ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 133

TieuVy_Vy

29/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 133

Nửa tháng sau, ra hiếu kỳ Cố Nguyên Bạch liền nhận được tin Thủy sư vùng duyên hải chiến thắng.

Lưỡng Chiết, Phúc Kiến, Quảng Nam Đông thắng, không chỉ thắng, lá gan bọn họ còn thật sự lớn, thế nhưng một đường đuổi theo quân Phù Tang tới một nơi dừng chân trên đảo Thủy sư bọn họ.

Cố Nguyên Bạch xem nhẹ chiến hạm cùng thực lực thuỷ quân Đại Hằng, Thủy sư ba phương đuổi theo không dứt, sau khi vây quanh quân Phù Tang chạy trốn liền chọn dùng hỏa công, hỏa thế liên miên, nhân lúc này cơ một lần chiếm lĩnh đảo quân trang này.

Cố Nguyên Bạch sai người mang theo Vương tiên sinh lại đây, cho người từng câu từng chữ nói tình huống vùng duyên hải cho hắn nghe. Vương tiên sinh nghe nghe, biểu tình bình tĩnh bị đánh nát, khóe mắt trở nên nứt vỡ, hết sức giãy giụa dây thừng trói buộc hắn, Cố Nguyên Bạch nâng trà ấm, xuất thần nhìn cảnh thu ngoài điện.

Đợi cho từng tiếng nức nở thống khổ của Vương tiên sinh dần dần thấp đi, hoàng đế Đại Hằng mới quay đầu nhìn lại hắn, khóe môi ôn nhuận cười, "Vương tiên sinh, Thủy sư triều ta muốn cảm ơn ngươi rất nhiều, còn may là có ngươi, Thủy sư mới có thể thu được nhiều giáp y, lương thực, dầu hỏa của Phù Tang như vậy."

Ánh nắng ngày thu ôn hòa, tay hoàng đế Đại Hằng nâng ly trà ở dưới mặt trời rực rỡ giống như trở nên trong suốt, đôi mắt màu nâu mỉm cười nhiễm ánh vàng.

Trong yết hầu Vương tiên sinh mùi tanh trầm trọng, hoàng đế có một túi da phúc hậu và vô hại như vậy, tâm lại tàn nhẫn như vậy.

Y nói cho chính mình đều là giả, Phù Tang đã chuẩn bị như thế sao có thể cứ thua như vậy?

Thiên quốc Đại Hằng, diện tích lãnh thổ mở mang như Trung Hoa, mặc dù là hấp tấp ứng chiến, cũng có tự tin như vậy sao?

Cố Nguyên Bạch cảm thấy không đủ, lại cười nói: "Phù Tang đã làm chuyện sai, triều ta đương nhiên muốn dạy bảo Phù Tang sửa lại sai lầm, trở về đường ngay. Nhưng một đường vất vả này, Phù Tang muốn được triều ta đến dạy bảo vậy phải gánh vác quân ta dọc theo đường quân nhu đến Phù Tang trước, lại bồi thường đủ cho Đại Hằng. Thiên triều thượng quốc ta đương nhiên không sợ vất vả đi nhiều một chuyến."

Lời này vừa ra, Điền Phúc Sinh cũng không khỏi sửng sốt sửng sốt.

Còn, còn có thể như vậy?

Cố Nguyên Bạch nói xong, không hề nhìn lấy Vương tiên sinh hận không thể giết y, "Dẫn đi đi."

Chiến tranh vùng duyên hải không thể làm cho các bá tánh xa ở ngoài kinh thành ngàn dặm đồng cảm như bản thân mình cũng bị, tin tức lần này cũng chưa từng đăng trên 《 Đại Hằng quốc báo 》. Thậm chí truyền lưu càng xa xăm vẫn là tin tức hoàng đế hôn mê đã lâu bị Vương tiên sinh truyền bá trong kinh thành lúc trước.

Ở giữa chín tháng, vì hoàn toàn đánh vỡ lời đồn, Cố Nguyên Bạch hiện thân ở trước mặt bá tánh, đi đến sân trước tế nguyệt.

Hoàng đế một thân y phục đế vương, lụa trắng trên cổ tay, khi khom người cong xuống eo lưng gầy yếu, chuỗi ngọc trên mũ miện như hạt mưa tương chạm vào, nhất cử nhất động đều có thể vẽ trong tranh.

Bá tánh xa xa nhìn Thánh Thượng, ngàn vạn cấm quân dựng thẳnh trường thương lên, sắc mặt nghiêm nghị trầm mặc.

Khi Thánh Thượng đi ra ngoài, bá tánh vây xem nhưng không thể kêu gọi trong đường hẻm, từ cao mà trông ngóng. Lúc Thánh Thượng châm hương, cánh tay nhẹ nâng, vén lên ống tay áo, tư thế nước chảy mây trôi nhìn liền cảm thấy cao cao tại thượng, không phải người bình thường có thể sánh vai.

Các bá tánh không nói nên lời dễ gì, chỉ cảm thấy Thánh Thượng không hổ chính là Thánh Thượng, làm cái gì cũng mang theo uy nghi.

Chử Vệ cùng đồng học cũng ở bên ngoài xem, tầng tầng lớp lớp cung nhân cùng thị vệ che đậy thân ảnh Thánh Thượng đến kín mít, chỉ ngẫu nhiên có vạt áo bào từ giữa chợt lóe qua.

Đồng học xem đã lâu chợt cảm thấy không đúng, vội vàng túm túm ống tay áo Chử Vệ, "Tử Hộ, ngươi cảm thấy mỹ nam tử ta nhìn thấy phía dưới Trạng Nguyên Lâu trước kia có vài phần giống Thánh Thượng hay không?"

Chử Vệ nhàn nhạt nói: "Đó chính là Thánh Thượng."

Cùng trường im lặng một lát, đột ngột đến nhảy lên, "Cái gì!"

Chử Vệ nhẹ nhàng nhíu mày, đồng học an tĩnh lại, đè thấp thanh âm nói: "Sao ngươi lại không nói với ta đó là Thánh Thượng!"

"Khi đó ngươi cũng không muốn vào triều làm quan, cũng không muốn có chút liên lụy với miếu đường," Chử Vệ lời ít mà ý nhiều, "Hà tất nhiều lời với ngươi?"

Đồng học nghẹn lời, không có lời nào để nói mà sờ sờ đầu, không ngừng lẩm bẩm: "Giỏi cho tên Chử Tử Hộ ngươi."

Chử Vệ còn đang nhìn Thánh Thượng.

Hôm nay thời tiết đẹp, cổn phục (*) dùng đó là y phục xuân thu, bên hông mang thắt lưng nhẹ nhàng, đúng là bởi vì cách khá xa, ngược lại có thể nhìn thấy cổ, thủ đoạn cùng thân mình gầy ốm của Thánh Thượng. Trong lòng Chử Vệ dâng lên vài phần lo lắng, lo lắng trước đó vài ngày Thánh Thượng hôn mê, lo lắng hiện giờ nhìn y giống như càng thêm hư nhược.

[(*)Cổn phục (袞服), là một loại phục sức dùng để tế tự trong văn hóa Đông Á đồng văn. Loại áo mũ này bắt nguồn bởi văn minh Trung Hoa, và lan truyền đến tận các nước xung quanh như Việt Nam, Triều Tiên và Nhật Bản. Trong văn hóa Đông Á, đây là trang phục cao quý nhất của một quân chủ, chỉ dùng khi tế trời, một số triều đại dùng trong đại điển đăng cơ.]

Uyển thái phi qua đời cũng không biết Thánh Thượng có thừa nhận được không.

Nhưng trừ bỏ lo lắng ...... Hầu kết Chử Vệ di động, hắn rũ xuống mắt, hàng mi dài che xuống bóng mắt.

Năm ngón tay thon dài hơi động, giống như muốn ôm gì đó.

"Chử Vệ!"

Đồng trường bỗng nhiên nói làm hắn bừng tỉnh, Chử Vệ đặt đôi tay sau người, sắc mặt không thay đổi mà nghiêng đầu, ngước mắt nói: "Gì?"

"Thánh Thượng phải đi," Đồng học nói, "Nơi này nhiều người, đợi lát nữa cũng muốn lấp kín đường đi, không bằng hiện tại đi trước?"

Bước chân Chử Vệ lại bất động như tùng, "Ngươi đi trước đi."

"Ta đi trước?" đồng học kinh ngạc,

Chử Vệ gật đầu, áo bào trắng bao bọc thân hình hắn càng hiện cao dài, "Ta đi gặp mặt Thánh Thượng."

*

Thánh Thượng ngồi lên long liễn, sáu con tuấn mã phía trước còn chưa động chân, người hầu liền chạy tới nói: "Thánh Thượng, Chử Vệ Chử đại nhân muốn tới bái kiến ngài."

Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, "Cho hắn đến đây đi."

Mày Tiết Viễn nhăn lại, biểu tình tự nhiên, "Thánh Thượng, chuỗi ngọc mũ miện trên đầu ngài bị cuốn lại với nhau."

Cố Nguyên Bạch động thủ khảy một chút, hạt châu ở dưới sự đụng chạm của y không ngừng vang lên, đầu ngón tay y lạnh băng mà lại trắng nõn, năm ngón tay vòng quanh dây mỏng, dây mỏng màu đen cùng hạt châu bạch ngọc trong suốt thượng triền miên không dứt trên ngón tay, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (*). Nếu hạt châu là một người, sợ là cũng bị đầu ngón tay y làm cho đỏ bừng mặt, "Nơi đó?"

[(*) Nguyên raw (藕斷絲連) vương vấn không dứt được]

Tiết Viễn nhất thời nhìn đến mê muội, nghe được hỏi chuyện mới hồi thần.Dư quang hắn liếc đến Chử đại nhân cách đó không xa đang đi đến nơi này, cười lạnh trên khóe môi chợt lóe qua. Tiết Viễn xoay người lên xe ngựa, uốn gối quỳ xuống sàn, thật cẩn thận mà chậm rãi cởi bỏ hai hàng hạt châu kết lại với nhau.

Một tay Cố Nguyên Bạch chống mặt sườn, hơi hơi cúi đầu để tiện cho động tác của hắn.

Chử Vệ đến gần, đập vào mắt đó là một màn như vậy. Đôi mắt hắn chợt căng thẳng, khóe môi ép ra một độ cong không vui, sau giây lát ngắn ngủi liền khôi phục nguyên dạng, thong dong tiến lên hành lễ, "Thần bái kiến Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch tùy ý gật gật đầu, âm thanh lười biếng: "Tiết Cửu Dao, ngươi còn chưa xong?"

"Thần rất nhanh sẽ xong." Tiết Viễn gỡ xong hạt châu mới buông tay, lại làm trò trước mặt Chử Vệ mà chỉnh lại y phục Cố Nguyên Bạch, xoay người nhảy xuống xe ngựa.

Chử Vệ mắt đen bình tĩnh, nhìn đến rõ ràng những chuyện hắn làm. Một lát sau, khóe môi Chử Vệ hơi hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười nhạt tới, "Thân thể Thánh Thượng trong thời gian này có an khang không?"

"Cũng không tệ lắm," Cố Nguyên Bạch cười cười, "Tiểu Tứ lang nhà ngươi thì sao rồi?"

Chử Vệ từ tốn nói, hắn tuy ít lời nhưng từng câu đều không có lệ, Cố Nguyên Bạch đợi hắn nói xong liền gật gật đầu, cho rằng Chử Vệ nói xong liền sẽ rời đi, nhưng Chử Vệ lại chần chờ một lát, "Thánh Thượng, trước đó vài ngày thần có được một bức tranh vẽ của Lý Thanh Vân, nhưng lại chỉ nửa bức dưới. Gia phụ từng nói, nửa bức trên ở trong phủ Hộ Bộ thượng thư. Sau khi thần đi tìm Hộ Bộ thượng thư, Thang đại nhân nói cho thần nửa bức họa kia vào Vạn Thọ Tiết năm trước đã dâng lên cho Thánh Thượng. Thần ngẫu nhiên tìm được nửa bức họa này cũng không biết là thật hay giả liền muốn mượn nửa bức họa trong cung để đánh giá."

Cố Nguyên Bạch dâng lên hứng thú, Lý Thanh Vân này là họa gia nổi danh tiền triều, được xem là đứng đầu tứ đại gia tiền triều, cuộc đời hắn rất ít đưa ra tranh vẽ, Cố Nguyên Bạch không hiểu được thưởng thức, nhưng y biết tên Lý Thanh Vân này liền đại biểu cho ánh vàng rực rỡ trắng bạc.

Y cẩn thận hồi tưởng một lát, Vạn Thọ Tiết, Hộ Bộ thượng thư xác thật dâng lên nửa bức tranh vẽ. Trong lòng Cố Nguyên Bạch có cảm giác, cười ngâm ngâm mà nhìn Chử Vệ, "Chử khanh, nửa bức họa trên là ở bên trong nhà kho của trẫm."

Chử Vệ bị y cười đến ra chút mồ hôi, "Bức hoạ trong tay Thánh Thượng tất nhiên là bút tích thật, trong tay thần lại không nhất định."

Cố Nguyên Bạch cố ý nói: "Nếu như là thật?"

"Vậy liền hiến cho Thánh Thượng," Trong giọng nói của Chử Vệ không nghe ra nửa phần không tha, "Hai bức họa hợp thành một thể, cũng có thể làm bạn một đời."

Khi hắn nói lời này, ngữ khí chậm rãi, thanh âm trong sáng như châu lạc mâm ngọc, thật sự là dễ nghe đến giống như nói lời âu yếm.

Sắc mặt Tiết Viễn lạnh lùng.

Cố Nguyên Bạch không nhịn được cười, hai năm trước Chử Vệ vẫn là ngạo cốt tranh tranh, hiện giờ lại đã biết tiến lùi, biết tới lấy lòngy, Cố Nguyên Bạch thản nhiên nhận lấy phần tâm ý này của thần tử, "Vậy trẫm sẽ chờ, ngày mai liền phái người đến phủ ngươi đưa bức họa."

Chử Vệ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thần tự mình đưa vào trong cung là được."

Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, năm ngón tay nhẹ gõ trên đầu gối, gật đầu nói: "Cũng tốt."

Chử Vệ hành lễ đang muốn cáo lui, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Viễn, "Tiết đại nhân hiện giờ hẳn là bắt đầu xem mắt với cô nương đi?"

Đôi mắt Tiết Viễn nhíu lại, "Cái gì."

"Gia mẫu nhắc mãi chuyện hôn sự với thần đã nhiều ngày," Chử Vệ thở dài một hơi, "Thần vừa hỏi mới biết, mấy tháng gần đây Tiết phu nhân vẫn luôn vội vàng thu xếp hôn sự cho Tiết đại nhân, thế nhưng chưa từng có nửa phần chậm trễ. Tiết phu nhân đến phủ ôn chuyện cùng gia mẫu nhiều lần, gia mẫu cũng bắt đầu sốt ruột rồi."

Tiết Viễn nâng lên khóe miệng, nhìn Chử Vệ, ánh mắt như là đang nhìn một người chết.

Ngươi muốn chết sao.

Chử Vệ xốc mí mắt, cũng kéo ta một nụ cười lạnh.

Môi mỏng của hắn hơi động, phun ra một câu cuối cùng: "Tiết đại nhân, ngươi thích dạng nữ tử gì? Không bằng nói thẳng ra, thần cũng có thể báo cho gia mẫu, để gia mẫu tới giúp Tiết phu nhân đang sốt ruột một tay."

Cố Nguyên Bạch có chút ngây người.

Nghe được những lời này của Chử Vệ, y mới hồi phục tinh thần, nhìn qua Tiết Viễn.

Đúng rồi.

Tiết Viễn sắp hai mươi lăm tuổi, tuổi tác như vậy, thân thể lại không phải suy yếu giống y, không có cách nào sinh con nối dõi, trong nhà tự nhiên muốn thúc giục hắn thành hôn.

Mặt mày nhăn lại, sát khí hiện lên.

Tiết Viễn thấy y tựa như chó thấy thịt đầu xương, hắn điên cuồng cường ép Cố Nguyên Bạch, khiến cho Cố Nguyên Bạch cảm thấy mặc dù là hai người ngủ chung, hắn cũng chỉ càng thêm tham lam cùng thèm khát. Người như vậy, còn có thể cứng lên với người khác ngoài Cố Nguyên Bạch?

Hôn lại sờ soạng, thời điểm y nói không đùa giỡn Tiết Viễn, Tiết Viễn lại cường ngạnh sấn tới, thời điểm y muốn ngủ với hắn, Tiết Viễn lại nói muốn thành hôn, như thế nào, vui đùa y chơi?

Thanh âm lạnh xuống, "Nếu như Chử khanh đã nói xong, vậy lui ra đi, trẫm mệt mỏi."

Chử Vệ chợt ngừng, cất tiếng lui ra.

Trong chớp mắt xoay người, ý cười chợt lóe qua.

Tuấn mã rốt cuộc cất bước, long liễn đi chậm hòa vào phố xá.

Xe ngựa được khảm vàng bạc ngọc khí, bên trong điêu khắc đồ án long phượng, trong giọng nói Thánh Thượng giống như trộn lẫn hồ băng tháng chạp, "Tiết Viễn, đi lên."

Xe ngựa đong đưa rung động một chút, một lát sau, Tiết Viễn quỳ gối trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Cửa sổ xe, cửa xe đóng chặt, bên trong long liễn tối tăm, dòng người chen chúc xô đẩy trên bên ngoài đường phố, tiếng bá tánh náo nhiệt ồn ào cho dù là long liễn cũng chưa từng ngăn trở nửa phần.

Cố Nguyên Bạch chân mang long ủng, chân mang vớ trắng dẫm lên trên người Tiết Viễn.

Y nhẹ nhàng theo xe ngựa xóc nảy cử động vài cái, mặt giấu ở trong bóng đêm bị bóng tối xẹt qua lại bị ánh sáng chiếu xuống, sắc môi đỏ, đôi mắt đen, ánh mắt như đao, kiên quyết cùng tàn nhẫn trộn lẫn.

Tiết Viễn kêu rên ra tiếng, đầu gối vững chắc mà dính trên mặt đất, chỗ kia đã đứng lên, nóng bỏng chống chân thánh thượng làm cho người ta sợ hãi.

Trừng phạt này quá mức tra tấn người.

Đầu hắn đổ đầy mồ hôi, bên trong hai mắt đã bị ép đến đỏ lên, tơ máu lộ ra dục vọng, xuyên qua từ bên trong sương mù cùng hơi ẩm thẳng tắp nhìn Thánh Thượng.

Ngữ khí Cố Nguyên Bạch chậm rãi, dưới chân cũng chậm rãi, "Tiết Cửu Dao, cưới vợ?"

Tiếng thở dốc của Tiết Cửu Dao càng ngày càng nặng, càng ngày càng nóng bỏng, tựa vui thích tựa thống khổ.

Xe ngựa đi qua chỗ ngoặt, tiếng hô của các bá tánh càng gần, cơ hồ như ở bên tai.

Thứ súc sinh này nảy lên, biểu thị trung tâm.

Cố Nguyên Bạch nhẹ à một tiếng, từ xe trên vách ngồi dậy, khom lưng ra khỏi bóng tối, mãnh liệt túm chặt cổ áo Tiết Viễn, Tiết Viễn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị túm ngã về phía trước, đôi tay kịp thời chống lên tường xe vách mới có thể không đè lên trên người Thánh Thượng.

Cổ áo bị siết chặt, "Trẫm hỏi ngươi."

Cố Nguyên Bạch ở bên tai hắn nhả khí như lan, mang theo ý cười trào phúng: "Nếu như một chân người khác dẫm ngươi, ngươi cũng như vậy......"

Y dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiết Viễn, cười nhạo, ngữ khi mang theo uy hiếp: "...... Lẳng lơ sao?"

(*) Note: vì kết cấu đặt câu bên Trung hơi ngược với người Việt nên câu cuối theo cách hoàn chỉnh sẽ là : "Nếu như một chân người khác dẫm ngươi, ngươi cũng lẳng lơ như vậy sao?"

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info