ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

06/12/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 142

Trận động đất này tới một cách đột ngột, trải dài trăm dặm, cắn nuốt hai bên đại quân Đại Hằng cùng Tây Hạ.

Tiếng kêu thảm thiết chung quanh, tiếng kêu cứu cùng đá lớn lăn xuống, thị vệ cùng Đông Linh Vệ, còn có rất rất nhiều binh lính bình thường đang chạy vọt tới phía Cố Nguyên Bạch.

Người chưa chịu ảnh hưởng miễn cưỡng đứng vững, lá gan cũng run lên, "Bảo hộ Thánh Thượng!!!"

"Thánh Thượng!"

Cố Nguyên Bạch được Tiết Viễn ôm.

Tất cả thanh âm bắt đầu hóa hư không, bên tai nghe được chỉ có thanh âm hô hấp càng ngày càng trầm xuống.

Binh lính bị rơi xuống khe đất, binh lính bị đá lớn lăn xuống đè lên người, binh lính bị vùi vào tuyết hít thở không thông.

Mỗi một người đều là tâm huyết của Cố Nguyên Bạch.

Hai mắt y dần dần dâng lên tơ máu, lại biết quan trọng nhất lúc này chính là bảo đảm bản thân phải sống sót.

Càng ngày càng nhiều người chạy tới phía Cố Nguyên Bạch, gào rống: "Thánh Thượng ở đây!!!"

Bọn họ lướt qua khe đất lại bị đá lớn ngăn trở. Lướt qua cục đá lại là một phương sụp đổ. Sắc mặt nhóm ngự tiền thị vệ cùng tinh anh trong Đông Linh Vệ dữ tợn, chỉ nghĩ chạy nhanh tới bên cạnh Thánh Thượng.

Nhưng bọn hắn tự bảo vệ mình cũng khó.

Cố Nguyên Bạch ngước mắt nhìn về phía nơi xa, trời đã trở nên âm trầm, kho lúa sập, lương thực bị đè ở dưới phế tích.

Tiếng hít thở của Tiết Viễn càng ngày càng nặng.

Còn may nơi này không có núi tuyết.

"Ngươi không thể chết được, Tiết Viễn," đầu óc Cố Nguyên Bạch rầu rĩ, không ngừng lẩm bẩm, "Ngươi cùng ta đều không thể chết."

Bước chân Tiết Viễn chạy nhanh như bay, mặc dù ôm Cố Nguyên Bạch nhưng bước chân cũng chưa từng chậm lại. Người ở phía sau bị rơi xuống cắn răng kêu: "Tiết Cửu Dao, bảo vệ tốt Thánh Thượng!"

Không cần bọn họ nói Tiết Viễn cũng sẽ làm như vậy. Giống như là giờ phút này, cánh tay hắn đã là căng cứng giống như đá, toàn thân dùng hết sức mà đỏ hồng.

Ai cũng không thể từ cướp đi người từ trong ngực hắn.

Sơn băng địa liệt, bụi đất tung bay. Ác mộng bên trong giấc mơ lúc trước, hắn cũng đã đánh mất Cố Nguyên Bạch ở trong cảnh tượng như vậy.

Mà hôm nay, mộng biến thành hiện thực.

Hàm răng Tiết Viễn căng chặt, "Ta không chết, càng sẽ không để ngươi chết."

Cửa thành sập, binh lính thủ vệ cửa thành đã thành thi thể dưới đá lớn. Tiết Viễn thay đổi một con đường khác, nhưng chưa qua vài giây liền nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, mặt đất dưới chân đột nhiên sụp xuống. Thân thể Tiết Viễn lách qua, cứng rắn xoay người tránh thoát khe đất như vực sâu, lại không cân bằng được trọng lượng mà té lăn quay trên mặt đất.

Cố Nguyên Bạch bị hắn mang theo ngã lên trên cát vàng nền tuyết, đồng tử chợt co chặt.

Tường đất sập, từ trên trời mà rơi xuống!

Mặt tường càng ngày càng gần, Tiết Viễn bỗng chốc tiến lên phía trước một bước, hoàn hoàn toàn toàn mà che chắn Cố Nguyên Bạch ở dưới thân thể hắn.

Một tiếng ầm ầm, tường đất rơi xuống ở bên cạnh, ngay lập tức đổ sụp lên trên người hai người.

Tiết Viễn kêu lên một tiếng, cánh tay chống ở hai sườn đột ngột buông lỏng, hắn đè thật mạnh ở trên người Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch run đôi tay xoa mặt Tiết Viễn, bụi đất tung bay trong bóng tối, thanh âm cũng phát ra run rẩy theo, "Tiết Viễn, ngươi sao rồi?"

Ngón tay Tiết Viễn động vài cái, mùi máu dày đặc, hô hấp Cố Nguyên Bạch cứng lại, đại não gần như chỗ trống, "Tiết Cửu Dao, ngươi không thể chết được."

"...... Khụ," thanh âm Tiết Viễn hàm hồ vang lên, "Còn chưa có, chết."

Thanh âm thô ráp, vừa mở miệng Cố Nguyên Bạch đã ngửi được mùi máu tươi dày đặc, Cố Nguyên Bạch hấp tấp giật nhẹ môi, miễn cưỡng giữ vững lý trí mà sốt ruột tìm kiếm xoang mũi Tiết Viễn, hô hấp thô nặng cùng một tay bị dính máu.

Tiết Viễn bị thương.

Cố Nguyên Bạch cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, y muốn nhìn xem Tiết Viễn bị thương ở chỗ nào, trọng lượng đè ở trên người làm y không có cách nào nhúc nhích, thậm chí làm y đến hít thở cũng bắt đầu khó khăn. Lại thêm một tiếng vang lớn, đá vụn cũng đè xuống theo, cả người Tiết Viễn đều đã nện ở trên người Cố Nguyên Bạch.

Trong cổ họng Cố Nguyên Bạch dâng lên máu tanh.

Y cắn răng, nuốt xuống máu dâng lên, thấp giọng kêu Tiết Viễn, không khí loãng, Tiết Viễn vừa rồi còn có thể đáp lại tiếng hiện tại cổ họng không thể nói ra tiếng. Cố Nguyên Bạch một tiếng càng gấp hơn so với một tiếng, run, "Tiết Cửu Dao ——!"

Tiết Viễn mãnh liệt ho khan.

Thời điểm lúc này, vài tiếng ho khan này nghe vào lỗ tai Cố Nguyên Bạch thật giống như là tiếng trời. Đôi mắt Cố Nguyên Bạch chợt ướt át, y thấp giọng: "Đừng chết."

Tiết Cửu Dao không thể chết được.

Tay Cố Nguyên Bạch đưa xuống eo lưng, chui vào giữa y phục kề sát của hai người, một chút một chút tìm kiếm túi vải bên hông của chính mình.

Trong túi vải có thuốc.

Cố Nguyên Bạch cho rằng bản thân rất bình tĩnh, bên trong quần áo nhăn nhúm, dường như thành dãy núi trùng điệp, túi vải kia hẳn là rất gần, nhưng ở bên trong dãy núi trùng điệp như là không biết giấu bên trong tòa núi sâu nào.

Tìm không thấy, sờ không được.

Ngón tay y co rút, lại có thứ gì đs ấm áp từng giọt rơi xuống trên mặt, từ trên mặt lăn xuống thái dương, kéo ra một vệt máu đỏ tươi.

Tim Cố Nguyên Bạch đột nhiên siết chặt, bên trong lồng ngực nặng đến phảng phất như đã không có dưỡng khí để hô hấp, y muốn giễu cợt hỏi Tiết Cửu Dao có phải khóc hay không, nhưng thanh âm lại khẩn trương, "Tiết Cửu Dao."

Không ai trả lời.

"Tiết Cửu Dao," Cố Nguyên Bạch gian nan mà phát ra âm thanh, hơi thở mỏng manh, "Trả lời."

Tiết Cửu Dao là nam chính.

Thiên chi kiêu tử.

Sẽ không chết. Dù Cố Nguyên Bạch chết hắn cũng sẽ không chết, Tiết Cửu Dao không nói lời nào chỉ là bởi vì hắn té xỉu, hẳn là ở ngay lúc này Cố Nguyên Bạch càng nên nghĩ cách đi ra ngoài, không thể gấo, người còn có thể cứu chữa, nhanh chóng cứu người.

Tay gấp gáp xoa nắn túi vải bên trong y phục, đột nhiên, "Thánh Thượng!"

Thanh âm xa xôi bên ngoài chợt gần chợt xa, trong khoảnh khắc bên ngoài sụp xuống. Tiết Viễn giống như bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, môi hắn giật giật, âm thanh phát ra yếu ớt, theo bản năng mà kêu lên: "Cố Liễm."

Cố Nguyên Bạch chần chờ một chút, nước mắt lăn xuống rửa đi những vết máu thuộc về Tiết Cửu Dao ở trên mặt.

Y, "Ơi."

Thanh âm mang theo run rẩy, Tiết Viễn đau lòng cực kỳ, hắn thấp giọng, ngữ điệu rách nát ở bên trong đêm tối an bình, từng từ hỗn loạn suy yếu: "Đừng khóc."

Bọn thị vệ bắt đầu đào phế tích, sốt ruột hoảng hốt di chuyển từng hòn đá do địa chấn. Thực mau, một tia sáng dần dần trở nên lớn, Cố Nguyên Bạch không khoẻ mà chớp chớp mắt, bọn thị vệ quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống phía dưới cục đá nhìn vào.

Lúc bọn họ nhìn thấy Cố Nguyên Bạch, vành mắt tức khắc đỏ, càng thêm ra sức mà đào hòn đá, không lâu sau, hòn đá trước mặt Cố Nguyên Bạch đã bị đào ra hết.

Không cảm nhận được chấn động, hẳn là động đất đã đi qua, nhưng vẫn sẽ có dư chấn. Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn nhất định phải thoát ra khỏi phế tích này trước khi xảy ra dư chấn.

Thị vệ ra sức duỗi tay về phía Thánh Thượng, nhưng Tiết Viễn cũng không có cách nào di chuyển tường đất còn đè nặng trên người, Tiết Viễn tính cả tường đất đè ở trên người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch căn bản không thể nhúc nhích một ít nào.

Tiếng hít thở của Cố Nguyên Bạch càng ngày càng yếu.

Tiết Viễn biết không có thời gian.

Nếu như di chuyển những thứ ở trên người hắn trước, thân thể Cố Nguyên Bạch yếu nhược, có lẽ trong quá trình này y sẽ bị Tiết Viễn cùng những hòn đá trên người Tiết Viễn đè chết trước.

Tiểu hoàng đế của hắn không chịu nổi trọng lượng này.

Tiết Viễn chớp chớp mắt, một giọt máu trên khóe mắt rơi lên đôi mắt của Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch theo bản năng nhắm mắt, Tiết Viễn thở ra một ngụm khí nóng, ngón tay dùng sức, bùn sa hỗn loạn, máu tươi hậu tuyết từ khe hở ngón tay trung áp ra, hắn nuốt xuống máu loãng, nhìn về phía những thị vệ đó: "Các ngươi nâng hòn đá lên, ta nâng người lên, ngươi nhân cơ hội kéo Thánh Thượng ra ngoài."

Thị vệ đối diện với đôi mắt hắn hồng hốc mắt gật đầu.

Tiết Viễn cúi đầu, mặt Cố Nguyên Bạch đã bị ép tới trắng bệch.

Người chung quanh vây quanh tường đất, cánh tay mang máu mang theo vết thương nâng tường đất lên, chỉ còn chờ trong ngoài đồng thời cùng nhau cứu Thánh Thượng ra.

Sống lưng Tiết Viễn căng chặt, hắn phải dùng lực.

Đầu óc Cố Nguyên Bạch thiếu khí, y theo bản năng: "Không......"

Không thể không.

Tiết Viễn hít sâu một hơi, hai tay vô lực lại lần nữa nâng lên, máu loãng từ cánh tay trượt xuống, cơ bắp căng phồng.

Nhất định phải lên, Tiết Viễn, ngươi nhất định phải nâng người lên.

Nếu không tiểu hoàng đế, y sẽ bị ngươi đè đến chết.

Y sẽ hít thở không thông mà chết.

Tiết Viễn dùng sức, lại dùng chút lực. Tường đất phát ra tiếng vang kẽo kẹt cọ xát khủng bố, người bên ngoài nghẹn đỏ mặt dùng sức nâng tường đất, cánh tay Tiết Viễn dần dần dựng thẳng, trọng lượng thật lớn đè ở trên lưng hắn, khe hở một chút một chút lớn hơn, rốt cuộc cũng để Cố Nguyên Bạch có không gian thở dốc.

Thị vệ đằng trước kịp thời vươn tay, túm y phục Thánh Thượng liền từ chỗ cửa động kéo Thánh Thượng ra ngoài, không khí ngập tuyết lạnh lẽo ập vào trước mặt, mùi máu tươi bị, bụi đất tung bay, Cố Nguyên Bạch lại mở to mắt.

Y vội vàng nhìn lại phía sau, Tiết Viễn chống cánh tay, không biết là máu loãng hay là mồ hôi từ mặt sườn ngưng tụ thành từng giọt như ngọc, đột nhiên nhỏ giọt xuống bùn đất.

"Tiết Viễn!!!"

Tiết Viễn mấy lực té ngã, thiếu hắn chống đỡ, thị vệ bên ngoài đột nhiên không kịp phòng ngừa liền bị tường đất làm lảo đảo theo, trong lúc Cố Nguyên Bạch trơ mắt nhìn chằm chằm, những cục đá đó cùng tường đất cơ hồ lại muốn đè nặng lên trên người Tiết Viễn.

Trong nháy mắt, thời gian dường như cũng thả chậm.

Tim đập cơ hồ đình chỉ, thanh âm gió thổi như sấm chớp đánh trống reo hò, Cố Nguyên Bạch vươn tay, tốc độ cánh tay nâng lên cũng cực kỳ chậm.

Tốc độ chậm như vậy, làm sao có thể cứu Tiết Cửu Dao?

Không!

Trong một khắc ngẩn người, trước mặt hiện lên một thân ảnh màu đỏ, một con thiên lý mã lông mao nâu đỏ chạy tới, cực nhanh mà cúi đầu vào cắn lên y phục Tiết Viễn, trong giây lát kéo theo hắn từ dưới hòn đá ra.

Ngay sau đó liền ầm ầm một tiếng, tường đất đổ xuống trên mặt đất.

Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết Viễn bị Hồng Vân túm ở trong miệng lôi ra khỏi hai tảng đá, trái tim một lần nữa bắt đầu nhảy lên, bọn họ nằm trên mặt đất, bọn thị vệ mồm to thở phì phò, hô to: "Thánh Thượng ở đây! Thánh Thượng không có việc gì!"

Tay chân Cố Nguyên Bạch vô lực, không có cách nào đứng dậy nhìn Tiết Viễn như thế nào, nhưng đã có thị vệ chạy qua, lớn tiếng kêu: "Tiết tướng quân còn tỉnh, người mau tới!"

Trong dư quang, ngự y Thái Y Viện đang lệ nóng đầy mặt ở dưới sự bảo vệ của binh lính mà nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới.

"Hồng Vân, làm tốt lắm," Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, nhếch miệng cười: "Làm tốt lắm."

Thiên lý mã ngửa mặt lên trời gào rống một tiếng, đi đến bên người Cố Nguyên Bạch, cúi đầu liếm liếm vết máu cùng nước mắt trên mặt Cố Nguyên Bạch.

"Trẫm cảm tạ ngươi," Cố Nguyên Bạch hoãn hoãn sức lực, miễn cưỡng nâng tay lên, vuốt đầu Hồng Vân, nghiêm túc nói: "Trẫm cảm tạ ngươi đã cứu Tiết Cửu Dao."

*

Thiên tai nhân họa, tự đáy lòng Cố Nguyên Bạch cảm thấy may mắn chính mình cùng Tiết Cửu Dao còn sống. Nhưng nơi nơi đều bị tàn phá, tường thành đổ nát lại làm cho may mắn như vậy trộn lẫn bi thương.

Các binh lính còn sống có thể hành động, đều chạy đến chỗ Thánh Thượng. Thần sắc bọn họ mờ mịt, bất lực mà tìm người tâm phúc.

Thánh Thượng chính là người tâm phúc này.

Cố Nguyên Bạch biết bản thân phải lập tức đứng lên đi an ổn lòng người, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối sau động đất.

Y sờ soạng đầu Hồng Vân một lần cuối cùng, ngự y còn sống run rẩy quỳ gối trước người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nói với bọn họ: "Trẫm không có bị thương."

Tiết Viễn bảo hộ y cực kỳ kín kẽ, trừ bỏ kia thời gian hít thở không thông ngắn ngủi, không để y phải chịu bất luận thương tổn gì.

Cố Nguyên Bạch trầm mặc mà chỉ chỉ Tiết Viễn: "Đi xem hắn."

Y ngồi tại chỗ nhìn ngự y chẩn trị cho Tiết Viễn.

Một tầng lại một tầng người vây quanh bên cạnh Tiết Viễn, bên cạnh Cố Nguyên Bạch cũng nơi nơi đều là người. Y không nhìn thấy Tiết Viễn, Tiết Viễn cũng không nhìn thấy y.

Cố Nguyên Bạch vẫn luôn không nói gì, thẳng đến khi ngự y quay lại nói với Cố Nguyên Bạch một câu "Thánh Thượng yên tâm", Cố Nguyên Bạch mới thu hồi tầm mắt, được người bên ngoài nâng lên chậm rãi đứng dậy.

Chớp mắt, lọt vào trong tầm mắt đó là từng gương mặt dơ bẩn.

Biển tình trên những gương mặt này hoặc là sợ hãi, hoặc là trống rỗng, tuyệt vọng cùng máu tươi ở vờn quanh. Mỗi người đều nhìn Cố Nguyên Bạch, đây là binh lính Đại Hằng, là người bán mạng vì Cố Nguyên Bạch.

"Các tướng sĩ," Cố Nguyên Bạch ho một tiếng, nhịn xuống đau đớn trong cổ họng: "Các ngươi sờ thử túi vải bên hông, thuốc cứu mạng nơi đó còn ở trên người các ngươi hay không?"

Nhóm sĩ tốt duỗi tay sờ đến bên hông, không đồng đều nói: "Ở!"

"Còn ở trên người!"

"Trẫm vô cùng may mắn, trẫm chuẩn bị những túi vải này, để cho các ngươi mang ở trên người," Cố Nguyên Bạch gằn từng chữ một: "Những binh lính chết đi đó là chiến hữu của các ngươi, là chiến sĩ Đại Hằng, bọn họ chêt trong thiên tai, các ngươi bao gồm trẫm còn sống, không thể cứ như vậy mà lâm vào trong sợ hãi một cách vô ích! Chúng ta phải mang theo di nguyện của bọn họ, càng thêm kiên nghị mà sống sót, sống sót trở lại kinh thành, sống sót đi gặp thân nhân cùng bằng hữu của các ngươi!"

Bọn lính siết chặt tay, đã có người phát ra tiếng nức nở.

"Nhân họa có thể tránh, như thiên tai khó phòng," Cố Nguyên Bạch chỉ lên trời, cảm xúc kịch liệt làm đầu ngón tay y run rẩy: "Nhưng thiên tai như thế cũng không thể thuyết phục Đại Hằng ta! Chúng ta có thuốc! Chúng ta có lương thực! Các ngươi quay đầu nhìn xem, kho lúa dưới những hòn đá đó là cái gì? Là thức ăn đủ làm thiên tai không có cách nào cản trở chúng ta!"

Bọn lính quay đầu, giữa những vết đổ nát, nơi kho lúa đã sụp xuống, nhưng cục đá cũng không đè ép hư lương thực, chỉ cần dọn sạch phế tích, lương thực đều vẫn còn.

Cố Nguyên Bạch nói: "Chúng ta không chỉ có những thứ này."

Binh lính quay đầu lại nhìn Thánh Thượng, trong ánh mắt bắt đầu có thần, bắt đầu tỏa sáng.

"Chúng ta còn có Đại Hằng, còn có tiền tuyến đưa lương phía sau kéo dài không dứt, đếm không hết," Cố Nguyên Bạch vang vọng có lực đạo: "Trẫm hỏi các ngươi, những thử này đã đủ hay chưa!"

Tướng lãnh bên trong đám người dẫn đầu vẫy cánh tay, rơi lệ đầy mặt mà quát: "Đủ rồi!"

Bọn lính bị một tiếng này kéo theo, bọn họ bắt đầu vẫy tay, cũng dùng mạng kêu ra từng tiếng: "Đủ rồi! Đủ rồi!"

Kêu lên, đó là cả người run rẩy, nước mắt tràn mi.

Đôi mắt Cố Nguyên Bạch lại lần nữa ươn ướt, sau khi y thấy tình cảm đám người đã tự hòa hoãn mới nói năng có khí phách: "Chư vị tướng lãnh, tiến lên một bước!"

Các tướng lĩnh đóng tại trong doanh đi ra.

"Sĩ tốt chưa bị thương sẽ do các ngươi chỉ huy, chia làm năm đội nhân mã hành động, thứ nhất, đi theo quân y tiến hành cứu trị băng bó cho những binh lính bị thương, thứ hai, đi dọn sạch phế tích, dùng hết khả năng mà cứu người gặp nạn ra, thứ ba, đào lương thực cùng giếng nước ra, đi đến chuồng gia súc kiểm tra ngựa dê bò vẫn còn sống," Cố Nguyên Bạch: "Thứ tư, ghi nhớ tên họ quê quán của binh lính đã chết, sau khi tìm được thi thể thì nhóm lửa thiêu sau đó đưa đi chôn, đầu bếp trong quân nghe lệnh, sau này nhất định phải dùng nước đã đun sôi, không thể mang lòng may mắn. Thứ năm, tìm ra những thứ còn hữu dụng bên trong phế tích, nhỏ như sĩ tốt nồi chén gáo bồn, tất cả đặt lên phía trên đất trống."

Các tướng lĩnh ôm quyền: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"

Một đám sĩ tốt hành động, quân y cùng ngự y trong Thái Y Viện vội thành một đoàn. Doanh trướng cứu tế tạm thời được dựng lên, một đám người bệnh được đưa vào trong doanh trướng, chiếc xe chứa đầy dược liệu được tìm ra trước, toàn bộ vận chuyển đến ngoài doanh trướng.

Người đến người đi vội vàng lại có trật tự, Cố Nguyên Bạch ở trong doanh trướng đưa đi một tướng lãnh lại nghênh đón một tướng lãnh khác. Thị vệ cùng người của Đông Linh Vệ sớm đã được y phái ra đi tra xét tình huống giao phong giữa hai quân cùng tình huống đóng quân của Tây Hạ, đợi thời điểm bọn họ tiến đến hồi báo tin tức, mới biết được phía sau Tây Hạ còn có một đội hai vạn nhân mã trở lên mai phục ở phía trên bức tường đổ, ban đầu bọn họ muốn dụ binh lính Đại Hằng thâm nhập vào, lại bị động đất cùng tuyết lở gây ra thương vong nặng nề.

Nơi bình nguyên Tây Bắc, bọn họ mai phục cố tình chọn mai phục ở phía trên bức tường đầy đất đổ nát, có thể nói là thảm càng thêm thảm.

Động đất chẳng phân biệt địch ta, thiên tai vô tình sẽ không thiên vị với bất luận một người nào. Nhưng ít ra, trên người binh lính Đại Hằng so với người Tây Hạ lại nhiều hơn một túi vải thuốc.

Bọn họ chỉ cần tránh thoát được, hy vọng sống sót liền nhiều thêm một phần.

Trương Hổ Thành mang theo đại quân mất tinh thần trở về, sau khi nhìn thấy Thánh Thượng, sợ hãi trong lòng hắn rốt cuộc yên ổn, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Thánh Thượng khóc lóc thảm thiết.

Các tướng lĩnh đi theo Trương Hổ Thành trở về cũng quỳ một mảnh, gào khóc không ngừng.

Binh lính phía sau nhất thời quỳ xuống, đen nghìn nghịt thành một mảnh. Tiếng khóc của bọn họ rung trời, vừa là khóc cho người đã chết, cũng là đang khóc cho sợ hãi trong lòng.

Cố Nguyên Bạch nhìn trời tối sầm, nhìn tường thành đổ vỡ thê thảm, ngửa đầu ép nước mắt xuống, rồi sau đó nói: "Đều đứng lên cho trẫm!"

"Những lời trẫm đã nói với các ngươi, các ngươi đều đã quên sao?" Cố Nguyên Bạch: "Trẫm muốn tất cả các ngươi đứng ở trước mặt ngoại địch! Dựng thẳng lưng lên cho trẫm, làm một nam tử cứng rắn như sắt thép!"

"Thiên tai đã dừng, chẳng lẽ các ngươi cam tâm tình nguyện nhận thua trước động đất như vậy sao?" ngôi sao trong mắt Cố Nguyên Bạch như ngon lửa, đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ: "Đứng lên cho trẫm, ai thắng ai bại hiện tại còn chưa biết được."

Chấn sau hai cái canh giờ, điều tra quân hồi báo: "Thánh Thượng, hoàng đế Tây Hạ Lý Ngang Dịch không biết tung tích."

Ba canh giờ sau địa chấn, Đông Linh Vệ quay về vào ban đêm, bọn họ mang về một người máu tươi đầy mặt. Người này miễn cưỡng mở bừng mắt dưới ánh đèn, sau khi thấy Cố Nguyên Bạch, cười khổ hai tiếng nói: "Không ngờ tới gặp lại ngài là ở dưới cảnh tượng như vậy."

_________________________________________

Chỉ up truyện trên W-a-t-t-p-a-d, W - A - T - T - P - A - D :)))))

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com