ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

16/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 109

Người còn lại thấy Thánh Thượng cùng Tiết đại nhân có hứng thú như thế cũng hiểu chuyện mà đứng ở trong một góc sân, để tránh ngại mắt hai vị.

Cố Nguyên Bạch vừa mới ngồi trên bàn đu dây, Tiết Viễn cầm khúc gỗ muốn khắc y liền ngẩng đầu lên, sau khi nhìn y một cái, đột nhiên đứng lên nhanh chóng rời đi, đảo mắt biến mất ở trong phòng ngủ.

Đây là muốn làm cái gì? Cố Nguyên Bạch nhìn lại phía phòng ngủ, còn chưa nghĩ ra nguyên do thì Tiết Viễn lại đi ra, trong tay hắn cầm một cái gối đầu cùng áo choàng dày nặng, đến gần nói: "Thánh Thượng, đứng lên một chút."

Cố Nguyên Bạch, "Vì sao?"

"Ngồi chỗ này lạnh," Tiết Viễn nhíu mày, "Tuy là xích đu bằng gỗ nhưng tốt nhất cũng nên lót thứ gì xuống."

Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ: "Trên người trẫm mặc không ít y phục."

"Quần áo không ít cũng không được," Tiết Viễn đứng thẳng tắp, ngữ khí ôn nhu, "Ngươi cảm thấy không lạnh, mông cảm thấy lạnh."

Cố Nguyên Bạch không muốn đàm luận chuyện "Mông hay không mông" cùng hắn, đứng lên để hắn lót đệm mềm xuống. Chỉ là đệm mềm Tiết Viễn cầm trong tay cũng không phải đệm mềm, Cố Nguyên Bạch không nhịn được, hỏi: "Đây không phải gối đầu trong phòng ngủ của ngươi sao?"

"Nhiễm một ít mùi hương của Thánh Thượng," Tiết Viễn khóe miệng cong lên một bên, ý vị thâm trường, "Thánh Thượng thế mà biết đây là gối trong phòng ngủ thần."

Hắn ý cười thâm thúy, dư quang đảo quanh trên người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, tới, bước đầu tiên câu dẫn.

Tính tình Thánh Thượng dưới những ý niệm ác liệt mà động, nhớ tới biểu tình ngây ngốc lần trước của Tiết Cửu Dao, vì thế mi dày cong lên, thong thả ung dung nói: "Trẫm không ngồi lên gối đầu của ngươi."

"Thánh Thượng, ngồi xuống," Tiết Viễn thấp giọng dụ dỗ, "Buổi tối thần gối nó ngủ ngon."

Ngồi lên gối đầu ngủ của hắn ...... Cố Nguyên Bạch một lời khó nói hết, ngẩng đầu nhìn về phía Điền Phúc Sinh một cái, Điền Phúc Sinh cơ linh chạy tới đặt đệm mềm sớm đã chuẩn bị tốt lên phía trên bàn đu dây, khách khí với Tiết Viễn nói: "Tiết đại nhân, chúng tiểu nhân sớm đã chuẩn bị tốt tất cả đồ dùng, không cần Tiết đại nhân lo lắng."

Tiết Viễn đành phải thu lại gối đầu, sau khi Cố Nguyên Bạch ngồi xuống lại khoác choàng lên trước người y, tinh tế chỉnh lại trên cổ. Trước có áo choàng, sau có áo khoác, lò sưởi tay ở trên tay, ngoài có bếp lò ấm áp, gió lạnh chỉ có thể thổi lên khuôn mặt. Cố Nguyên Bạch thở ra một hơi, thoải mái nói: "Trẫm phơi nắng, ngươi khắc người, chờ thời điểm gió nổi lên liền vào trong phòng."

Tiết Viễn vuốt sợi tóc trên sườn mặt Cố Nguyên Bạch đến sau tai, cười nói: "Vâng."

Khối gỗ là một khúc gỗ dài, Tiết Viễn cầm đao bắt đầu điêu khắc, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thánh Thượng một cái, lại cúi đầu di động chủy thủ.

Cố Nguyên Bạch tựa ngủ tựa không ở trên bàn đu dây phơi ánh mặt trời, chờ thời điểm tỉnh lại, không biết ai đã ôm y vào nhà, đắp chăn nằm ở trên giường.

Y quay đầu vừa thấy Tiết Viễn đang ngồi ở bên bàn phòng trong, chuyên tâm trí chí mà chà lau loan đao.

Chuôi này loan đao ung dung hoa quý, không phải vật phàm. Cố Nguyên Bạch xốc chăn lên, đang muốn xuống giường, cúi đầu nhìn xuống ách thanh hỏi: "Giày vớ trẫm đâu?"

Tiết Viễn nghe được thanh âm quay đầu lại liền nhìn thấy một màn y sắp đi chân trần xuống mặt đất, sắc mặt biến đổi, mạnh mẽ đứng lên, loan đao trên bàn bị va chạm leng keng rung động.

Cố Nguyên Bạch thấy bộ dạng khí thế hung dữ của hắn, nhìn đôi tay Tiết Viễn vươn lên trước liền thu hai chân trở về, lạnh như băng mà chui vào trong giường đất, "Điền Phúc Sinh đâu?"

Tiết Viễn sờ soạng hư không, dừng một chút sau mới nói: "Ở bên ngoài."

"Kêu hắn tiến vào," Cố Nguyên Bạch nhíu mày, nhìn khắp nơi thấy được vớ trắng của mình ở bên cạnh bàn nơi Tiết Viễn ngồi xuống, "Giày vớ trẫm làm sao lại ở bên kia?"

Biểu tình Tiết Viễn không đổi, "Thần cũng không biết."

Điền Phúc Sinh nghe lệnh vào phòng, hầu hạ Thánh Thượng mang giày vớ vào, đợi khi mặc xong rồi lại cho người tiến lên, chải lạ đầu tóc tán loạn cho Thánh Thượng, trở nên anh tuấn hiên ngang.

Sau khi tự Cố Nguyên Bạch thu thập tốt, lại đi một vòng trong viện cho tỉnh thần, y hỏi Điền Phúc Sinh: "Sao trẫm lại ngủ rồi?"

Điền Phúc Sinh nhỏ giọng nói; "Thánh Thượng, tiểu nhân cũng không biết. Chỉ nhìn thấy thời gian ngài ngồi trên bàn đu dây không lâu, Tiết đại nhân liền thả khúc gỗ cùng chủy thủ xuống, tiến lên ôm ngài vào trong phòng."

"Vậy giày vớ trẫm," Cố Nguyên Bạch, "Là hắn cởi?"

Điền Phúc Sinh vùi đầu càng thấp, "Chúng tiểu nhân chưa từng động qua giày vớ Thánh Thượng."

Trưởng thị vệ đi theo phía sau Cố Nguyên Bạch, muốn nói lại thôi.

Cố Nguyên Bạch xoa xoa trán, mang theo người trở về. Đi một hồi liền nhìn thấy cung hầu đều đứng chờ ở trong viện Tiết Viễn, cửa phòng ngủ đóng chặt. Cố Nguyên Bạch liếc mắt về phía phòng ngủ một cái, hỏi: "Vì sao các ngươi đều đứng ở chỗ này?"

Cung hầu thật cẩn thận: "Hồi bẩm Thánh Thượng, Tiết đại nhân để chúng tiểu nhân chờ đợi bên ngoài, hắn có chút việc riêng phải làm."

Cố Nguyên Bạch nheo mắt, việc riêng?

Y nghĩ tới vớ trắng của chính mình đặt ở bên cạnh bàn đá, giơ tay để người chớ có thông báo, dư quang nhìn thoáng qua người phía sau, nhàn nhạt nói: "Điền Phúc Sinh đi theo, những người khác chờ tại đây."

Cố Nguyên Bạch lặng yên không một tiếng động đi đến cửa sổ trước mặt, đẩy cửa sổ ra một khoảng, y nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái liền thấy Tiết Viễn vùi đầu vào gối nằm ở trên giường, từ trên xuống dưới mà ngửi những nơi Cố Nguyên Bạch nằm qua.

Chăn lỏng lẻo mà chồng chất ở một bên trên giường, một tay hắn chống ở mép giường, sống lưng căng chặt, nhìn không ra biểu tình hắn là như thế nào, nhưng bộ dạng lại rất là trầm mê.

—— đến thanh âm cửa sổ bị đẩy ra cũng không có nghe thấy.

Cố Nguyên Bạch đột nhiên cảm thấy có chút nóng, y nghiêng đầu để gió lạnh thổi qua. Một lát saumới xoay người nắm tay gõ gõ cửa sổ, ba tiếng gõ lên cửa gỗ vang dội truyền đến, Tiết Viễn trên giường đang ngửi mùi hương còn lại của Cố Nguyên Bạch chợt ngưng, ngay sau đó chậm rì rì xuống giường nhìn về phía cửa sổ bên này.

Thánh Thượng dung nhan giận dữ, mi dài nhăn lại, hàm chứa lạnh lẽo như hoa mai mới nở trong tuyết, năm ngón tay cong lại, ba tiếng gõ đòi mạng này đúng là do Thánh Thượng gõ.

Tiết Viễn vén vén áo choàng, nước chảy mây trôi mà sửa sang lại chính mình, sau đó bước đến phía trước cửa sổ, khom người hành lễ, "Thánh Thượng sao lại ở chỗ này?"

Thanh âm Cố Nguyên Bạch cũng lạnh, "Ngươi đang làm cái gì."

Tiết Viễn trầm ngâm một hồi: "Hai ngày trước khi thầy cũng không có nghỉ ngơi trong phòng ngủ, quá nóng, ngủ không quen. Hôm nay thấy Thánh Thượng ngủ sâu như thế, trong lòng mới có chút tò mò, muốn nhìn một cái này giường đất này rốt cuộc là được làm như thế nào."

"Muốn nhìn một chút giường đất được làm như thế nào chính là lấy mũi ngửi?" Cố Nguyên Bạch trào phúng.

Tiết Viễn còn thật sự gật gật đầu, như có chuyện lạ: "Thần thật đúng là không có ngửi được mùi đệm chăn bị đốt."

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một hồi, nâng lên khóe môi, "Tiết khanh còn có thời gian cân nhắc giường đất, vậy chắc khúc gỗ ngươi khắc cho trẫm hẳn là cũng xong rồi?"

Tiết Viễn mặt không đổi sắc: "Khắc gỗ cũng không thể xong nhanh như vậy, Thánh Thượng chờ thần hai ngày. Chờ đến lúc đó thần tự mình đưa vào trong cung."

Hơi nóng trên người tỏa ra, dư quang Cố Nguyên Bạch liếc qua cái giường kia, trên giường sạch sẽ ngăn nắp đã vò thành lại một dãy núi nếp gấp nhỏ trùng điệp, những nếp gấp này hoặc sâu hoặc nông, mặt trên đã không có người, rồi lại giống như còn vẫn còn có người.

Ánh mắt Thánh Thượng thẳng tắp nhìn chằm chằm giường, Tiết Viễn cũng quay đầu lại nhìn theo, hầu kết di động.

"Giường đất dễ ngửi sao?" Thánh Thượng đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Yết hầu Tiết Viễn không ngừng ngứa, mũi hắn cũng phát ngứa, trên ngực trên lưng dường như có vạn con kiến bò lên gặm cắn, thật lâu sau, hắn mới nói: "Cực kỳ thơm."

Lời nói vừa ra khỏi miệng mới phát giác giọng nói đã khàn khàn tới nông nỗi như hàm chứa hạt cát.

Thanh âm hắn thấp đến dọa người, biểu tình càng giống như hung thú dữ tợn muốn cắn đứt dây xích, khiến Điền Phúc Sinh sợ hãi muốn lôi kéo Thánh Thượng chạy ngay lập tức. Nhưng Thánh Thượng lại cực kỳ trấn định, đón nhận ánh mắt như mãnh thú trong đêm phát ra sáng xanh của Tiết Viễn, hơi hơi mỉm cười, "Tiết khanh, trẫm cũng cảm thấy cực kỳ thơm."

Cố Nguyên Bạch nói xong lại phong khinh vân đạm cười.

Tiết Viễn ngơ ngác mà nhìn y, sau một lúc lâu mới hồi thần.

Điền Phúc Sinh kinh ngạc nói: "Tiết đại nhân, ngươi, ngươi —— mũi ngươi chảy máu!"

Một trận hỗn loạn.

Tiết Viễn bị đại phu đè nặng bắt mạch, rời nhà năm tháng, hiện giờ đúng là thời điểm Tiết lão phu nhân cùng Tiết phu nhân nhớ mong hắn, mặc dù nhìn qua là bởi vì nóng trong người mà chảy máu mũi nhưng hai vị trưởng bối lại không thấy đại phu thì không yên tâm.

Cố Nguyên Bạch ngồi ở bên bàn đá, tư thế thản nhiên mà uống trà. Chỉ là khi uống, dư quang nhìn thấy bộ dạng Tiết Viễn ngửa đầu tránh mãu mũi chảy ra, khóe môi liền xuất hiện ý cười, ngăn cũng không ngăn được mà nặng nề nở nụ cười.

Thú vị, chơi vui.

Đại phu ở một bên nhìn thấy nhiều người khí thế bất phàm như vậy, lại không nhịn được lải nhải với đại công tử: "Hiện giờ rõ ràng còn chưa vào xuân, tiết trời vẫn còn lạnh, đại công tử ngươi sao lại tràn đầy hỏa khí như thế, hỏa khí trong người nóng bỏng như vậy?"

Ngự y Thánh Thượng mang ra từ trong cung cũng ở một bên vuốt râu cười ha hả mà tham gia náo nhiệt, "Từ tướng mạo Tiết đại nhân là có thể nhìn ra hỏa khí trong cơ thể lớn cỡ nào, hiện giờ hàn khí từ ngoài đi vào, ảnh hưởng nóng với lạnh, ban đêm ngủ chẳng phải là khó chịu?"

Hai câu hỏi thốt ra, mí mắt Tiết Viễn cũng không chớp một cái. Thầm nghĩ, là ngủ khó chịu, cho nên muốn ôm một người tay lạnh chân cũng lạnh vào trong ngực.

Hỏa khí Tiết Viễn lớn là chuyện thường, hắn ở trong quân lúc nào cũng muốn thao luyện, nhưng thật ra có thể tiêu trừ hỏa khí, nhưng khi Cố Nguyên Bạch ở bên cạnh lại không có cách nào tiêu trừ.

Đại phu viết ra đơn thuốc thanh nhiệt giải độc, đám người đi rồi, Cố Nguyên Bạch mới đứng lên, cong cong môi, "Điền Phúc Sinh, trước đó vài ngày trẫm để thợ rèn rèn ra một cái nồi đã có chưa?"

Điền Phúc Sinh vội nói một tiếng có, liền sai người cầm nồi sắt lên. Tiết Viễn tiến lên vừa thấy nồi sắt giống như một cái Thái Cực Đồ (*), chia làm hai nửa trong ngoài, "Thánh Thượng, đây là?"

[(*) Thái cự đồ: Biểu tượng âm dương (trắng đen)]

Cố Nguyên Bạch cong lên một nụ cười hiền lành: "Bữa tối sẽ thấy nó. Chỉ tiếc thứ đồ mới này đa dạng, Tiết khanh lại là không thể ăn."

Hai ngày trước, Cố Nguyên Bạch muốn một nổi lẩu nóng đến có thể tiết ra mồ hôi, nhưng nghỉ tắm gội hôm nay mới xem như là chân chính có thời gian. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời còn treo cao ở trên không, nếu như hiện tại nấu, đến khi sắc trời tối tăm hẳn đúng là tinh khiết và thơm ngon.

Hai mắt Tiết Viễn híp lại, "Thánh Thượng, vì sao thần không thể ăn?"

"Trẫm sợ ngươi ăn thì có thể chảy ra một chén máu," Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn hắn, từ trong quần áo vươn tay ra, cong ngón tay búng một cái vào nồi sắt, nồi sắt rung rung phát ra một tiếng tiếng vang thanh thúy, "Thứ này có tính nóng."

Thánh Thượng cười trầm ngâm, "Cho nên Tiết đại nhân vẫn nên nhìn thôi, đừng ăn."

Người Ngự Thiện Phòng ở phía sau tiến lên lấy nồi sắt ra. Nửa tháng trước Bọn họ sớm đã nghe Thánh Thượng nói muốn ăn một món ăn gọi là "Lẩu", chủ sự Ngự Thiện Phòng từng tự mình đi hỏi Thánh Thượng, dò hỏi hương vị của món "Lẩu" này là cái gì, sau khi cân nhắc nửa tháng, bọn họ cuối cùng cũng làm ra chút hiệu quả, lúc này Thánh Thượng mới gấp không chờ nổi, nghỉ tắm gội liền mang thứ này ra.

Tiết Viễn không sao cả mà cười, không để bụng. Nhưng chờ ban đêm sắc trời hơi tối, than lửa không khói đốt nồi sắt, mà khi nước canh trong nồi sắt sôi trào tản ra một mùi hương kỳ lạ, hắn lại nhịn không được bụng kêu vang, nước bọt trong miệng tiết ra, ai còn quản có tính nóng hay không nóng, trực tiếp tiến lên ngồi xuống, eo lưng thẳng tắp, mưa gió bất động.

Nước canh trong nồi chia làm hai phần, một là nước canh thuần hậu như sữa dê, một là nước anh đỏ tươi như nhiễm nước từ hoa. Tiết Viễn ngửi ngửi, giống như từ trong mùi hương ngửi ra vị cay, còn có một loại hương vị kỳ diệu, trong chua mang ngọt, trong ngọt mang chua, nhưng lại cực kỳ khiến cho người khác ăn càng nhiều.

Hắn không khỏi hỏi: "Thánh Thượng, màu đỏ này chính là cái gì?"

Chỗ nước canh sữa dê, thật ra hắn có thể đoán được là mùi vị canh thịt dê.

Cố Nguyên Bạch cho người cắt thịt thành từng lát mỏng như tờ giấy, mí mắt nâng cũng không nâng mà liếc mắt một cái, dường như không nghe được Tiết Viễn nói.

Tiết Viễn hơi hơi nhướng mày, nhìn biểu tình đầu bếp cầm đao cắt thịt với vẻ mặt khó xử, hắn cười một tiếng, đứng dậy nhận lấy thịt, đao nhỏ ở trong tay xoay một vòng, trên lưỡi đao phản chiếu lại ánh lửa cùng thịt tươi, "Thánh Thượng, mỏng như tờ giấy, chắc hẳn là chỉ có thần mới có thể cắt được."

Lúc này Cố Nguyên Bạch mới ngước mắt nhìn hắn.

Sườn mặt Thánh Thượng ở bên trong ánh lửa sáng sáng tối tối, chiếu rọi ra màu vàng ấm áp, Tiết Viễn dụ dỗ: "Thần thái thịt cho ngài, hai mắt ngài nhìn thần nhiều thêm vài lần là đủ."
_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết Viễn: Làm tướng quân không bằng làm đầu bếp

Cố Nguyên Bạch:...... Chậc chậc chậc

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com