ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 138

TieuVy_Vy

02/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 138

Đêm đó, cái gì Cố Nguyên Bạch cũng chưa làm thành, bởi vì y phát sốt.

Ngự y nói sau nửa tháng y có thể làm chuyện phòng the, Tiết Viễn vì không muốn để y bị thương nên càng thêm thật cẩn thận. Nhưng thân thể Thánh Thượng vẫn không chịu đựng nổi vui thích đến trong xương cốt, Cố Nguyên Bạch bị bắt dùng thuốc, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Tiết Viễn vì trấn an y liền lộ ra phần lưng bị y cào đến tràn đầy vết thương cho y xem.

Thánh Thượng không cảm kích, liếc mắt nhìn Tiết tướng quân trung thành và tận tâm một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba ngày sau, Cố Nguyên Bạch mới từ trên giường đứng dậy. Y bị Điền Phúc Sinh âm thầm khuyên bảo rất nhiều lần, "Thánh Thượng, vạn lần không thể không màng đến thân thể như vậy, lần này cũng thật sự quá mức tổn thương thân thể rồi."

Lão thái giám không chỉ như vậy, còn cố ý làm trò chèn ép đối phó Tiết Viễn, trong ngữ khí mang rất nhiều oán trách. Cố Nguyên Bạch không nhịn được, nằm ở trên bàn công văn cười đến sống lưng khẽ run.

Tiết Viễn đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lẽo như đao đảo qua Điền Phúc Sinh, trong tay nhẹ nhàng vuốt lưng Thánh Thượng.

Lại qua mấy ngày, Cố Nguyên Bạch nhận được thư của hoàng đế Tây Hạ.

Hoàng đế Tây Hạ hiện giờ chính là Nhị hoàng tử Tây Hạ đời trước, cái tên hoàng tử nhút nhát bị Cố Nguyên Bạch đánh gãy một chân.

Miệng lưỡi Lý Ngang Dịch bên trong phong thư bất đắc dĩ, "Lá thư ngài viết cho phụ hoàng ta thực sự là làm ta trong đoạn thời gian kia nửa bước gian nan."

Hắn đương nhiên không nói trực tiếp như thế, chẳng qua chi tiết bên trong đó là hàm nghĩa như vậy. Sau khi xem xong phong thư, biểu tình Cố Nguyên Bạch chậm rãi biến đổi, từ trong đó nhìn ra Nhị hoàng tử Tây Hạ thử rất nhiều.

Lý Ngang Dịch đã biết được Phù Tang hải chiến cùng Đại Hằng, hắn tính toán ra tay sao?

Cố Nguyên Bạch trầm tư một đêm, khi ngủ cũng nghĩ đến chuyện Nhị hoàng tử. Tiết Viễn bò lên giường cũng bị một chân y đạp xuống, "Hiện tại trẫm không có tâm tình."

Tiết Viễn vẫn bò lên, ôm y vào trong ngực, bị đạp đánh vài cái, một mực nhận hết tất cả, "Thánh Thượng nói với thần đi, ai chọc ngươi không có tâm tình? Thần liền đi chém hắn."

"Vậy nhiều," Cố Nguyên Bạch chỉ vào hắn, "Ngươi coi như thuộc hàng đầu tiên."

Tiết Viễn cầm ngón tay y, văn nhã cười, "Thánh Thượng, thần cam tâm tình nguyện bị Thánh Thượng trừng trị."

"Thần quỳ, bảo đảm bất động," Tiết Viễn nóng lòng muốn thử, nghĩ tới trên xe ngựa ngày ấy, "Thánh Thượng, trên đùi thần hữu lực, ngài có thể trực tiếp đứng ở trên đùi thần, đỡ bả vai thần."

Cố Nguyên Bạch không dao động, từ từ nói: "Tiết Cửu Dao, ngươi nói thêm vài câu nữa?"

Tiết Viễn câm miệng.

Yên tĩnh một lát sau, ngược lại là Cố Nguyên Bạch mở miệng trước, "Ta suy nghĩ đến hoàng đế Tây Hạ."

Tiết Viễn cười nhạo một tiếng, "Ta nhớ rõ, là tên Nhị hoàng tử bị ta đánh gãy chân."

"Đúng," Cố Nguyên Bạch hoãn thanh nói, "Không lâu sau chỗ giao tiếp giữ Tây Bắc cùng Tây Hạ nhất định sẽ phát sinh chiến tranh, khi đó ta tính toán ngự giá thân chinh."

Tiết Viễn mãnh liệt ôm chặt cánh tay Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch mím môi, nghiêng đầu mặt đối mặt mà nhìn hắn, nói ra nguyên do vì sao y định ngự giá thân chinh cùng Tiết Viễn, "Hiện giờ trong nước an ổn, vùng duyên hải đầy đất thắng lợi chung quy vẫn cách đất liền xa xôi, thời điểm ta tiến hành việc phản hủ đã từng nghĩ tới dùng một trận thắng lợi tuyên dương uy thế, quan viên địa phương cách hoàng đế xa, uy nghiêm hoàng đế đối với bọn họ mà nói đã suy yếu rất nhiều. Ta đã từng nói chuyện này với ngươi, khi đó ngươi nói với ta, uy nghi chủ tướng càng lớn, sĩ tốt mới có thể tin phục, mới có thể nghe lời."

Tiết Viễn hít sâu một hơi, gật đầu, "Đúng vậy."

"Cho nên trẫm nhất định phải có một trận tất thắng để có thể uy hiếp địa phương, chấn động Tây Bắc. Chuyện thắng lợi ở Bắc Cương m không thể, chiếm trước thiên cơ thắng lợi không đạt được mức độ kinh sợ ta muốn," Cố Nguyên Bạch sạch sẽ lưu loát nói, "Một trận chiến thắng lợi này với Tây Hạ, ta nắm chắc, một khi đã như vậy, liền càng không thể buông tha cơ hội ngự giá thân chinh này."

"Huống chi," Cố Nguyên Bạch dừng một chút, đè thấp thanh âm nói, "Sau trận chiến Tây Hạ, ta cũng đã tính toán thực hiện cải cách học phái. Chỉ có ngự giá thân chinh trở về, những người đó mới có thể khiếp đảm dưới uy nghiêm thắng lợi của ta, sẽ sợ hãi mà không ngừng tránh lui ta."

"Tới lúc đó, cải cách học phái liền có thể nhân cơ hội lúc này mà thành."

Trong lòng Cố Nguyên Bạch cũng đã đưa ra từng bước kế hoạch, nếu như thân thể không có biện pháp chẩn trị, vậy tự nhiên y sẽ không lựa chọn ngự giá thân chinh, đường xá xa xôi y cũng không nhất định có thể chịu nổi. Nhưng hiện tại hết thảy đều đã khác, thân thể có biện pháp sống càng tốt càng lâu, dã tâm Cố Nguyên Bạch cũng theo thân thể mà bắt đầu thiêu đốt, khi y nói những lời này, bên trong đôi mắt dường như cũng mang theo ánh sáng.

Mê người, loá mắt, làm tim người bang bang mà nhảy.

Tiết Viễn đột nhiên cúi đầu, nâng mặt Cố Nguyên Bạch mà nhìn vào đôi mắt của y.

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, lời nói đột nhiên im bặt, trong mắt nghi hoặc, nhìn thấy gương mặt của mình qua ảnh ngược trong mắt Tiết Viễn.

"Thánh Thượng," Tiết Viễn nói giọng trầm thấp, "Đã nói rồi, mặc kệ ngài đi chỗ nào đều phải đưa thần theo."

Khóe miệng Cố Nguyên Bạch không khỏi cong lên, y sờ sờ hầu kết Tiết Viễn, mang thoe ý cười nói: "Ngươi ngoan. Nếu như nghe lời, trẫm liền mang ngươi theo."

"......" Tiết Viễn thở dài, "Thánh Thượng, thần làm như nào đều sẽ nghe lời, lúc ấy nếu như tiếp tục nghe lời, thần cũng muốn chết."

Cố Nguyên Bạch môi mở ra, còn chưa nói chuyện, Tiết Viễn liền thành khẩn hỏi: "Thật sự không thoải mái, không thích?"

"Thích," Cố Nguyên Bạch cũng thành thành thật thật mà nói lời thật, "Chỉ là ngươi quá mức giày vò người, tay cũng quá mức thô."

"Thao," Tiết Viễn thấp giọng mắng một câu, lập tức nói, "Thánh Thượng đừng nói nữa, thần muốn súc sinh."

Cố Nguyên Bạch: "......"

Hai người náo loạn trong chốc lát, cố ý vui đùa. Rồi sau đó ôm nhau mà ngủ, thời điểm nửa đêm Tiết Viễn đột nhiên bừng tỉnh, hắn mồm to mà hít thở không khí, cái trán chống lên trán Cố Nguyên Bạch, cảm nhận được hơi thở của y, qua một lúc lâu, cảm giác hít thở không thông ở trong mộng vẫn còn tồn lưu với trong lòng.

Hắn lại mơ thấy một cơn ác mộng giống nhau như đúc.

Giữa lúc Cố Nguyên Bạch nửa tỉnh nửa mộng, giống như phát giác được hắn kinh hoảng, theo bản năng vươn tay ôm sát đầu Tiết Viễn, "Gia ở chỗ này, không sợ."

Tiết Viễn bị ấn chôn ở trong ngực y, đôi mắt trừng lớn, ngốc trong chốc lát hoàn hồn, nhịn không được cười.

Cảnh tượng sơn băng địa liệt (*), bùn đất tung bay đáng sợ bên trong mộng chậm rãi tan đi.

[(*) Sơn băng địa liệt (山崩地裂): núi lở đất nứt]

*

Mười mấy ngày sau, Thủy sư Tây Bắc đã từ vùng duyên hải trở về phía Tây Bắc. Trước đó đã gửi tin tới báo cáo binh sĩ của Tây Hạ đã tập trung lại, lo sợ muốn từ phía sau tiến công đến Đại Hằng.

Trong lúc Cố Nguyên Bạch thượng triều, thản nhiên nói rõ y muốn ngự giá thân chinh.

Triều đình ồ lên.

Liên tục từng đại thần đứng ra ngăn cản, hai mắt đẫm lệ mà quỳ xuống đất khẩn cầu. Sau khi hạ triều càng liên tiếp không ngừng mà một đám tốp năm tốp ba đi đến trước Tuyên Chính Điện khuyên nhủ.

Nhưng ý Thánh Thượng đã quyết, y không thể nào lấy chuyện cải cách học phái ra để thuyết phục mọi người nên liền liệt kê ra những lý do khác. Hiện giờ đã là Cảnh Bình năm thứ mười, sắp đến Cảnh Bình năm thứ mười một, hai đời hoàng đế Đại Hằng chưa từng suất binh thân chinh qua, uy nghi đế vương dần dần bị bỏ qua, cơ hội như vậy ở trong mắt Cố Nguyên Bạch chính là khó mà có được, y không có khả năng bỏ lỡ.

Người có thể thuyết phục đều bị Thánh Thượng thuyết phục, người không thể thuyết phục cũng không cần miễn cưỡng thuyết phục. Trong triều đình có một nửa đều là trung thành với chế độ bảo hoàng (*), bọn họ nguyện ý lui một bước, nhưng vẫn cứ lo lắng cho an nguy Thánh Thượng.

[(*)Chủ nghĩa bảo hoàng (Hán-Việt: 保皇主義) là một trào lưu chính trị - xã hội ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia, một lòng trung thành với vua.]

Cố Nguyên Bạch không phải không nghe vào lời kiến nghị của thần tử, nhóm thần tử sầu lo y xảy ra chuyện, mặc dù Cố Nguyên Bạch có đủ tin tưởng nhưng cũng muốn lưu lại một cái bảo đảm cho nhóm thần tử an tâm.

Qua hai ngày, y từ trong phủ tông thân chọn ra năm đứa trẻ vào cung.

Phủ tông thân đã loáng thoáng nhận ra cái gì, bởi vậy rất là kích động, lặp lại dặn dò hài tử phải lấy Thánh Thượng vi tôn, tôn trọng Thánh Thượng như cha mẹ thân cận, phải hiểu chuyện phải có lễ, vạn lần không thể bày ra tính tình tiểu hài tử.

Năm đứa nhỏ bị giáo huấn đến nỗi trong lòng khiếp sợ, một đường tiến cung gặp mặt Cố Nguyên Bạch, đến đầu cũng không dám nâng, sợ bản thân trở thành đứa không nghe lời.

Nhưng Thánh Thượng lại là vẻ mặt ôn hoà, không chỉ là đưa bọn họ đi dạo một vòng trong Ngự Hoa Viên, còn giữ bọn họ dùng bữa tối, thức ăn trong bữa tối đều là món thích hợp cho trẻ nhỏ.

Năm đứa nhỏ dần dần thả lỏng, khi nói chuyện với Thánh Thượng cũng lộ ra chút bản tính hoạt bát. Đợi khi bọn họ nên ra cung trở về, Thánh Thượng lại thưởng cho bọn họ rất nhiều thứ, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.

Bọn nhỏ ôm những thứ được ban thưởng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà nắm tay cung nhân rời đi, từ đáy lòng lộ ra thần sắc vui mừng.

Cung nhân thu dọn chén đũa, Điền Phúc Sinh rót cho Thánh Thượng một ly trà, "Thánh Thượng cảm thấy mấy vị tiểu công tử này như thế nào?"

Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu, thở dài.

Ngày thứ hai, lại là năm đứa nhỏ khác từ trong phủ tông thân đưa vào cung. Lần này Cố Nguyên Bạch sớm đã chờ ở bên trong đình hóng gió Ngự Hoa Viên, bốn phía đình hóng gió bị vây quanh, chậu than bốc cháy, ấm áp như lúc đầu xuân.

Khi mấy đứa trẻ nhỏ tới ngoài đình hóng gió, Cố Nguyên Bạch từ trong tay Tiết Viễn rút tay ra, ăn luôn cánh hoa dính nhớp trong miệng, "Một ngày nửa túi, không thể nhiều hơn."

Tiết Viễn quý trọng đếm cánh hoa, buồn rầu, "Thánh Thượng, ở nơi này của thần chỉ còn dư lại ba túi nửa cánh hoa khô."

Cố Nguyên Bạch cả kinh, "Trẫm phơi cho ngươi trăm ngàn cây hoa quý!"

Tiết Viễn chậc một tiếng, "Ít."

Thanh âm bên ngoài càng gần, Cố Nguyên Bạch để Tiết Viễn đi ra ngoài. Tiết Viễn nhấc lên vải bông dày nặng, sau khi đi ra ngoài liền đối diện với ánh mắt của một đứa nhỏ. Mày kiếm hắn vừa nhíu lại, cảm thấy đứa nhỏ này có vài phần quen thuộc, đứa nhỏ nhìn thấy Tiết Viễn đang nhìn nó, quy quy củ củ mà hành lễ.

Kỳ quái, tất cả đứa nhỏ trong phủ tông thân đều là hoàng tộc, hẳn là chỉ hành lễ đối với thần tử mang chức vị hầu tước hoặc là người có bối phận cùng chức vị cao thấp bên trong hoàng tộc. Tiết Viễn vừa không phải là hoàng tộc, cũng không có nhậm tước vị, hắn nhướng mày, tiến lên một bước từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ này, "Ngươi nhận ra ta?"

"Ngày tướng quân khải hoàn hồi triều ấy, ta vừa lúc nhìn thấy," đứa nhỏ này không nhanh không chậm, chậm rì rì mà nói chuyện, "Tướng quân anh dũng phi phàm, chọc người nhìn ngắm không thôi."

Ngoài miệng hắn nói chuyện, biểu tình lại rất bình tĩnh, nhìn vào cũng chỉ năm sáu tuổi tuổi mà đã có thể mặt không đỏ tim không đập nói lời nịnh hót, thực sự là một nhân tài.

Mà trên người đứa nhỏ này ẩn ẩn nhìn ra vài phần bóng dáng noi theo Thánh Thượng, Tiết Viễn cong môi, cố ý nói: "Thánh Thượng cũng từng nói như vậy với ta."

Tiểu hài tử đột ngột ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc, nó thật cẩn thận lại không áp được kích động, "Thánh Thượng cũng khen tướng quân giống như ta sao?"

"Thánh Thượng cũng khen ta anh dũng phi phàm," Tiết Viễn ý vị thâm trường nói, "Muốn ta không cần chậm rãi, tiếp tục lên đỉnh."

Đứa nhỏ nghe không hiểu lời nói thô tục của Tiết tướng quân, hắn chỉ vì bản thân nói lời giống với Thánh Thượng mà cảm thấy vui vẻ nhảy nhót, ngây ngốc nở nụ cười, ngay sau đó nghiêm mặt, lại chậm rì rì nói: "Tiết tướng quân, đúng là như thế, ngươi nhất định phải tiếp tục lên đỉnh."

Đứa nhỏ này thật đúng là kính nể cùng cực kỳ thích Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn thấy đương nhiên, Cố Nguyên Bạch tốt như vậy, một đứa bé nho nhỏ tôn sùng kính yêu y là tự nhiên. Những như vậy còn chưa đủ, người trong thiên hạ hẳn là nên tôn sùng kính yêu Cố Nguyên Bạch như thế.

Nhưng Cố Nguyên Bạch chỉ có thể là của hắn.

Vốn dĩ cho rằng thân cận một lần liền có thể tạm thời ngừng thèm muốn cùng khát cầu một thời gian, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản, Tiết Viễn càng ngày càng mê muội Cố Nguyên Bạch, mê đến liếc mắt một cái là có thể ném hồn. Ngón tay Cố Nguyên Bạch ngoắc ngoắc, tim Tiết Viễn liền đập như trống dồn. Như vậy nơi nào tốt hơn so với trước đó? Rõ ràng so dĩ vãng còn muốn quá mức.

Lòng muông dạ thú bị che giấu, Tiết Viễn tránh đường ra để mấy đứa nhỏ từ phủ tông thân này vào đình hóng gió.

*

Năm đứa nhỏ vừa tiến đến, Thánh Thượng buông quyển sách trên tay xuống, hơi hơi mỉm cười với bọn họ, "Có lạnh khong?"

Mấy đứa nhỏ đều nghẹn đến đỏ mặt, câu nệ mà lắc lắc đầu. Cố Nguyên Bạch để cho bọn họ tiến lên đây, vài người đều đã gặp qua Thánh Thượng, khi có một đứa nhỏ trong đó kêu một tiếng "Hoàng thúc", Cố Nguyên Bạch chợt ngẩn ra, "Có phải trẫm đã gặp người nới đâu rồi hay không?"

Đứa nhỏ nghiêm trang hành lễ với Cố Nguyên Bạch, vành tai cũng đã đỏ, "Hoàng thúc, chất nhi từng gặp qua ngài ở trong hành cung tránh nóng."

Cố Nguyên Bạch nhớ lại.

Khi đó y được Tiết Viễn đỡ tới trước phòng ngủ Uyển thái phi, bên trong một đống đứa nhỏ phủ tông thân có một người bởi vì kinh hỉ mà kêu một tiếng, "Hoàng thúc tới!"

Đó là đứa nhỏ này.

Cố Nguyên Bạch nhớ tới Uyển thái phi, ép xuống phiền muộn, ý cười càng ôn hòa vài phần, y sờ sờ đầu đứa nhỏ này, "Ngươi tên là gì?"

Đứa nhỏ cật lực muốn bày ra bộ dạng bình tĩnh, "Hoàng thúc, chất nhi tên là Cố Nhiên."

"Cố Nhiên," Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, cười nói, "Tên hay."

_________________________________________

Tiết Viễn: Thánh Thượng Thánh Thượng, ngươi mau nhìn lưng ta, đẹp không an tâm không xinh đẹp không!!!

Nguyên Bạch:......

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info