ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ta dựa vào mỹ nhan ổn định thiên hạ

Chương 101

TieuVy_Vy

10/11/2021

_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: Wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 101

Sứ giả Tây Hạ bị cấm quân đè nặng trên đường đi gặp hoàng đế đã biết rõ nguyên do sự tình.

Sắc mặt Lý Ngang Thuận vững vàng, không có nửa phần giãy giụa mà đi theo cấm quân. Khi vào cung điện, những thích khách bị hắn sai sử chỉ là muốn trói Chử Vệ lại chật vật quỳ trên mặt đất nói chuyện với hắn, phía trên góc áo còn có vết máu rực rỡ.

Mặt Lý Ngang Thuận vẫn không biểu tình nhìn bọn họ, sau biểu tình mới đột nhiên biến đổi. Hận không thể tiến lên đi kéo cổ áo bọn họ rống giận: Các ngươi cũng dám chĩa đao vào y, ai cho các ngươi đi bắt hoàng đế?!

Nhưng chung quy hắn vẫn chưa nói ra mà là mặt âm trầm quỳ gối trên mặt đất.

Gương mặt Cố Nguyên Bạch ôn hòa khi đối diện với sứ thần trước kia đã biến mất, trầm giọng nói: "Thất hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Thuận."

Lý Ngang Thuận ngẩng đầu, không nhìn thấy miệng vết thương trên người y, lúc này mới xác định người hắn phái đi xác thật không có thương tổn đến hoàng đế Đại Hằng.

Không bị thương là tốt, hắn không khỏi nghĩ đến.

Ngữ khí hoàng đế Đại Hằng vẫn còn tốt, y chỉ là trình bày chuyện Lý Ngang Thuận có ý đồ phái người ám sát y, biểu tình của các đại thần đứng hai bên so với ngày thương thảo chợ trao đổi muốn lạnh nhạt hơn, chờ Thánh Thượng nói xong, liền có quan viên đứng ra, lời nói kịch liệt mà giận mắng Tây Hạ mang lòng gây rối, yêu cần bồi thường.

Tây Hạ có khổ không nói nên lời, hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào. Nhưng chờ khi bọn họ nghe được số lượng đồ vật Đại Hằng yêu cầu bồi thường, mặt cũng tái xanh rồi.

Chuyện ám sát này, thẳng đến khi màn đêm buông xuống mới thả màn che xuống. Nhóm sứ thần Tây Hạ bị giam lỏng ở Minh Thanh Dịch, bọn họ tự tay viết thư cầu cứu cùng điều khoản bồi thường cho Đại Hằng gửi đến Tây Hạ.

Khi đến cuối cùng hết thảy sắp kết thúc, Lý Ngang Thuận đột nhiên muốn thỉnh cầu nói một lời với Thánh Thượng. Cố Nguyên Bạch nằm ngửa ở trên long ỷ, vuốt lên nhẫn ngọc ban chỉ, nhìn hắn một hồi, mặt không biểu tình nói: "Tiến lên đây đi."

Hoàng tử Tây Hạ bị cấm quân đi theo bước lên trước, trong ánh mắt nhìn Cố Nguyên Bạch phức tạp, "Ngoại thần cũng không phái người ám sát ngài."

Vừa rồi không giảo biện, hiện tại tới giảo biện?

Cố Nguyên Bạch không hiểu được mạch não hắn, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lúc này càng thêm chút lạnh nhạt không kiên nhẫn, "Ồ? Vậy thời điểm những thích khách đó đâm về phía trẫm đã cũng chỉ là mắt trẫm nhìn lầm?"

Lý Ngang Thuận: "Những người này xác thật là ngoại thần sai khiến, nhưng mặc kệ ngài tin hay là không tin, ngoại thần không muốn bọn họ tổn thương ngài."

Hoàng tử Tây Hạ rất kỳ quái.

Bộ dáng hắn nhìn qua cũng không giống như ghi hận Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch cơ hồ không có gì động dung, "Dẫn đi."

Hoàng tử Tây Hạ trầm mặt xoay người chạy lấy người, Chử Vệ thật là một tên tai tinh, cũng bởi vì hắn mới có thể rơi xuống cục diện này.

Bộ dạng này của hoàng đế Đại Hằng rõ ràng chính là không tin hắn nói.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Cố Nguyên Bạch hỏi: "Giờ nào?"

"Sắp đến giờ Tuất." Điền Phúc Sinh nói.

Cố Nguyên Bạch đứng dậy, nhìn thoáng qua hắn, Điền Phúc Sinh đã thu dọn xong những thư từ đó, đợi hừng đông ngày thứ hai liền đưa đến Bắc Cương.

Thánh Thượng nhớ tới cái gì, "Cái khăn tay kia, cái tờ giấy kia, phàm là những thứ không liên quan đến chiến sự biên quan đều trả về toàn bộ cho trẫm."

Điền Phúc Sinh lập tức nói: "Vâng tiểu nhân đi thu thập liền."

Mặt mày Cố Nguyên Bạch đè thấp, một đường về tới tẩm cung.

Thời điểm coi sứ giả Tây Hạ làm nơi trút giận rất là vui sướng, tức giận đều bị đè ép xuống. Nhưng chờ hiện tại đêm khuya tĩnh lặng, thời điểm người không ra tiếng, loại lửa giận bị người chơi đùa này lại dâng lên.

Mỗi hành động Tiết Viễn đối với Cố Nguyên Bạch đều giống như là muốn móc tim ra cho Cố Nguyên Bạch.

Nhưng là hiện tại nhìn thấy, ha.

Cố Nguyên Bạch rất ít bị người khác chơi, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại. Sau khi trở thành quân chủ Đại Hằng, Tiết Viễn vẫn là người đầu tiên chơi y.

Bệnh đa nghi của Cố Nguyên Bạch rất mạnh, cơ hồ đã thật sự tin tưởng Tiết Viễn thích y, nhưng lại vào ngay lúc này, liên hệ giữa nam chủ công thụ trong nguyên văn ầm ầm xuất hiện, chuyện Cố Nguyên Bạch nghĩ tới "Phanh" một chút, thế giới bản thân y đang ở là một quyển sách.

Hai vai chính trong nguyên văn nhìn qua còn là một đôi trời sinh.

Có ý tứ.

Tiết Viễn thật con mẹ nó có ý tứ.

Một đêm này Cố Nguyên Bạch ngủ đến hỏa khí có chút lớn. Chờ ngày hôm sau vừa rời giường, giọng nói cũng bị hỏa khí ảnh hưởng đến có chút đau, nuốt nước trà cũng có chút khó khăn. Nhưng thời điểm y nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Nguyên Bạch đột nhiên nghĩ thông suốt.

Khá tốt, hai chân mệnh thiên tử bọn họ có thể ở bên nhau, khá tốt.

Nhưng tốt nhất Tiết Viễn có thể tự hiểu lấy mình, tốt nhất hắn nên rõ ràng biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm. Nếu hắn có tình cảm với Chử Vệ, vậy đừng nhân lúc lui tới trước mặt Cố Nguyên Bạch, bên trong là một mặt bên ngoài là một mặt, thời điểm vui đùa Cố Nguyên Bạch rất thích thú?

Cố Nguyên Bạch là một thanh niên xã hội, chủ yếu chính là y vẫn luôn lợi dụng Tiết Viễn thỏa mãn dục vọng, y cũng không cần bị người khác chơi một lần liền đi truy sát vạn dặm. Nhưng tốt nhất Tiết Viễn có thể cho Cố Nguyên Bạch một lời giải thích, nếu không có lời giải thích, nếu hắn còn dám quang minh chính đại mà gửi cho Cố Nguyên Bạch những phong thư tình tình ái ái đó, người như vậy, Cố Nguyên Bạch siết chặt tay.

Chết cũng không đủ.

Điền Phúc Sinh đang thu thập đồ vật, âm thanh run rẩy nói: "Thánh Thượng, ngọc ban chỉ phỉ thúy Tiết đại nhân đưa kia--"

"Đưa trở về," mặt mày Cố Nguyên Bạch bị sương mù mờ mịt trong ly trà ngăn trở, nhìn không thấy biểu tình, "Ném cho hắn, trẫm để lại cho tức phụ sau này của hắn."

Cố Nguyên Bạch không tính toán tiếp tục chơi đùa với Tiết Viễn.

Không thú vị.

*

Vào đông thật sự mau, giống như nháy mắt là có thể qua hơn mười ngày.

Thời điểm tháng một, mùa đông khắc nghiệt, cách ngày ăn tết chỉ còn hơn hai mươi ngày, cuối cùng một đống thư từ kinh thành đưa đến Bắc Cương rốt cuộc cũng tới trong tay chư vị tướng lãnh.

Mặt người trong trạm dịch đọng đầy tuyết, tầng tầng lớp lớp quần áo cũng không ngăn được hàn khí, bị đông lạnh đến run bần bật, nói với Tiết lão tướng quân: "Tướng quân à, đây là lần cuối cùng trạm dịch đưa thư chúng ta trong năm nay, sau này nếu muốn truyền thư cũng phải chờ đến năm sau, khi đó hạ quan sẽ đến đây nhận thư."

Những phong thư này tự nhiên là phong thư bình thường, không có tấu chương liên quan đến chiến sự Bắc Cương, Tiết lão tướng quân cười ha hả nói: "Được, ta đã nhớ kỹ."

Chờ người của trạm dịch đi rồi, có người tiến lên xem xét, kinh ngạc nói: "Sao tất cả đều là đồ gửi cho Tiết Cửu Dao?"

Tiết Viễn ban đầu không chút để ý mà đứng ở một bên, hoàn toàn không cho rằng chính mình sẽ nhận được hồi âm. Nghe được lời này, nheo mắt, sải bước nhanh tiến lên nhìn, cũng không phải là tất cả, chỉ có một cái tay nải lớn, trên đó có hai tờ giấy viết tên Tiết Viễn.

Nột cái tay nải lớn như vậy đều là gửi cho hắn?

Tiết Viễn có chút không chắc chắn, Cố Nguyên Bạch có thể gửi cho hắn một phong thư đã là không tồi, tình tình này, chẳng lẽ là lấy tất cả những thứ bên người mà hắn tâm tâm niệm niệm gửi đến Bắc Cương sao?

Cái tay nải này lớn đến nhìn thấy rõ ràng, mọi người đều vây quanh bên người Tiết Viễn. Ghen tuông xen lẫn hâm mộ nói: "Được lắm tiểu tử, đây là người trong nhà nhớ ngươi đến cỡ nào, gửi cho ngươi bao nhiêu là thư nhà đây?"

Tiết lão tướng quân nhéo hai ba phong thư nhà hơi mỏng trong tay hắn, cảm thấy mất mặt, nhìn Tiết Viễn cũng phá lệ không vừa mắt, "Nương ngươi gửi cho ngươi?"

Mí mắt Tiết Viễn giật giật vài cái, tâm tình hỗn loạn không thể tin được cùng thụ sủng nhược kinh, hắn ôm tay nải đi ra ngoài, "Ta đi xem."

Tiết Viễn ba bước cũng hai bước mà trở về doanh trướng của chính mình, gắt gao khóa cửa lại. Hưng phấn kích động mà gỡ tay nải ra, Cố Nguyên Bạch không có khả năng hồi âm từng phong thư cho hắn, thứ nặng như vậy, có phải là đến y phục Cố Nguyên Bạch mắc lên người cũng gửi tới hay không?

Có khăn tay đã dùng quá hay không? Đũa bạc đã chạm môi?

Tay nải còn chưa có mở ra, dường như Tiết Viễn cũng ngửi thấy mùi hương trên người Cố Nguyên Bạch.

Kéo dài bền lâu, nồng đậm tôn quý, Tiết Viễn cơ hồ có thể chết chìm trong loại hương khí này.

Đây tuyệt đối chính là đồ vật gửi ra từ hoàng cung.

Khóe miệng Tiết Viễn gợi lên ý cười, mày nhắn lại, thần thái phi dương. Tay nải vừa mở ra, thứ lăn ra đầu tiên từ bên trong chính là một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ xanh biếc.

Ánh mắt Tiết Viễn chợt dừng, đôi mắt đuổi theo ngọc ban chỉ lăn đi, kịp thời duỗi tay nhặt lên.

Cái nhẫn ngọc ban chỉ này cực kỳ quen mắt, còn không phải là thứ hắn đưa cho Cố Nguyên Bạch?

Trong lòng Tiết Viễn dâng lên chút dự cảm không lành. Hắn nắm chặt ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay, lật tay nải quần áo ra, mọi thứ đều cực kỳ quen mắt, tất cả đều là thư hắn gửi cho Cố Nguyên Bạch.

Bên trong là có một bộ y phục, nhưng bộ y phục kia lại là y phục của Tiết Viễn, là bộ y phục của Tiết Viễn mà Cố Nguyên Bạch đã từng mượn mặc vào ngày tránh mưa ấy ở Tiết phủ.

Tiết Viễn nắm chặt bộ y phục này, mày nhăn lại thật sâu, hắn chôn mặt trong y phục, hít một hơi, giống như còn có thể ngửi được hơi thở trên người Cố Nguyên Bạch, ngửi được mùi ướt át thanh thanh lãnh lãnh ngày mưa hôm ấy.

Vì cái gì những thứ hắn gửi cho Cố Nguyên Bạch đều bị trả trở lại?

Là không thích đầu Tất Vạn Đan, bị dọa sợ rồi sao?

Cũng đúng, Tiết Viễn nghĩ, khi tay hắn đã từng chạm qua đầu phải lột quả vải cho Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cũng ghét bỏ tay hắn không sạch sẽ.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng trong lòng nôn nóng lại càng ngày càng sâu. Cằm Tiết Viễn lộ rõ vẽ lạnh lùng cứng rắn, một mực lục lọi lấy ra tất cả những thứ có trong tay nải.

Rốt cuộc hắn kiếm được một phong thư ở dưới đáy do Điền Phúc Sinh gửi.

Hai câu Thánh Thượng nói với hắn đều được Điền Phúc Sinh viết ở trong thư gửi cho Tiết đại nhân, một là về sau không cho phép viết thư không liên quan đến chiến sự biên cương gửi cho Thánh Thượng, nếu viết một chữ liên quan đến phong nguyệt (*), như vậy liền ấn tội xử trí. Hai là nếu Tiết đại nhân ngươi đã từng muốn xin lại cái ngọc ban chỉ này, Thánh Thượng liền phái người gửi đồ vật trả lại cho ngươi, Thánh Thượng nói, để ngươi giao cho tức phụ tương lai.

[(*) Chuyện Phong nguyệt: Gió và trăng, chỉ thú vui nói chuyện yêu đương của cặp đôi.]

Ngôn từ Điền Phúc Sinh viết ở trong thư tận lực uyển chuyển một ít, nhưng nguyên lời Thánh Thượng nói, hắn trực tiếp rập khuôn viết theo.

Tiết Viễn xem xong thư liền choáng váng.

Hắn nắm chặt y phục Thánh Thượng đã mặc qua, nhìn phong thư tràn ngập tâm ý của hắn rơi đầy đất, hoàn toàn phát ngốc.

Lại cúi đầu đọc lại thư Điền Phúc Sinh gửi năm sau lần, mười mấy lần, lăn qua lộn lại đọc, thậm chí bắt đầu đọc ngược lại, nhưng đọc như thế nào cũng không rõ vì sao Cố Nguyên Bạch lại nói ra hai câu như vậy.

Chẳng lẽ là lời nói bên trong thư từ của hắn quá mức to gan lớn mật, bởi vậy mới chọc giận Cố Nguyên Bạch?

Nhưng mà hắn đã sớm to gan như vậy, một lần hắn bôn tập trở lại kinh thành kia không phải cũng thân mật cùng Cố Nguyên Bạch sao? Sờ soạng, hôn, Cố Nguyên Bạch còn để hắn cúi đầu hầu hạ y, người như vậy sẽ bởi vì lời nói thô tục trong thư mà tức giận lớn như vậy?

Thời điểm quay về vẫn hộ tống ngàn dặm, hiện tại sao lại như thế này.

Tiết Viễn càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay phát ra âm thanh kẽo kẹt không chịu nổi.

Hắn bị âm thanh này đánh thức, cúi đầu mở tay ra, chiếc nhẫn ngọc ban chỉ phỉ thúy kia còn may chưa có vỡ vụn, vẫn cứ đậm màu mà trong suốt đặt trong lòng bàn tay hắn.

Tiết Viễn đeo ngọc ban chỉ này lên tay chính mình, bàn tay hắn lớn hơn so với bàn tay Cố Nguyên Bạch, xương ngón tay cũng lớn hơn một ít so với Cố Nguyên Bạch, ngọc ban chỉ rộng thùng tình trên ngón tay cái Cố Nguyên Bạch, bị hắn đeo trên một ngón tay khác.

Tiết Viễn đứng lên, mặt mày áp lực.

Là ai nói cái gì với Cố Nguyên Bạch?

Ai nói bậy về Tiết Viễn với Cố Nguyên Bạch?

Rốt cuộc là ai nói loại lời gì, có thể khiến Cố Nguyên Bạch làm ra hành động gửi trả lại những thứ này .

Sóng ngầm trong lòng Tiết Viễn kích động, càng nghĩ càng sâu.

Là ai?

________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info