ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

17/11/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 111

Sáng sớm ngày thứ hai, khi cung hầu vấn tóc cho Cố Nguyên Bạch liền "A" một tiếng, cả kinh nói: "Thánh Thượng, sau tai ngài có vết đỏ!"

Khuôn mặt Cố Nguyên Bạch trầm xuống, không nửa phần phản ứng lại với lời hắn nói. Điền Phúc Sinh cúi sát vào nhìn, hít hà một hơi. Hắn cả kinh, mặt sau lỗ tai Thánh Thượng đang có một dấu đỏ lớn cỡ ngón cái, dấu vết đỏ đến xanh tím, trên làn da càng thêm dọa người, "Hôm qua trước khi ngủ vẫn không có, chẳng lẽ là sâu cắn?"

Nhưng thời tiết này sao lại có sâu, bọn họ hầu hạ Thánh Thượng tốt như vậy, không có khả năng.

Vị trí sau tai khuất, nếu không phải bởi vì phải vấn tóc cho Thánh Thượng, cung hầu cũng sẽ không nhìn thấy. Cố Nguyên Bạch nhìn bản thân trong gương đồng, sắc mặt cũng không đẹp, y cười lạnh một tiếng, "Lấy gương đặt ở phía sau để trẫm nhìn xem."

Bọn nô tài tìm một tấm gương sáng về đặt ở phía sau để Thánh Thượng thông qua gương đồng đằng trước nhìn xem dấu vết sau tai. Gương đồng bị chiếu đến sáng ngời mà rõ ràng, có thể rõ ràng nhìn thấy một vết đỏ lớn bằng ngón tay cái, Cố Nguyên Bạch sờ lên vết đỏ này, lại cười lạnh vài tiếng.

Thời điểm người ở Bắc Cương, nghe nói Cố Nguyên Bạch muốn nạp phi liền giục ngựa lao nhanh trở về hôn y sờ y để an tâm. Trên cổ sói trong phủ cũng treo từng tờ giấy viết ô ngôn uế ngữ, hoặc nhiều hoặc ít, lớn lớn bé bé, kết quả nửa đêm bò qua cửa sổ chỉ để liếm vành tai?

Đều là người trưởng thành rồi, Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, Tiết Cửu Dao, ngươi thế mà còn giả vờ ngây thơ.

"Thánh Thượng, lỗ tai ngài cũng đỏ," đôi mắt tiểu thái giám cũng bị dọa khóc, "Có thể nhìn ra tơ máu."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, "Trẫm không cảm thấy đau."

Cuối cùng, Cố Nguyên Bạch không để Điền Phúc Sinh đi kêu ngự y, chỉ để hắn bôi chút thuốc mỡ cho chính mình. Chờ đến khi tóc dài khoác ở sau người, thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Tiết phủ đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, khi Cố Nguyên Bạch đi ra phòng ngủ, đi mấy vòng qua hành lang liền nghe được ở phía trước vang lên tiếng xé gió sắc bén, y đi lên trước vừa nhìn thấy Tiết Viễn đang múa thanh loan đao ngự tứ ở phía trên đất trống.

Loan đao thon dài, độ cong tinh xảo, khi đường đao cong lên bị Tiết Viễn nắm trong tay, từng trận tiếng gió, múa đến như tạo gió.

Cố Nguyên Bạch đứng ở chỗ ngoặt, gã sai vặt ở một bên còn có cầm y phục cùng vỏ đao của Tiết Viễn, sau khi bọn họ nhìn thấy Thánh Thượng đang muốn cuống quít hành lễ, Cố Nguyên Bạch giơ tay vẫy, bất động nhìn Tiết Viễn, thần sắc trong mắt không rõ hỉ nộ, "Đại công tử các ngươi mỗi ngày đều tới nơi này luyện võ sớm như vậy?"

"Là mỗi ngày đều phải luyện một phen, nhưng giờ Dần sáng nay đại công tử liền nổi hứng, vẫn luôn luyện đến hiện tại," gã sai vặt thật cẩn thận, "Trước kia không có sớm như vậy."

Trên thực tế, Tiết Viễn là một đêm không ngủ.

Nhưng không ai có thể nhìn ra Tiết Viễn là một đêm không ngủ. Hiện tại Cố Nguyên Bạch nhìn thấy hắn, không sảng khoái dưới đáy lòng liền dâng lên, y đang muốn rời đi, Tiết Viễn ở kia bên lại nghe được tiếng bước chân y, quay đầu nhìn lại, mạnh mẽ thu lại đại đao đã đâm ra trong tay, bước đi tới ôm quyền hành lễ: "Thánh Thượng."

Hắn dừng một chút, làm như không có việc gì nói: "Tối hôm qua Thánh Thượng ngủ ngon giấc không?"

Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Tối hôm qua Tiết khanh ngủ ngon giấc không?"

Tiết Viễn ánh mắt lóe lóe, "Ngon."

Cố Nguyên Bạch không tiếng động nâng môi cười lạnh, không nghĩ gặp lại gương mặt này của hắn, vì thế nâng lên bước chân, mang theo mọi người từ bên cạnh người hắn đi qua.

Tiết Viễn tiếp nhận vỏ đao trong tay gã sai vặt, thu hồi loan đao xong, mới bước nhanh đuổi kịp Thánh Thượng, "Thánh Thượng còn chưa dùng đồ ăn sáng, thần đã phân phó xuống, để đầu bếp chuẩn bị củ mài nấu cháo, Thánh Thượng dùng một chén nhỏ ấm áp dạ dày trước."

Thánh Thượng dường như không nghe thấy, Điền Phúc Sinh nhân cơ hội bắt được Tiết Viễn, oán giận nói: "Tiết đại nhân, trong phủ ngài có thứ gì không sạch sẽ không?"

Cả người Tiết Viễn cứng đờ, ngay sau đó thả lỏng, "Điền tổng quản, lời nói này có ý gì?"

Điền Phúc Sinh hạ giọng, "Tiết đại nhân, ngài đừng trách lão nô nói chuyện không xuôi tai. Hôm nay Thánh Thượng thức dậy, chúng tiểu nhân phát hiện một dấu vết ở phía sau tai Thánh Thượng, đỏ đến có chút thâm, nhìn làm cho người ta sợ hãi. Không chỉ như vậy, lỗ tai bên phải Thánh Thượng cũng có vài sợi tơ máu, bên ngoài nhìn không đang ngại, bên trong nhìn vào giống như là đổ máu, nhưng Thánh Thượng lại không cảm thấy đau, đây là việc lạ gì?"

Tơ máu? Mày Tiết Viễn nhăn lại đến có thể kẹp chết muỗi.

Lực độ như vậy cũng chịu không nổi sao?

Điền Phúc Sinh cũng suy nghĩ: "Thánh Thượng ngủ một giấc, tại sao lại liền thành như vậy?"

Trong khoảng thời gian ngắn mỗi người vùi đầu khổ tư, không muốn nói chuyện.

*

Cố Nguyên Bạch ở Tiết phủ dùng xong rồi đồ ăn sáng liền trở về cung. Chân trước y mới vừa đi, sau lưng Thường Ngọc Ngôn liền vào Tiết phủ, nhìn thấy Tiết Viễn đang ngồi ở trên chủ vị dùng bữa.

Thường Ngọc Ngôn nhướng mày cười, "Chọn ngày cũng không bằng gặp ngày, người tới, lấy chén đũa lên cho bổn thiếu gia."

Gã sai vặt dẫn hắn ngồi xuống, "Thường công tử, chén đũa này đại công tử chúng ta chưa từng dùng qua, ngài có thể dùng liền."

Thường Ngọc Ngôn kinh ngạc, chỉ chỉ chén đũa trong tay Tiết Viễn, "Nếu đây là của các ngươi đại công tử, vậy đại công tử các ngươi đang dùng của ai?"

Gã sai vặt không nói lời nào, cúi đầu lui xuống.

Thường Ngọc Ngôn còn muốn hỏi lại, nhưng Tiết Viễn bỗng chốc rút ra một thanh chủy thủ từ trong lòng, hàn quang lấp lánh, mũi nhọn bức người chiếu lên trên mặt Thường Ngọc Ngôn, người cầm chủy thủ không cảm thấy gì, ngữ khí bình thường hỏi: "Ngươi muốn ăn cái gì?"

Thường Ngọc Ngôn đem lời nói nghẹn trở về, "Cái gì cũng được."

Tiết Viễn cầm lấy chủy thủ đâm xuyên một quả trái cây, giơ tay lên, chủy thủ liền bay qua bàn dài, "Đinh ——" một tiếng cắm vào trên bàn gỗ trước mặt Thường Ngọc Ngôn.

"Ngươi lừa ta, Thường Ngọc Ngôn," Tiết Viễn nói, "Ở hành cung tránh nóng, ngày ấy ngươi chơi cờ cùng Thánh Thượng, Thánh Thượng rõ ràng nói đến ta với ngươi."

Thường Ngọc Ngôn khẩn trương, buột miệng thốt ra nói: "Ngươi không cần nghe người khác nói bậy ——"

"Có phải nói bậy hay không ta không biết," Tiết Viễn cười, bộ dạng rất là ôn hòa, "Nhưng ngươi không muốn ta tiếp xúc nhiều hơn với Thánh Thượng, sự thật là như thế."

Thường Ngọc Ngôn không nói ra lời, Tiết Viễn cúi đầu ăn xong một ngụm cháo củ mài cuối cùng, đứng dậy đi qua bàn dài, rút chủy thủ lên. Chỉ nghe "Ong" một tiếng, trái cây trên chủy thủ đã bị Tiết Viễn lấy xuống, đặt vào trong tay Thường Ngọc Ngôn.

Dòng nước dính nhớp giữa quả chua đến ê răng, cũng chậm rãi chảy ra, nước quả chật vật dính lên một tay Thường Ngọc Ngôn.

"Thanh chủy thủ này ngươi hẳn là có chút lạ mắt," Tiết Viễn đem chủy thủ ở giữa hai tay xoay vòng, "Nó không phải là cái ta chơi khi còn nhỏ. Ngọc Ngôn, ngươi có còn nhớ hay không, không lâu trước ngươi bị nô bộc nhà ngươi khinh nhục, ta áp giải tên nô bộc kia đến trước mặt ngươi, vừa lúc cũng ở trên bàn cơm."

"Chuyện ngươi cầu ta, ta đã làm được. Tất cả trưởng bối cùng cha mẹ ngươi ở trên bàn cơm toàn, ta mở ra năm ngón tay của nô bộc kia tay, chủy thủ cắm ở giữa khe hở ngón tay hắn, hỏi ngươi một đao này là chặt đứt toàn bộ bàn tay hắn, hay là chặt đứt một đầu ngón tay hắn."

Thường Ngọc Ngôn siết chặt trái cây, cổ tay áo bị tẩm ướt, hắn cười: "Cửu Dao, tính nết chúng ta từ nhỏ đã không hợp, luôn đối chọi gay gắt như nước với lửa. Nhưng ngươi với ta cũng là bạn tốt thời thiếu niên, đồng dạng là cá mè một lứa, ai cũng không thể mạnh hơn so với ai."

Tiết Viễn cũng cười theo, "Ngươi nói ta ở chỗ này bỏ qua mà thả người đi, ngươi sẽ không làm chuyện chém ngón tay người, nô bộc kia kích động đến khóc, mang ơn đội nghĩa với ngươi. Ngày thứ hai, ngươi đưa người tới bên hồ, cho nô bộc kia chọn lựa, hoặc là nhảy hồ mà chết, hoặc là tự mình đi chém đứt một bàn tay cùng đầu lưỡi của bản thân."

Thường Ngọc Ngôn: "Chuện đã qua lâu, hiện tại không cần nhắc lại."

"Thường Ngọc Ngôn, tâm ngươi thật sự dơ," Tiết Viễn thấp giọng nói, "Nhưng nhìn một cái, trái tim ngươi sao lại nhìn thấy ta lấy chủy thủ ra vẫn cảm thấy sợ, từ nhỏ đã sợ cho đến bây giờ."

Ý cười trên khóe miệng Thường Ngọc Ngôn chậm rãi thu liễm, mím thẳng,vị công tử nhẹ nhàng như ngọc lúc này cũng biến thành mặt vô biểu tình.

"Nói tới ta với Thánh Thượng, lại không dám nói cho ta," Tiết Viễn muộn thanh cười vài cái, vỗ vỗ bả vai Thường Ngọc Ngôn, "Ngọc Ngôn, lần này thật ra ngươi nhưng vụng về một chút."

Thường Ngọc Ngôn động động miệng: "Tóm lại ta sẽ không hại ngươi."

Tiết Viễn: "Thủ đoạn nhỏ cũng không phải ít."

"Nhưng không tồi, ngươi có thể tiếp tục," hắn thong thả ung dung mà tiếp tục nói, Thường Ngọc Ngôn nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt Tiết Viễn nặng nề thâm trầm, từ trên cao nhìn xuống mà cong môi, "Có một người làm công tác văn hoá ghen ghét gia, gia vui vẻ."

*

Sau khi Cố Nguyên Bạch hồi cung lại bị Điền Phúc Sinh bôt thuốc thêm một lần.

Điền Phúc Sinh còn chưa tới nông nỗi già cả mắt mờ, hắn càng bôi thuốc càng cảm thấy cổ quái, chần chờ một lát, do dự nói: "Thánh Thượng, dấu vết sai tai người giống như là bị hút ra."

Cố Nguyên Bạch không mặn không nhạt, "Ừm."

Trong lòng Điền Phúc Sinh hiểu rõ, cũng không hề hỏi nhiều, chuyên tâm bôi thuốc cho Thánh Thượng.

Thuốc mỡ vị che lấp mùi hương liệu trong điện, đợi cho mùi thuốc mỡ tan đi, Cố Nguyên Bạch mới ngửi ra chút gì không đúng, "Mùi hương này sao lại khác với mùi hương trước kia?"

Cung hầu châm hương tiến lên trả lời: "Thánh Thượng, đây là hương liệu do Tây Hạ dâng lên, nghe nói là bọn họ quốc hương, ngự y trong Thái Y Viện nói mùi hương này có tác dụng thanh thần tĩnh khí, nô tỳ liền đốt lên."

Cố Nguyên Bạch gật đầu, "Mùi hương cũng rất thơm, lúc này Tây Hạ thật sự lấy ra đồ quý."

"Những thứ nhận lỗi đã được đưa đến kinh thành trước, người Tây Hạ đưa đến khoản chuộc phía sau còn đang trên đường tới," Điền Phúc Sinh nhỏ giọng nói, "Thánh Thượng, nghe người bên đường nói, lần này những thứ Tây Hạ lấy ra thật sự không ít. Bọn họ đã đi được hai ba tháng, người dẫn đầu vẫn là Nhị hoàng tử Tây Hạ."

Cố Nguyên Bạch dựa vào trên lưng ghế, nhắm mắt lại có quy luật mà gõ bàn, "Nhị hoàng tử Tây Hạ?"

"Nhị hoàng tử Tây Hạ tên là Lý Ngang Dịch," Điền Phúc Sinh, "Người này bất đồng với Thất hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Thuận, xuất thân hắn thấp hèn, không được hoàng đế Tây Hạ yêu thích, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, nhưng mạng lại cứng, sống sót mà trưởng thành. Bởi vì tính nết ôn hòa còn có chút nhút nhát, từ trên xuống dưới hoàng thất Tây Hạ cũng chưa từng coi trọng hắn, chỉ là nơi yêu cầu phải có Nhị hoàng tử, bọn họ mới có thể nhớ tới vị hoàng tử này."

"Ví dụ như lần này, chuyện tốn công vô ích này liền giao cho Nhị hoàng tử Tây Hạ," Cố Nguyên Bạch đã hiểu, y cười nói, "Trẫm không để bụng chuyện này, trẫm cảm thấy kỳ lạ ở chuyện khác."

Cố Nguyên Bạch nhăn chặt mi, lẩm bẩm nói: "Tây Hạ vì sao lại dứt khoát lưu loát mà đồng ý đền tiền như vậy ......"

Đến cái trả giá cũng không nói năng gì.

Chuyện này quả thực so với việc Tiết Viễn nửa đêm chui vào trong phòng Cố Nguyên Bạch lại không làm cái gì còn khiến cho người khác khó hiểu hơn.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com