ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

26/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 127

Thời điểm Cố Nguyên Bạch hôn mê đã mơ thấy một giấc mộng.

Giấc mộng kia như giả như thật, trong lúc hoảng hốt, Cố Nguyên Bạch cảm thấy chính mình giống như trở về hiện đại.

Y ngồi ở trên phi cơ trực thăng, tiếng gầm rú thật lớn liền ở bên tai. Sợi tóc theo gió bay múa, trời cao gió loạn ánh nắng chói mắt, lạnh lẽo như tuyết như băng.

Cố Nguyên Bạch chỉ nhìn một cái liền biết đây là bầu trời trước khi nhảy dù.

Trong lần nhảy dù này, trong chốc lát y xuyên qua tầng mây, thức tỉnh trong thân thể tiểu hoàng đế.

Người điều khiển quay đầu lại, gân cổ lên kêu: "Sắp tới rồi."

Gió thổi qua trên mặt, mặt thịt run rẩy của người điều khiển khi gân cổ kêu lên, chi tiết chân thật đến không giống như là một giấc mộng. Nếu không phải mộng, vậy là y đã trở lại?

Cố Nguyên Bạch nâng tay lên vuốt gió vô hình trong không trung, bao tay màu đen bằng da ngựa bao bọc lòng bàn tay, năm ngón tay từ bên trong bao tay lộ ra, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Trắng, nhưng là màu trắng khỏe mạnh.

Y cuộn tròn ngón tay, đây là bàn tay hoàn toàn không giống tiểu hoàng đế.

Còn sẽ nhảy sao?

Cố Nguyên Bạch cúi đầu sửa sang lại trang bị trên người, y là tay già đời, nhảy dù cũng không cần người hướng dẫn. Y chuyển qua chỗ cửa khoang, giơ một cái ký hiệu "OK" giống như trong trí nhớ, sau đó bước lên phía trước một bước thả người nhảy xuống.

Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Núi cao, sông dài, địa cầu trùng điệp mà mỹ lệ ở dưới tầng mây mở rộng trước mắt, đại não trống rỗng, thời điểm sắp xuyên qua tầng mây, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại.

Khi có ý thức lại lần nữa, trên đôi mắt là một bàn tay ấm áp.

Thanh âm Tiết Viễn vang lên ở một bên, có chút thấp, có chút khàn, "Còn chưa tỉnh sao, Cố Liễm?"

Cố Nguyên Bạch nghe thanh âm hắn, cảm thụ giường nệm mềm mại, thầm nghĩ, ta đã trở về.

Y không động đậy thân thể, vì thế chậm rãi chớp chớp mắt.

Hàng mi dài vuốt qua lòng bàn tay Tiết Viễn, cả người Tiết Viễn cứng đờ, hắn sửng sốt qua một lúc lâu mới vội vội vàng vàng cúi đầu, cái trán cách một bàn tay dán lên trán Cố Nguyên Bạch, thật cẩn thận nói: "Ngươi tỉnh sao?"

Hắn khẩn trương đến thanh âm cũng run rẩy.

Cố Nguyên Bạch lại chậm chạp chớp đôi mắt một cái.

Tỉnh.

*

Sắc mặt Thánh Thượng tái nhợt, tiếng ho khan đứt quãng, y buông tay, nhìn gương mặt thần tử hoang mang hoảng sợ ở phía dưới, chậm rãi cười, "Làm sao vậy, nhìn thấy trẫm lại không nói gì?"

Sắc mặt Vương thái úy cùng mấy thần tử chung quanh trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Thánh Thượng thấp giọng kêu một tiếng, "Vương thái úy."

Trên mặt Vương thái úy đã có thần sắc tuyệt vọng, "Có thần."

"Ngươi còn chưa trả lời trẫm," Thánh Thượng bước một bước về phía trước, ngọc quan ở trên đầu rốt cuộc cũng ở dưới ánh mặt trời chói chang, ánh nắng xuyên qua từ bên cạnh người y, tạo ra một chiếc bóng dài trầm sắc nhẹ nhàng đong đưa trên mặt đất, "Trẫm không chết, lý do này đã đủ chưa?"

Thánh Thượng đi từng bước một xuống bậc thang, đi bước từng một đến trước mặt Vương thái úy. Bước chân y như là dao mổ đòi mạng, nhóm văn võ bá quan quỳ lạy, mở ra một con đường dưới chân Thánh Thượng.

Điểm cuối của con đường này chính là Vương thái úy cùng đồng đảng hắn.

Đại não Vương thái úy một mảnh trắng bệch, hai chân hắn nhũn ra, sức lực quỳ thẳng sống lưng đã không còn, hối hận cùng sợ hãi trong lòng không ngừng kêu gào, Thánh Thượng hôn mê mấy chục ngày làm Vương thái úy quên mất y uy nghiêm cùng đáng sợ, chờ đến một lần nữa khi Thánh Thượng tỉnh lại đứng ở trước mặt Vương thái úy, mỗi một lỗ chân lông trên người Vương thái úy đều đang kêu gào sợ hãi, hắn mới nhớ tới những chuyện mà vị hoàng đế bệ hạ này đã từng làm.

Cố Nguyên Bạch, đây chính là Cố Nguyên Bạch đã từng huyết tẩy Tề Vương phủ, chém giết quân phản loạn.

Tay Vương thái úy đã không tự chủ được mà run rẩy, hắn nghe được tiếng hàm răng va chạm truyền đến bên tai, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là mấy quan viên đồng minh kia.

Bọn họ đã sợ hãi đến mức thân thể bắt đầu run rẩy.

Cố Nguyên Bạch rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Vương thái úy và đồng đảng.

Long ủng màu minh hoàng thêu kim long hung mãnh, hai mắt lãnh khốc. Long ủng này ánh lên trong mắt mấy người quỳ trên mặt đất, mồ hôi bọn họ từ trên trán chảy xuống, nhỏ giọt ở trước du long.

"Thánh Thượng," đã có người nhịn không được dập đầu, từng tiếng nặng nề vang lên, "Thần sai rồi!"

Trên mặt Cố Nguyên Bạch thiếu chút khí huyết, mùi thuốc trên người dày đặc, y nhẹ nhàng ho một tiếng, ôn nhu hỏi: "Trẫm chịu không nổi nhận sai của các ngươi."

Tiếng bước chân trầm trọng đồng thời vang lên, một đội cấm quân thân khoác giáp đen từ bên ngoài chạy vào. Trên tay cấm quân cầm tấm chắn đại đao, cường tráng cao lớn, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm quan viên văn võ quỳ đầy đất.

Cố Nguyên Bạch nói: "Bắt lấy."

Cấm quân xông lên trước, như mãnh hổ mà chính xác bắt giữ mấy vây cánh Vương tiên sinh âm thầm liên hệ. Cố Nguyên Bạch nhìn những thần tử không ngừng kêu oan nhận sai, giữa mặt mày bình tĩnh không hề dao động.

Có thần tử liều chết phát run lên tiếng can ngăn nói: "Thánh Thượng, hành động của mấy người Vương đại nhân cũng vì củng cố triều đình, suy nghĩ đến bá tánh."

"Trẫm hiểu rõ," Cố Nguyên Bạch đột nhiên cười, "Điền Phúc Sinh."

Điền Phúc Sinh tức khắc nâng thánh chỉ bước nhanh đi ra, từ trong thánh chỉ tuyên đọc hành vi phạm tội của những người này đã từng phạm qua.

Thánh Thượng thì trong lúc tuyên đọc từng tiếng lại xoay người, không nhanh không chậm đi vào trong điện.

Tất cả quan lại ngửa đầu, nhìn bóng dáng Thánh Thượng, bất an cùng khủng hoảng trong lòng dần dần bình tĩnh. Đợi Điền Phúc Sinh tuyên đọc xong, cười tủm tỉm mà nói một câu "Còn mời các vị đại nhân quay lại nha môn đi", tất cả quan lại thậm chí chưa kịp nói một câu phản bác, từng người an tâm mà cùng đồng liêu tốp năm tốp ba quay trở lại nha môn.

Một khi Thánh Thượng tỉnh lại liền giống như một ngọn núi nguy nga, chỉ cần ngọn núi này còn ở đây là có thể chấn trụ bách quan, ổn định bá tánh thiên hạ.

Trong điện, Vương tiên sinh cùng vị bằng hữu Phù Tang kia của hắn đã bị đè nặng quỳ gối bên trong đại điện.

Tay người Phù Tang đã đứt bốn ngón, máu tươi chảy ròng đầy đất. Hai con sói bị thị vệ túm ở một bên, nước dãi từ răng nanh còn có máu tươi dính từ ngón tay bị cắn rớt của người Phù Tang.

Cố Nguyên Bạch được Tiết Viễn nâng từng bước, chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống.

Lần này bởi vì tinh thần không chịu nổi mà té xỉu, hơn nữa bởi nguy hại mấy chục ngày trước hít quốc hương Tây Hạ đã làm thân thể Cố Nguyên Bạch phi thường suy yếu. Y dựa vào phía trên lưng ghế, mỗi một câu nói đều phải nghỉ ngơi một lúc, hít vào mấy hơi thở.

"Người Phù Tang," Cố Nguyên Bạch hơi hơi nhắm hai mắt, cho người lấy đến một lư hương liệu chư từng đốt qua, nói, "Hương liệu Phù Tang."

Vương tiên sinh vẫn luôn bình tĩnh khuôn mặt thấy chết không sờn, vào giờ phút này rốt cuộc cũng trầm xuống.

Cố Nguyên Bạch khẽ cười vài tiếng, đưa hương liệu cho Tiết Viễn, "Cầm đến cho bọn hắn nhìn."

Tiết Viễn nhận lấy hương liệu tiến lên, hất hất ra dưới mí mắt Vương tiên sinh.

Vương tiên sinh gắt gao nhìn chằm chằm hương liệu một hồi, ngay sau đó nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Tiết Viễn chửi thầm một câu, đứng thẳng thân đi qua một bên.

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng hô hấp vài lần, mới nói tiếp: "Ở thời điểm trẫm ngất xỉu, Nhị hoàng tử Tây Hạ đã mang theo người chạy về Tây Hạ."

Y chậm rãi nói chuyện, "Người được trẫm phái đi Tây Hạ tra xét đã hồi âm, nhân tài hữu dụng ở nước Tây Hạ, hoặc là là bị nhốt ở địa lao, hoặc là đóng cửa trốn tránh tai họa."

"Người Tây Hạ hít hương liệu do các ngươi điều chế đều là đối thủ của Nhị hoàng tử Tây Hạ, cùng khối u ác tính, thế gia chặn đường trong nước," Cố Nguyên Bạch lại ho vài tiếng, mới nói, "Hắn dùng hương liệu âm thầm làm đối thủ hãm hại lương thần, sau đó hắn lại âm thầm cứu giúp, những nhân tài, lương thần bị nhốt ở trong địa lao đều đã quy thuận Nhị hoàng tử Tây Hạ."

Cố Nguyên Bạch rầu rĩ mà nở nụ cười, "Tướng quân trong tay cầm binh quyền cũng trở thành người đi theo hắn."

"Hắn nói với trẫm rất tốt đẹp, nói Phù Tang hại người, Tây Hạ là một phương bị hại," ý cười trên khóe miệng Cố Nguyên Bạch càng sâu, chỉ chỉ Vương tiên sinh cùng người Phù Tang ở một bên đã đau đến đã nửa ngất, "Nhưng rõ ràng là hắn lợi dụng Phù Tang các ngươi."

Nhị hoàng tử Tây Hạ dùng hương liệu Phù Tang trong một lần hoàn toàn rửa sạch một tầng Tây Hạ, cho nên bên trong nguyên tác hắn mới có thể không so đo xuất thân mà trọng dụng Khổng Dịch Lâm, bởi vì hắn đã không còn người có thể dùng.

Những nhân tài, lương thần trong địa lao hắn thu phục được đều không đủ, thiếu lại càng thiếu.

Hiện tại Nhị hoàng tử Tây Hạ cảm thấy hương liệu Phù Tang đã không còn tác dụng, cảm thấy Phù Tang bắt đầu phỏng tay, vì thế muốn ra tay từ Đại Hằng, khơi mào chiến tranh giữa Đại Hằng cùng Phù Tang.

Kể từ đó, Tây Hạ liền có thể trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Cũng là bởi vì Cố Nguyên Bạch hôn mê lâu dài, bởi vì Nhị hoàng tử Tây Hạ đang về nước trên đường, cho nên phòng bị của bọn họ giảm thấp, tin tức người Giám Sát Xử tra xét được chỉ chờ Cố Nguyên Bạch vừa tỉnh lại liền đưa cho Cố Nguyên Bạch một đại lễ.

Hô hấp Vương tiên sinh đã trở nên thô nặng.

Hôm nay hắn đã chuẩn bị tốt chịu chết, nhưng khi nghe thấy hoàng đế Đại Hằng nói những lời này hắn vẫn không cam lòng, nếu hắn có thể truyền mấy tin tức này về trong nước, nếu hắn có thể truyền tin tức hoàng đế Đại Hằng đã tỉnh lại về trong nước thì thật sự là có bao nhiêu tốt đẹp!

Nhưng ta là thịt cá người là dao thớt, Vương tiên sinh căn bản là không có cách nào làm được những việc muốn làm.

Cố Nguyên Bạch giống như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, nhẹ nhàng cười, vân đạm phong khinh nói: "Ta đã phái người truyền tin cho đồng đảng Phù Tang của ngươi rằng trẫm đã bỏ mình."

Y đứng lên, chậm rì rì đi tới trước mặt Tiết Viễn, rút ra đại đao bên hông Tiết Viễn.

"Hoàng đế Đại Hằng đã chết, Phù Tang sẽ rất nhanh phái Thủy sư công chiếm vùng duyên hải," khóe miệng Cố Nguyên Bạch nâng lên cùng với sắc mặt tái nhợt giống như ác quỷ đến từ địa ngục, "Trẫm sẽ bố trí tốt thiên quân vạn mã, sẽ chuẩn bị tốt thiên la địa võng, làm cho bọn họ có đến mà không có về, táng thân ở trên quốc thổ Đại Hằng ta!"

Gân xanh trên cổ Vương tiên sinh nổi lên, dữ tợn quát to: "Cố Liễm, ngươi là bạo quân! Ta nguyền rủa ngươi có một ngày chết không toàn thây, vạn kiếp bất phục!"

"Trước đó trẫm sẽ khiến cho các ngươi vạn kiếp bất phục!" ngực Cố Nguyên Bạch kịch liệt phập phồng, hiện lên tàn nhẫn, "Ta muốn cho ngươi nhìn xem quốc gia ngươi sẽ điên đảo trong tay ta như thế nào, ta muốn bọn họ không thể không thua! Khiến bọn họ cho rằng chính mình là người Đại Hằng, nói chính là tiếng Đại Hằng, ta muốn ngươi nhìn xem, ngươi sẽ trở thành tội nhân của quốc gia ngươi như thế nào!"

Bỗng chốc y nâng lên tay, đại đao lạnh lẽo đặt trên cổ Vương tiên sinh, "Đây là đại giới ngươi phải trả khi hại chết Uyển thái phi."

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com