ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

30/11/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 136

Nửa canh giờ sau, xe ngựa Hoàng Thượng ngừng trước cửa Tiết phủ.

Thánh Thượng từ trên xe ngựa bước xuống, sắc mặt có chút đông lạnh. Y đứng nhận hành lễ từ Tiết tướng quân xong mới nâng lên khóe môi, hỏi: "Tiết khanh, hôm nay trẫm làm phiền."

Tiết lão tướng quân thụ sủng nhược kinh, "Thánh Thượng giá lâm chính là vinh hạnh của thần, thần cảm thấy vui sướng."

Cố Nguyên Bạch cười cười, lướt qua hắn đi đến bên trong Tiết phủ. Tiết tướng quân vội vàng đuổi kịp, đám người mênh mông cuồn cuộn luống cuống tay chân, Cố Nguyên Bạch bước nhanh như bay, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ, "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao tại sao lại không ra gặp trẫm?"

Sắc mặt Tiết tướng quân cứng đờ, ấp a ấp úng: "Này, hắn......"

Bước chân Cố Nguyên Bạch đột ngột dừng lại.

Tiết lão tướng quân cũng nhanh chóng dừng lại, Thánh Thượng từ trước người xoay đầu qua, sườn mặt ở trong ánh nắng không thấy rõ biểu tình, khuôn mặt bị bóng râm che lấp, mái tóc tung bay, Tiết lão tướng quân cảm thấy ánh mắt Thánh Thượng nặng nề đặt ở trên người hắn, ép tới trong lòng hắn nửa vời.

Một lát, khóe môi Thánh Thượng cong lên, ôn nhu nói: "Khi Tiết khanh ngươi ở Bắc Cương, Tiết Cửu Dao liền ở kinh thành bảo vệ toàn bộ Tiết phủ. Mấy tháng trước Uyển thái phi mất đi, thân thể trẫm không tốt cũng đều là hắn tự xin ở điện tiền hầu hạ, mọi chuyện tự tay làm lấy. Hắn đường đường mang chức vị tướng quân, mấy tháng như một ngày cần cù thật thà, không cao ngạo không nóng nảy, đúng là khó có được."

Tiết tướng quân đương nhiên nói: "Thánh Thượng tán thưởng, khuyển tử làm những việc này cũng đúng là nên làm."

"Đúng là nên làm?" Cố Nguyên Bạch còn đang cười, chỉ là ý cười lạnh chút, "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao làm việc hợp tâm ý trẫm, là hạt giống tốt hành quân đánh giặc, có tài tướng soái. Hắn ở điện tiền làm việc nhỏ như vậy, Tiết khanh không cảm thấy trẫm ủy khuất hắn?"

Tiết tướng quân nơi nào sẽ nghĩ như vậy? Hắn vội vàng lắc đầu, "Nếu có thể hầu hạ ở trước mặt Thánh Thượng chính là phúc phận khuyển tử, nếu như hắn làm sai quy củ gì, Thánh Thượng trực tiếp trừng phạt là được, không cần niệm tình lão thần."

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn Tiết lão tướng quân thật sâu một cái, xoay người tiếp tục đi đến phía trước, "Tiết khanh, ngươi nói như vậy trẫm cũng an tâm rồi. Trẫm ăn ngay nói thật, Tiết Cửu Dao dùng rất là thuận tâm ý trẫm, một khi đã như vậy, hắn đã hai ngày liền không quay trở lại tiền điện rồi đi."

Tiết lão tướng quân cứng lại, "Thánh Thượng, này ——"

Cố Nguyên Bạch dường như không nghe thấy, lại hỏi một lần: "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao đâu."

"Để hắn tới gặp giá," Thánh Thượng dường như biết cái gì, đôi mắt ngăm đen, dừng ở trên người Tiết lão tướng quân, ý cười chậm rãi, "Nếu như không thể kiến giá, Tiết khanh, ngươi phải nói rõ nguyên do không thể gặp với trẫm."

Tiết Viễn còn đang bị nhốt ở bên trong từ đường, Tiết lão tướng quân đưa Thánh Thượng tới cửa sổ từ đường, vừa nhìn vào bên trong liền có thể thấy bên trong bóng tối có một thân ảnh mơ hồ nặng nề quỳ xuống đất.

Mũi Cố Nguyên Bạch nhanh nhạy, cửa sổ mở ra một khắc, y liền ngửi được mùi máu tươi.

Cười lạnh.

A.

Tiết Cửu Dao bị người đánh.

Người Cố Nguyên Bạch muốn ngủ, nửa tháng sau lên giường kia liền cứ như vậy bị Tiết Bình lão tướng quân vận dụng gia pháp, còn thấy máu.

"Tiết tướng quân," ngữ khí Cố Nguyên Bạch thay đổi, y nhìn thân ảnh trong bóng đêm kia, thấp giọng nói, "Tiết Cửu Dao đã làm chuyện gì, có thể khiến cho ngươi lửa giận ngập trời như thế?"

Trên mặt Tiết tướng quân hiện lên nan kham (*) , vốn dĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Tiết Viễn mà dâng lên đau lòng giây lát lại biến thành lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng, "Thánh Thượng, tiểu tử không tốt, hắn là trừng phạt đúng tội!"

[(*) Nan kham: khó chịu, không thể chịu đựng nổi]

"Trừng phạt đúng tội?" Bốn chữ ở trên đầu lưỡi Cố Nguyên Bạch nghiền ngẫm đảo quanh.

Điền Phúc Sinh nghe ngữ khí này của Thánh Thượng, da cả người đều đã căng thẳng, thật cẩn thận mà lui về phía sau một bước.

Nhưng Tiết lão tướng quân chung quy không phải nô bộc làm bạn lâu dài ở bên người Thánh Thượng, hắn không hề phát hiện gật gật đầu, ẩn chứa lửa giận nói: "Nếu như bây giờ hắn không thay đổi, một ngày không nhận sai, vậy một ngày đừng ra khỏi từ đường."

Cố Nguyên Bạch hạ giọng cười.

Tiếng cười đột ngột này, Tiết lão tướng quân không nhịn được ghé mắt.

"Tiết tướng quân," Thánh Thượng hoãn thanh, "Thiên hạ đều là của trẫm."

Đầu ngón tay nâng lên, nhẹ nhàng chỉ Tiết Viễn ở bên trong từ đường, Thánh Thượng đặt tay vào trong tay áo bình tĩnh nói, "Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, người là người của trẫm. Tiết Cửu Dao, tự nhiên cũng là của trẫm."

*

Thánh Thượng cười cười, quay đầu cười nhìn Tiết lão tướng quân, ánh mắt nhu hòa, "Tiết khanh, không được trẫm cho phép, sao ngươi có thể đánh hắn thành cái dạng này?"

Tiết lão tướng quân sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới vội vàng giải thích nói: "Thánh Thượng, chuyện thần làm là có nguyên nhân."

"Tiết khanh," Thánh Thượng nói lời thấm thía, "Cho dù có nguyên nhân như thế nào, ngươi cũng không nên xuống tay nặng như vậy."

"Thiên địa quân thân sư (*) ," Cố Nguyên Bạch quay đầu lại, từ cửa sổ nhìn vào từ đường, "Lần này niệm tình ngươi là phụ thân Tiết Cửu Dao, trẫm không muốn so đo. Nhưng Tiết tướng quân," thanh âm Thánh Thượng đột ngột trầm xuống, "Một cái tát, một sợi tóc, trước khi trẫm cho phép, ngươi không thể động vào hắn một chút. Đồ vật của trẫm, tốt xấu trẫm tự mình dạy dỗ, nếu như người khác chạm vào một ngón tay, trẫm sẽ không cao hứng, sẽ vô cùng tức giận."

[(*) Thiên, địa, quân, nhân, sư: theo thứ tự là trời, đất, vua, cha mẹ, người dạy dỗ (sư phụ, lão sư...)]

Y, "Nghe hiểu không?"

Cửa từ đường bị mở ra từ bên ngoài.

Trong miệng Tiết Viễn khát khô, trên môi bong da. Hắn nâng lên mí mắt đón ánh sáng nhìn lại, thầm nghĩ là người đưa cơm đưa nước tới sao?

Tiếng nước bên trong ấm trà vang lên, hương trà cùng mùi thức ăn nồng đậm xen lẫn làm một. Đôi mắt Tiết Viễn hơi hơi trợn to, nhìn Thánh Thượng đạp ánh sáng mà đến, áo choàng phần phật giơ lên, giây lát bị Thánh Thượng cài lên trên người hắn.

Một góc áo choàng màu đỏ chậm rãi rơi xuống, Cố Nguyên Bạch ngồi xổm trước người, "Choáng váng?"

Tiết Viễn: "Thánh Thượng......"

Cố Nguyên Bạch cong môi lên, trên dưới đánh giá Tiết Viễn.

Tiết Viễn vốn là thân cường thể tráng, hiện giờ ở bên trong từ đường nguyên một đêm, trên mặt cũng không nhìn ra cái gì. Bộ dạng hắn so với trong tưởng tượng của Cố Nguyên Bạch thì tốt hơn nhiều, Cố Nguyên Bạch an tâm, nhẹ nhẹ vỗ lòng bàn tay. Cung hầu đặt một cái bàn thấp ở trước mặt Tiết Viễn, trong hộp thức ăn có chứa nước ấm giữ ấm nên thức ăn vẫn tỏa ra hơi nóng, món ngon mỹ thực canh nóng được bày lên, ngự y tiến lên kiểm tra vết thương trên người Tiết Viễn.

Sau khi Tiết Viễn bị người đặt vào một đôi đũa ngọc mới hồi thần, hắn nhìn Thánh Thượng ngồi lên đệm mềm ở dưới đất, nhìn sau một lúc lâu, mới há mồm nói chuyện: "Tại sao Thánh Thượng lại tới?"

Cố Nguyên Bạch lời ít mà ý nhiều: "Ngươi dùng bữa trước đi."

Tiết Viễn muốn cười, tiếng cười tới yết hầu liền biến thành tiếng ho khan, ngự y phía sau vội vàng nói: "Tiết đại nhân chậm một chút, động tác cẩn thận một chút, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi, chớ làm miệng vết thương nứt ra."

"Ta đã biết," Tiết Viễn uống một ngụm trà áp xuống ho khan, đôi mắt không rời Cố Nguyên Bạch, vừa muốn cười, "Ăn, bây giờ ăn liền."

Đũa hắn từ bên trong thức ăn nóng hầm hập gắp một miếng thịt đặt vào trong chén Thánh Thượng, "Thánh Thượng cũng ăn."

Cố Nguyên Bạch cầm lấy đôi đũa, tùy ý ăn một miếng.

Thời điểm ngự y chữa thương cho Tiết Viễn, Tiết Viễn vẫn luôn tự mình gắp thức ăn cho Thánh Thượng, cuộc đời hắn thích ăn thịt nhất, thức ăn gắp cho Cố Nguyên Bạch cũng đều là thịt hắn yêu tha thiết. Những món thịt này được làm nhạt nhẽo, Cố Nguyên Bạch ăn đến ngấy, đang muốn nói Tiết Viễn đừng tiếp tục gắp thức ăn cho y, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Viễn đang nhai lá cải, ngây ngô cười mà nhìn y.

Cố Nguyên Bạch ngậm miệng lại, cúi đầu ăn thịt.

Chờ ăn uống no đủ, một ít miệng vết thương nhỏ đã được ngự y băng bó xong. Cung nhân ở trong từ đường sửa sang lại đệm chăn giường đệm, Tiết Viễn được đỡ ghé vào nệm chăn, ngự y cầm đao nhỏ cắt quần áo phía sau hắn, đi xử lý những nơi có vết thương nặng hơn.

Gậy gỗ đánh ra tầng tầng vết thương trải rộng, nhẹ chút chính là máu bầm dưới da, nặng chút chính là da tróc thịt bong. Cố Nguyên Bạch đứng ở bên cạnh nhìn, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Sau khi hai ngự y bận rộn xong, y mới khom lưng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng phải sống lưng Tiết Viễn.

Trên lưng Tiết Viễn căng thẳng.

Cố Nguyên Bạch chỉ cho rằng hắn đau, ngón tay vừa nhấc lên, áp lực nói: "Hắn đánh ngươi, ngươi không biết chạy?"

Tiết Viễn vùi đầu ở trên cánh tay, cơ bắp căng chặt, thanh âm hắn nặng nề, nghe vào dường như cũng giống thật sự đau, "Dù sao cũng phải để Tiết tướng quân xả giận."

Mặt Cố Nguyên Bạch vô biểu tình, "Thật sự là hiếu thuận."

"Không phải hiếu thuận," Tiết Viễn nghiêng đầu, cầm ngón tay Cố Nguyên Bạch, thấp giọng, "Thánh Thượng, cho tất cả người đi ra ngoài, thần nói với ngài lời trong lòng."

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn trong chốc lát, theo lời cho người đều đi ra ngoài.

Cửa từ đường đóng lại, trong phòng chỉ có ánh sáng cung hầu cố ý thắp lên. Tay Tiết Viễn bò về phía trước, ôm lấy tay Cố Nguyên Bạch kéo y lên đệm giường, ôm ở trong ngực chính mình.

Thật sâu than thở một tiếng, "Thánh Thượng, ngươi cũng biết vì sao Tiết tướng quân tức giận?"

Y phục trùng điệp của Cố Nguyên Bạch phủ lên cơ thể Tiết Viễn, y chú ý không đè nặng vết thương Tiết Viễn, không chút để ý nói: "Không biết."

Tiết Viễn ở bên tai y cười, cố ý đè thấp thanh âm, như là nói một bí mật to lớn, "Bởi vì ta nói với lão nhân ......"

Hắn dùng khí âm, "Lòng ta thích một nam tử, chỉ có thể cứng lên đối với một người là y, thấy y liền cả người khô nóng, những người khác đều không thể."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, lỗ tai bắt đầu nóng lên.

"Tiết tướng quân không tin, muốn người trong lòng ta sinh tôn nhi cho hắn," Tiết Viễn nhẹ nhàng sờ lên bụng Cố Nguyên Bạch, trêu đùa, "Ngài nói, người trong lòng ta có thể sinh ra một tôn nhi sao?"

Cố Nguyên Bạch hất đi tay hắn, lãnh khốc vô tình, "Cút đi."

[Từ "Cút" và từ "Lăn" trong tiếng Trung là đồng âm 滚 (Gǔn)]

"Lăn vào trong ngực Thánh Thượng đi," Tiết Viễn hôn hôn vành tai Thánh Thượng, "Tính tình người trong lòng thật sự lớn, nếu Tiết tướng quân đã nhắc tới, ta cảm thấy phải nói rõ ràng, miễn cho lúc sau không biết từ nơi nào vụt ra tới mấy bọn đạo chích, đầu óc mê man mà đụng vào người trong lòng ta."

Hàng mi đuôi mắt Cố Nguyên Bạch ẩn ẩn không ngờ, "Tiết Cửu Dao, ai tính tình lớn?"

Tiết Viễn buồn cười vài tiếng, "Ta, ta tính tình lớn."

Hắn cúi đầu, cánh môi khô ráo thô ráp di động trên sườn mặt Cố Nguyên Bạch, "Thần chọc giận Tiết tướng quân, Tiết phủ cũng có thể không cho thần ở, hiện tại ta chỉ có thể đi theo Thánh Thượng ngài, ngài đi chỗ nào ta liền đi theo đến chỗ đó."

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, khi ta tin chuyện ma quỷ này của ngươi?

"Tin cũng thế, không tin cũng thế," Tiết Viễn dường như nghe được lời nói trong lòng y, thấp giọng, "Không ngăn được ta sủng ngươi, ngươi muốn cái gì ta liền đi tìm cái đó. Ta đã nói thẳng với cha mẹ ta, bọn họ có nghe hay không là chuyện của bọn họ, so với việc này, ta càng muốn biết, Thánh Thượng, thần ôm ngài nằm thoải mái hay không?"

Vòng tay hắn siết chặt Cố Nguyên Bạch.

Mùi máu tươi trên chóp mũi càng đậm, Cố Nguyên Bạch ngẩng cổ hít thở không khí sạch sẽ, cổ thon dài mà trắng nõn căng thành một đường cong xinh đẹp.

Cái trán Tiết Viễn chống lên y, hai chân hữu lực đè nặng y, từng tiếng: "Cố Liễm, Cố Liễm......"

Quá dính người.

Hắn bắt đầu nóng lên.

Cố Nguyên Bạch chửi nhỏ một tiếng: "Buông ra."

Cánh tay Tiết Viễn tê rần, biểu tình chôn ở phía sau chợt dữ tợn, hai mắt đỏ tươi giống như ác quỷ đáng sợ.

Hắn tách năm ngón tay mình ra một chút, một chút một chút áp xuống dung nhan đáng sợ. Cố Nguyên Bạch đứng dậy, muốn đi ra ngoài gọi ngự y tới.

Khi y sắp đi đến bên cạnh cửa từ đường, đột nhiên nói: "Nửa tháng sau, vết thương có thể tốt không?"

Tiết Viễn ẩn ẩn có vệt máu nổi lên ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, "Có thể!"

"Trên lưng sẽ lưu lại sẹo sao?"

Tiết Viễn hít sâu một hơi, "Tuyệt đối sẽ không."

"Vậy đến lúc đó lại nói," Cố Nguyên Bạch thấp giọng khụ một chút, "Dưỡng thương cho tốt, nếu ngươi có thể khỏe, vậy thì ngủ, vừa lúc nhìn thử một cái là cảm giác gì."

"Nếu như ngươi không thể khỏe," Thánh Thượng quay đầu lại nhìn hắn, mày nhẹ cong lên, "Vậy đường đường là đại tướng quân Tiết Cửu Dao liền một mình nằm trên giường dưỡng thương đi."

Cố Nguyên Bạch không nhịn được cười lên một tiếng, "Miệng cọp gan thỏ, sợ là ngươi cũng không chịu nổi trẫm."

Sóng mắt y mỉm cười, giống làn như nước lướt qua Tiết Viễn trên mặt đất, cả người Tiết Viễn ở bên trong sóng mắt y trở nên tê dại. Xuất thần nhìn Thánh Thượng đẩy cửa từ đường, đi ra ngoài kêu ngự y tiến vào.

Chịu không nổi?

Hư (*)?

[(*) Theo nghĩa của từ hư (虚) thì mình nghĩ nó là hư trong "Hư trương thanh thế " có nghĩa là phô trương thanh thế hão.]

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com