ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

15/11/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 108

Thời điểm thuộc hạ chơi đá cầu chính là y phục mỏng. Y phục mỏng phác hoạ rõ ràng thân hình bọn họ, một đám thị vệ đều là vai rộng chân dài dáng người đẹp, ngẫu nhiên dừng lại ở cạnh một nữ tử xem đá cầu, nhìn nhìn liền bưng kín miệng mặt đỏ hồng.

Ánh mắt Cố Nguyên Bạch dễ như trở bàn tay đã bị Tiết Viễn hấp dẫn. Không phải nói cảm giác Cố Nguyên Bạch đối với hắn thực nhạy bén, mà Tiết Viễn thật sự là thấy được.

Hắn chạy trốn rất nhanh, khi chạy lên lớp y phục mỏng liền dính sát vào trước người, hai chân căng chặt như báo đốm cất giấu sức lực làm cho người ta sợ hãi. Nhảy lên, sau xoay người, đa dạng khiến cho người hoa cả mắt, ai trong hai đội bên cũng không có nổi bật khiến cho người chú ý bằng hắn, Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một hồi, nửa trận đầu cứ như vậy mà kết thúc.

Tiết Viễn khuôn mặt bị mồ hôi tẩm ướt, lộ ra ẩm ướt gợi cảm, hắn giống như đã nhận ra Cố Nguyên Bạch ánh mắt, vì thế ngẩng đầu hướng tới bên này xem ra.

Cố Nguyên Bạch dường như không có việc gì mà dời đi mắt, đáy lòng nghĩ, không thể phiêu.

Y cũng không có khả năng lên giường với Tiết Viễn, giường này vừa lên, phỏng chừng mạng cũng không còn.

Vô luận là chết ở cung phi trên giường, vẫn là chết ở Tiết Viễn trên giường, thanh danh đều không thế nào dễ nghe.

Suy nghĩ bay đi trong chớp mắt, tới khi trong nháy mắt dời về, người trong sân đã không thấy. Cố Nguyên Bạch theo bản năng nhìn một vòng, "Người đâu?"

Điền Phúc Sinh nghĩ không ra a: "Thánh Thượng, ai?"

Phía dưới đình truyền đến một tiếng la: "Thánh Thượng ——"

Cố Nguyên Bạch đi phía đến trước một bước, đôi tay đặt trên lan can đình, cúi đầu xuống vừa thấy Tiết Viễn ngực phập phồng không chừng, hô hấp hơi hơi thô nặng, đang cầm một bao dâu giấy, ngẩng đầu cười nhìn y.

Cố Nguyên Bạch không khỏi nói: "Trong tay ngươi đang cầm cái gì vậy?"

"Thịt lừa đốt lửa nhà Ngưu," Tiết Viễn nói, "Thịt lừa đốt lửa nhà này có tiếng là ăn ngon. Thịt ướp ngon miệng, nguyên liệu phối hợp càng tăng thêm độ ngon, ăn khiến người thèm ăn, thơm đến không nhịn được, Thánh Thượng muốn ăn thử một miếng hay không?"

Cố Nguyên Bạch nghe hắn nói mà phát thèm, cho người nhận lấy thịt lừa, đợi người bên cạnh kiểm tra xong mới giao vào trong tay cho y.

Cố Nguyên Bạch cởi bao giấy dầu ra, cúi đầu cắn một miếng, hương thơm của thịt xen lẫn với hành gừng hòa quyện giữa môi răng, bên trong thịt dùng đầu lưỡi là có thể nếm ra hương, miếng bánh lớn bằng bàn tay càng ngon mà không ngấy, hương thơm càng thêm rõ ràng.

Ăn ngon đến Cố Nguyên Bạch cắn một miếng lại thêm một miếng.

Y đứng trên đình hóng gió ăn thịt lừa lửa đốt, Tiết Viễn ở dưới đầu ngẩng đầu nhìn y, khóe môi dần dần nâng lên, trong mắt đều là ý cười.

Tiết Viễn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ vì một người bởi vì y ăn nhiều hai miếng cơm mà cảm giác vui mừng cùng vui sướng.

Ăn được một nửa thịt lừa đốt lửa, Tiết Viễn liền bị Đông Linh Vệ kêu đi. Cố Nguyên Bạch nhìn bóng dáng hắn, lại cắn một miếng bánh nhân thịt, không thấy được Điền Phúc Sinh ở phía sau nhìn vẻ mặt của y, cảm động đến độ muốn chảy nước mắt.

Tiết Viễn vì để Thánh Thượng có thể xuống giường trong nhà hắn, thật sự là dùng hết sức lực. Mặc dù là đồng đội Đông Linh Vệ cũng rất khó có cùng tiết tấu với hắn, chờ đến sau khi kết thúc nửa trận sau, quả nhiên là Tiết Viễn thắng.

Trưởng thị vệ Trương Tự buồn rầu đi đến trước mặt Tiết Viễn, trong mắt phức tạp: "Tiết đại nhân, lần trước tại hạ nhìn thấy ngươi đem Thánh Thượng ——" ôm vào trong ngực.

Tiết Viễn bằng phẳng, chủ động nói: "Trương đại nhân là muốn nói chuyện trong cũng vào hai ngày trước với ta sao?"

Trưởng thị vệ gật gật đầu, người trung thành đáng tin cậy lúc này cũng không nhịn được ánh mắt hoài nghi quay đầu nhìn Tiết Viễn.

Hành động Tiết Viễn ôm Thánh Thượng vào trong ngực quá mức tự nhiên, tay đặt ở trên người, động tác vuốt ve Thánh Thượng, trực giác Trương Tự nói rằng không đơn giản.

Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười, nhìn thoáng qua chỗ đình hóng gió, "Trương đại nhân chớ có nghĩ nhiều, đó là ta thấy Thánh Thượng cười đến vô lực, lo lắng cho Thánh Thượng nên mới cầm lòng không đậu mà ôm lên."

Ngược lại cũng nói cũng hợp lý, Trương Tự cau mày, vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, "Nhưng Tiết đại nhân......"

Lời còn chưa nói xong, Tiết Viễn liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngắt lời nói: "Trương đại nhân, ta còn có việc cần xử lý, lần sau lại tâm sự." Nói xong, khó dằn lòng nổi mà chạy đến phía đình hóng gió.

Cố Nguyên Bạch đã lên xe ngựa, bên ngoài liền truyền đến tiếng Tiết Viễn thông báo, "Thánh Thượng, đến Tiết phủ cùng thần sao?"

"......" Cố Nguyên Bạch xoa xoa cái trán, "Đi lên."

Tiết Viễn lên xe ngựa, một thân mùi mồ hôi đến gần rồi Thánh Thượng, sát đến gần, vừa ngửi, thỏa mãn cười, "Trên người Thánh Thượng đều là mùi hương thịt lừa đốt lửa."

Cố Nguyên Bạch ngửi ngửi, "Trẫm chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của ngươi."

Tiết Viễn nghĩ tới cái mũi kiều quý của y, lập tức lui về sau, nhưng dù lui cũng không lui được đến đâu, hắn bất đắc dĩ than một tiếng, đang muốn muốn mở cửa xe nhảy ra xe ngựa, Cố Nguyên Bạch lại bắt đầu ho khan.

Tiết Viễn bị y ho khan làm hoảng sợ, đôi tay cũng có chút thất thố, hắn hoảng loạn đến không tìm thấy đầu, Cố Nguyên Bạch đỡ ngực ho khan khóe mắt đỏ lên, hắn mới miễn cưỡng trấn định, gắt gao ôm Cố Nguyên Bạch ở trong ngực, vuốt lưng cho y.

"Sao lại đột nhiên ho khan, bị bệnh, gió thổ đến?" Tiết Viễn gấp đến độ bản thân cũng không biết chính mình đang nói cái gì, "Lạnh không, nơi nào không thoải mái?"

Cố Nguyên Bạch một câu cũng nói không nên lời, tay gắt gao nắm chặt Tiết Viễn, y nghĩ thầm muốn khống chế chính mình, nhưng lại khống chế không được. Ho đến phổi cũng không hô hấp nổi, đầu óc say xe thiếu khí, thân thể mới bởi vì tới cực hạn mà từ từ chậm lại.

Mùi mồ hôi ngay chóp mũi, Cố Nguyên Bạch vô thần mà bắt lấy đầu ngón tay, thẳng đến khi hoãn lại mới chuyển mắt nhìn sang bên cạnh.

Tiết Viễn nắm chặt tay y, ách thanh: "Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch không nghĩ muốn lộ ra một mặt chật vật như vậy của chính mình, y nghiêng đầu, chôn mặt ở trong sợi tóc cùng quần áo, không muốn nói chuyện.

Bị nhiễm một trận gió lạnh liền có khả năng ho đến lợi hại như thế, mà nếu như ho khan kết thúc, ngón tay cũng đến trình độ không nâng dậy nổi.

Trong cổ họng có mùi máu tươi nhàn nhạt, bởi vì quá mức kiều quý cho nên không chịu nổi ho khan liên tục không ngừng, cho nên ho ra mùi máu.

Không cần xem ngự y Cố Nguyên Bạch cũng biết, y biết tình huống thân thể này của bản thân, biết chính mình có bao nhiêu suy yếu.

Thậm chí y đã biết đại khái số mệnh của chính mình.

Không cam lòng.

Ngón tay muốn nắm chặt, muốn giả bộ bộ dạngdường như không có việc gì trấn định vô cùng, nhưng trong lòng mỏi mệt, cũng không nghĩ muốn cố gắng tiếp tục , muốn trong thời gian ngắn ngủi mà thả lỏng một lát.

Tiết Viễn ôm y, cúi đầu xuống hôn, ở bên tai Cố Nguyên Bạch nói: "Cố Nguyên Bạch."

Cố Nguyên Bạch nặng nề lên tiếng.

Khuôn mặt y bị tóc đen che lấp, nhìn không ra là vui hay buồn, nhưng hẳn là bi thương, lòng có chí khí cùng dã tâm, làm sao có thể vì thân thể suy yếu mà cảm thấy vui vẻ?

Tiết Viễn nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên mặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại, lại cảm thấy tay Tiết Viễn giống như đang phát run. Y không khỏi mở mắt ra một lần nữa, thì tra không có cảm giác sai, tay Tiết Viễn thật sự đang phát run.

"Sợ cái gì?" Y ách thanh, ngữ khí từ từ, "Mấy năm nay ta còn chưa chết được."

Tiết Viễn bỗng chốc nắm chặt tay y, từ trong kẽ răng gằn ra tiếng: "Mấy năm?!"

Đôi mắt Cố Nguyên Bạch giật giật, cười: "Chẳng lẽ Tiết đại nhân còn muốn ta sống lâu trăm tuổi?"

Chỉ là nụ cười này của y thật sự miễn cưỡng, khóe môi gợi lên dường như cũng khó khăn vạn phần, Tiết Viễn lạnh mặt, huyệt Thái Dương căng chặt, gân xanh trên cổ banh ra.

Chờ khi xe ngựa tới trước cửa Tiết phủ, Cố Nguyên Bạch đã ổn lại, y sửa sang lại quần áo, lại vuốt vuốt tóc, nhàn nhạt nói: "Năm trước trẫm ở trên giường nằm suốt vài tháng, ăn cơm trong một lát cũng chưa bao giờ không mang theo mùi thuốc. Có lẽ ngươi sẽ cho rằng hiện giờ ta đã là gầy yếu, nhưng theo như ý ta cũng đã tốt rất nhiều. Ít nhất như là ho khan vừa rồi vậy, bắt đầu từ mùa đông tới nay đến cũng chỉ là trên bốn ngón tay."

Chóp mũi ngứa ngáy hoặc là yết hầu ngứa ngữa cũng sẽ ho khan. Thể chất Cố Nguyên Bạch hình như là chỉ cần bắt đầu ho khan là không dừng được.

Sau khi nói xong, Cố Nguyên Bạch nâng cằm về phía cửa xe ngựa, nói: "Đi xuống đỡ trẫm."

Tiết Viễn trầm khuôn mặt nhảy xuống xe ngựa, duỗi tay đỡ Cố Nguyên Bạch xuống dưới. Nhưng chờ sau khi Thánh Thượng xuống dưới, hắn cũng chưa từng buông tay, chỉ là thấp giọng lại kiên định nói: "Ta sẽ tìm thần y."

Cố Nguyên Bạch cười cười, "Trẫm cũng đang tìm."

Từ bỏ sinh mệnh, chờ đợi tại chỗ.

Ngoài miệng Cố Nguyên Bạch nói rất dễ nghe, nhưng trước nay trong lòng lại chưa từng từ bỏ.

Y nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, nâng môi, trong nháy mắt biểu lộ bốc đồng cùng khiêu khích của người trẻ tuổi, "Tiết đại nhân, xem ai có thể tìm được trước đi."

Loại ngữ khí này chắc chắn có thể sống sót, làm đại não căng chặt của Tiết Viễn trong nháy mắt thả lỏng, hắn buông lỏng tay Cố Nguyên Bạch, phong khinh vân đạm (*) mà "Được" một tiếng.

[(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.]

Cố Nguyên Bạch sẽ sống lâu trăm tuổi.

Thần tiên cũng đã đồng ý không tới đoạt y đi.

*

Nam tử có thể làm chủ Tiết phủ chỉ có một mình Tiết Viễn.

Hai vị phu nhân già trẻ phái người tới dò hỏi có cần lại đây thỉnh an hay không, bị Cố Nguyên Bạch cự tuyệt. Mà Tiết nhị công tử từ sớm biết Thánh Thượng đích thân tới, đã rúc thành một con chim cút, trốn ở trong phòng một câu cũng không dám nói.

Cố Nguyên Bạch đoán được hơn phân nửa kết quả Tiết Viễn sẽ thắng, sở dĩ y sẽ đáp ứng ân điển Tiết Viễn đánh bạo cầu xin, chỉ là muốn biết Tiết Viễn muốn làm cái gì.

Hôm nay nghỉ tắm gội, hoàng đế cũng nghỉ ngơi một ngày, chính vụ không mang một quyển, chỉ mang đến mấy quyển sách thường xem.

Tiết Viễn đưa Cố Nguyên Bạch đi tới bên trong đình viện, Cố Nguyên Bạch ngẫu nhiên thấy được bàn đu dây ở trong sân Tiết Viễn lần trước đến.

Bàn đá bên cạnh quét xuống vụn gỗ, Cố Nguyên Bạch nhìn vài lần, "Bàn đu dây này là ngươi làm?"

"Vâng," Tiết Viễn nói thẳng, "Thánh Thượng ngồi trên bàn đu dây, thần ngồi trên bàn đá, thần muốn khắc một cái người gỗ nhỏ cho Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch hiếm lạ, thật sự đi tới bàn đu dây ngồi xuống, "Lần trước ngươi đưa đến cho trẫm một thanh đao gỗ chẳng lẽ cũng là tự ngươi làm?"

"Đương nhiên," khóe môi Tiết Viễn cong lên, đại mã kim đao ngồi xuống, sai nô bộc mang chủy thủ cùng khúc gỗ lên, giống như vô tình mà ở trước mặt Cố Nguyên Bạch một tay chơi đao hao, nói, "Mặt khác thần không dám nói, nhưng chuyện chơi đao này vẫn còn chưa có gặp được người có thể so sánh với thần"

Cố Nguyên Bạch như ngộ ra: "Thế mà chưa từng nghe nói qua."

Tiết Viễn nhếch miệng cười, thầm nghĩ ngươi nghe nói qua vậy mới kỳ quái.

Tiết Viễn sao có thể sống bằng nghề mộc. Còn không phải tức giận vì Chử Vệ từng tặng cho Thánh Thượng một bức tranh vẽ tuyệt mỹ, quân tử lục nghệ học không thông, chỉ có duy nhất chơi đao là giỏi nhất, nếu Chử Vệ có thể vẽ tranh cho Thánh Thượng, vậy hắn cũng có thể khắc một người gỗ giống Thánh Thượng.

Ai kém hơn so với ai?

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com