ZingTruyen.Com

Edit Hoan Ta Dua Vao My Nhan On Dinh Thien Ha

11/11/2021.

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 105

Tiết Viễn bất động thanh sắc, "Tiết phu nhân nói như thế nào?"

"Nương ngươi nói ngươi chớ có làm ra chuyện lưu manh thổ phỉ, ngươi mạnh mẽ coi người ta như người trong lòng, người ta còn không nhất định thích ngươi," Tiết tướng quân hoài nghi mà nhìn Tiết Viễn, chén rượu đặt lên trên bàn, "Có phải ngươi dùng sức mạnh với cô nương nhà người ta hay không?"

Tiết Viễn nghe nói, cười nhạo ra tiếng.

Cái thân thể kia của Cố Nguyên Bạch làm sao có thể cưỡng ép?

Không thể dùng, nếu như dám dùng, hắn cũng nên đoạn tử tuyệt tôn.

Vừa nghe như vậy, Tiết phu nhân chỉ là đang nói vô căn cứ, nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng có phán đoán. Nhưng nương hắn thật sự có thể đoán ra người trong lòng hắn là ai sao? Biểu tình Tiết Viễn trở nên lười biếng, ngón tay mang theo nhẫn ngọc ban chỉ xanh lục vòng qua miệng bình, lòng bàn tay vuốt ve miêng ly, vẫn còn uống rượu nước, không để ý tới Tiết tướng quân nói.

Nhưng rượu quá nửa hồi, Tiết Viễn đột nhiên nhớ tới thời điểm năm trước Tiết phu nhân cũng từng gửi cho hắn một phong thư. Chỉ là lá thư kia đặt chung cùng những thứ Thánh Thượng gửi về cho hắn, bởi vì quá mức bình thường nên Tiết Viễn liền bỏ qua.

Hắn nhớ kỹ chuyện này, chờ sau khi ăn mừng chấm dứt liền trở về doanh trướng, tìm hồi lâu mới tìm ra lá thư Tiết phu nhân gửi cho hắn.

Giấy viết thư hơi mỏng, vốn tưởng rằng không đại sự gì. Nhưng mở ra vừa thấy ngữ khí Tiết phu nhân sốt ruột, nói chính là chuyện sau khi Thánh Thượng từng vào phòng hắn, ngọc thế hắn giấu dưới đáy giường liền biến mất không thấy theo.

Ngón tay Tiết Viễn sờ sờ lá thư căng thẳng, ánh mắt hắn chuyển tới ngọc ban chỉ phỉ thúy trên tay chính mình, hô hấp hụt một hơi, trước mắt rộng mở thông suốt.

Thì ra là thế.

Tiết Viễn cuối cùng cũng sáng tỏ, Cố Nguyên Bạch đại khái là bởi vì chuyện ngọc thế mới có thể tức giận như vậy. Nhưng trời đất chứng giám nhật nguyệt chứng giám, Tiết Viễn chỉ dùng ngọc thế kia để luyện tập, hắn sợ niết đau vuốt đỏ Cố Nguyên Bạch, rốt cuộc tiểu hoàng đế thật sự mềm mại, chạm vào một cái liền hồng, nếu như Tiết Viễn muốn chạm vào Cố Nguyên Bạch, hắn làm sao có thể không luyện?

Tiểu hoàng đế sao lại không nghĩ, hắn làm sao có thể bỏ được mà dùng ngọc kiện chạm vào y?

Mày Tiết Viễn nhăn đến gắt gao, hối hận chính mình sao lại không kịp thời đọc phong thư này. Nếu như lúc ấy đọc phong thư này trước khi đuổi theo người trạm dịch, hắn hoàn toàn có thể đổi một lý do thoái thác khác, giải thích nguyên do chuyện ngọc thế.

Tiết Viễn thu hồi giấy viết thư, ở trong phòng đi qua đi lại hồi lâu, cuối cùng thật vất vả hạ quyết tâm, suy nghĩ chuyện lúc trước phó thác quan viên trạm dịch truyền lời kinh thành kia, Thánh Thượng cũng do chuyện này mà không có động tác gì, bởi vì hắn tìm lầm phương hướng giải thích.

Chỉ có chờ năm sau khi trạm dịch truyền tin một lần nữa mới có thể ở trong thư giải thích rõ tàng nguyên nhân hắn tư tàng ngọc thế.

Chờ thời điểm năm sau quan viên trạm dịch đúng hẹn đến Bắc Cương thu thư đã là đầu tháng giêng năm sau.

Tiết Viễn đã sớm chuẩn bị tốt thư từ giao cho hắn, lần này quan viên trạm dịch đến đã đổi thành một người khác, hẳn là được quan viên trạm dịch tiền nhiệm dặn dò, thái độ hắn khi nhìn thấy Tiết Viễn càng thêm cung kính, có thể nói là kinh sợ: "Tiểu nhân sẽ đưa thư của tướng quân tin bình đến kinh thành."

Tiết Viễn ôn tồn mà cười cười, lịch sự văn nhã: "Vậy đa tạ đại nhân."

Một phong thư này phải trải qua ngàn vạn dặm lộ trình xa xôi, có lẽ mặc dù tới kinh thành rồi Tiết Viễn cũng không biết được. Nhìn bóng dáng quan viên trạm dịch rời đi, Tiết Viễn thẳng tắp đứng trên đất tuyết, tóc đen cũng dây cột tóc bay múa, cờ chiến ở bên cạnh bay phất phới.

Ánh mắt hắn nhìn xa nơi phía bắc, nếu như nhanh hơn một chút, nếu như lại nhanh hơn một chút, hắn có thể hồi kinh vào lúc gió xuân hai tháng hay không?

Tết Âm Lịch ở biên cương trải qua vô cùng náo nhiệt, mà Thánh Thượng bên trong kinh thành, ở trước ngày ba mươi đã gặp được thái giám trở về từ hành cung.

Thái giám dâng lên thư Uyển thái phi viết cho Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch đặt thư ở một bên, chỉ nghiêm túc hỏi: "Thân thể Uyển thái phi như thế nào?"

Nếu không phải thân thể Cố Nguyên Bạch không tốt, càng vì năm trước bệnh nặng mà vào mùa đông thần hồn nát thần tính, y nhất định muốn đích thân đi đến hành cung tránh nóng đón năm mới cùng Uyển thái phi.

Thái giám nói: "Hồi bẩm Thánh Thượng, thân thể thái phi khỏe mạnh an khang. Chỉ là vô cùng thương nhớ Thánh Thượng, khi tiểu nhân tới hành cung nhìn thấy thái phi đang xuất thần nhìn một chồng bánh hoa mai, cô cô bên cạnh thái phi nói, đó chính là điểm tâm Thánh Thượng thích nhất ăn khi nhỏ tuổi."

Cố Nguyên Bạch cảm khái, cười nói: "Đúng thật, hiện tại trẫm cũng rất thích."

Thái giám liền tinh tế kể lại tất cả những việc vặt của Uyển thái phi.

Cố Nguyên Bạch nghe rất nghiêm túc, thường cất tiếng hỏi vài câu, hiện giờ một ngày Uyển thái phi có thể ăn mấy bữa cơm, một lần có thể ăn bao nhiêu. Y hỏi đến không chê phiền, người đáp lời cũng không dám ứng phó chút nào, trong lúc một hỏi một đáp, liền qua một canh giờ.

Cố Nguyên Bạch phục hồi lại tinh thần, cho người lui xuống. Sau đó mở thư trong tay ra, đọc nội dung phía trên từng câu từng chữ.

Uyển thái phi cũng cực kỳ nhớ mong Cố Nguyên Bạch, nhưng nàng không chê phiền lụy mà nói rất nhiều chuyện, nhắc Cố Nguyên Bạch chớ nên vào lúc trời đông giá rét đến thăm nàng, nàng ở bên trong hành cung hết thảy đều tốt, ăn ngon ở thoải mái, tiếc nuối duy nhất đó là hoàng đế không ở bên người.

Chỉ là nếu hoàng đế ở bên người, Uyển thái phi cũng sẽ không gặp mặt Cố Nguyên Bạch quá nhiều, để tránh ngày âm dương xa cách, thân thể Cố Nguyên Bạch sẽ không chịu nổi bi thương như thế.

*

Cố Nguyên Bạch xem xong thư, nhớ mong như dòng nước trên thư vẫn cứ quanh quẩn ở trong lòng. Y đột nhiên sai người đưa áo lông chồn đến, mang bao tay bằng da lên, dưới sự hầu hạ của mọi người mà đi tới Ngự Hoa Viên.

Ngự Hoa Viên có một rừng hoa mai, một ít sắc đỏ điểm xuyến trên đất đầy tuyết, đi đến gần, mùi hương thanh thuần cũng mang hơi lạnh đánh úp lại. Cố Nguyên Bạch đi tới chỗ này, nâng tay hái xuống bông mai đỏ vẫn còn đọng tuyết.

Màu đỏ hoa mai bị nghiền nát trên tay, Cố Nguyên Bạch nói: "Lấy vài cái khăn tay lại đây, trẫm hái chút hoa mai, làm một đĩa bánh hoa mai."

Khi trừ tịch, trong cung hẳn là phải tổ chức cung yến, nhưng Thánh Thượng lấy lý do thân thể mệt mỏi mà từ chối, chỉ để cả nhà chư vị tông thân đại thần đoàn viên, chớ dùng để ở bên cạnh y.

Trong cung Thánh Thượng cũng không có cung phi, cũng không có trẻ nhỏ. Lúc trước kia cũng không có cảm giác gì, qua vài năm lại cảm thấy tịch mịch. Cố Nguyên Bạch cũng đã nhận ra sự yên tĩnh trong cung, y nghĩ nghĩ, để Điền Phúc Sinh chọn ra mấy hài tử phẩm tính tốt đẹp lại không mất đi hoạt bát trong nhà tông thân, đợi qua năm sau đưa đến hành cung cùng Uyển thái phi.

Điền Phúc Sinh đáp vâng, lại hỏi nhiều thêm một câu, "Thánh Thượng, có cần triệu mấy tiểu công tử đến tiền điện trong cho náo nhiệt không?"

"Không cần," Cố Nguyên Bạch dở khóc dở cười, "Đặt ở bên người trẫm, trong cung liền không an bình."

Năm nay ở trong cung liền bình bình đạm đạm như vậy mà qua đi. Chờ kỳ nghỉ đông năm sau kết thúc, quan viên từ trên xuống dưới Đại Hằng một lần nữa quay lại trong quan phủ, chuyện đứng mũi chịu sào mà triều đình muốn bắt đầu chuẩn bị chính là võ cử vào tháng ba.

Võ cử năm năm một lần, lúc này đây vừa lúc đến phiên văn cử thứ năm. Võ cử ở Đại Hằng cũng rầm rộ không thua kém văn cử, sau khi Cố Nguyên Bạch hạ triều, liền lật xem tông cuốn, lấy ra bài thi của Trạng Nguyên võ cử năm trước xem qua một lần.

Võ cử cũng không phải là chỉ kiểm tra võ học, trừ bỏ tố chất thân thể ở ngoài, còn cần có kiến thức tư tưởng quân sự, học tập binh thư, hiểu được bài binh bố trận cùng với làm sao tìm kiếm nơi dựng trại đóng quân, vân... vân...

Cố Nguyên Bạch một lần nữa chỉnh sửa lại phương thức tỉ số của võ cử trước kia, phương thức khảo nghiệm tố chất thân thể cũng thay đổi một phương pháp khác.

Khi y nghĩ những biện pháp lăn lộn thí sinh võ cử, giữa khóe mắt cùng đuôi lông mày đều mang lên nhẹ ý cười nhàng.

Thân thể của mình không tốt, lúc lăn lộn người khác xác thật có một phen lạc thú khác.

Sau khi hoàng đế bệ hạ thỏa mãn thú vui ác ý của bản thân xong thời gian cũng rất nhanh sắp tới hai tháng.

Tấu chương ở Bắc Cương bắt đầu từng phong như hoa tuyết bay vào kinh thành, bắt đầu từ đầu hai tháng, chiến sĩ biên quan đã liên tiếp xảy ra xung đột cùng dân tộc du mục, trong lúc một lần lại một lần xung đột, những nhóm bộ tộc Khiết Đan đã mâu thuẫn, sau khi từng nhóm bị binh lính Đại Hằng tấn công, rốt cuộc cũng muốn vứt bỏ hiềm khích, tính toán kết đồng minh đối kháng Đại Hằng.

Mà ở lúc này, tám bộ Khiết Đan chỉ còn lại có bốn bộ tộc vẫn còn nguyên vẹn.

Khi người du mục liên kết thành một sợi dây thừng, lực uy hiếp của bọn họ đối với Đại Hằng sẽ được nâng cao. Các tướng sĩ bày trận địa sẵn sàng nghên đón quân địch, khi đang chuẩn bị đưa ra yêu câu nghị hòa vào thời cơ thích hợp, bên trong bộ tộc Khiết Đan đã xảy ra một chuyện ai cũng không nghĩ tới.

Đại thủ lĩnh bệnh nặng Khiết Đan đã chết.

Giữa các bộ tộc Khiết Đan ban đầu tính toán liên hợp lại đã sóng ngầm kích động, không cần đến người Đại Hằng động thủ, bọn họ đã ẩn ẩn hiện ra ý chia cắt đối địch.

Giữa tháng hai, người Khiết trong ngoài bất ổn thế nhưng chủ động tìm người Đại Hằng cầu hòa.

Tiết lão tướng quân vừa cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy tình lý trong việc này. Hắn cùng người Khiết Đan thương nghị chuyện cầu hòa một phen, suy nghĩ đưa ra ý tưởng đồng hóa như Thánh Thượng đã nói, âm thầm chôn xuống một cái kíp nổ.

*

Chờ khi phần lớn người du mục không cần chiến tranh cũng không cần cướp đoạt là có thể có lương thực, lá trà, gia vị cùng tơ lụa, khi những thứ bọn hắn muốn chỉ cần dùng tiền đến chợ chung trao đổi cùng Đại Hằng, bọn họ còn nguyện ý nhấc lên chiến tranh sao?

Bá tánh sẽ không nguyện ý.

Bọn họ sẽ dần dần vừa lòng với hiện trạng, cuối cùng sẽ trở thành trại nuôi ngựa, chăn nuôi tuấn mã cho Đại Hằng.

Từ tám tháng đến hai tháng, biên quan giằng co dài sáu tháng, tại đây đoạn thời gian này cũng kết thúc. Trong tấu chương Tiết lão tướng quân dâng lên, hắn sẽ lưu lại đây trông giữ chuyện xây dựng thương lộ, mà Tiết Viễn Tiết tướng quân phụ trách vận chuyển quân lương cùng quân đội đã mang theo nhân mã hồi kinh.

Ngày đêm tơ tưởng, giống như bay mà chạy băng băng hồi kinh.

Cố Nguyên Bạch ước chừng nhìn qua tắc quyển chương này vài lần, trong máu thân thể cũng giống như theo lời nói ngắn gọn của Tiết lão tướng quân mà sôi trào lên. Trên mặt y nổi lên hồng nhạt, đôi mắt có thần, cất cao giọng nói: "Tốt!"

Sáu tháng, rốt cuộc kết thúc!

Cố Nguyên Bạch nhịn không được đứng lên, cũng muốn hát vang một khúc, nhưng chung quy y chỉ bình phục kích động bên trong lồng ngực, đôi tay đặt ở sau người, đứng ở điện tiền nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong mắt giống như xuyên qua trăm núi ngàn sông, thấy được ngàn quân vạn mã tại biên cương.

Vui vẻ, thực vui vẻ, vui vẻ đến chỉ muốn cười.

Thiên thời địa lợi nhân hoà dường như đều đứng x bên Cố Nguyên Bạch, người Khiết Đan nội loạn nhất định sẽ nhấc lên động tĩnh lớn, nội loạn như vậy có thể gây rối này toàn bộ bộ tộc, nếu như không có người dẫn đầu cường thế hữu lực xuất hiện giữa trời, thậm chí có khả năng sẽ nội loạn liên tục hơn mấy năm.

Trong đầu Cố Nguyên Bạch chỉ chú ý tới chuyện này, chỉ nghĩ đến một chuyện này. Chờ đến bóng đêm hơi tối, khi tới thời gian bữa tối, y mới nhớ tới lời Tiết lão tướng quân nói trong tấu chương, Tiết Cửu Dao cũng sắp trở về.

Tiết Cửu Dao.

Cố Nguyên Bạch có chút hoảng hốt, trong khoảnh khắc, trước mắt y đột nhiên hiện lên bộ dạng Tiết Viễn nhìn về phía y cong khóe miệng cười giả dối.

Thon dài đĩnh bạt, khách khách khí khí.

Thánh Thượng nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn Điền Phúc Sinh hỏi: "Thời gian trước đó, có phải Tiết Cửu Dao gửi cho trẫm một lá thư hay không?"

Điền Phúc Sinh gật gật đầu, cung kính đáp: "Đúng vậy."

Cố Nguyên Bạch còn chưa đọc phong thư này, nhưng nghĩ nghĩ, tám phần hẳn là cảm tạ ân đức y ban hoa, liền thuận miệng nói: "Đi lấy lại đây để trẫm nhìn xem."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Trong thư: "Thánh Thượng, thần chuẩn bị ngọc thế hoàn toàn không phải nghĩ muốn nó dùng ở trên người của ngài đâu!"

Nguyên Bạch:...... Ngọc thế?

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com