn rất nóng vội.

Ban đầu cho rằng nhanh nhất một tháng là có thể trở về, chậm nhất cũng có thể hai tháng, Tiết Viễn chuẩn bị phong thư cũng chỉ chia ra hai tháng, đến bây giờ mới hết, sợ là Thánh Thượng đã một tháng không nhìn thấy những lời hắn viết trong thư.

Chỉ hy vọng một tháng này, Thánh Thượng không xem thư cũng có thể thường xuyên nhớ tới hắn.

Tiết Viễn thở dài, sải bước càng nhanh. Y phục tung bay như sóng biển phập phồng, Điền Phúc Sinh sớm đã nghe nói Tiết đại nhân tiến cung, vội vàng đi nghênh đón, "Tiết đại nhân, ngài đã trở lại."

Tiết Viễn mở đầu liền hỏi: "Thánh Thượng đâu?"

Điền Phúc Sinh quen thuộc nói: "Thánh Thượng còn đang nghỉ ngơi trong tẩm cung, hiện tại Tiết đại nhân cần phải đi gặp?"

Tiết Viễn đương nhiên gật đầu, "Ta rửa mặt trước, lại đi nhìn một cái."

Mấy quan viên phía sau nghe được một câu lại một câu Tiết Viễn nói càng thêm kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

Sau đó, Tiết Viễn một thân hơi ẩm mà vào tẩm cung Thánh Thượng.

Phía trên đệm giường có một người đang nằm, Tiết Viễn nhỏ nhẹ đi lên nhìn, không chỉ sờ qua sợi tóc cùng tay mặt Thánh Thượng, không biết qua bao lâu, hắn mới ngồi ở mép giường, mười ngón tay đan vào nhau với Cố Nguyên Bạch đang ngủ say.

Dư quang đảo qua, quét đến một tờ giấy viết thư ở bên gối, chữ viết quen thuộc kia làm Tiết Viễn trong lòng vừa động, hắn lấy lại đây độc, quả nhiên là chữ của chính mình.

Tiết Viễn không tiếng động cười, cúi đầu hung hăng hôn một cái lên giấy viết thư.

Trong lòng đầy ắp, cảm xúc phồng lên không chỗ nào có thể phát tiết.

Chỉ có thể nhìn Cố Nguyên Bạch, theo từng sợi tóc đen của y.

Cố Nguyên Bạch tronh ánh nhìn chăm chú mà nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt còn chưa rõ ràng liền thấy được một hình bóng quen thuộc dựa ở bên giường.

Một thân hắc y, còn đang cười.

Cố Nguyên Bạch lười nhác vươn tay, thân ảnh ấy liền cúi xuống hôn, thuần thục mà ôm y lên trên người. Hai tay ngủ đến mệt mỏi, Cố Nguyên Bạch cũng chỉ cho rằng nằm mộng, ngửi được mùi hương trên người Tiết Viễn lại an tâm ngủ.

Tiết Viễn vuốt theo sống lưng y, còn muốn nói vài câu riêng tư với y, lúc này không khỏi ngẩn người cười, "Sao có thể ngủ như vậy."

Trong chốc lát đến hỏi Điền Phúc Sinh một chút, đêm qua Thánh Thượng ngủ khi nào. Sẽ đều là một canh giờ sau bữa tối, thế nhưng vẫn là bộ dạng buồn ngủ như vậy.

Gần nửa canh giờ sau, Cố Nguyên Bạch mới chân chính tỉnh lại.

Y mở mắt ra liền cảm thấy không đúng, muốn đứng dậy nhưng bàn tay Tiết Viễn đặt ở phía sau lại ngăn chặn y. Cố Nguyên Bạch cẩn thận nghiêng đầu, Tiết Viễn nhắm hai mắt, cũng ngủ rồi.

Thế mà đã trở lại.

Cố Nguyên Bạch chớp chớp mắt, "Tiết Viễn?"

Tiết Viễn ngủ thật sự sâu, ôm Cố Nguyên Bạch còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Thanh âm Cố Nguyên Bạch tăng lớn, "Tiết Cửu Dao."

Tiết Viễn còn không tỉnh, Cố Nguyên Bạch nhìn một vòng chung quanh, nơi nơi đều im ắng. Y có chút hoài nghi có phải là ngủ nằm mơ hay không, Tiết Viễn kỳ thật còn chưa có trở về, người này hiện tại cũng là giả.

Y muốn véo chính mình một cái thử xem, nhưng lại sợ không phải mộng thì rất đau. Nhìn nhìn Tiết Viễn, khóe miệng hơi cong, ý xấu mà đưa tay sờ soạng theo quần hắn đi vào, thầm nghĩ còn rất có tinh thần, vòng qua một bên, đột nhiên nhổ xuống một sợi lông.

Tiết Viễn mở bừng mắt, đau đến "Á" một tiếng, dư âm còn văng vẳng bên tai, hoàn toàn làm Cố Nguyên Bạch thanh tỉnh, "......lỗ tai trẫm."

Biểu tình Tiết Viễn vặn vẹo, nhè nhẹ hít khí lạnh, trước khi hắn tới gặp Cố Nguyên Bạch còn cố ý sửa sang chính mình lại một lần, nhưng hiện tại có thể nói là sửa sang lại cũng vô ích. Hắn đau đến độ muốn nhảy lên, nhưng Thánh Thượng ngồi ở trên người hắn, tay còn đặt ở trong quần hắn, chỉ có thể dỗ dành: "Bạch gia, shhh, mau buông tay, giơ cao đánh khẽ đi Bạch gia."

Cố Nguyên Bạch chớp chớp mắt, "Rất đau?"

Tiết Viễn vuốt vuốt mũi, "Đau chết lão tử."

"Ừm," Cố Nguyên Bạch có chút chột dạ, "Đừng kêu, gia xoa cho ngươi."

Tiết Viễn ủy khuất gật gật đầu.

Xoa nhẹ mười lăm phút, lại nói vài câu, hai người mới từ bên trong đi ra.

Quan viên đến Hoài Nam cùng Tiết Viễn chủ yếu là quan viên trong Hộ Bộ cùng Chính Sự Đường, sắc mặt bọn họ càng thêm khó coi, nhìn bộ dạng thì là thật sự mệt, khi bẩm báo hai mắt vô thần, nói chuyện cũng hữu khí vô lực. Cố Nguyên Bạch trực tiếp cho cho bọn họ hồi phủ nghỉ ngơi trước, nhưng nhìn khuôn mặt Tiết Viễn tinh thần mười phần, vẫn phát giác thân thể quan văn yếu nhược.

Quan viên thường xuyên ra ngoài làm việc, trừ bỏ quan viên Giám Sát Xử, những người khác đều sẽ có triệu chứng sinh bệnh. Nhiều là khí hậu không hợp hoặc là thân thể mệt mỏi phong hàn, thân thể như vậy thực sự không dễ làm việc.

Cố Nguyên Bạch như suy tư gì, cân nhắc có nên đúng giờ đưa ra vận động yêu cầu toàn dân tham gia đại hội thể thao hay không.

Đến tố chất thân thể này của Cố Nguyên Bạch, y cũng biết mỗi ngày không thể ngồi ở trước án thư. Quan viên nơi các nha môn hẳn là càng như thế, thật vất vả tuyển chọn ra nhân tài, cũng không thể thua về mặt thân thể.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info