ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

27/11/2021

Gud night :>

Không biết sao cơ mà hai bạn trong truyện tranh cứ bị cute ý 😅
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 130

Tiết Viễn không nên lộ ra biểu tình như vậy.

Bất luận là tàn nhẫn hay là kiêu ngạo, văn nhã hay là lưu manh, Tiết Viễn cũng không nên có biểu tình như vậy.

Đáng thương, chua xót, như là sắp chết khiến cho hô hấp của người nhìn thấy cũng cứng lại, lời nói nặng cũng không nói nên lời.

Cố Nguyên Bạch nhắm hai mắt, trong lòng phiền muộn mà ngủ một giấc không an ổn.

Ngày thứ hai, y tiếp kiến tăng nhân đến từ chùa Kim Thiền Hà Bắc.

Tiết Viễn ở trong đó gặp được tăng nhân từng đi ngang qua phía trước sân Thánh Thượng ba lần mà không vào, tay hắn thoáng chỉ qua, Thánh Thượng liền ngước mắt nhìn lại, nhìn tăng nhân trẻ tuổi kia đến cả người cứng đờ, khẩn trương không dám nhúc nhích.

Thánh Thượng hơi hơi mỉm cười, "Chớ có câu nệ, tiến lên đây nói chuyện."

Tăng nhân trẻ tuổi nuốt nuốt nước miếng, tiến lên kêu một tiếng phật hiệu, hành lễ nói: "Tiểu tăng Tuệ Lễ, bái kiến Thánh Thượng."

"Không cần đa lễ," Cố Nguyên Bạch cười rất ôn hòa, khác hoàn toàn với bộ dạng hoàng đế uy nghiêm nói một không hai diệt Phật diệt thần bên trong cảm nhận của tăng nhân, "Nhìn ngươi tuổi không lớn, thế mà đã hơn hai mươi?"

Tăng nhân có nề nếp nói: "Tiểu tăng đã được hai mươi mốt."

Cố Nguyên Bạch cười vài tiếng, thuận miệng hỏi một câu, "Khi ngươi ở chùa Tịnh Trần, từng bồi hồi ở phía trước sân trẫm ba lần mà không đi vào, là nhận sai ai?"

"Tiểu tăng cũng là lúc này mới biết được vị khách hành hương là ngài," Tuệ Lễ do dự nói, "Còn mong Thánh Thượng chớ trách, tiểu tăng khi đó không có việc gì. Tiểu tăng thật cũng không phải nhận sai người, chỉ là...... Chỉ là tiểu tăng nghe được trong miệng vài vị nữ thí chủ nói ra một cái tên, cái tên kia dường như tương đồng với tên người nhà sư phụ ta lúc thiếu thời, tiểu tăng nhất thời dao động mới ở phía trước sân ngài ba lần không vào."

Cố Nguyên Bạch nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm trà ấm, "Trùng hợp. Là tên ai?"

"Khương Bát Giác," Tuệ Lễ thấp thỏm mà cười cười, "Họ của sư phụ ta trước khi chưa quy y đó là họ Khương, không bao lâu trước sư phụ còn có một vị huynh trưởng, huynh trưởng của sư phụ đã từng nói với hắn, nếu như sau này sinh được nữ nhi, vậy đứa nhỏ liền lấy tên Bát Giác, tự là Trà Nhi."

Tay bưng trà của Cố Nguyên Bạch bỗng chốc run lên, ngẩng đầu nhìn tới phía tăng nhân. Chỉ nghe một tiếng vang lớn "Phanh" ở một bên, ấm trà trong tay Điền Phúc Sinh đột nhiên rớt xuống, nước trà bắn đầy đất, mắt lão thái giám lộ ra kinh ngạc, môi khép mở, run rẩy không thôi.

*

Gần trưa Đông Linh Vệ cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung, sau khi ra kinh thành liền ra sức giơ roi, bùn ướt dưới vó ngựa tung lên, cấp tốc chạy đến Hà Bắc.

Đây là hy vọng cứu trị lớn nhất cho Thánh Thượng, tuyệt đối không thể xuất hiện bất luận một chút vấn đề gì. Bên trong hoàng cung, tăng nhân chùa Kim Thiền mờ mịt vô thố mà được Điền Phúc Sinh an trí ở trong cung, mọi người vây tụ bên cạnh Tuệ Lễ: "Tuệ Lễ, chuyện của sư phụ ngươi như thế nào vậy?"

"Vì sao Thánh Thượng lại ưu ái chúng ta như thế?"

các tăng nhân trẻ tuổi xấp xỉ một câu tiếp một câu, Tuệ Lễ gãi gãi đầu, thành thành thật thật mà lắc lắc đầu, "Ta cũng không biết."

Các tăng nhân Chùa Kim Thiền không biết, nhưng người biết được nguyên do cũng bắt đầu kích động.

Tay Điền Phúc Sinh dâng trà cho Thánh Thượng cũng đang run rẩy, Cố Nguyên Bạch thấy hắn như vậy, không nhịn được cười, chọc ghẹo nói: "Tinh thần ngươi kích động như vậy, nếu tăng nhân kia không phải thúc tổ của Khương nữ y, hoặc là hắn sớm đã mất đi y thư không thông y thuật, chẳng phải là ngươi lại phí công cao hứng một hồi?"

Hô hấp Điền Phúc Sinh cứng lại, "Thánh Thượng, ngài đừng lấy loại sự tình này trêu ghẹo tiểu nhân!"

Cố Nguyên Bạch bật cười mà lắc lắc đầu.

Khi y vừa nghe nói tới cũng thấy kinh hỉ, nhưng rất nhanh sau đó Cố Nguyên Bạch liền đè ép kinh hỉ xuống. Y bắt đầu suy nghĩ đến kết quả xấu nhất, làm tốt chuẩn bị cho chuyện xấu nhất, chỉ có như vậy, khi hiện thực chân chính phát triển theo hướng không tốt đẹp, Cố Nguyên Bạch vẫn có thể vẫn duy trì phong độ của bản thân.

Chùa Kim Thiền ở sâu trong tỉnh Hà Bắc, so với hành cung tránh nóng càng xa hơn nhiều, một đi một về cũng phải hết thời gian nửa tháng.

Trong vòng nửa tháng này, thị vệ cưỡng chế Hòa Thân Vương ngừng dùng hương hiệu cũng từng tới báo, phản ứng của Hòa Thân Vương khi ngưng hương rất là mãnh liệt, nhưng Hòa Thân Vương đều cắn răng một mực kiên trì, với ý chí hiện giờ của hắn mà nói, trong vòng một năm hẳn là có thể hoàn toàn cai nghiện.

Cố Nguyên Bạch trầm mặc thật lâu nói: "Trước khi cai nghiện hương liệu thành công thì không cần nói chuyện của hắn với ta."

Thị vệ đáp lời.

Toàn bộ tinh thần Cố Nguyên Bạch trừ bỏ chính vụ ở, còn lại đều đặt ở trong chùa Kim Thiền tại Hà Bắc, đến Tiết Viễn ở trước mặt y thản nhiên lộ ngực lộ chân cũng không thể trong một lát gọi tâm trí y trở lại.

Tiết Viễn nghẹn đến mức sắc mặt khó coi, thầm nghĩ, đây con mẹ nó chính là muốn ngủ với ta?

Trừ bỏ Thánh Thượng, Khương nữ y cũng nhận được tin tức, mỗi ngày đều tha thiết hy vọng chùa tăng nhân trong Kim Thiền chính là thúc tổ của mình, càng chờ đợi trong tay thúc tổ có biện pháp có thể cứu Thánh Thượng một mạng.

Tăng nhân chùa Kim Thiền trong cung cũng có trưởng lão trong chùa dẫn đoàn. Vài vị lão giả này so với tăng nhân trẻ tuổi cũng biết được nhiều hơn chút, Điền Phúc Sinh nhiều lần tự mình tìm hiểu của bọn họ, càng tìm hiểu, trong lòng càng thêm khẳng định, cảm thấy thúc tổ Khương nữ y nhất định là đến chùa Kim Thiền làm hòa thượng!

Trách không được bọn họ làm cách nào cũng không tìm được người ở Hà Bắc!

Lúc chạy nạn, xác chết đói khắp nơi. Khi đó chùa Kim Thiền liền thả tăng nhân ra cửa, dùng đồ ăn trong chùa miếu có thể cứu một người liền cứu một người. Chùa Kim Thiền là chùa miếu nhỏ, tựa vào núi mà xây thành, vị trí hẻo lánh, nguyên nhân chính là vì như thế mới có thể giữ lại một chút lương thực. Đến khi hoảng loạn kết thúc, chùa Kim Thiền cũng bởi vậy mà trở thành chùa nổi tiếng ở Hà Bắc, mọi người đều phi thường kính nể.

Trưởng lão trong chùa cũng nói với Điền Phúc Sinh, sư phụ của Tuệ Lễ tên Không Tính, chính là nạn dân độc thân vào chùa khi đó.

Vốn dĩ lòng tràn đầy lạnh lẽo, gió lạnh cũng gào thét ở trong lòng, hiện tại có tin tức xác thực, Điền Phúc Sinh còn chưa nhìn thấy người đã kích động mà ở trong đêm nắm chặt góc áo trộm khóc vài lần, lòng tràn đầy vui mừng.

Chờ ngẫu nhiên buổi sáng rời giường liền thấy, ầy, đôi mắt Trương đại nhân đối diện cũng đỏ bừng.

Ở đây tràn ngập nôn nóng chờ đợi, rốt cuộc Đông Linh Vệ đến chùa Kim Thiền đã mang theo một tăng nhân trung niên cùng mấy tay nải y thư, phong trần mệt mỏi mà hồi kinh.

*

Chuyện tới trước mắt, Cố Nguyên Bạch ngược lại không vội.

Y chỉ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đã đi đường mấy ngày sao lại có thể vào lúc này cưỡng ép người dẫn hắn tới bắt mạch cho trẫm? Đông Linh Vệ vất vả, tăng nhân kia cũng vất vả, trở về nghỉ ngơi hai ngày, đợi qua hai ngày lại tiến cung tới gặp trẫm đi."

"Ai da, Thánh Thượng," Điền Phúc Sinh vội muốn chết, "Ngài để người ta xem một cái trước đi?"

Thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn hắn, "Không xem, hai ngày sau lại nói."

Mặc cho ai gấp, Cố Nguyên Bạch cũng không vội một ngày hai ngày này. Y ăn bữa tối, ngủ một giấc ngon, đợi cho sáng sớm ngày thứ hai, ra khỏi dự kiến của Cố Nguyên Bạch, tăng nhân Không Tính được Đông Linh Vệ mang theo đường dài đến kinh thành lại chủ động tới cầu kiến diện thánh.

Mày Cố Nguyên Bạch nhăn lại, từ từ nói: "Mời!"

Sau một lúc lâu, một vị tăng nhân trung niên dáng người mảnh khảnh khuôn mặt kiên nghị liền đi đến, quỳ sát đất hành lễ nói: "Tiểu tăng Không Tính, gặp qua Thánh Thượng."

Thánh Thượng ngồi ở sau bàn, thanh âm trong sáng, "Đứng lên đi."

Không Tính đứng dậy, chắp tay cúi đầu, trên người hắn mặc áo cà sa pháp y, tuy là một tăng nhân nho nhỏ nhưng khí chất lại khác với người thường, thật sự có vài phần phong phạm cao tăng thế ngoại.

"Tiểu tăng đã biết được nguyên do Thánh Thượng tìm tới tiểu tăng," Không Tính thản nhiên nói, "Từ khi tiểu tăng chia lìa cùng huynh trưởng liền coi y thư nguyên quán như chí bảo, chưa từng có một lát chậm trễ. Chỉ là vị trí chùa Kim Thiền hẻo lánh, tiểu tăng trừ bỏ chẩn trị phong hàn cùng nóng dạ dày cho chúng tăng trong chùa cũng chưa từng khám mạch cho người khác qua."

Cố Nguyên Bạch cười, phong độ nhẹ nhàng, "Bất luận là trị khỏi hay không, trẫm cũng sẽ không giáng tội với ngươi."

Thần sắc Không Tính ngưng trọng, nghiêm nghị nói: "Tiểu tăng nhất định sẽ cật lực."

Trên mặt Cố Nguyên Bạch vừa bình tĩnh lại nhẹ nhàng, chờ đến khi Không Tính bắt mạch cho y, y vẫn không khỏi ngừng lại hô hấp. Sau khi phát hiện, trong lòng y buồn cười, lại chậm rãi thả lỏng thân thể, xoay người nhìn xung quanh, người bên cạnh y đều đã không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Không Tính, nín thở ngưng thần, khẩn trương đến hơi hơi phát run, sắc mặt đỏ lên.

Tiết Cửu Dao sẽ là dạng gì?

Cố Nguyên Bạch lại nghiêng đầu qua một hướng khác, Tiết Viễn cũng đang nhìn Không Tính, hắn giống như đã nhận ra tầm mắt Cố Nguyên Bạch, nghiêng đầu đối diện với hai mắt Thánh Thượng, cứng đờ mà cười một chút, không tiếng động trấn an Cố Nguyên Bạch: "Đừng khẩn trương."

Khẩn trương chính là ngươi đó, Tiết Cửu Dao.

Tiếng động mạch đập chậm rãi nhảy lên, dường như qua một cái chớp mắt, lại dường như đã qua thật lâu, Không Tính đứng dậy, "Thánh Thượng, tiểu tăng mạo phạm."

Hắn ở trên người Cố Nguyên Bạch ấn xuống mấy chỗ huyệt đạo, có chút đau, lại có chút không có cảm giác. Sau một hồi chẩn trị, trong lòng Không Tính đã có đáp án, sắc mặt hắn hơi hoãn, lại không dám nói quá vẹn toàn, "Bên trong y thuật của tiểu tăng tựa hồ là có thể đưa ra phương thuốc chữa trị cho Thánh Thượng, nhưng tiểu tăng lại không dám tin tưởng hoàn toàn lời trong sách. Nếu như trong cung cũng có ngự y, tiểu tăng sẽ lấy y thư ra nghiên cứu với tất cả mọi người một phen."

Những lời này vừa nói ra, không khí căng chặt trong điện liền biến đổi, tức khắc trở nên vui sướng.

Trong chớp mắt đồng tử Cố Nguyên Bạch co chặt, tự ép bản thân bình tĩnh cười, "Một khi đã như vậy, liền vất vả ngươi."

"Chuyện này sao có thể là vất vả?" Không Tính cười khổ không thôi, "Ngài không biết. từ lúc tiểu tăng nghe nói thân thể ngài không khỏe, trong lòng liền lo lắng không thôi, ngày đêm đều muốn đến kinh thành. Một năm trước tiểu tăng liền chỉnh sửa lại năm quyển y thư, muốn nhờ người đưa tới kinh thành dâng cho ngài, nhưng sau hai tháng người tiểu tăng phó thác lại mang theo năm quyển y thư này hoàn bích trở về, khi đó tiểu tăng mới biết được bản thân đã nghĩ quá mức đơn giản, đâu phải thứ nào cũng có thể đưa đến trước mặt Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, truy vấn nói: "Năm trước? Là khi nào năm trước?"

"Đầu tháng sau năm trước," Không Tính thở dài lắc đầu, "Quan viên trong kinh cũng không chịu nhận lễ vật của bá tánh, thật sự là liêm khiết làm theo việc công, chính khí lẫm liệt."

Cố Nguyên Bạch đã hiểu, thời tiết khi đó đúng là lúc phản hủ, tất cả quan lại đều bị dọa đến sợ hãi, xác thật không một người dám ở dưới mí mắt y thu loạn đồ vật.

Nhất thời dở khóc dở cười, chuyện phản hủ thúc đẩy ưu thế việc nạn châu chấu, nhưng y lại không hề hay biết mà đẩy đi một cơ hội cứu trị cho chính mình.

Nhưng chung quy ông trời vẫn chiếu cố y.

Cố Nguyên Bạch để viện sử Thái Y Viện đến chiếu cố Không Tính, để mọi người trong Thái Y Viện cùng nghiên cứu đưa ra phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh trạng của y.

Mãi cho đến cuối tháng, Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ thúc giục Thái Y Viện nửa phần, nhưng ngự y cùng Không Tính lại rất sốt ruột, bọn họ đã cân nhắc phương thuốc trăm ngàn lần, bởi vì thân thể Thánh Thượng quá mức suy yếu, hàng năm lại dùng rất nhiệu loại thuốc, cho nên cũng cố kỵ rất nhiều. Muốn cân bằng phương thuốc lại không thể tổn hại này hiệu quả của thuốc, vẫn luôn vội đến giữa tháng tám, Thái Y Viện mới dâng lên một phương thuốc hoàn chỉnh.

Cố Nguyên Bạch cảm thấy cái tốc độ này đã tính là nhanh.

Mà lúc này, Cố Nguyên Bạch vì Uyển thái phi đã giữ đạo hiếu hơn hai tháng.

Thời gian vội vàng, Uyển thái phi cũng đã đi lâu rồi. Khi Cố Nguyên Bạch ngẫu nhiên nhớ tới nàng, bi thống chậm rãi, ôn nhu lưu giữ ở đầu tim. Khi cầm phương thuốc Thái Y Viện dâng lên trong tay, y đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù là Uyển thái phi đã chết, vẫn vì Cố Nguyên Bạch mang đến một đại lễ, bên trong tăng nhân đưa nàng đến kinh kia đó đã tìm được một đường cứu trị Cố Nguyên Bạch cho.

Giữa hè, tiếng ve kêu chim hót không ngừng, bồn băng ở trong điện lượn lờ khí lạnh. Thánh Thượng nghe thấy Tiết Viễn nôn nóng kêu gọi mới phát giác chính mình trong lúc bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com