ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

10/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 145

Vào bữa tối, Thánh Thượng vội vàng lật xem tông cuốn Hàn thái thú đưa lên. Trên nửa khuôn mặt tuấn tú của Tiết Viễn xấu hổ như một cô nương lại mang theo dấu tay, lấy đi chén đũa trong tay thái giám, muỗng xanh chạm vào chén sứ, thổi đi làn sương do hơi nóng, khom người đút Thánh Thượng dùng cơm.

Hắn một thân huyền y, bên hông treo một cây quạt ngọc màu vàng, dáng người cao gầy, giày bó sát người, khi không nói lời nào liền có vẻ áp bách. Nhưng ở trước mặt Thánh Thượng, khóe môi Tiết Viễn cong lên, khí chất âm trầm sát phạt tiêu tán, chỉ có vẻ phong thần tuấn lãng.

Cố Nguyên Bạch bất tri bất giác được hắn đút ăn hết nửa chén cơm, từng ngụm ngậm muỗng xanh vào trong miệng, màu môi cũng hồng nhuận theo. Tiết Viễn thừa dịp Thánh Thượng chưa chú ý, lúc xoay người cũng đặt muỗng xanh ở trong miệng nếm vài lần.

"Uống chén canh đi," môi răng Cố Nguyên Bạch nhai nhai, "Có chút khát."

Tiết Viễn cẩn thận thu cái muỗng lại, vội đi đổi một chén sứ trắng đựng cháo.

Điền Phúc Sinh ở lại trong cung, đi theo hầu hạ bên người Thánh Thượng chính là tiểu đồ đệ của Điền Phúc Sinh.

Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, nhìn Tiết Viễn thu lại từng thứ Thánh Thượng đã dùng qua vào trong ngực: "Trương đại nhân, Tiết đại nhân hành sự như thế, ngài thật sự không nói cái gì sao?"

Mày kiếm trưởng thị vệ chợt nhăn, "Tào công công không thích Tiết đại nhân?"

Tiểu thái giám lắc đầu chắp tay.

Thần sắc trưởng thị vệ hơi hoãn, lời nói thấm thía: "Tiết đại nhân vì bảo vệ an nguy của Thánh Thượng, đến sống chết của bản thân cũng không để ý. Tiết đại nhân làm như thế cũng là vì kính ngưỡng Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng chưa từng nói gì, về sau Tào công công chớ có nói như thế nữa, miễn cho làm Tiết đại nhân bi thương trong lòng."

Tiểu thái giám lo sợ không yên: "Tiểu nhân đã hiểu."

*

Sau khi ăn xong, Cố Nguyên Bạch bị túm đi dạo cùng Tiết Viễn.

Tiết Viễn đi được nửa đường, đột nhiên sắc mặt vặn vẹo trong chớp mắt, Cố Nguyên Bạch hỏi: "Làm sao vậy?"

"Miệng vết thương ngứa." Tiết Viễn căng chặt răng bất động.

Cố Nguyên Bạch tùy ý nói: "Ngứa thì gãi một cái đi."

Vết thương sau lưng, tư thế gãi khó coi. Tiết Viễn bị ngứa ngáy tra tấn đến khó chịu, lui về phía sau một bước che kín hai mắt Cố Nguyên Bạch, nhân cơ hội gãi một chút.

Cố Nguyên Bạch nắm lấy cổ tay của hắn.

Bàn tay hiện tại trắng tinh như ngọc, mỹ ngọc không tỳ vết tốt đẹp như vậy. Khớp xương như châu, da thịt tinh tế. Nhưng Tiết Viễn đã thấy một bộ dạng khác của đôi tay này, lướt qua bùn đất, xen lẫn với mùi máu tanh mà vỗ mặt Tiết Viễn.

Nôn nóng, run rẩy, Cố Nguyên Bạch khóc.

Không dám tin tưởng.

Nước mắt y rõ ràng là nước, lại làm trong lòng Tiết Viễn nổi lên ngọn lửa nóng bỏng. Trước kia Tiết Viễn muốn thấy bộ dạng y khóc, nhưng sau khi chân chính nhìn thấy một lần lại đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hắn nhìn chằm chằm đôi tay này một hồi, vết thương nhỏ do cọ xát trên tay đã sớm khỏi hẳn không thấy. Nhưng không thấy, không đại biểu cho chưa từng chịu qua vết thương.

Tiết Viễn ngược lại ôm eo Cố Nguyên Bạch, đầu đặt trên hõm vai Thánh Thượng, rầu rĩ nói: "Cố Liễm."

Làm nũng.

Sao lại dính người như vậy chứ.

Cố Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng, vừa muốn nói chuyện, Tiết Viễn lại bị dọa sợ, nắm chặt hai tay Cố Nguyên Bạch quay về phía hắn, "Ho khan?"

"...... Không có việc gì," cổ họng Cố Nguyên Bạch lại ngứa, chậm rì rì nói, "Ta chỉ là thanh giọng."

Tiết Viễn thả lỏng người, sau lưng chỉ cảm thấy càng ngứa, hắn bắt lấy hai tay Cố Nguyên Bạch không bỏ, "Ngươi gãi lưng cho ta được không?"

Trong miệng nói mềm thành nước, trên tay lại cứng rắn không buông.

"Bạch gia," Tiết Viễn ở cổ hôn hôn liếm liếm, "Lưng ngứa."

Cố Nguyên Bạch không dao động, cho đến khi Tiết Viễn liếm cổ y đầy nước miếng, y mới chịu không được mà nổi da gà, "Buông tay, xoay người sang chỗ khác."

Tiết Viễn vui tươi hớn hở mà đang muốn xoay người, dư quang lại liếc thấy một góc y phục dấu sau núi giả. Hắn anh đĩnh bất phàm, giữa mặt mày bỗng chốc lệ khí lan tràn, "Thánh Thượng, thần đi xử lý bọn đạo chích một chút." Bước nhanh đi lên trước bắt được người phía sau núi giả.

Người đang trốn là một gã sai vặt, khi nhìn thấy Tiết Viễn lại đây ánh mắt né tránh, thần sắc hoảng loạn. Tiết Viễn bóp cổ hắn, nặng nề không tưởng, "Ngươi đang nhìn cái gì."

Gã sai vặt bẻ cổ tay của hắn, lại còn muốn giảo biện, "Ta vừa khéo đi ngang qua, nào dám nhìn cái gì! Khách quý không cần oan uổng người!"

Tiết Viễn buông cổ hắn ra, gã sai vặt chưa kịp cảm thấy may mắn, Tiết Viễn liền túm chặt tóc của hắn, đột ngột đập hắn vào phía trên núi giả.

Máu theo thái dương gã sai vặt chảy xuống, mặt Tiết Viễn vô biểu tình mà lại hỏi một lần: "Ai phái ngươi tới."

Gã sai vặt lúc này mới hoảng sợ, cả người run rẩy nói: "Là Trân phu nhân trong phủ."

"Trân phu nhân?" Tiết Viễn âm lãnh nói, "Ngươi nhìn thấy gì?"

Hàm răng gã sai vặt run rẩy: "Tiểu nhân, tiểu nhân......"

Tiết Viễn suy nghĩ, tự mình lẩm bẩm: "Ngươi đều thấy được tất cả."

Lời nói của gã sai vặt nghẹn trong cổ họng.

Chủy thủ trong tay xoay vài vòng, cắm vào lại rút ra, gã sai vặt không còn hơi thở mà té xuống mặt đất. Dư quang Tiết Viễn thoáng nhìn tiểu hoàng đế đang đến gần, ngồi xổm xuống lau đi vết máu tươi dính trên chủy thủ cùng năm ngón tay lên người gã sai vặt, cười đi ra ngoài, "Thánh Thượng."

Hai mắt Cố Nguyên Bạch nhìn qua núi giả, "Người nào?"

Tiết Viễn khoác vai y đi trở về, cúi người nói: "Một gã sai vặt, hẳn là một vị Trân phu nhân trong phủ phái tới."

Cố Nguyên Bạch nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, "Gã sai vặt đâu?"

"Thần phát hiện kịp thời, gã sai vặt kia chưa thấy gì," Tiết Viễn mềm nhẹ mà chuyển mặt Thánh Thượng qua, cúi đầu dùng mặt chính mình cọ cọ khuôn mặt Thánh Thượng, "Gã sai vặt kia cũng bị thần dọa sợ tới mức đái trong quần, dơ bẩn, Thánh Thượng không thể nhìn."

Cố Nguyên Bạch cười nhạo một tiếng, liếc xéo hắn một cái: "Ngươi dọa người sợ tới mức đái trong quần?"

Tiết Viễn nghiêm túc gật đầu.

Cố Nguyên Bạch vui vẻ, cong môi nở nụ cười.

*

Sau đó Hàn thái thú liền biết được chuyện này.

Trân phu nhân là Nhị phu nhân trong phủ Hàn thái thú, nàng phái gã sai vặt đi qua cũng chỉ là muốn đi trước Thái thú phu nhân một bước, nhìn xem vị khách quý Đại Hằng này có thiếu cái gì không, thể hiện bản thân săn sóc hiền huệ. Lần hành động này thực sự làm Hàn thái thú hổ thẹn, hắn tự mình đi bái phỏng Cố Nguyên Bạch, hành đại lễ tạ lỗi, nói rõ sẽ trừng trị Trân phu nhân, còn mong bệ hạ chớ trách.

Cố Nguyên Bạch tha thứ hắn.

Đêm đó, gã sai vặt phạm vào sai lầm lớn liền bị phát hiện nhảy hồ tự sát. Trân phu nhân đi qua bên hồ nhìn, một góc mặt hồ nổi lên máu tanh, có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt gã sai vặt, nàng che miệng, trong lòng dâng lên buồn nôn ghê tởm.

Hàn thái thú giận mắng nàng thật lâu, "Đã chết cũng tốt, ngươi cũng không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Tội lớn như vậy, ngươi muốn toàn bộ phủ thái thú đều vì ngươi mà bỏ mạng sao?"

Trân phu nhân nức nở không ngừng, trong xương cốt thấm lạnh lẽo, càng nghĩ càng thấy cổ quái.

Gã sai vặt kia tham sống sợ chết, làm sao có thể nhảy hồ tự sát?

*

Ở chỗ Thánh Thượng vẫn một mảnh an bình.

Tiết Viễn sớm đã tắm rửa bản thân sạch sẽ, không mặc gì cả mà nằm ở trên giường Thánh Thượng, hắn không biết suy nghĩ cái gì, hai tai đều đã nóng đến đỏ lên. Lúc này đã không chỉ là miệng vết thương trên lưng ngứa, những chỗ kết vảy toàn thân đều ẩn ẩn quấy phá mà nổi lên ngứa ngáy theo.

Đoạn thời gian mới vừa bị thương kia, Tiết Viễn không thể nhúc nhích mà nằm ở trên giường. Thánh Thượng sẽ tự mình thấm ướt khăn, đưa tay vào bên trong y phục Tiết Viễn mà lau người cho Tiết Viễn.

Khi đó dù đau cũng ngọt giống như là uống mật.

Thánh Thượng tắm gội trở về, nhìn thấy quang cảnh trên long sàng liền ngừng lại hô hấp, "Tiết Cửu Dao," do dự từng chữ, "Dáng vẻ này của ngươi là đang làm cái gì?"

Tiết Viễn nhíu mày, so với Cố Nguyên Bạch còn kinh ngạc: "Thánh Thượng không phải nói buổi tối muốn chơi đùa với ta sao?"

Cố Nguyên Bạch: "À."

Y giơ tay chỉ chỉ Tiết Viễn, cười đẩy ra, "Trẫm nói chơi đùa, cũng không phải là chơi đùa như vậy với ngươi."

Tiết Viễn không dám tin tưởng mà nhìn Cố Nguyên Bạch, sau một lúc lâu, hắn ngồi dậy, chăn mỏng chảy xuống đến eo bụng thon gầy nhưng rắn chắc, nặng nề thở dài, "Thánh Thượng muốn chơi cái gì?"

Biểu tình hắn tràn ngập mất mát.

Cố Nguyên Bạch đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành. Tiết Viễn lặng yên không một tiếng động mà đứng lên theo, Cố Nguyên Bạch lấy bút dính mực, "Hiện giờ Tây Hạ đã bị ta công chiếm không ít thành trì, nhưng vẫn có một ít dựa vào địa thế hiểm trở chống cự. Công thành không dễ, bình thường phải hao phí thời gian lâu dài, một tòa thành cũng có khả năng kéo chiến tuyến phía sau suy sụp. Nếu không có hành động bất đắc dĩ, ta thật sự không muốn công thành."

Tiết Viễn hít sâu một hơi, biết đây là chơi đùa trong mắt Cố Nguyên Bạch, "Ta đi mặc y phục vào."

Một lát, hai người ngồi cùng nhau, cẩn thận xem xét tình huống Tây Hạ hiện giờ.

Chờ đến ánh trăng treo cao mới buông giấy bút nghỉ ngơi.

*

Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách. Nếu như người trong thành trì hạ quyết tâm tử thủ, vậy đại quân công thành thật sự không có phương pháp gì.

Bên trong phủ Hưng Khánh vương thành Tây Hạ, tiểu vương phu nhân càng thêm chiếm hữu cùng khát vọng điên cuồng với quyền lực. Nàng điên cuồng trước khi chết như vậy, vừa lúc là khe hở để Cố Nguyên Bạch cạy mở thành trì Tây Hạ.

Đinh Yển mang theo người Giám Sát Xử đuổi đến dưới thành trì Tây Hạ, theo từng tòa thành trì bị đánh lưu lại dấu vết Đại Hằng, bá tánh trong thành cũng lập tức được an bài đất đai.

Thành trì bị đánh hạ an ổn bình tĩnh không sảy ra chiến hỏa phân tranh, ở dưới sự bảo vệ của binh lính Đại Hằng mà bình yên vội vàng việc đồng áng. Sinh hoạt an bình đối với bá tánh mà nói có lực hấp dẫn lớn mạnh, rất nhiều bá tánh đào vong đến trong thành trì. Theo thời gian chuyển dời, người bên trong vương thành ngoài ăn chơi đàng điếm rốt cuộc cũng cảm thấy kinh sợ.

Tây Hạ chỉ là một địa phương nhỏ, đặt ở trên địa bàn Đại Hằng cũng chỉ hai châu lớn nhỏ, năm châu đã bị chiếm cứ ba châu, còn đánh kiểu nào?

Trong tiếng chim hót ve kêu, Cố Nguyên Bạch tự thân viết một phong thư chiêu hàng, phái người đưa đến phủ Hưng Khánh.

Tiểu vương phu nhân nhận được phong thư này, lập tức gọi tâm phúc tới cầm đọc, hàm nghĩa đại khái bên trong phong thư chính là vì: "Chỉ cần ngươi chủ động đầu hàng nhận thua, trẫm sẽ phong phong đương kim hoàng đế Tây Hạ làm Hạ Quốc công, hưởng ba ngàn thạch lương thực, ban thưởng muôn vàn. Với trạch viện Hạ Quốc công bên trong kinh thành Đại Hằng, cho phép mẫu tử cùng sống chung, bảo toàn vinh hoa phú quý, không lo cơm áo."

Chỉ cần nhận thua, tuy không còn Tây Hạ, nhưng lại có thể được phong làm Hạ Quốc công Đại Hằng, ở dưới mí mắt hoàng đế Đại Hằng hưởng thụ phú quý không lo sinh hoạt.

Tiểu vương phu nhân bỗng chốc đứng lên, bước qua đoạt giấy viết thư từ trong tay tâm phúc, lặp đi lặp lại nhìn vài lần, xác định đây là một phong thư chiêu hàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhóm tâm phúc, thần sắc mọi người khác nhau, "Phu nhân, này......"

"Lý Ngang Dịch cũng đã chết," tiểu vương phu nhân tâm bình khí hòa khó có được, "Chư vị, con ta còn tuổi nhỏ, chỉ có ta thay chấp chính. Nhưng hôm nay chiến loạn nổi lên bốn phía, Tây Hạ chúng ta không ngừng phái ra bốn mươi vạn đại binh, toàn bộ bại dưới tướng lãnh phản loạn hoặc là thiết kỵ quân địch. Đội quân Đại Hằng không ngừng tiến đến áp bức vương thành, bọn họ là muốn đánh thật mà tiêu diệt nước Tây Hạ. Đại Hằng to lớn như thế, quái vật khổng lồ như vậy , hai mẫu tử chúng ta làm sao có thể đối kháng?"

Có người khuyên nói: "Phu nhân, nếu như ngươi tiếp nhận phong thư này thì sẽ trở thành tội nhân bị lưu trong sử sách."

Tiểu vương phu nhân cả giận nói: "Chê cười! Chẳng lẽ dù như nào hai mẫu tử ta cũng phải cũng phải táng thân trong tay quân địch, lúc này mới có thể làm người trong thiên hạ thỏa mãn sao?! Bọn họ có suy nghĩ gì thì có liên quan gì đến một nữ tử nhỏ nhoi yếu đuối như ta, bọn họ không thể cho Hạ Quốc công ta ngày lành, hoàng đế Đại Hằng có thể!"

Khắc khẩu càng lúc càng lớn, tâm phúc Đổng Chí Nghiêm đột nhiên nói: "Muối xanh Tây Hạ không thể bán được ở Đại Hằng."

Ngày xưa hai nước giao chiến, Tây Hạ đều sẽ tránh đi nơi buôn bán muối xanh ở trong nước Đại Hằng, Đại Hằng cũng chưa từng cấm thương nhân bán muối ra vào Tây Hạ trong phạm vi lớn.

Trừ bỏ tiểu vương phu nhân, những người còn lại đại kinh thất sắc (*), đồng thời ghé mắt qua nhìn hắn.

[(*) Đại kinh thất sắc: chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật.]

Sắc mặt Đổng Chí Nghiêm tiều tụy, "Nếu như ngày thường Tây Hạ khai chiến với Đại Hằng, thương buôn bán muối xanh ở Đại Hằng sẽ đứng về phía chúng ta, nhưng hôm nay tiểu thương trong nước Đại Hằng tiến đến mua muối xanh của triều ta càng ngày càng ít, còn tiếp tục như vậy, vương thành đến ăn uống cũng không có tiền tài."

Tiểu vương phu nhân cười lạnh một tiếng, giấy viết thư trong tay run run, "Tiền tài trong quốc khố đến bây giờ đã sớm bị quân đội dùng hết. Tư khố của Lý Ngang Dịch? Ai biết tư khố của hắn ở nơi nào! Nếu như các ngươi không muốn đầu hàng, vậy lấy tiền tài của chính mình ra, lấy gạo thóc ra, ai lấy ra nhiều, chúng ta liền nghe người đó nói!"

Không ai ra tiếng, cung điện nhất thời im lặng.

Tiểu vương phu nhân quý trọng mà gấp lại thư khuyên hàng, nói: "Hoàng đế Đại Hằng chỉ cho phủ Hưng Khánh thời gian suy nghĩ là nửa tháng."

Đến lúc đó là đầu hàng để tiếng xấu muôn đời đi hưởng phúc, hay là chống cự đến chết?

Trong lòng tiểu vương phu nhân sớm đã có định đoạt, nàng cũng tin tưởng trong lòng những người này cũng đã có định đoạt.

* [Truyện chỉ up trên w-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]

Cố Nguyên Bạch ngự giá thân chinh tới hiện giờ, vào đông lảo đảo lắc lư biến thành giữa hè.

Mỗi lần kinh thành vận chuyển chính vụ tới, bên trong tất nhiên không thể thiếu thư từ Cố Nhiên.

Cố Nhiên tuổi còn nhỏ, khi cổ tay cầm bút viết chữ không đủ lực đạo, liền hiện ra vài phần mềm mại. Nhưng theo thời gian trôi qua, chữ viết lộ rõ tiến bộ, hắn chưa từng chậm trễ với chuyện tập viết.

Trong một phong thư mới nhất, Cố Nhiên thật cẩn thận hỏi: "Khi nào phụ hoàng trở về?"

Cố Nguyên Bạch nhìn thư, cơ hồ là có thể tưởng tượng được biểu tình của Cố Nhiên. Y cũng sinh ra chút tưởng niệm với hoàng thành, tưởng niệm bá tánh kinh thành, người quen trong kinh thành.

Một bàn tay dò ra, trấn an mà xoa sống lưng y.

"Qua thêm một tháng nữa trẫm phải trở về," Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng nói, "Thời gian trẫm thân chinh đã lắm, không thể tiếp tục kéo dài."

Khổng Dịch Lâm vùi đầu viết văn ở một bên ngẩng đầu lên, đáy mắt đen trắng, "Thánh Thượng, ngài yên tâm trở về là được. Hiện giờ Tây Hạ đã thu vào trong túi, chỉnh đốn cùng phân chia đất đai tiếp theo thần đều sẽ dựa theo kế hoạch mà làm, ngài an tâm."

"Đẩy nhanh tất cả," Cố Nguyên Bạch nói, "Người có tài bên trong Tây Hạ không ít, trong đó phần lớn đều thành thạo nghiên cứu học thức Đại Hằng qua. Đợi cho khoa cử sang năm, trẫm muốn nhìn thấy bóng dáng người Tây Hạ trong đó."

Khổng Dịch Lâm cùng chư vị văn thần trầm giọng đáp vâng.

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy từ bàn sau đi ra, lúc sắp đi ra bậc cửa, một vị quan viên Chính Sự Đường phía sau nhớ tới cái gì, kịp thời đứng dậy hỏi: "Thánh Thượng, sau khi thu phục Tây Hạ, không biết tên mới của Tây Hạ là gì?"

Cố Nguyên Bạch dừng một chút, đón mặt trời chói chang mọc lên, hoãn thanh nói: "Năm châu Tây Hạ, một châu nhập vào Thiểm Tây, hai châu kết hợp tên là Cam Túc. Còn lại hai châu, sửa Tây thành Ninh, lấy Hạ mang ý an bình, liền gọi là Ninh Hạ."

"Ninh Hạ," nhóm thần tử lẩm bẩm, "Tên hay."

Cố Nguyên Bạch cười cười, đối với mặt trời mới mọc thở ra một ngụm khí, bước nhanh đi ra ngoài.

Mùa hạ Cảnh Bình năm thứ mười hai, Đại Hằng diệt Tây Hạ, thành lập Ninh Hạ phủ, lấy chữ hạ mang ý an bình, Ninh Hạ bởi vậy mà ra đời.

Vào giữa tháng tám trong năm, Hằng Cao Tông Cố Liễm về kinh, bá tánh bên trong đường hẻm hoan hô, nơi đi qua vạn dân tấu khúc múa hát, vui cùng thiên hạ.

Đến tận đây, bước chân khuếch trương địa bàn của Đại Hằng tạm thời dừng lại.

_________________________________________

Chỉ up truyện trên W-a-t-t-p-a-d, W - A - T - T - P - A - D :)))))

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com