ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 104

TieuVy_Vy

11/11/2021.

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 104

Theo như lời cổ nhân mỗi ngày phải kiểm điểm bản thân ba lần (*), trước khi ngủ Cố Nguyên Bạch tự xét lại như vậy, xem kỹ hành động của chính mình tới bây giờ một phen, đầu óc tức thời thanh tỉnh rất nhiều, đối với những chuyện cần phải làm sau đó càng vì phân minh rõ ràng.

[(*) Mỗi ngày phải kiểm điểm bản thân ba lần (每日三省吾身不假) từ câu gốc của Tăng Tử, nguyên văn như sau:

曾子曰:'吾日三省吾身,为人谋而不忠乎?与朋友交而不信乎?传不习乎?

Tăng Tử viết: "Ngô nhật tam tỉnh ngô thân. Vị nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ" có nghĩa:

Tăng Tử nói rằng: "Mỗi ngày phải ba lần tự kiểm điểm bản thân xem, có hết sức mà làm những việc người ta giao phó hoặc nhờ cậy không? Có giữ được sự tín nghĩa với bạn bè hay không? Có ôn tập những gì mà thầy đã dạy không?

Nguồn: havuvhp.blogspot.com]

Không lâu sau, Điền Phúc Sinh liền tìm ra tất cả hoa quý trong kinh thành, cố ý đến vài tòa tuyền trang hoàng gia tỉ mỉ chăm sóc, hoa không nên nở vào đông cũng đã nở từng bông một.

Những bông hoa này, mỗi một gốc cây đều là giá trị vạn kim, nhớ lại khi tiên đế còn tại thế, trong cung từng có một đóa hải đường tây phủ lưu lạc dân gian, đã được một vị phú hào dùng vạn kim mua về cung phụng. Đương kim Thánh Thượng quản nghiêm trong cung, không ai dám lấy hoa trong cung ra ngoài buôn bán, bởi vậy càng là vật lấy hiếm là quý, chỉ cần là hoa gì đắp lên tên tuổi hoàng gia đều có thể đổi lấy bạc trắng bóng.

Khi Đương Điền Phúc Sinh hái trăm ngàn bông hoa xuống hong gió, trong lòng cũng đau đến muốn đổ máu.

Tiết Viễn nói là muốn hoa có thể ăn được, những bước xử lý cánh hoa kia đã rất nhiều, tới tới lui lui cũng đã gần nửa tháng. Cố Nguyên Bạch phân phó sự tình xuống liền rất ít khi hỏi đến, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào dân gian lại dâng lên lời đồn Thánh Thượng yêu hoa.

Trong khoảng thời gian ngắn giá hoa ở trong kinh thành là đột nhiên tăng vọt.

Thời gian chậm rãi, rốt cuộc cũng tới cuối năm.

Bắc Cương, hai ngày trước đêm ba mươi, dưới sự cảnh giác theo dõi của người du mục, binh lính Đại Hằng cũng bắt đầu chuẩn bị chúc mừng năm mới.

Tết Âm Lịch, chính là mùng một nông lịch, tục gọi "Ăn tết", một ngày này từ xưa đến nay đều là ngày náo nhiệt, vui mừng nhất trong năm. Thân là tướng lãnh binh lính, một năm này không thể trở về quây quần cùng người nhà, tuy rằng tiếc nuối, nhưng bọn hắn cũng tổ chức vô cùng náo nhiệt, muốn cho các tướng lĩnh cùng binh lính vui vẻ, muốn cùng mọi người nghênh đón một năm mới, mang lên thịt heo, rượu ngon rót đầy, ăn uống thả cửa cáo biệt tai ương châu chấu, Đại Hằng bọn họ tự tin có thể khiến cho những người du mục mặt xám mày tro đó tiếp thu kiến thức một phen.

Năm trước quan viên trạm dịch đã đưa tới đủ gia vị cùng muối ăn đến biên quan. Vừa sáng sớm, Tiết lão tướng quân liền mang theo người đi giết dê giết trâu, lại phái một nhóm người khác đi vặt lông vịt nấu canh trước.

Một ngày này binh lính biên quan Đại Hằng vội vàng xử lý nguyên liệu nấu ăn. Từng miếng thịt đỏ hồng treo đầy trên cây đổ xuống một tầng bóng râm trên mặt đất, liếc mắt nhìn một cái đều là xương cốt cùng lông vịt chồng chất đầy đất, dễ dàng làm người nghĩ tới được mùa, binh lính bận rộn tới tới lui lui, ngẫu nhiên lướt qua ngửi thấy được mùi hướng nguyên liệu nấu ăn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đêm đó, những miếng thịt này đã bị đầu bếp trong quân xử lý tốt, đặt ở bên ngoài đông lạnh một đêm. Thời điểm ngày hôm sau, mỗi người đều thức dậy từ sớm bắt đầu chuẩn bị làm vằn thắn.

Nhân làm vằn thắn đã sớm được nhà bếp chuẩn bị xong trước đó mấy ngày, người trong nhà bếp một chút cũng không khách khí, có sẵn rất nhiều binh lính có thể dùng, bọn họ liền giao trọng trách này ra. Lên chiến trường đều là đại lão gia, ngày thường múa may đều là đao thương côn bổng, bọn lính nhìn mặt lẫn nhau, hai mắt nhìn nhau, hầu hết mọi người đều cảm thấy chân tay luống cuống.

Tiết lão tướng quân cùng các vị tướng lãnh cũng ở trong đó, còn có các binh lính cùng nhau chầm chậm gói sủi cảo, các vị tướng lãnh đại danh đỉnh đỉnh gói xong sủi cảo, các hình thù kỳ quái, không có mấy cái có thể nhìn được.

Tiết lão tướng quân cười ha ha, chỉ vào Dương Hội tướng quân nói: "Dương tướng quân, thứ ngươi gói này chính là sủi cảo sao?"

Dương Hội vò đầu bứt tai, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt đau khổ, "Tướng quân ngài nhìn, không có bao nhiêu cái gói đẹp."

Tiết lão tướng quân nhìn lên, lại là một trận buồn cười, đột nhiên chú ý tới trong nhóm người này cũng không bóng dáng Tiết Viễn, mày hắn nhảy dựng, trong lòng không ổn, "Tên tiểu tử Tiết Viễn đâu?"

"Tiết Cửu Dao mang theo người đi lóc xương," có người giải thích nói, "Đầu bếp ở nhà bếp thiếu người, xương kia lại cứng, sức lực Tiết Cửu Dao lớn, liền mang theo người đi lóc xương trước."

"Đây là muốn hầm canh xương," Tiết lão tướng quân an tâm, chép chép miệng, "Từ hôm nay đã bắt đầu hầm, chờ qua hai ngày, vậy còn không phải thơm đến nuốt nước miếng?"

Sủi cảo cũng có, nhân thịt nhân chay đều có, ở biên quan cũng có không ít dầu lấy từ những con dê bò, thời điểm gói nhân, dường như dầu cùng gia vị đều được trộn gói vào trong nhân sủi cảo, đôi đũa gắp len một phần nhân cũng có thể nhìn thấy dầu chảy ra từ trong nhân.

Nồi sắt trong quân đều được rửa sạch, đến lúc đó bỏ dầu vào nồi, bất luận là nấu sủi cảo hay là bỏ thịt dê bò vào nồi, mùi thơm cũng có thể bay xa mười dặm.

Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy bụng đã bắt đầu ục ục kêu vang, thèm đến hận hiện tại không thể đến ngày ba mươi cuối năm, chạy nhanh ăn một miếng thịt uống một ngụm rượu.

Tiết lão tướng quân cùng nhóm đồng liêu gói sủi cảo một hồi liền đi chung quanh nhà bếp nhìn nhìn, thật nóng bức, vừa tiến vào nhà bếp là hương khí mù mịt ập vào mặt. Một đám người đi theo hương khí nhìn xem, canh vịt đã hầm một nồi to, nắp nồi mở ra, cái mùi kia thơm ngon tức khắc làm trong miệng mọi người tiết ra nước bọt theo bản năng, mạng già cũng sắp không chống đỡ nổi.

Các vị tướng lãnh rụt rè mà lau lau miệng, lại nhìn thoáng qua nơi hầm canh xương, lo lắng hỏi: "Các ngươi đủ người không?"

"Mỗi người trong quân đội cùng bá tánh đều bị chúng ta tìm tới hỗ trợ, người hẳn là đủ, nhưng mà khẳng định là vội đến choáng đầu," binh lính nấu bếp mồ hôi đầy đầu, dưới tay không ngừng, "Ai u các tướng quân à, nếu như các ngươi không có việc gì thì đi gói thêm nhiều sủi cảo đi, ghé vào đây làm gì."

Tiết lão tướng quân mang theo người ngượng ngùng rời đi, lại chạy về gói sủi cảo.

Này hai ngày sĩ khí binh lính phá lệ tăng vọt, khí thế ngất trời chôn đầu xử lí nguyên liệu nấu ăn trong hai ngày, tinh thần no đủ mà chờ đến Tết Âm Lịch.

Trừ bỏ Tết Âm Lịch, bọn họ còn phải chú ý người du mục có thể tới xâm phạm hay không. Trong lòng bọn lính lẩm bẩm, hy vọng đám người du mục này có thể trừng mắt lớn chút, đừng tới xâm phạm chỗ này vào ngày lành như vậy, nếu như thật sự tiến công ngay lúc này, binh lính ở đây cũng thật là lửa giận đầy mình cũng không tìm ra chỗ xả.

Mà lúc này, thật đúng là có người du mục ở cách đó không xa nhìn chằm chằm.

động tác giao chiến của binh lính Đại Hằng ngày đó thật sự quá lớn, chư bộ Khiết Đan đều đã nhận được tin tức, đối với thái độ phái binh cương ngạnh của Đại Hằng với bọn họ, chư bộ Khiết Đan đã có chút không dám tin tưởng, cũng dâng lên buồn bực cùng một chút bất an.

Quan hệ trong bộ tộc bọn họ hợp hợp tan tan, tác chiến vào mùa đông mà nói đối với người Khiết Đan không có chỗ tốt, bọn họ chỉ có thể phái người đóng tại biên giới, lúc nào cũng nhìn chằm chằm binh lính Đại Hằng có hành động tiến công hay không.

Hai ngày này gió bắc lạnh lẽo, mang theo mùi thơm từ trong doanh trướng binh lính Đại Hằng bên kia thổi tới phía bắc, thổi đến đôi mắt người các bộ tộc phái tới theo dõi đều đỏ rồi.

Quá thơm, thật sự quá thơm.

Mùi hương thức ăn nồng đậm, có mùi thịt, có mùi xương cốt, còn có mùi hương ngọt ngào của gạo xen lẫn với mì. Mùi hương này hít vào trong mũi một cái, miệng cũng tiết ra nước miếng, gió gào thét cùng tuyết đầy đất tuyết cũng không đông lạnh được mùi hương này truyền đến.

Người du mục đứng ở biên giới duỗi dài cổ nhìn về phía cửa khẩu bên kia, hận không thể vói qua nhìn một cái binh lính Đại Hằng đang làm gì.

Làm sao lại thơm như vậy, hiện tại đã tới cuối năm, bọn họ là đang chuẩn bị đón năm mới sao?

Bọn họ thế nhưng còn ăn thịt, bên trong hương thơm còn có mùi mỡ lợn, bọn họ còn có dầu.

Không phải đều chịu ảnh hưởng từ nạn châu chấu sao? Sao bọn họ có thể ăn ngon như vậy!

Người du mục khô khốc kinh ngạc, "Các ngươi ngửi được mùi hương này sao?"

"Ngửi thấy được," một người khác hít hít cái mũi, "Còn không phải là chỉ ăn thịt thôi sao? Có vấn đề gì to tát, trước kia chúng ta hành quân đánh giặc cùng đều ăn thịt khô, người Đại Hằng ăn heo cũng không ăn cám bã, cũng đều như chúng ta!"

"Đúng vậy," du mục người phiền muộn, "Không nghĩ tới những binh lính biên quan Đại Hằng sẽ có một ngày ăn ngon như vậy. Nhưng hiện tại bọn họ đều đang ăn thịt, chúng ta lại đang ăn cỏ."

Những người khác không nói, cũng không có tâm tình đứng ở đây tiếp tục nhìn chằm chằm. Một đám người trở lại doanh trướng, nhưng doanh trướng cũng không ngăn cách được mùi hương này, vừa ngửi liền làm bụng người cũng không chịu nổi mùi thơm.

Người du mục không có nồi sắt nên không ăn qua xào rau, bọn họ không tưởng tượng được mùi thơm của thịt có thể có dày đặc như vậy, cùng thịt khô bọn họ ăn trước kia có phải giống nhau hay không?

Vì sao thịt khô trước kia không có mùi thơm như vậy?

Có lẽ là có, chỉ là trước kia bọn họ chưa từng chú ý qua, chắc là đã lâu không ăn thịt khô, không nếm được vị thịt mới nghĩ đến miệng đều là nước miếng, nuốt nuốt liền dâng lên hâm mộ.

Bọn họ ở tiền tuyến nhìn chằm chằm người Đại Hằng, nhưng lương thực cùng trang bị phía sau gửi tới cho bọn họ lại càng ngày càng có lệ. Thức ăn bọn họ ăn trong miệng đều là của bộ tộc dư lại, ngựa có thể ăn cỏ cũng càng ngày càng ít, ở ngay lúc này, bọn họ ngửi được mùi thơm từ Đại Hằng bên kia truyền đến, trong lòng nghĩ khi nào bọn họ mới có thể ăn được mấy thứ này?

Sau khi chiếm Đại Hằng cho riêng mình sao?

Buổi tối đêm ba mươi, doanh trướng đốt lên lửa lời, binh lính vây quanh bên cạnh lửa trại, trên mặt mỗi người đều mang theo chờ mong vui sướng cười.

Chờ thời gian vừa đến, trong quân chuẩn bị gõ vang tiếng trống, reo hò không ngừng. Trong tiếng trống vang vọng trời đất, Tiết lão tướng quân giơ chén rượu lên, lớn tiếng nâng cao uống: "Cảm nhớ Thánh Thượng thời khắc nhớ tới chúng ta, chúng ta mới có thể có một ngày ăn được nhiều thứ ngon như vậy tại đây. Hôm nay không kể số lượng, chư vị rộng bụng mà ăn! Năm cũ đã qua, năm mơi đến gần, chúc mừng chư quân sang năm bình an!"

Bọn lính cùng kêu lên vâng dạ, thanh âm vang vọng trăm dặm.

Lửa trại nóng bỏng, ngọn lửa phun ra nuốt vào củi lửa. Bọn lính nhận lấy phần mỹ thực của chính mình, ăn đến ngấu nghiến, cười lớn cùng các chiến hữu tễ tựu ấm áp ở bên nhau.

Thịt vịt trong canh vịt đã được hầm đến nhừ, hương liệu cùng muối ăn nêm nếm vừa đủ, một miếng thịt vịt theo canh nóng hầm hập vào miệng, mỗi lần nhai một chút liền cảm thấy môi răng lưu lại mùi thơm, không nhai qua vài lần, yết hầu nuốt xuống, đây là sốt mà nuốt xuống.

Lúc này, tất cả mọi ai còn quản mâu thuẫn với ai, nơi nào còn phân chia binh cũ binh mới, mỗi người đều khoác bả vai dựa vào một chỗ, ở trong ánh lửa chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng.

Người nhiều chính là náo nhiệt, chính là vui mừng, nén cười cũng không nén được.

Có tân binh mồm to nhai nhân thịt sủi cảo, nóng đến hít vào khí lạnh, không quên hỏi các binh lính đóng tại Bắc Cương trước kia: "Trước kia các ngươi ăn tết đều sung sướng như vậy sao?"

Binh lính Bắc Cương vùi đầu bái thịt, cũng bị nóng theo đến lời nói đều không rõ, "Sao có thể, đây là lần đầu tiên!"

Binh lính tới từ kinh thành tới nhớ kỹ: "Đó là bởi vì trước kia Thánh Thượng không có tiền, hiện tại Thánh Thượng có tiền, chờ xem, thứ tốt sẽ càng nhiều."

Binh lính Bắc Cương gật gật đầu, cảm thán, "Ăn ngon thật."

Hắn chép chép miệng, cảm thấy chỉ nói một câu như vậy không đủ, "Thật sự ăn ngon."

Binh lính ở dưới đang ăn uống thả cửa, các tướng lĩnh quan quân cũng không có thua kém. Mọi người kính rượu xong, nhìn nhà bếp đưa lên thịt nướng cùng sủi cảo, còn có canh vịt, tức khắc ăn uống mở rộng, cầm đôi đũa liền bắt đầu gió cuốn mây gắp lên.

Tiết Viễn cũng ở trong đó, hắn ăn uống rất ít khi nói chuyện. Tiết tướng quân nhìn hắn vài lần, cân nhắc một phen, hỏi: "Ngươi có phải nghĩ muốn hồi kinh hay không?"

Tiết Viễn lắc lắc đầu, "Không thể về."

Là không thể không phải không muốn, Tiết tướng quân trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta?"

"Nếu Tiết tướng quân nói như vậy, ta đây cũng nói thẳng luôn," Tiết Viễn buông đôi đũa, cầm lấy bầu rượu uống rượu, "Ta muốn trở về, nhưng cũng không nghĩ trở về. Chuyện Thánh Thượng giao phó vẫn còn chưa có làm xong, sao ta có thể về?"

"Nghĩ như vậy mới đúng," Tiết tướng quân thoáng vừa lòng, "Nói đi, ngươi hồi kinh là muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự giống như trong thư nương ngươi nói, ngươi có người trong lòng?"

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info