ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 113

TieuVy_Vy

18/11/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 113

Cố Nguyên Bạch nói: "Lăn tới đây."

Trong một cái búng tay, một người cao lớn từ trên tường thành nhảy xuống, cấm quân thủ thành theo bản năng giơ lên trường thương trong tay về phía hắn, lại vội vàng nhìn qua Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch xoa xoa giữa mày, nói với cấm quân: "Áp giải hắn tới cửa thành, để hắn từ cửa cung tiến vào cung."

Chờ khi Tiết Viễn nhìn thấy Thánh Thượng đã là ở trong Tuyên Chính Điện.

Thánh Thượng vừa mới dùng xong cơm, một hồi lại muốn đi tắm, lúc này nhìn thấy Tiết Viễn tới, mí mắt nâng lên một chút, lại lần nữa buông xuống phía trên tấu chương.

Tiết Viễn nhìn Cố Nguyên Bạch liền cười, quy quy củ củ hành lễ, "Thánh Thượng, ngày tết Thượng Nguyên ấy, thần có thể hẹn trước hay không?"

Lời hắn còn chưa dứt, đón đầu tiếp được một quyển sách bay tới, Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Thánh Thượng không thay đổi, lại lần nữa cầm lấy một quyển tấu chương.

Tiết Viễn bất đắc dĩ cười, "Thánh Thượng, làm như nào ngài mới nguyện ý cho thần một cơ hội?"

Cố Nguyên Bạch nói: "Trước hết nói chuyện vì sao hôm nay ngươi lại muốn tới gặp trẫm."

Tiết Viễn nghe vậy, đưa quyển sách cho Điền Phúc Sinh, thành thành thật thật nói: "Thần nghe nói chuyện mấy ngày trước Thánh Thượng đi đến Chử phủ."

Cố Nguyên Bạch "Ừ" một tiếng, để hắn tiếp tục nói.

"Lúc sau thần biết liền đi Chử phủ quan sát," Tiết Viễn nói, "Phát hiện mười ngón trên tay Chử Vệ đại nhân vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì. Nhìn dáng vẻ Thánh Thượng cực kỳ thích đôi tay này của Chử đại nhân, cũng đúng, đôi tay này có thể vẽ tranh cho Thánh Thượng, sao lại không thích?"

Cố Nguyên Bạch đột nhiên hỏi: "Ngươi điêu khắc gỗ cho trẫm đâu?"

Tiết Viễn tức khắc câm nín, ho khan vài tiếng, nói: "Ngày Tết Thượng Nguyên sẽ đưa cho Thánh Thượng."

"Hai ngày lại hai ngày, Tiết Cửu Dao, nếu như ngươi không muốn làm thì cứ nói thẳng, không cần phải kéo dài như vậy," Cố Nguyên Bạch không tiếng động cong môi, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Trong lòng ngươi tiếc nuối vì sao hai con sói kia không cắn rớt ngón tay Chử khanh?"

Tiết Viễn khách khí nói: "Không có không có."

Cố Nguyên Bạch vui vẻ, muộn thanh nở nụ cười, chỉ là cười một lát liền cảm thấy tay chân vô lực trong ngực khó chịu, y ngừng cười, không tự chủ được nhăn mi lại.

Tiết Viễn đã bước nhanh vọt tới trước mặt y, đôi tay không dám đụng vào yn, thật cẩn nói: "Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch nắm chặt cánh tay hắn, chậm rãi ngồi thẳng người, "Mấy ngày gần đây không biết vì sao ta luôn cảm thấy tay chân có chút vô lực. Bình thường cười nhiều chút cũng không có chuyện gì, hiện tại lại không được."

Trong lòng Tiết Viễn dâng lên một cổ khủng hoảng, hắn lấy lại tinh thần, tự ép bản thân bình tĩnh: "Ngự y nói như thế nào?"

"Mệt mỏi."

Cố Nguyên Bạch nói.

Tiết Viễn chỉnh lại sợi tóc bên tai của y, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, cảm thấy tốt hơn chút, "Mỗi ngày khi trẫm cảm thấy tay chân vô lực đều là sau khi tản bộ từ Ngự Hoa Viên trở về, trở lại trong điện chỉ một lát lại khôi phục sức lực, thậm chí tinh thần sáng láng. Ngự y nói chắc là đúng, chỉ là thân mình không đi không được, vẫn luôn ngồi ở trong điện chẳng phải là cũng phế luôn?"

"Nói cũng đúng." Tiết Viễn thấp giọng phụ họa, nhưng giữa mày vẫn nhíu chặt.

Mọi chuyện của Điền Phúc Sinh đều bị Tiết Viễn cướp làm, lão thái giám chỉ xem xem bên ngoài thần sắc, nói: "Thánh Thượng, nên tắm gội."

Tiết Viễn áp xuống lo lắng, buột miệng thốt ra nói: "Thánh Thượng, thần gội đầu cho ngài."

Trong điện nhất thời tĩnh đến không phát một tiếng động, Cố Nguyên Bạch đột nhiên cười, "Vậy thì ngươi đến đây đi."

*

Trong tuyền điện.

Cố Nguyên Bạch ngửa đầu, một đầu tóc đen ngâm bên trong nước suối theo gợn sóng mà phiêu đãng. Tiết Viễn vuốt lên một đầu tóc đen mượt mà như tơ lụa này của y, yêu thích không thôi, "Mỗi một sợi tóc của Thánh Thượng trong tay thần đều trị giá ngàn vàng."

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, nhổ một sợt tóc xuống đặt lên trên cổ tay của Tiết Viễn, "Lấy ngàn vàng ra đây đi."

Tiết Viễn thầm nghĩ, tiểu Vô Lương Tâm.

Hắn lấy ra một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ xanh biếc từ trong ngực ra, mang lên ngón tay cái của Cố Nguyên Bạch, "Thánh Thượng, thứ này chính là dùng ngàn vàng để mua."

Không nhịn được nhiều lời một câu, "Ngài đừng ném đi lần nữa."

Cái từ "Ném" này làm Cố Nguyên Bạch có chút chột dạ, giơ tay nhìn một chút, ngọc ban chỉ vẫn là một vẻ như trước, màu xanh ngưng tụ đến thâm trầm, ngọc ban chỉ này mặc dù không đáng giá ngàn vàng, nhưng hiện giờ cũng không giống bình thường, bởi vì nó từ hoàng cung lăn đến Bắc Cương, lại từ Bắc Cương lăn trở về trên tay hoàng đế.

Đã bị chim tước mang bay lên, lại chìm xuống đáy hồ hành cung, đi đến trường thành Bắc Cương bao phủ tuyết lớn, ngàn vàng, ngàn vàng cũng không mua được những chặng đường này.

Cố Nguyên Bạch là thanh niên tốt của xã hội, không trắng trợn chiếm người tiện nghi, vì thế lại nhổ thêm một sợi tóc đặt lên cổ tay khác của Tiết Viễn, "Hai sợi, thưởng cho ngươi."

Tiết Viễn ngoan ngoãn nhận lấy phần thưởng, "Thánh Thượng, ngày tết Thượng Nguyên ngài không muốn đi ra ngoài ngắm nhìn sao?"

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại, nằm bất động ở trên giường, "Nói thử bên ngoài có cái gì."

Tiết Viễn hơi há mồm, lại không biết nên nói cái gì. Từ nhỏ hắn rời khỏi nhà, qua nhiều năm chinh chiến những thứ nên quên đều đã quên sạch , cung yến năm trước kết thúc liền trực tiếp trở về phủ, nào biết được rằng trên phố xá sầm uất thì có thể có cái gì.

Nhưng hắn lo lắng vừa nói ra như vậy, Cố Nguyên Bạch nhất định không đi ra ngoài cùng hắn, vì thế hàm hồ nói: "Rất nhiều thứ, không đếm được."

Cố Nguyên Bạch nói: "Cái gì?"

Tiết Viễn càng thêm hàm hồ, "Cái gì cũng có."

"Trẫm không nghe thấy," Cố Nguyên Bạch nhíu mày, ngoắc ngoắc ngón tay, "Đến bên tai trẫm nói."

Tiết Viễn nằm phục người xuống, đang muốn nói chuyện, hơi nóng lại phun bên tai Cố Nguyên Bạch. Mắt hắn không khỏi nhìn lỗ tai Thánh Thượng, Thánh Thượng nằm thẳng ở trên giường mỹ nhân, chỉ mặc một thân áo đơn, từ vành tai đến cổ đều là liếc mắt một cái có thể nhìn rõ ràng.

Áo đơn che lấp dưới cổ, cổ mảnh khảnh thon dài trắng trẻo, cổ áo có chút phập phồng, dường như chỉ cần hất nhẹ một cái là có thể tiếp tục nhìn xuống dưới.

Những lời Tiết Viễn muốn nói đều đã quên.

Hơi nóng cùng ẩm ướt liền giống như đêm đó Tiết Viễn gặm nhấm vành tai Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch bất động thanh sắc căng thẳng chân, tính toán làm cho Tiết Viễn cũng nếm thử cảm giác nửa vời đêm đó của y.

"Tiết khanh," cười như không cười, "Nói chuyện."

"Thần......" Tiết Viễn hơi há mồm, thân mình càng thêm thấp xuống, mỗi khi nói ra một chữ lại giống như có thể đến gần tai Thánh Thượng, như nói nhiều thêm một chữ là có thể ngậm vào trong miệng, thanh âm khàn khàn, "Thời điểm Tết Thượng Nguyên, trên phố xá có rất rất nhiều thức ăn, thịt lừa đốt lửa lần trước Thánh Thượng ăn cũng sẽ có, chúng ta đi từ đầu đường đến cuối đường, muốn ăn cái gì thần liền mua cái đó cho ngài."

Cố Nguyên Bạch bị hơi nóng phả ra đến khó chịu, giật giật lỗ tai, muốn nghiêng đầu.

Bàn tay Tiết Viễn đặt ở đầu của y, làm y đừng cử động, muộn thanh cười: "Thánh Thượng, ngài chưa gội đầu đâu."

Cố Nguyên Bạch lại xoay đầu qua, vành tai y ở trong mắt Tiết Viễn nhích tới nhích lui, giống như cố ý hấp dẫn toàn bộ tâm trí của Tiết tướng quân, Tiết tướng quân không nhịn được, muốn nương theo cơ hội nói chuyện mà "Vô tình" gặm nhấm một ngụm, nhưng vừa muốn để sát vào, Cố Nguyên Bạch liền nói: "Nói xong?"

Tiết Viễn nghẹn tại chỗ, ngậm miệng, lại cân nhắc đưa ra lý do thoái thác: "Còn có chỗ chơi, rất rất nhiều, thần lại khắc gỗ cho Thánh Thượng, tết Thượng Nguyên hẳn là còn có người có tay nghề làm đồ chơi bằng đường."

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, che lại khóe miệng mang ý cười như có như không, "Đồ chơi làm bằng đường, làm đẹp không?"

Tiết Viễn lại sát đến gần, cánh môi đã đụng phải hạt châu như bạch ngọc, Cố Nguyên Bạch xoay đầu, lười biếng nói: "Gội đầu."

Tiết Viễn: "......"

Hắn hít sâu một hơi rời đi, lại giúp Thánh Thượng gội một đầu tóc đen mượt.

Ý cười trên mặt Thánh Thượng chợt lóe qua, lại rất nhanh ẩn xuống.

*

Tết Thượng Nguyên sắp đến gần, những thứ Tây Hạ đưa tới trước đó đã một bước vào kho.

"Năm ngàn con ngựa, một vạn con trâu, dê, năm trăm vạn lượng bạc trắng, ba trăm vạn thạch lương thực," Hộ Bộ thượng thư nói, "Một phân cũng không thiếu."

Cố Nguyên Bạch nghe vậy trầm ngâm một hồi, cho người đi mời sứ giả Tây Hạ tiến đến diện thánh.

Sau hai khắc, Nhị hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Dịch tính cả sứ thần Tây Hạ vào yết kiến, lúc này Cố Nguyên Bạch mới nhìn rõ khuôn mặt Nhị hoàng tử, hắn ba phần giống nhau với Thất hoàng tử, nhưng giữa mặt mày giống như không có lúc nào là không mang theo sầu lo, khi ngẫu nhiên đối diện với tầm mắt Cố Nguyên Bạch, ánh mắt né tránh biểu tình co rúm, không thấy có bộ dạng ra vẻ nào của hoàng tử.

Các đại thần trong điện cũng bởi vậy mà chỉ nhìn hắn một cái liền rời ánh mắt tới trên người đại thần phía sau Tây Hạ Nhị hoàng tử, hai bên ngươi tới ta đi, ở trong quá trình này, Cố Nguyên Bạch không nói lời nào, Nhị hoàng tử Tây Hạ cũng chôn đầu không nói lời nào. Chờ đến giao phong kết thúc, Nhị hoàng tử Tây Hạ mới vì thần tử thúc giục mà khiếp đảm mở miệng nói: "Hoàng đế Đại Hằng, hiện tại ngài có thả Thất hoàng đệ của ta chưa?"

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn, hoãn thanh: "Người tới, mời người lên đi."

Người Tây Hạ giam lỏng trong Minh Thanh Dịch từ sớm đã bị đè ở ngoài điện, bọn thị vệ khách khách khí khí mà mời đoàn người Lý Ngang Thuận đi vào trong điện. Vừa nhìn thấy Thất hoàng đệ, Nhị hoàng tử Tây Hạ nhanh chân bước lên đón, vội vội vàng vàng truy vấn nói: "Thất đệ, trong thời gian này ngươi như thế nào?"

Lý Ngang Thuận hất tay hắn ra, sắc mặt âm u, "Sao các ngươi lại tới trễ như vậy."

Sau khi hai đội người gặp mặt, Nhị hoàng tử liền muốn xin đưa người rời đi, Cố Nguyên Bạch đột nhiên cười, hòa khí nói: "Qua mấy ngày nữa là ngày hội nguyên tiêu ở Đại Hằng ta, các vị không cần sốt ruột trở về, đợi trải qua ngày hội nguyên tiêu lại chờ trẫm mở tiệc chiêu đãi các vị một bữa, các vị cũng ngắm thử phong cảnh Đại Hằng ta."

Nhị hoàng tử đang muốn nói chuyện, nhưng Lý Ngang Thuận đã đi trước một bước đáp ứng, hắn đành phải muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ mà ngậm miệng.

Đoàn người cáo từ rời đi, Cố Nguyên Bạch nhìn bóng dáng bọn họ, bưng lên chén trà ấm uống một ngụm. Khi người Tây Hạ sắp bước ra cung điện, Cố Nguyên Bạch đột nhiên cao giọng quát một tiếng: "Lý Ngang Dịch!"

Lý Ngang Dịch vội vàng quay đầu nhìn về phía Thánh Thượng, nhưng thân thể hắn vẫn cứ tiến đến phía trước, "Vâng."

Cố Nguyên Bạch lại nhấp một miệng trà, "Trẫm thực thích quốc hương của các ngươi."

Lý Ngang Dịch thả lỏng người, liền nói không dám, mới thật cẩn thận rời đi.

Đám người không thấy bóng dáng, Cố Nguyên Bạch rũ mắt, dùng nắp ly hất lá trà nổi lên trên.

Lý Ngang Dịch có tướng mạo của sói. (*)

Tướng mạo sói, gọi quay đầu lại nhưng mà thân không chuyển, tính tàn nhẫn, thường mang lòng giết người hại vật.

[(*) xuất phát từ 《 nhân luân đại thống phú 》, Tào Tháo từng thử Tư Mã Ý như vậy một lần, Tư Mã Ý tấu xong công tác với Tào Tháo, sau khi kết thúc hắn liền xoay người rời đi. Tào Tháo tâm huyết dâng trào, hô một tiếng Tư Mã Ý. Tư Mã Ý vừa nghe, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau , mà thân mình lại vẫn cứ đi về phía trước, giống đầu sói.]

Nhị hoàng tử Tây Hạ không đơn giản.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info