ZingTruyen.Info

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

16/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 150

Hộ Bộ thượng thư nói xong liền có không ít người ở trong điện thầm mắng trong lòng, giỏi cho cái tên Thang Tráo Vận ngươi.

Nhưng theo sát ở Hộ Bộ thượng thư, Xu Mật Sử cùng Tham Tri chính sự cũng đứng ra, cùng Công Bộ, Hình Bộ thượng thư cùng nhau vang vọng hữu lực mà nói rõ biện pháp này khả thi, bọn họ sẽ dốc hết sức duy trì.

Quần thần chấn động khó hiểu, Lý Bảo cũng cực kỳ nghi hoặc.

Những quăng cổ chi thần (*) vì sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới lợi hại sau này sao?

[(*) Quăng cổ chi thần (肱股之臣): những thần tử thân cận với vua, đảm nhiệm vai trò rất quan trọng.]

Nhưng cũng ngay lập tức Lý Bảo liền hiểu rõ. Hắn cũng chỉ làm bè cho Thánh Thượng, những đại thần này chỉ sợ cũng giống như hắn, đều bị Thánh Thượng thu nạp tới bên người từ trước.

Lý Bảo đột nhiên có chút sợ hãi.

Vị hoàng đế bệ hạ này hiện giờ uy nghiêm ngập trời, lòng dân đều ở trên thân, võ quan trong triều đình toàn quyền tín nhiệm Thánh Thượng, duy trì biểu lộ trung thành và tận tâm.

Binh lính cũng ở trong tay Thánh Thượng, vậy có quyền xốc bàn nói chuyện.

Nếu lần này hoàng đế bệ hạ thành công, vậy về sau hắn có thể càng quá mức hay không, càng thêm thử điểm mấu chốt của quần thần?

Cả người Lý Bảo run lên, không dám nghĩ tiếp.

Bên trong đám đại thần, trong lòng hoảng loạn nhất chính là Lại Bộ thượng thư.

Lại Bộ thượng thư là nhân vật đại biểu bên trong "Song Thành học phái", từng vì tri châu Lợi Châu mà cầu tình nhận tội, Thánh Thượng tha hắn một lần, thậm chí hiện tại hắn tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm cái gì.

Ngắt câu là căn cơ để học phái lớn mạnh, là ưu thế để quan viên liên kết, nếu như về sau thật sự sử dụng phương thức dấu chấm câu để đặt ra quy phạm ngắt câu, vậy học phái còn chiếm cứ ưu thế gì? Vậy tất cả mọi người còn có ưu thế gì?

Môi Lại Bộ thượng thư khép mở thật lâu sau, không ít người trong "Song Thành học phái" âm thầm lấy khẩu ngữ ý bảo hắn, "An đại nhân, An đại nhân."

Nói đi, ngươi mau ngăn cản Thánh Thượng đi!

Lại Bộ thượng thư cúi đầu, rốt cuộc vẫn chưa nói ra lời nào.

"Như thế nào," Cố Nguyên Bạch cười lạnh, "Hiện tại cũng không dám nói?"

Ầm ĩ bên trong đại điện giống như một giấc mộng hoang đường, hiện nay vắng vẻ, an tĩnh đến phảng phất như ồn ào náo động vừa rồi hoàn toàn chưa từng phát sinh.

"Nếu không ai phản đối, vậy quyết định như thế đi," Cố Nguyên Bạch xoay người, đi đến long ỷ, "Biện pháp Lý thái phó đưa lên rất tốt, thứ tốt như vậy, trẫm muốn cho bá tánh Đại Hằng đều nhận được ân huệ này."

"Trên đến tứ thư ngũ kinh, dưới đến《 Thiên Tự Văn 》trẻ nhỏ đọc, đều phải dùng loại ký hiệu này," từng câu Cố Nguyên Bạch nói ra đều đề cao thanh âm, "Bắt đầu từ hôm nay đến ba tháng sau, đại nho thiên hạ đều có thể tới kinh, trẫm sẽ cho mỗi người bọn họ một quyển sách chú thích dấu chấm câu. Có những câu văn chương có điều tranh luận thì sẽ đưa ra phương pháp dấu chấm cuối cùng trong buổi thương nghị."

"Trẫm muốn học sinh Đại Hằng sau này, ở trong khoa cử sang năm có thể dùng phương pháp dấu chấm câu ở trên văn chương," Thánh Thượng đã gần đi tới phía trên bậc thang cao nhất, y xoay người quay đầu, tất cả quan lại không thể tin được mà nghe thấy lời Thánh Thượng nói, mặc dù là đang quỳ cũng kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt bọn họ khác nhau, sắc mặt kinh sợ cùng phức tạp dâng lên trước mắt, dã tâm Thánh Thượng giấu dưới lửa giận rốt cuộc cũng hiện lên, "Tham Tri chính sự nghe lệnh, ngay trong ngày bắt đầu cùng Hàn Lâm Viện tìm ra tàng thư trong cung, một lần nữa sao chép in ấn lại mỗi một quyển sách có sử dụng dấu chấm câu, không được sai lầm."

"Vâng!"

Thánh Thượng chói lọi biểu hiện ra bất mãn đối với học phái, thậm chí lười giấu giếm.

Thẳng đến lúc này, tất cả quan lại mới lấy lại tinh thần, Thánh Thượng bọn họ không phải vì làm cho lời dạy thánh nhân đi vào ngàn gia vạn hộ, Thánh Thượng là muốn động đến tất cả thư tịch, chuẩn bị thu lại quyền lực trong tay học phái.

Thánh Thượng là tính toán thống nhất tất cả phương thức ngắt câu, thống nhất tất cả cách giải thích, làm giai cấp lũng đoạn bị đánh vỡ, hoàng quyền thống trị đứng ở địa vị cao.

Y không sợ học phái xé rách mặt cùng y sao?

Tất cả quan lại hốt hoảng mà ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng những tướng lãnh đó cung kính cúi người nghe theo mệnh lệnh của Thánh Thượng liền tỉnh táo lại. Đúng vậy, hoàng đế bệ hạ của bọn họ không giống với tiên đế, vị bệ hạ này, từ sau khi thâu tóm Tây Hạ liền lộ rõ hiển hách uy nghiêm, cũng đã đủ cường đại, cường đại đến mức lúc này bọn họ căn bản không có cách nào tiến hành phản kháng ở bên ngoài.

Hơn nữa những đại thần đó, tất cả quan lại nhìn về phía thượng thư cùng Cửu khanh, ánh mắt hận rèn sắt không thành thép, những người này thế mà lai đứng đối lập với bọn họ.

Bọn họ hận không thể mở ra đầu óc bọn họ ra nhìn, những đại thần này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Đều lúc này không bảo vệ ích lợi của chính mình, lại còn đứng ở phía sau hoàng đế cầm kiếm chĩa thẳng vào bọn họ?

Đầu óc có bệnh sao?

Hoàng đế bệ hạ cường đại hơn nữa, bọn họ đứng ở một chỗ cũng có khả năng làm cho bệ hạ thỏa hiệp mà!

Sắc mặt nhóm trọng thần bị chú ý không thay đổi, cung cung kính kính. Cố Nguyên Bạch ra lệnh dồn dập như mưa, khi quần thần còn chưa kịp phản ứng lại, lâm triều đã tan.

Lâm triều thành công.

Nhưng Cố Nguyên Bạch biết nếu như muốn dùng một lần lâm triều liền giải quyết xong vấn đề dấu chấm câu quả thực là si tâm vọng tưởng.

Trong ngày đó, nơi cửa thành liền dán bố cáo có chứa áng văn chương sử dụng dấu chấm câu. Cả hai nơi Thái Học, Quốc Tử Học cũng như thế, từng lớp học sinh vây quanh chỗ bố cáo, kịch liệt nghị luận loại ký hiệu chưa từng có này.

Trong số những học sinh không vào làm quan, có vài người thông minh cũng có thể nhìn ra dấu chấm câu này đại biểu cho hàm nghĩa gì, những người còn lại là quan tâm tác dụng của mấy thứ này, oán trách vì sao khoa khảo sang năm phải dùng những thứ này.

Nhưng đây là chuyện hoàng đế Đại Hằng yêu cầu, chỉ một cái tiền đề này, các học sinh không muốn tiếp thu cũng phải tiếp thu, huống chi học sinh nhà nghèo trong đó nếm đủ những câu khó học, phần lớn người trong bọn họ không có phương pháp đi bái sư gia nhập phe phái, thấy vậy mắt càng lộ ra vui vẻ, mừng rỡ như điên.

Trong bố cáo có một câu: Về sau phàm là thư tịch, tất cả mọi người lấy dấu chấm câu dùng để ngắt câu.

Các học sinh lặp lại một câu này, trong mắt hoặc là trầm tư hoặc là mừng như điên, bọn họ loáng thoáng cảm giác được bọn họ đang ở trải qua một biến hóa thật lớn trong lịch sử.

Mà biến hóa này, chú định sẽ được ghi chép lại trên sử sách.

Cùng lúc đó, triều đình cũng rộng rãi bố cáo chuyện mời đại nho trong thiên hạ nhập kinh ghi chép chuyện thêm dấu chấm vào trong sách vở. Trong khi chỉ có ba tháng, đương nhiên bởi vì lien quan đến lưu thông tin tức, thậm chí rất nhiều đại nho sau khi nghe được tin tức này có khả năng đã bỏ lỡ thời gian.

Nhưng Cố Nguyên Bạch không để bụng, y chỉ là biểu hiện thái độ, làm lực chú ý của mọi người từ "Có thể sử dụng dấu chấm câu hay không" chuyển dời đến "Hẳn là nên tuân thủ phương pháp dấu chấm câu của một phái khác".

Đại nho nghe được tin tức này, vì giữ vững chuẩn xác trong ngắt câu của chính mình mà thu thập hành lý chạy đến kinh thành. Mà ở bên trong kinh thành, có một vài học phái bắt đầu ngồi không yên.

Ở lần lâm triều thứ hai, có không ít quan viên lấy cớ ôm bệnh không tới thượng triều.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch bình tĩnh mà lâm triều xong lần này. Ngày kế, lại càng nhiều thần tử ôm bệnh, không thể xử lý chính vụ triều đình.

Bọn họ không dám làm gì hoàng đế, chỉ có thể dùng phương pháp này ép bức hoàng đế lui về phía sau.

Mà những thần tử ôm bệnh này, phần lớn đều là tầng giữ trong triều đình.

Cố Nguyên Bạch phải làm không phải là dùng vũ lực bức bách, không phải để mất đi nhân tâm. Y sớm đã vào năm ngay trước ngày thượng triều kia, hội kiến trọng thần trong triều, dùng chân tình làm cảm động, dùng đạo lý để thuyết phục, quan trọng nhất là cũng lấy ra đủ ích lợi.

Những trọng thần Đại Hằng nhìn ra thái độ kiên định đối với việc cải cách học phái cua Thánh Thượng, bọn họ hiểu rõ không có cách nào ngăn cản Thánh Thượng, một khi đã như vậy, không bằng đứng ở bên phía Thánh Thượng, dùng chuyện học phái diệt vong đổi lấy đặc quyền của chính mình.

Đúng vậy, Thánh Thượng để lại đặc quyền cho bọn hắn.

Mượn sức thần tử đến bên cạch chính mình, Cố Nguyên Bạch cho học phái bọn họ có quyền giữ lại năm quyển sách bản đơn lẻ.

Năm quyển thư tịch này của bọn họ, Cố Nguyên Bạch sẽ không chú thích dấu chấm câu lên. Nếu có học sinh muốn học tập năm quyển đơn lẻ này của bọn họ cũng có thể như trước kia gia nhập học phái bọn họ.

Năm quyển, không ít.

So với học phái khác, đây là một dụ hoặc thật lớn. Bọn họ lựa chọn tiếp nhận tay Thánh Thượng vươn tới, lúc học phái cải cách lớn, kiên định mà đứng ở phía sau Thánh Thượng.

Mà bọn họ bất động, triều đình liền vững như bàn thạch.

Nhưng theo đó càng ngày càng nhiều quan viên tầng trung ôm bệnh ở nhà, các cơ cấu vận chuyển dần dần trở nên khó khăn. Bên trong triều đình ẩn ẩn bất an, buổi tối khi đi ngủ, Tiết Viễn cũng có chút lo lắng cho y.

Cố Nguyên Bạch túm hắn xuống hôn một cái, đầu lưỡi liếm, trong lúc kịch liệt hôn môi mà hàm hồ nói: "Không có việc gì."

Tiết Viễn nhiệt tình đáp lại y.

Hơi thở cực nóng như là trái cây xanh non dần dần trở nên chín mọng, hôn môi không chứa dục vọng cũng chậm rãi chuyển thành trái cây tiết ra nước mật đỏ tươi, sống lưng ngửa ra sau, hơi thở Cố Nguyên Bạch dần dần dồn dập, cánh tay trắng nõn hướng lên đầu giường tìm kiếm, lụa mỏng bằng bông rũ xuống.

Bận rộn chính vụ khiến Cố Nguyên Bạch không có cách nào ứng phó với Tiết Viễn liên tiếp cầu hoan, bởi vì vội vàng mà thân thể suy nhược, chậm trễ sự tình.

Nhưng có đôi khi, thời điểm nước miếng cũng trở nên cạn khô, hương nồng phát ra, nước mật trái cây hòa lẫn với nước trong suốt liền có thể ngẫu nhiên làm càn một hồi, tìm kiếm ngứa ngáy bên trong chỗ sâu.

Màn rơi rụng, che đi ánh mắt như lửa cháy của Tiết Viễn.

*

《 Đại Hằng quốc báo 》giữ ở trong tay Thánh Thượng, văn chương khen ngợi Thánh Thượng cùng Lý thái phó thay phiên đăng, làm bá tánh bình thường cũng tin tưởng không nghi ngờ dấu chấm câu là thứ tốt, cái này làm cho văn chương đại nho trong học phái trở nên giống như cục đá rơi xuống nước, chỉ có thể tạo ra một ít bọt nước.

Tốc độ truyền bá văn chương của bọn họ hoàn toàn không đuổi kịp《 Đại Hằng quốc báo》.

Dư luận vốn dĩ nằm trong tay người cầm bút viết, nhưng theo những năm gần đây quốc báo phổ cập cùng gia nhập, tiếng nói của bá tánh dần dần có thể ảnh hưởng dư luận, cũng càng ngày càng quan trọng.

Nhìn thấy hành động ca tụng của bá tánh với Thánh Thượng, quan viên triều đình cáo bệnh ở nhà thấp thỏm trong lòng.

Bọn họ ỷ vào người cáo bệnh nhiều, mặc dù tiềm thức cảm thấy Thánh Thượng sẽ không làm gì bọn họ, nhưng vẫn ở trong phủ khẩn trương đến nỗi cuộc sống hàng ngày khó an.

Rốt cuộc, Thánh Thượng có động tác.

Bọn thái giám trong triều đình trung tới cửa, thái độ khách khí mà dò hỏi những quan viên ôm bệnh này, hỏi bệnh bọn hắn khi nào có thể khỏe, khi nào có thể thượng triều. Sau khki những người này ứng phó thái giám trong cung xong, lại ngồi nói chuyện với nhau, vui mừng phát hiện chuyện này có phải là dấu hiệu Hoàng Thượng lui một bước hay không?

Triều đình thiếu bọn họ quả nhiên không thể được.

Trong lòng quan viên tầng trung như thả xuống hòn đá lớn, khó có được mà an ổn ngủ một giấc ngon. Nhưng chờ ngày hôm sau bọn họ vừa rời giường liền nghe được có người đã nhận quan chức bọn họ.

Bọn họ ngốc, các nha môn trong triều đình cũng ngốc.

Sáng sớm các nha môn liền nghênh đón mấy quan viên không biết từ nơi nào chui ra, những quan viên này cực kỳ thành thạo tiếp nhận chính vụ của quan viên cáo bệnh, có lễ mà kết bạn cùng các vị đồng liêu.

Năng lực của những quan viên này xuất chúng, ra tay cực nhanh, lại chăm chỉ lại nhiệt tình. Các đại thần ở nha môn tới hỏi Thánh Thượng rất nhiều lần, Thánh Thượng chỉ cười nói, "Trước khi bệnh tình các quan viên cáo ốm chưa khỏe lại, các ngươi tùy ý dùng bọn họ là được."

Những quan viên này chính là quan viên trong Giám Sát Xử.

Lần này rất nhiều quan viên lấy cớ bãi triều, đối với quan viên trong Giám Sát Xử mà nói chính là một cơ hội trời cho, có thể quang minh chính đại từ chỗ tối chuyển sang chỗ sáng, Thánh Thượng ám chỉ với bọn họ, "Có thể tiếp tục làm hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."

Quan viên Giám Sát Xử được an bài nhậm chức giống như tiêm máu gà, không quá mấy ngày, các đại thần liền tới khen ngợi với Cố Nguyên Bạch, nói thẳng mấy quan viên này dùng cực kỳ thuận tay, hiệu suất vận chuyển các cơ cấu trong triều đình càng cao hơn không ít so với trước kia.

Nhưng quan viên ôm bệnh cùng học phái phía sau liền trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ quả thực là vác đá nện vào chân mình, có vài quan viên sốt ruột, sau khi nhận được tin tức liền chuẩn bị trở lại nha môn, nhưng cấm quân lại mời bọn họ trở về, lý do là bệnh tình của bọn họ không nên tốt nhanh như vậy.

Biểu hiện của người trong triều đình chính là nếu như sinh bệnh, vậy cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, nghỉ ngơi nhiều một chút.

Hành động này vừa ra, kinh thành loạn thành một nồi cháo. Quan viên vì học phái mà lấy cớ ôm bệnh nhẹ lại quay ngược hận học phái, kịch liệt đối kháng gây động tĩnh càng lúc càng lớn, chờ thời điểm đại nho các nơi tiến vào kinh thành, nhìn thấy chính là tranh chấp giữa học phái cùng quan viên.

Kỳ quái, hai bên tranh chấp thế mà lại là bọn họ!

Đại nho bị một màn này làm cho đầu óc không thông liền được mời vào cung, Lý Bảo dựa theo lời Thánh Thượng nói, rơi lệ đầy mặt mà nói với bọn họ chớ có vì tư lợi bản thân mà quên mất lời dạy thánh nhân, quên mất Khổng thánh nhân từng chống đỡ muôn vàn khó khăn mà thành lập trường tư.

Nói ra nhiều lời như vậy, Lý Bảo dường như cũng cho rằng chính mình thật sự là vì quốc gia vì bá tánh, mà biểu hiện của hắn như vậy, một phần lớn đại nho liền cảm thấy xúc động.

Ba tháng thoảng qua, thời điểm giường sưởi trong kinh thành đốt lửa, rốt cuộc học phái cũng suy sút chịu thua. Mà những quan viên dùng thủ đoạn mềm bức bách Thánh Thượng cũng không thành công trở lại triều đình.

Quan trọng nhất chính là dấu chấm câu rốt cuộc có thể quang minh chính đại mà tiến vào trong thi cử.

Cố Nguyên Bạch trong ba tháng này chưa bao giờ dừng lại nghỉ ngơi qua, y không ngừng thuyết phục dụ dỗ hoặc là uy hiếp, chỉ là Thái Học cùng Quốc Tử Học đã nghênh đón y giá lâm hai lần.

Bắt đầu dùng dấu chấm câu, Cố Nguyên Bạch nhất định phải bày ra biểu hiện đủ coi trọng. Chỉ có y coi trọng, tất cả quan lại mới có thể coi trọng, học sinh trong thiên hạ mới có thể coi trọng.

Mà theo chuyện phổ cập dấu chấm câu, học sinh cùng tiên sinh dạy học nhìn ra tác dụng thật lớn trong đó. Một khi sử dụng ký hiệu này, hoàn toàn làm cho bọn họ tiết kiệm được thời gian cùng tâm huyết học tập ngắt câu, theo thời gian kéo dài, đã không cần Thánh Thượng phái người viết văn chương khen ngợi, chi sĩ các nơi tự phát liền giơ cao phương pháp dấu chấm câu, không ngừng tiến hành tuyên dương.

Khi tuyết đầu mùa rơi xuống, Cố Nguyên Bạch rốt cuộc kết thúc chính vụ bận rộn, thả cho mình một tuần trăng mật nghỉ ngơi.

Tiết Viễn vô danh vô phận, mỗi ngày đều đáng thương giống như con chó nhỏ rơi xuống nước mà nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch. Thời điểm Cố Nguyên Bạch bận rộn thậm chí một ngày cũng không thể nói mấy câu với hắn, nói thật, có chút đau lòng.

Y biết được nam nữ trẻ tuổi có mới vừa yêu đương bao nhiêu nhiệt tình, huống chi Tiết Viễn là người xuất sắc trong đó. Ngày ấy trong cung tuyết rơi, y lôi kéo Tiết Viễn ở dưới rừng hoa mai, ngậm tuyết cùng hồng mai lặng lẽ hôn hắn.

Đáng thương Tiết Viễn, hoàn toàn bị Thánh Thượng chủ động dọa đến choáng váng, ngây ngốc mà không kịp hồi hồn.

Nhìn ở Cố Nguyên Bạch trong mắt, chính là có chút...... Có chút đáng yêu.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info