ZingTruyen.Asia

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

23/11/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 119

Mưa to dọc theo mái hiên vẩy vào trong hành lang, nhóm cung hầu đồng thời lui về phía sau một bước, miễn cho bị giọt nước trên người mấy người này vẩy vào.

Cố Nguyên Bạch rửa tay xong, phủ thêm áo khoác liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Đi đâu vậy?"

Mấy thị vệ vội nói: "Hồi Thánh Thượng, trước khi trời mưa thần nhìn thấy có người từ bên ngoài đình viện đi ngang qua, trong lòng mang nghi vấn liền đi tra xét đến cùng."

Mưa lớn giống từng hạt ngọc nối liền nhau, mưa chiều âm u, khắp nơi đều như bịt kín sương mù, ở dưới sắc trời tối tăm chỉ còn màu sắc y phục tươi sáng như cũ.

Cố Nguyên Bạch bước ra cửa phòng liền cảm giác được hơi nước mịt mờ, y bước qua bên cạnh, né tránh nơi cửa đón gió, "Là người nào?"

"Là tăng nhân trong chùa miếu khác đến chùa Tịnh Trần nghiên cứu Phật pháp," một thị vệ nói, "Thần đuổi theo hỏi, tăng nhân kia liền nói là nhận sai người."

Cố Nguyên Bạch quay đầu nói với cung hầu đi theo: "Đi lấy cho bọn hắn mấy cái khăn sạch sẽ trước."

Cung hầu đã lấy tới đưa qua cho vài người. Bọn thị vệ tiếp nhận, lau qua tóc cùng vết nước trên người, "Thánh Thượng, chúng ta tra xét độ điệp của tăng nhân kia (*), xác thật là tăng nhân đến từ một chùa miếu nổi danh ở Hà Bắc, trách không được khẩu âm có vài phần giống khẩu âm Hà Bắc. Sau khi xác nhận thân phận của hắn với trụ trì chùa Tịnh Trần xong, trên đường thần trở về liền gặp phải trời đổ mưa to."

[(*) Độ điệp (度牒): thẻ tu hành (giống thẻ sinh viên nhở :>)]

Mưa to tới đột ngột, một chút liền xối ướt nhẹp bọn họ. Cố Nguyên Bạch tùy ý gật gật đầu, nhìn khăn ướt đẫm cùng vết nước còn chưa lau khô trên người bọn họ liền nói: "Các ngươi về phòng đổi y phục trên người trước đi."

Trên người mấy người này chỉ mặc một bộ y phục, nếu như không muốn nhiễm phong hàn, phương pháp duy nhất chính là cởi hết y phục trên người, quấn chăn nằm ở trên giường phòng ngủ chờ phơi khô y phục.

Vài người lục tục rời đi, chỉ còn lại Tiết Viễn ướt dầm dề đứng ở tại chỗ, vạt áo ướt đến còn đang nhỏ nước, "Thánh Thượng, chùa miếu không có giường đất, buổi trưa ngài ngủ thế nào?"

Áo khoác lông bạc trong màn mưa gió che đậy dung nhan Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen trắng, da như bạch ngọc, một cái chớp mắt cũng khiến người rung động giống như tranh thuỷ mặc, chỉ là thanh âm nói chuyện không nóng không lạnh, "Chẳng ra gì."

Tiết Viễn nhếch miệng cười, khi Cố Nguyên Bạch cho rằng hắn lại mê sảng muốn nói làm ấm giường cho mình, Tiết Viễn lại hành lễ, lui về trong phòng đi thay y phục.

Cố Nguyên Bạch bỗng chốc lạnh mặt.

Mặt y vô biểu tình mà nhìn bóng dáng Tiết Viễn, khóe môi không tiếng động gợi lên nụ cười lạnh, xoay người trở về phòng ngủ.

Đêm khuya.

Tiếng nước mưa vang vọng ngoài cửa sổ càng thêm hung mãnh, trong mưa sa gió giật, bên ngoài có người nói nhỏ vài câu, cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Có người đến gần Cố Nguyên Bạch, còn chưa cúi người, Thánh Thượng đã lên tiếng tàn nhẫn nói: "Lăn!"

Thân hình người này chợt ngưng, nghe lời mà cứng đờ bất động. Thanh âm hắn hôm nay trải qua nước mưa ngâm, hàm chứa ướt át khàn khàn, "Thánh Thượng, hôm qua thần đã hỏi ngự y, thân thể ngài hiện giờ đã tốt rồi."

Cố Nguyên Bạch xoay người kéo chăn lên, không để ý tới hắn.

Lớp chăn mền trắng ngần ở trên giường tựa như phản lại màu sắc sáng nhạt, một góc đè lên mặt sườn Thánh Thượng, ánh sáng mờ mịt chiếu lên vành tai mượt mà của Thánh Thượng. Sườn mặt lộ ra một góc nhỏ, loáng thoáng, nửa che nửa lộ.

Tiết Viễn nhìn kỹ trong chốc lát, hôm nay mới dám chân chính ngẩng đầu nhìn y, cho đến khi ý niệm trong lòng được thỏa mãn, hắn mới có tâm tình làm chuyện khác.

Tiết Viễn nâng đầu gối áp xuống, đè chặt một góc chăn trên người Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch không túm được chăn, thanh âm càng lạnh, "Tiết Cửu Dao, trẫm muốn ngươi lăn đi."

"Thánh Thượng nghe thần giải thích một câu," Tiết Viễn nói, "Ngày ấy thần thật vất vả mới có thể bò lên long sàng một lần, sau khi tận tâm tận lực mà làm Thánh Thượng thoải mái, ngày thứ hai Điền tổng quản liền đưa theo ngự y tới tìm thần, ngự y nói, thân thể Thánh Thượng suy yếu, lại vừa ngưng hương liệu, sẽ có một đoạn thời gian vô lực mềm nhũn."

Tiết Viễn thấp giọng, "Thần cũng không dám chạm vào." Dừng một chút, thanh âm càng nghẹn, "Đến nhìn cũng không dám nhìn."

Cố tình Thánh Thượng lại giống như một đóa hoa nhỏ, cả ngày chuyển động tới chuyển động đi ở trước mặt Tiết Viễn. Mang theo mùi hương, mang theo bọt nước, biểu tình càng tàn nhẫn lại càng làm người nhìn khó nhịn.

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại không nói lời nào, sống lưng Tiết Viễn cứng ngắc, nhưng sức lực ở eo hắn lại rất tốt , còn rất thành thạo, "Thánh Thượng đừng tức giận, đêm nay thần ......"

"Trên người của ngươi tại sao lại có mùi đàn hương nồng như vậy," mũi Cố Nguyên Bạch vừa nhíu, "Ngươi đi bái phật?"

Biểu tình Tiết Viễn chợt trở nên cổ quái, buột miệng thốt ra nói: "Mũi chó?"

Cố Nguyên Bạch giận đến cười lớn, bên ngoài vừa lúc có một tia chớp từ chân trời xẹt qua, Cố Nguyên Bạch vươn đầu ngón tay chỉ vào tia chớp ngoài cửa sổ kia nói, "Trẫm là mũi chó, vậy ngươi chính là một kẻ nhu nhược. Tiết Cửu Dao, thả diều trong thời tiết vạn dặm không mây không phải anh hùng gì, nếu như ngươi muốn cầu lôi, vậy đây đúng là cơ hội tốt."

"Thần nói sai lời, mũi Thánh Thượng là mũi ngọc, nhìn như thế nào cũng đẹp." Tiết Viễn cười, trầm ngâm một hồi nói: "Ngày mưa thần thả diều không bay được. Nhưng nếu như Thánh Thượng có thể đáp ứng một thỉnh cầu của thần, thật ra thần có thể đứng dưới mưa trong chốc lát, để Thánh Thượng nhìn một cái thần rốt cuộc có phải là người nhu nhược hay không."

Cố Nguyên Bạch lười biếng nói: "Nhưng trẫm không có hứng thú cùng ngươi chơi mấy trò con nít này."

"Thánh Thượng, ở giữa sân có một cây hoa quế, phía trên cây hoa quế có một gốc chồi non mới mọc ra, lá mầm xanh mướt, cành mềm mại," Tiết Viễn có tinh thần, "Thần đi chiết lại đây cho Thánh Thượng, không bằng Thánh Thượng đánh cuộc cùng thần? Nếu có thể chiết......"

Cố Nguyên Bạch không khỏi hỏi theo: "Nếu có thể chiết?"

Tay Tiết Viễn nắm thành quyền, một khi tiết lộ tư tâm nhẫn nại trong một tháng, năm ngón tay đều đang run rẩy, "Nếu có thể chiết, Thánh Thượng, ngài cho thần mượn chân dùng một chút, nửa canh giờ là đủ."

Chân? Chân có thể làm cái gì.

Tuy rằng yêu cầu này của Tiết Cửu Dao có chút kỳ quái, nhìn qua cũng hoàn toàn không khó khăn. Nhưng Cố Nguyên Bạch biết nhất định hắn không có ý tốt gì, bởi vậy cũng không muốn phản ứng với hắn, mắt nhắm lại, liền dặn dò hắn làm ấm giường rồi nhanh chóng cút đi.

Tiết Viễn vừa nói ra những lời này, bản thân đã hưng phấn lên, cúi thấp người ở bên tai Thánh Thượng không ngừng dụ dỗ: "Thánh Thượng, nếu như không thể chiết xuống, thần liền nghe ngài nói, ngài muốn thần làm gì thần liền làm cái đó."

Cố Nguyên Bạch hỏi ngược lại: "Hiện tại ta muốn ngươi làm cái gì, chẳng lẽ ngươi lại không làm?"

Tiết Viễn nghẹn họng, thành thành thật thật nói: "Làm."

Mắt Cố Nguyên Bạch trợn trắng, bản thân tiếp tục ngủ. Nhưng Tiết Viễn thật sự phiền, vẫn luôn không ngừng nói bên tai, Cố Nguyên Bạch không thể nhịn được nữa, "Vậy ngươi liền đi chiết đi!"

Tiết Viễn bỗng chốc xoay người xuống giường chạy như bay ra bên ngoài. Trong chớp mắt bên ngoài cửa sổ lại có tiếng sấm sét ầm ầm, Cố Nguyên Bạch "Cọ" mà ngồi dậy, biểu tình trên mặt đột biến, "Tiết Cửu Dao!"

Phòng trong phòng ngoài đều thắp sáng đèn, cung nhân bước đi vội vàng, nhưng Cố Nguyên Bạch vẫn không cho người kêu Tiết Viễn không muốn sống lại, bên ngoài liền có thị vệ đè ép một người đến gần, người này thân khoác áo tơi, không thấy rõ khuôn mặt cùng thân hình, ở bên trong màn mưa bọc hơi ẩm dày đặc, thị vệ thấp giọng nói: "Thánh Thượng, người này nửa đêm đến đây, ở bên ngoài cầu kiến Thánh Thượng."

Trên người Thánh Thượng mặc thường phục, cũng không có biểu lộ thân phận. Người này lại một lời vạch trần, bọn thị vệ không dám trì hoãn, tức khắc mang theo người tới trước mặt Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch nhìn xuyên qua sườn vai người này, âm trầm liếc mắt một cái về phía màn mưa to bàng bạc, "Tiến vào."

Người khoác áo tơi đi vào sương phòng, giọng nói là cố ý đè thấp nghẹn ngào: "Thánh Thượng tốt nhất vẫn nên vẫy lui người ngoài cho thỏa đáng."

Cố Nguyên Bạch lãnh lệ nói: "Ngươi nói."

Người áo tơi dừng một chút, duỗi tay cởi áo tơi trên người xuống. "Ầm vang" một tiếng, tia sét trắng xóa phá trời không, chiếu sáng gương mặt của người áo tơi.

Bình bình thường thương, mặt vàng như nến, có vài phần triệu chứng phong hàn, đúng là Nhị hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Dịch.

Lý Ngang Dịch thẳng tắp nhìn hoàng đế Đại Hằng, quả nhiên, sắc mặt hoàng đế Đại Hằng chợt biến đổi, đứng lên liền đi tới phía Lý Ngang Dịch. Lý Ngang Dịch đang muốn hơi hơi mỉm cười, hoàng đế Đại Hằng lại lập tức lướt qua hắn, mở cửa chính là hướng ra ngoài quát: "Tiết Cửu Dao, ngươi trực tiếp chết ở trên cây đi!"

Rống xong một câu, khí lạnh liền theo giọng nói vọt vào, Cố Nguyên Bạch che ngực ho khan vài tiếng, đóng cửa lại, muộn thanh ho vài tiếng ngồi trở về.

Lý Ngang Dịch nói: "Ngài thấy ta một chút cũng không kinh ngạc."

Cố Nguyên Bạch hòa hoãn uống lên mấy ngụm trà ấm, dư quang vân đạm phong khinh mà đảo qua trên người hắn, "Nhị hoàng tử Tây Hạ, đợi ngươi đã lâu."

Mày Lý Ngang Dịch nhăn chặt, thở dài cúi người hành lễ, "Thế nói vậy lần này vì sao ta tiến đến, ngài cũng đã biết."

Cố Nguyên Bạch cười, "Ngươi cũng có thể đại biểu cho Tây Hạ?"

Lý Ngang Dịch cười khổ một tiếng, "Vậy phải xem ngài có nguyện ý để ta đại biểu cho Tây Hạ hay không."

Cố Nguyên Bạch thong thả ung dung mà cho người ngâm một ly trà mới, hỏi: "Hương liệu là từ đâu tới?"

Lý Ngang Dịch nói: "Người Đại Hằng."

Cố Nguyên Bạch mãnh liệt nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh người.

Lý Ngang Dịch dừng một chút, nhìn y gằn từng chữ một nói: "Từ Phù Tang tới người Đại Hằng."

*

Cửa lớn mở ra, khí lạnh bọc mưa gió từ bên ngoài thổi vào. Người áo tơi đi ra ngoài một bước, cũng ho khan hai tiếng, đè thấp thanh âm khó nghe mà suy yếu: "Thân thể tại hạ dù tốt, qua một tháng này cũng sắp ngâm đến hỏng rồi. Mong rằng ngài có thể tha cho ta, để cho trận phong hàn này có thể chuyển biến tốt vài phần."

Ngữ khí Cố Nguyên Bạch không rõ hỉ nộ: "Không vội, lại qua một tháng nữa, ngươi không khỏe cũng sẽ khỏe."

Người áo tơi không cần phải nhiều lời nữa, cúi đầu ở trong mưa gió vội vàng rời đi.

Cửa phòng mở ra, cung hầu tiến lên đóng lại. Sắc mặt Cố Nguyên Bạch cũng trầm xuống, giống như mưa rền gió dữ, cuối cùng trước khi gió nổi mây phun mà bình tĩnh lại.

Y suy nghĩ rất nhiều, không ai biết y đang suy nghĩ cái gì. Chờ đến cuối cùng, Cố Nguyên Bạch đã thu liễm lại biểu tình trên mặt, sắc mặt bình tĩnh mà rũ mắt, lẳng lặng uống trà ấm trong ly.

Giờ phút này Phù Tang đang là xã hội phong kiến, chắc hẳn là cực kỳ lạc hậu.

"Điền Phúc Sinh," Thánh Thượng nhàn nhạt nói, "Vào ngày Vạn Thọ Tiết của Trẫm, Phù Tang đưa tới bao nhiêu đồ vật?"

Tinh thần Điền Phúc Sinh rung lên, chấn hưng nói: "Tiểu nhân nhớ rõ rành mạch. Khi Thánh Thượng tổ chức Vạn Thọ Tiết, tính số lễ vật Tây Hạ cùng Phù Tang đưa tới là nhiều nhất, thứ quý giá nhất bên trong đó là......"

Hắn một hơi liền nói một hồi lâu, mỗi loại lễ vật trong đó đều phi thường hiếm lạ quý giá. Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, đột nhiên thở dài.

Đáng giận là sơ hở đã sớm xuất hiện ở trước đó, y lại vào lúc này mới phát giác không đúng.

Nhưng Phù Tang từ đâu ra có nhiều hương liệu như vậy, từ đâu ra có nhiều nguyên vật liệu như vậy?

Đất đai bọn họ có thể gieo trồng vật gây nghiện như vậy, có thể trồng ra được hương liệu với số lượng lớn như vậy sao? Dù tính là có nhiều hương liệu như vậy, người Phù Tang ẩn nấp ở trong Tây Hạ buôn bán hương liệu, người tiến hành giao dịch lại là ai? Là ai trợ giúp Phù Tang lưu truyền hương liệu trong phạm vi lớn ở Tây Hạ như thế? Lại là ai có dã tâm to lớn như thế, muốn mượn cơ hội xâm nhập Đại Hằng?

Từng câu hỏi từ trong đầu nhất thời hiện lên.

Sắc mặt Nhị hoàng tử Tây Hạ thành khẩn nói: "Sau khi ta biết được tác hại của hương liệu, Tây Hạ đã trầm mê trong loại hương liệu này của Phù Tang, sức lực một mình ta không thể xoay chuyển toàn bộ thế cục, đành phải âm thầm ẩn núp, lại tìm kiếm thời cơ. Thánh Thượng hẳn là cũng biết được tình cảnh cùng tâm tình này của ta, nếu như không có năng lực, vậy chỉ có thể coi như không nhìn thấy."

Giỏi cho một Nhị hoàng tử nhẫn nhục phụ trọng, yêu nước yêu dân.

Cố Nguyên Bạch nói: "Điền Phúc Sinh, ngươi tin tưởng lời nói của Nhị hoàng tử Tây Hạ sao?"

Điền Phúc Sinh cẩn thận mà lắc lắc đầu: "Nhị hoàng tử Tây Hạ ẩn nấp nhiều năm, ngày thường giả vờ quá mức vô hại. Người như vậy nói cái gì, tiểu nhân đều cảm thấy không thể tin tưởng hoàn toàn."

"Đến ngươi cũng không tin, hắn còn trông cậy vào trẫm tin?" Cố Nguyên Bạch cười nhạo một tiếng, "Nói chuyện bảy phần thật ba phần giả, nơi này lủng một chỗ, nơi đó thiếu một đoạn, đây là lời nói dối ai cũng không phát hiện được."

Y đứng lên, đi đến chỗ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn vào trong viện, liền thấy được một thân ảnh cao lớn chạy về phía sương phòng này. Chân dài chạy nhanh như bay, đè nén như thế nào cũng không áp chế được sự phần khởi.

Trong đầu Cố Nguyên Bạch chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến thái độ dứt khoát lưu loát khi Tây Hạ nhận lỗi với Đại Hằng.

Chẳng lẽ mấy thứ này đều là Phù Tang bỏ tiền ra?

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia