ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 122

TieuVy_Vy

24/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 122

Nửa tháng sau.

Vương tiên sinh từ đường nhỏ đi tới phía sau phòng bếp, một lát, một tiểu thương vận chuyển nguyên liệu nấu ăn liền xuất hiện ở Hòa Thân Vương phủ, tiểu thương nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, nơi ngài nói kia vẫn không xuất hiện người ngài muốn đợi."

Vương tiên sinh nhăn mày lại, đưa bạc cho tiểu thương, ủy thác hắn tiếp tục chờ đợi.

Cổ quái. Theo lý thuyết thời gian hương liệu từ vùng duyên hải tới không nên ngừng lâu như vậy, hiện giờ đã được nửa tháng, hương liệu trong phủ đã không còn dư nhiều lắm, mắt thấy Hòa Thân Vương sắp nhận ra được thân thể không đúng, trong lòng Vương tiên sinh nôn nóng, nhưng mà càng nôn nóng càng lo lắng đại sự sinh biến.

Từ đó về sau lại qua nửa tháng, Vương tiên sinh dùng hết thủ đoạn, rốt cuộc mới được thu thập được tin tức từ bên ngoài.

Hoàng đế đã biết được chuyện hương độc, hương liệu ở vùng duyên hải đã bị cấm, Thủy sư đóng giữ cửa biển, chạm vào là nổ ngay.

Thái dương Vương tiên sinh tiết ra mồ hôi, hắn thiêu hủy thư từ, ánh mắt đen tối nhìn Hòa Thân Vương ở phòng ngủ trong phủ.

Dưới trướng tiên đế Đại Hằng có hai nhi tử. Một là đương kim Thánh Thượng, một là thân vương cùng hưởng thiên hạ, bọn họ vốn tưởng rằng Cố Liễm ngồi lên ngôi vị hoàng đế mới có ích với bọn họ, rốt cuộc cũng là một tên lỗ tai mềm, không có quyết đoán, hoàng đế thân thể yếu nhược thọ mệnh ngắn ngủi như thế nào cũng dễ đối phó hơn so với hoàng tử Cố Triệu trong tay có binh có quyền, tuổi trẻ khỏe mạnh này.

Nhưng là ai cũng chưa từng nghĩ đến, người khó đối phó ngược lại là Cố Liễm.

Cố Liễm dã tâm quá lớn, cũng quá tàn nhẫn, y là người hoàn toàn bất đồng với tiên đế. Nhưng Cố Liễm có một nhược điểm không thể che giấu cũng không thể hủy diệt, đó chính là thân thể y tùy thời có khả năng bỏ mạng.

Sau khi đương kim hoàng đế Đại Hằng không kịp phòng ngừa mà đột nhiên tử vong, trừ bỏ Hòa Thân Vương thượng vị còn có thể có ai?

Nhưng Hòa Thân Vương cũng không phải là người dễ đối phó như vậy.

Cho nên chỉ có thể nghĩ cách khống chế Hòa Thân Vương ở trong tay, biến một Vương gia khó đối phó trở thành một tên Vương gia dễ đối phó.

Thân thể Hòa Thân Vương cường tráng, hơn nữa phi thường cảnh giác, cơ hội Vương tiên sinh có thể sử dụng đến hương liệu rất ít, thẳng đến một năm trước, trong một ngày mưa, áo bào dưới chân Hòa Thân Vương nghiễm máu hươu, chật vật mà trở về phủ, khi đó Vương tiên sinh mới tìm được một cơ hội.

Mấy ngày kia lúc nào hắn cũng nghe theo thỉnh cầu của Vương phi, tiến đến khuyên bảo Vương gia, hương liệu châm lên, tinh thần của vị Vương gia chính trực này đã không còn sáng suốt.

Hương liệu kéo Vương gia vào bên trong thế giới mờ mịt hư vô, thời điểm hai mắt Vương gia vô thần, trong miệng khẽ nhếch, khi đó Vương tiên sinh liền tiến lên một bước, nghiêng tai lắng nghe lời nói trong miệng Vương gia.

"Cố Liễm, mang giày."

Vương tiên sinh muốn biết càng nhiều, vì thế lại bật lửa châm lên thêm mười huân hương. Trong phòng ngủ lượn lờ khói sương, mùi hương thanh đạm chậm rãi trở nên nồng đậm.

Hòa Thân Vương cứ như vậy ở bên trong mùi hương nồng đậm thường xuyên mơ thấy Cố Nguyên Bạch.

Hắn không hiểu được chuyện hương liệu, chỉ cảm thấy Cố Nguyên Bạch giống như không chỗ nào không xuất hiện, mở mắt ra là y, nhắm lại mắt cũng là y. Chỉ là khô nóng sau khi uống vào mấy ngụm máu hươu, qua đi mấy ngày đó, từ đó sinh ra tâm tư dơ bẩn không thể đưa ra ánh sáng.

Tâm tư như vậy làm Cố Triệu cảm thấy hình như chính mình đang giãy giụa trong một cái đầm nước bùn, hắn càng cử động lợi hại lại càng hãm xuống càng nhanh.

Ban ngày vừa nghiêng đầu là Cố Nguyên Bạch nở nụ cười tươi tắn. Sau khi đi ngủ sẽ thấy hình ảnh Cố Nguyên Bạch ngồi ở bên sườn giường, khom lưng cởi giày vớ.

Sợi tóc y từ hai sườn trắng nõn lướt qua cổ, phần lưng cong thành một đường cong tinh tế như trăng tròn, khi nhìn thấy Hòa Thân Vương đang nhìn y, đuôi mắt liền cong kên, cười như không cười mà ngẩng đầu, "Huynh trưởng tốt của trẫm, ngươi đang nhìn ta làm gì?"

Một ngày thêm một ngày, Hòa Thân Vương liền ở bên trong ảo giác như vậy mà mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn trầm luân. Chỉ có đắp chăn che đầu mới có thể làm cho trái tim đập mạnh này hoãn lại một lát, để cho đầu óc tràn đầy Cố Nguyên Bạch được nghỉ tạm trong nháy mắt.

Đó là lúc Vương tiên sinh biết được bí mật này của Hòa Thân Vương.

Hắn vui mừng, càng thêm không ngừng âm thầm dẫn đường cho tâm tư của Hòa Thân Vương với hoàng đế, tất cả bức tranh bên trong mật thất của Hòa Thân Vương đều vẽ Thánh Thượng, thành phần nước màu tô đều có pha thêm hương liệu, càng ngắm nhiều, ngửi càng lâu, rốt cuộc liền không thoát ra được. Một Hòa Thân Vương đã có nghiện ma túy lại có nhược điểm ở trong tay bọn họ, đó quả thực chính là một hoàng đế dự phòng hoàn mỹ.

Vương tiên sinh nhìn phòng ngủ chính của Hòa Thân Vương một hồi, xoay người từ đường nhỏ rời đi.

Hết thảy đều rất thuận lợi, chỉ duy nhất có Cố Liễm quá mức nhạy bén, y đã tra được tuyến đường của hương liệu này, nếu thật sự không làm chút gì đó, chỉ sợ không còn có cơ hội lật lại thế cờ.

Hiện giờ đã tới thời điểm mấu chốt làm cho Cố Liễm chết, Hòa Thân Vương nên đăng cơ.

*

Sứ giả Tây Hạ nhiễm phong hàn rốt cuộc đã khỏi hẳn vào thời điểm cuối tháng.

Cùng lúc đó, tin tức Cố Nguyên Bạch phái Giám Sát Xử đến Tây Hạ tìm hiểu, cũng đi trước một bước mà truyền tới trong tay y.

Lúc này đúng là buổi trưa, đồ ăn đã được dâng lên. Cố Nguyên Bạch không vội trong nửa khắc nhất thời, từ từ mà dùng xong bữa cơm này mới đứng dậy rửa tay, tiếp nhận tin tức Điền Phúc Sinh đưa lên.

Tình huống ở Tây Hạ nói là nghiêm trọng, cũng xác thật nghiêm trọng. Nhưng nếu nói không nghiêm trọng, cũng còn có thể nói được.

Chỉ là thú vị chính là, trừ bỏ hoàng đế Tây Hạ cùng mấy nhi tử bao cỏ, các hoàng tử được tôn sùng, được tất cả quan lại xem trọng, thế nhưng đều vì lấy lòng phụ hoàng mà hít quốc hương Tây Hạ.

Có thú vị không? Thú vị.

Khi Nhị hoàng tử Tây Hạ bịa chuyện xưa cho Cố Nguyên Bạch, hắn đã nói rất rõ ràng, sau khi biết được vật ấy có hại, mới biết thể cục đã không thể chống đỡ được. Cố Nguyên Bạch cũng vẫn luôn rất muốn biết, hắn làm sao biết vật ấy có làm hại, lại làm sao biết vật ấy có quan hệ với Phù Tang.

Những lời này hắn vốn dĩ có thể không nói cho Cố Nguyên Bạch, cũng có thể làm cho lời nói dối càng thêm cao thâm, nhưng hắn cố ý như thế, giống như cố tình lưu lại cho Cố Nguyên Bạch hai ba chỗ trống có, dường như để Cố Nguyên Bạch có thể tiếp tục tra xét sâu xa hơn.

"Đi mời Nhị hoàng tử Tây Hạ đến," Cố Nguyên Bạch cười, đặt tin tức ở trên ánh nến thiêu đi, "Mấy thứ này, còn không phải là những thứ bọn họ muốn ta biết sao."

Điền Phúc Sinh nghi hoặc, "Nhưng Thánh Thượng, đây chính là tin tức Giám Sát Xử chúng ta tự mình đi điều tra ra."

Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu, "Thám tử biệt quốc trong hai tháng ngắn ngủn đã xâm nhập vào Đại Hằng, ngươi cảm thấy bọn họ có thể dò ra tin tức kỹ càng tỉ mỉ lại chuẩn xác như vậy hay không?"

Điền Phúc Sinh bị làm khó, nói không nên lời.

"Mặc dù Giám Sát Xử thắng qua rất nhiều người khác, cũng không đạt được tốc độ như thế," Cố Nguyên Bạch nói, "Mấy tin tức này tường tận như thế, nói là bọn họ dò ra được, không bằng nói là lễ vật Tây Hạ Nhị hoàng tử dâng cho trẫm."

Nhưng mà làm cho lời nói của chính mình trở nên sơ hở chồng chất, chờ khi Cố Nguyên Bạch tự mình đi tra, lại hai tay dâng lên sơ hở chồng chất, lấy thủ đoạn này tới làm Cố Nguyên Bạch tin tưởng.

*

Tây Hạ Nhị hoàng tử tới rất nhanh.

Cố Nguyên Bạch lười vòng vo với hắn, sau khi ban ngồi xong, mở miệng liền nói: "Nhị hoàng tử, nếu như ngươi muốn trẫm tương trợ cho ngươi, dù sao cũng phải có chút thành ý."

Lý Ngang Dịch tươi cười khổ sở, "Cũng không phải là ta không có thành ý, mà là mấy thứ này từ Thánh Thượng điều tra ra, mắt Thánh Thượng thấy mới là thật, mới có thể tin tưởng lời nói trong miệng ta."

Trong lòng Cố Nguyên Bạch cười lạnh, ta tra ngươi tin tức thả ra mới tin tưởng lời ngươi nói, ta thoạt nhìn ngu ngốc như vậy sao?

Trên mặt hơi hơi mỉm cười, không nói tiếp.

Lý Ngang Dịch ho nhẹ một tiếng, đứng lên hành lễ, "Còn mong ngài nên nghe ta nói một lần."

"Dâng trà," Cố Nguyên Bạch nói, "Mời."

Mắt Lý Ngang Dịch lộ ra nhớ lại hồi ức, chậm rãi nói lên.

Dựa theo trong lời hắn nói, đó là trước khi mẫu thân hắn vào cung đã cứu mạng một thương nhân nh. Thương nhân tặng ngàn vàng, đợi cho sau khi mẫu thân Lý Ngang Dịch, thương nhân liền đưa phân ân tình này chuyển dời lên người Lý Ngang Dịch, bởi vì Lý Ngang Dịch từng bước gian nan, ở trong cung bị làm khó dễ, thương nhân trước khi chết giao một phần thứ bảo mệnh cho Lý Ngang Dịch.

Lý Ngang Dịch cười cười, ngoài điện hậu mây che kín mặt trời, sắc trời tối sầm lại, hắn nói: "Thứ kia, đó là quốc hương Tây Hạ buôn bán."

Cố Nguyên Bạch híp híp mắt, nói: "Tiếp tục."

"Mới đầu ta chỉ cho rằng đây là hương liệu bình thường," Lý Ngang Dịch không nhanh không chậm, thậm chí còn bất đắc dĩ cười, "Ai có thể nghĩ được trên đời lại có thứ như vậy chứ? Lúc đầu khi ta buôn bán hương liệu, liền bị tài phú trong đó làm mê choáng mắt. Có lẽ cũng đã từng dâng lên quá vài phần tâm tư nghi ngờ hoặc là cảm thấy không ổn, nhưng vàng bạc tài bảo ở ngay trước mặt, những tâm tư đó liền thành mây bay."

"Ta làm cho nó càng lúc càng lớn, bán được càng ngày càng nhiều, nhiều đến người trong hoàng cung cũng bắt đầu sử dụng hương liệu này để có thể nâng cao tinh thần, mạc ước ai cũng sẽ không nghĩ đến Nhị hoàng tử Tây Hạ vô năng mềm yếu nhất thế nhưng lại là một người giàu có nhất Tây Hạ," Lý Ngang Dịch, "Lại nói tiếp thật ra có chút buồn cười."

Cố Nguyên Bạch cười hai tiếng, bất chợt nói: "Ngươi cũng tích cóp đủ tài phú mưu đồ ngôi vị hoàng đế, ngươi muốn mượn sức người có thể duy trì thế lực. Lúc này ngươi đột nhiên hiểu được, một hoàng đế Tây Hạ không thể là người đang âm thầm buôn bán quốc hương có hại trong nước. Cho nên ngươi mới muốn dừng tay, mới ' đột nhiên ' nhận rõ tác hại của quốc hương. Ngươi muốn kết minh với trẫm, không phải vì Tây Hạ, mà là muốn diệt trừ độc thủ phía sau màn. Làm cho trong tay bọn họ không có nhược điểm của ngươi, không thể kiềm chế ngươi, như vậy ngươi liền có thể nhẹ nhàngsạch sẽ mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đi làm một hoàng tử tốt mang thanh danh vì nước vì dân trừ làm hại."

Lý Ngang Dịch dừng lại, sau một lúc lâu mới nở nụ cười, "Lời này của ngài làm ta hoảng sợ."

Mày Cố Nguyên Bạch nhăn lại, sắc môi nhợt nhạt gợi lên, hài hước nói: "Nhị hoàng tử không phải như thế?"

Lý Ngang Dịch thở dài, uống một ngụm trà thuận yết hầu, "Một khi lời này của ngài truyền ra, ta sẽ bị bá tánh Tây Hạ mỗi người một ngụm nước bọt dìm chết đuối."

"Không dìm chết ngươi được," Cố Nguyên Bạch cũng nâng ly trà lên, rũ mắt, cái ly che đi thần sắc trong mắt y, "Vừa rồi trẫm chỉ thuận miệng nói mà thôi."

Sau đó, một lần nữa Cố Nguyên Bạch đàm luận chuyện hương liệu với Lý Ngang Dịch, không đến một lát, Lý Ngang Dịch liền xin rời đi.

Cố Nguyên Bạch yên lặng uống hết nửa ly trà, triệu ngự y đến dịch quán trị liệu cho người Tây Hạ đến trước mặt, "Bệnh đã khỏe?"

Ngự y trả lời: "Hồi Thánh Thượng, thần đều đã trị liệu tốt."

Cố Nguyên Bạch để cho bọn họ trở về, lại gọi Tiết Viễn tới.

Tiết Viễn nghiêm trang hành lễ: "Thánh Thượng?"

"Đi đánh gãy chân của Nhị hoàng tử Tây Hạ," Cố Nguyên Bạch vân đạm phong khinh nói, "Dù sao cũng phải tìm một lý do giữ người ở lại Đại Hằng."

Nhị hoàng tử Tây Hạ người này quá âm hiểm, lời hắn nói không thể tin tưởng hoàn toàn, tin ba phần đã là cực hạn. Cố Nguyên Bạch còn muốn tra sâu thêm chút nữa, chờ sau khi điều tra xong mới biết được đồng bọn hợp tác này là cừu, hay là sói đội lốt cừu.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info