ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 135

TieuVy_Vy

30/11/2021
Chương mình thích nhất nhất nhất ớ :>>
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 135

Sau lâm triều ngày kế, Chử Vệ liền thỉnh chỉ vào Tuyên Chính Điện.

Người hắn mặc quan bào, trong tay ôm một bức tranh được bọc trong cuốn vải bố. Đồng hành cùng hắn còn có một vị quan viên Ngự Sử Đài, quan viên này xưa nay si mê tác phẩm của Lý Thanh Vân, rất có hiểu biết. Hắn được Điền Phúc Sinh mời đến cùng để nhìn xem hai bức họa một trên một dưới này có phải đều là bút tích thực không, có thể hợp thành một thể không.

Hôm nay thời tiết mưa dầm, bức họa nhiễm chút hơi ẩm, trang giấy hơi hơi nhăn lại. Bức họa bên trong nhà kho kia của Hoàng Thượng đã đặt ở trên bàn công văn, ánh mắt quan viên Ngự Sử Đài sáng lên, kỹ lưỡng mà nhìn nửa bức họa phía trên.

Cố Nguyên Bạch cười, trêu ghẹo nói: "Ánh mắt này của Vạn khanh giống như sắp thiêu đốt bức họa Lý Thanh Vân."

Vạn đại nhân câu nệ cười, cùng Chử Vệ hành lễ. Sau khi đứng dậy, Chử Vệ liền lấy bức họa bọc vải trong ngực đưa cho thái giám.

Hai cuốn《 Ngàn dặm non sông đồ 》 trên dưới, rốt cuộc đặt cùng với nhau.

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn một cái, liền không khỏi bật cười: "Chử khanh, bức họa này của ngươi nhất định là giả."

Tuy rằng y không hiểu tranh, nhưng ít nhất y có thể thấy được trình độ mới cũ của bức họa, nếu như chỉ nhìn riêng thì không có gì, nhưng hai bức họa đặt cùng nhau, khác biệt mới cũ bỗng chốc liền rõ ràng.

Môi Chử Vệ khép mở, cuối cùng mím thẳng môi, rũ mắt nhìn bức họa trên bàn.

Nhìn bộ dáng có vài phần thất vọng.

Vạn đại nhân đột nhiên "A" một tiếng, cúi sát vào nhìn bức họa kia của Chử Vệ, "Thánh Thượng, chuyện này thật là kỳ quái, tuy là mới cũ khác biệt nhưng này ngòi bút vẽ lên bức họa dù hướng đi sông núi cũng là thói quen vẽ tranh của Lý Thanh Vân. Không bàn mới cũ, chỉ nhìn bức họa, dường như thật sự đúng là do Lý Thanh Vân vẽ lên."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, chóp mũi hơi nhíu, "Thật sự?"

Vạn đại nhân không dám nói chắc, "Thần nhìn kỹ lại."

Thời tiết mưa dầm vốn là không có ánh nắng, Vạn đại nhân càng nhìn càng thấy giống, trong lòng cũng càng cảm thấy cổ quái. Hắn đặt hai bức họa trên dưới ở cùng nhau, nhìn một cái,nơi tách ra không một khe hở nào, mỗi một chỗ đều giống như hợp lại trên cuốn giấy, vậy nếu đây không phải là một bức họa, người mô phỏng làm như thế nào mà vẽ được?

Chẳng lẽ chỉ bằng nửa bức họa dưới là có thể không chút sai lầm nào mà có thể ghép lại với nửa bức họa trên?

"Quá giống," Vạn đại nhân cảm thán, "Mặc dù thần biết đây là vẽ lại, cũng không dám nói có điểm nào khác nhau."

Khóe mắt Cố Nguyên Bạch cong lên, "Có ý tứ."

Y tiến lên, Vạn đại nhân thối lui. Thánh Thượng khom lưng cúi người, nhìn nửa bức họa Chử Vệ dâng lên.

Chử Vệ thì lại nhìn Thánh Thượng.

Tóc đen Cố Nguyên Bạch xõa dài trên sống lưng, mỗi lần y cử động một chút, vài sợi tóc kia liền như muốn rơi xuống.

Nếu như rũ xuống, sẽ quét lên bức họa của Chử Vệ sao?

Nếu như là quét lên, sợ là sẽ dính lên một góc mực đã bị nhiễm ướt hơi ẩm nước mưa.

Suy nghĩ của Chử Vệ vừa lướt qua, sợi tóc Thánh Thượng liền từ hai sườn chảy xuống, Chử Vệ theo bản năng mà bước nhanh lên, khi sợi tóc chưa chạm vào bức họa liền kịp thời tiếp được.

Ánh mắt Thánh Thượng dừng ở trên người hắn, Chử Vệ quân tử như ngọc, hắn trấn định cực kỳ nói: "Bức họa này không biết đã qua tay bao nhiêu người, vẫn chớ có đụng vào Thánh Thượng mới thỏa đáng."

Cố Nguyên Bạch cười cười, ngồi dậy, vỗ vỗ cánh tay Chử Vệ, "Chử khanh cẩn thận."

Tóc đen từ trong tay Chử Vệ cũng theo đó mà rời đi.

Chử Vệ thu hồi tay, ý cười rất nhỏ trong mắt dâng lên, "Không dám."

*

Bức họa này tuy rằng là giả, nhưng nội dung trong bức họa lại như là thật. Cố Nguyên Bạch bị gợi lên chút hứng thú, y để Chử Vệ lưu lại bức họa, nếu như lần sau gặp lại người bức họa cho hắn, kịp thời tiến đến bẩm báo.

Mà sau đó không lâu, Tiết lão tướng quân quả nhiên hồi kinh.

Trước tiên hắn tiến cung thương nghị chính sự cùng Cố Nguyên Bạch, chuyện khai triển hợ chung biên quan đạt được thuận lợi, Trương thị đối với thương lộ vốn đã chuẩn bị hồi lâu, nghề cũ sinh sống của bọn họ chính là mua bán, bởi vậy khi làm chợ chung, muốn cái gì đều có thể có cái đó, to lớn đến gợi lên hứng thú cùng nhiệt tình của người du mục đối với chợ chung.

Biểu hiện nhiệt tình liền thể hiện ra, từng đàn từng đàn tuấn mã từ Bắc Cương đưa tới sung vào quân đội, một phần dê bò Bắc Cương đưa tới phương nam buôn bán, một phần đưa vào quân doanh tăng thêm thực ăn mặn cho binh lính.

Hơn nữa ngựa lúc trước Tây Hạ đưa tới, trong quân liền có thể lại xây dựng thêm đội một vạn kỵ binh, bên trong kỵ binh, trang bị cùng thủ pháp huấn luyện của trọng kỵ binh cũng đang không ngừng hoàn thiện, lương thực không thiếu, thịt cùng rau quả sung túc cũng có thể nuôi nấng ra thân thể đủ cường tráng hữu lực.

Nhiều dê bò như vậy vừa vào trong quân, tôn sùng cùng kính yêu của binh lính đối với Cố Nguyên Bạch có thể nói là nâng cao một bước. Bọn họ biết ngày tháng tốt xấu, sinh hoạt có thịt có gạo như vậy, trước kia bọn họ chưa tham gia quân ngũ thì chưa từng cảm nhận được.

Khắp thiên hạ, những ngày sau khi tham gia quân ngũ có thể càng tốt hơn so với trước khi tham gia quân ngũ cũng chỉ có Đại Hằng có thể làm được.

Quân đội quá trọng yếu, Cố Nguyên Bạch hỏi xong chuyện dê bò tuấn mã, lại hỏi thủ hộ biên quan, Tiết lão tướng quân cảm khái rất nhiều, nhịn không được nhiều lời một câu: "Khi thần mang binh đóng giữ tại Bắc Cương, binh lính Bắc Cương cơ thể gầy yếu, Bắc Cương bá tánh càng là trong lòng hoảng sợ, ngủ cũng ngủ không an ổn. Nhưng lần này khi thần hồi kinh," hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười, "Bá tánh từ trong đường hẻm đưa tiễn, nước mắt dài mười dặm, đồ vật các tướng sĩ đưa cho thần quá nhiều đến nỗi chúng ta cũng không mang hết."

"Còn có nhóm sĩ tốt Bắc Cương," Tiết tướng quân nhịn không được đôi mắt chua xót, "Năm trước tuyết lớn liên miên, phòng ốc Bắc Cương sụp xuống, binh lính suốt đêm đi cứu người trong tuyết. Tuyết lớn rơi xuống mấy chục ngày, đường cũng bị lấp kín, nhưng nhóm sĩ tốt Bắc Cương lại chưa từng để một người nào đông chết."

"Chúng ta uống canh vịt, mặc áo bông Thánh Thượng ngài cho, toàn bộ đều an an toàn toàn mà qua mùa đông."

Cố Nguyên Bạch nghe hắn nói đến trong lòng dâng lên ấm áp, y cười cười, lại bỗng nhiên thiệt tình thực lòng nói: "Đây chính là cảnh tượng trẫm muốn nhìn thấy nhất trong cuộc đời."

"An đến nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian," Thánh Thượng thấp giọng, "Lớn đến hàn sĩ thiên hạ đều nở nụ cười."

Lời vừa nói xong, Tiết lão tướng quân tức khắc lệ rơi đầy mặt.

*

Mắt Tiết lão tướng quân một đường chứa nước mắt mà ra ngoài kinh thành, Thánh Thượng cố ý để Tiết Viễn hồi phủ cùng hắn. Tiết Viễn liếc mắt nhìn Tiết lão tướng quân một cái, đau đầu, "Tiết tướng quân, ngươi có thể đừng khóc không?"

Cổ tay áoTiết lão tướng quân đã bị nước mắt nhiễm ướt, "Thánh Thượng thật sự là tốt quá, Thánh Thượng thật tốt quá."

Trên mặt Tiết Viễn lộ ra ý cười, "Thánh Thượng đương nhiên tốt."

Tiết lão tướng quân một đường thẳng trở về phủ, kích động cùng cảm động bên trong lồng ngực mới dần dần bình tĩnh, hắn khóc lâu như vậy trước mặt nhi tử, nhất thời có chút xấu hổ, liền khụ khụ giọng nói, "Qua chút thời gian nữa ngươi liền hai mươi lăm, cũng sắp đến năm nhị lập (*), Tiết Viễn, chừng nào thì ngươi mới có thể cưới về một tức phụ cho lão tử ta?"

Tiết Viễn nghiêm túc suy tư một phen: "Khó."

"Nương ngươi cùng ta đều biết được ngươi đã có người trong lòng," Tiết tướng quân thở ngắn than dài, chỉ cho rằng là hắn không muốn nhiều lời, "Cha ngươi hai mươi tuổi đã có ngươi, lại sau hai năm sinh ra Lâm ca nhi. Hiện giờ ta đã qua tuổi bất hoặc, đến một tôn nhi bế lên cũng không có."

[(*) (**) Đây chính là lời dạy của Khổng Tử: Tam thập nhi lập, Tứ thập bất hoặc, Ngũ thập tri thiên mệnh — Đàn ông tuổi 30 thì làm nên sự nghiệp, tuổi 40 thì thông tỏ sự đời, trên tuổi 50 thì hiểu được cả mệnh trời.]

Tiết Viễn lười nhác nói: "Đơn giản. Ngày mai ta liền tìm mấy cô nương nguyện ý sinh hài tử cho Tiết nhị, nhốt các nàng ở cùng với Tiết nhị. Khi nào hoài thai thì khi đó lại thả ra khỏi phòng."

"Ngươi cũng đã có người trong lòng, người trong lòng ngươi tại sao lại không sinh tôn nhi cho lão tử?" sắc mặt Tiết lão tướng quân nghiêm nghị, rất rất bất mãn, "Chẳng lẽ cái tên nhãi ranh vô dụng nhà ngươi đến bây giờ còn chưa làm người ta đồng ý gả cho ngươi?"

"Sinh không ra," Tiết Viễn ăn ngay nói thật, "Cũng xác thật còn chưa từng đồng ý gả cho ta."

Khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không đồng ý gả cho hắn, Tiết phủ giống như cũng...... Không nuôi nổi Thánh Thượng.

Mặt Tiết lão tướng quân trầm xuống, "Nếu người ta đã không muốn gả cho ngươi, ngươi cũng đừng tiếp tục suy nghĩ cho ta! Hồi phủ ta liền nói nương ngươi thu xếp hôn sự cho ngươi."

Mặt Tiết Viễn không đổi sắc, "Tiết tướng quân, ta không cứng."

Tiết lão tướng quân hoàn toàn nén không được lửa giận, quát lớn nói: "Ngươi không cứng, chuyện ngươi ở Bắc Cương giặt sạch quần trong nửa tháng là như thế nào! Tiết Cửu Dao, bản lĩnh ngươi lớn, vì một nữ nhân không thích ngươi còn sinh không được hài tử, ngươi đến loại này lời này cũng có thể nói được!"

Một tiếng rống giận này làm nhóm nô bộc cung nghênh lão gia hồi phủ khiếp sợ.

Tiết phu nhân đi tới vừa lúc nghe được một câu này, sắc mặt nàng đột biến, sau khi đuổi hết bọn người hầu đi liền tiến lên, "Làm sao vậy?"

"Ngươi nhìn xem nhi tử ngoan của ngươi," Tiết lão tướng quân tức giận đến đôi tay run rẩy, "Hắn vì một nữ nhân, thế mà có thể nói ra lời hồ đồ như vậy!"

Tiết phu nhân ngẩn ra, ngay sau đó nhìn về phía Tiết Viễn.

Tiết Viễn nhếch miệng cười, "Lão phụ thân, ai nói với ngươi đó là nữ tử?"

Tiết lão tướng quân ngẩn ra.

Tiết Viễn giãn thân người, nghĩ trong chốc lát sẽ có nào là mấy thứ gia pháp, có thể bảo vệ lưng hay không, "Người trong lòng ta là một nam nhân, đương nhiên là không có cách nào sinh tôn nhi cho ngươi. Ta thấy Tiết nhị cũng không tồi, không phải ngươi muốn tôn nhi sao? Để Tiết nhị sinh hơn tám đứa mười đứa, có thể nuôi nổi."

Tiết tướng quân nặng nề mà nhìn hắn, áp lực nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Biểu tình lão tướng như vậy mới là chân chân chính chính mà dâng lên lửa giận.

Trong mắt Tiết phu nhân ngậm nước mắt, lo lắng mà nhìn nhi tử.

Lần trước thời điểm Tiết lão tướng quân phẫn nộ như vậy, chính là đánh Tiết nhị công tử đến chết khiếp.

Tiết Viễn chậc một tiếng.

Ngoài miệng hắn không nhanh không chậm nói: "Tiết tướng quân, ta nói một lần cuối cùng, ngươi phải nghe kỹ."

Đôi mắt vừa nhấc, "Ta thích một nam nhân, không phải y thì không thể. Trừ bỏ y ra, ai ta cũng không cứng nổi."

*

Ngày thứ hai, Tiết Viễn quả nhiên không tiến cung.

Trong lòng Cố Nguyên Bạch đã sớm dự đoán được, nhưng ngẫu nhiên thời điểm gọi người, vẫn theo bản năng mà hô: "Tiết Viễn."

Buổi trưa, Điền Phúc Sinh hầu hạ Thánh Thượng đi vào giấc ngủ, hắn muốn nói lại thôi hồi lâu, chung quy vẫn thấp giọng nói, "Thánh Thượng, buổi tối ngày hôm trước khi tiểu nhân tiễn ngự y đi, sau khi quay lại vừa lúc gặp gỡ Tiết đại nhân. Tiểu nhân ở chỗ ngoặt nghe được Tiết đại nhân đối thoại vài câu cùng các ngự y."

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại, hô hấp lâu dài, "Ừ?"

"Tiết đại nhân đang hỏi ngự y," Điền Phúc Sinh khó có thể mở miệng mà hạ giọng, "Khi nào ngài có thể làm chuyện phòng the."

Hắn vốn tưởng rằng Thánh Thượng sẽ nhíu mày, hoặc là dâng lên lửa giận, nhưng Thánh Thượng lại ngoài dự đoán mà cong cong môi, hỏi: "Ngự y nói như thế nào?"

Điền Phúc Sinh nghẹn lời, ngoan ngoãn nói: "Ngự y nói nửa tháng sau liền có thể làm chuyện phòng the."

"Nửa tháng à," Cố Nguyên Bạch hừ một tiếng cười, "Trẫm nhớ rõ."

Khuôn mặt Điền Phúc Sinh cổ quái, "Tiết đại nhân cũng nói như vậy."

Thánh Thượng tại sao lại tâm hữu linh tê (*) cùng Tiết đại nhân?

[(*) Tâm linh hữu tê (心有靈犀): tâm ý tương thông]

Cố Nguyên Bạch phụt cười lên tiếng.

Y mang theo tâm tình sung sướng như vậy đi vào giấc ngủ, chờ đến khi tỉnh lại, Điền Phúc Sinh lại nói với y, người ẩn nấp ở Tiết phủ tới báo, nói ban đêm hôm qua Tiết Viễn bị Tiết lão tướng quân dùng gia pháp, cũng mang theo vết thương bị nhốt ở trong từ đường suốt một đêm.

Điền Phúc Sinh vừa dứt lời, Cố Nguyên Bạch liền lạnh mặt xuống. Sắc mặt y khó coi, đáy mắt ám trầm, Điền Phúc Sinh nơm nớp lo sợ, "Thánh Thượng?"

"Chuẩn bị ngựa," sau một lúc lâu, Cố Nguyên Bạch lạnh lùng nói, "Đi Tiết phủ."

_________________________________________

Cố Nguyên Bạch: Đánh nam nhân của ta?

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info